Hông của người phụ nữ được đẩy lên cao, dưới eo đặt một chiếc gối. Nửa người dưới cong lên, đón nhận từng đợt xâm nhập của người đàn ông.
Nhiếp Tu Tề càng đâm càng sâu, dương v.ật lướt qua cánh hoa rồi liên tục đâm vào nơi sâu nhất trong khe nhỏ, ma sát vào tường thịt bên trong, không ngừng trêu chọc giống như đang đo chiều sâu và mở rộng giới hạn của cô vậy.
Khi người phụ nữ dưới thân đỏ mặt r.ên rỉ, anh nhanh chóng đẩy đưa đẩy dương v.ật nhiều lần, đâm vào sâu bên trong cô rồi b.ắn ra một lượng lớn tinh d.ịch.
Lần xuất tinh này vừa nhiều lại vừa đặc, cộng thêm với tinh d.ịch trong âm đ.ạo lúc ở trên xe khiến bụng dưới cô phình ra.
Đàm Trinh Tịnh sức cùng lực kiệt, được anh bế vào phòng tắm.
Cô vẫn còn một chút ý thức nhưng lười cử động nên để mặc anh thích làm gì thì làm.
Bồn tắm đôi rộng lớn trong phòng tắm được xả đầy nước ấm, Nhiếp Tu Tề bế cô vào trong rồi tự mình lấy bông tắm cọ rửa cho cô.
Làn da trắng nõn mỏng manh của cô dễ dàng để lại dấu vết, trải qua một ngày đùa bỡn thì lưu lại từng mảng lớn dấu hôn mập mờ.
Đây đều là kiệt tác của anh.
Nhiếp Tu Tề cảm thấy đắc ý, anh ôm người phụ nữ vào lòng, cầm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, cảm thấy chỗ nào cũng đáng yêu.
Đàm Trinh Tịnh nép mình trong ngực anh, đôi mắt khép hờ, cô đã quá buồn ngủ nên không ngừng ngáp dài.
“Đã xong chưa?” Cô nằm trong ngực anh vặn vẹo, thằng nhỏ của anh cộm dưới mông rất khó chịu.
Hơi thở của người đàn ông phía sau lập tức tiến lại gần: “Sắp xong rồi. Trinh Tịnh, em nâng m.ông cao lên.”
Cô có dự cảm về việc anh sắp làm, chưa kịp phản đối thì thân hình nhỏ bé đã bị bàn tay anh nâng lên, một vật nóng hổi khổng lồ từ phía sau bất ngờ đẩy vào, cứ như vậy, một màn ân ái mới lại bắt đầu.
Đúng là ở đâu cũng động d.ục được, cô khinh thường nghĩ, không buồn phản kháng lại mà để mặc cho anh ôm, cô bị anh làm trong trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh.
Nước trong bồn tắm đang gợn sóng.
Khi động tác của Nhiếp Tu Tề càng lúc càng mãnh liệt, phần lớn nước trong bồn đều tràn ra ngoài, vung vãi khắp ra sàn.
Sức nâng của nước vừa hay giúp họ tiết kiệm được chút sức lực.
Đàm Trinh Tịnh nhắm mắt lại, cảm thấy toàn thân lắc lư liên hồi, cánh tay đang ôm lấy cổ anh gần như không còn sức lực, anh cứ ôm lấy eo cô rồi làm rất lâu, màn tắm rửa này mới xem như kết thúc.
Cuối cùng cũng được nằm trên giường, Đàm Trinh Tịnh vừa đặt lưng xuống đã lập tức ngủ thiếp đi. Cơ thể cô bị ôm ghì trong ngực người đàn ông, giấc ngủ này rất không thoải mái, giống như bị đặt gần một lò lửa nóng hừng hực.
Sáng sớm, cô lại bị anh đâm đến tỉnh.
Cánh tay tráng kiện và mạnh mẽ của người đàn ông sau lưng vòng qua eo cô, giữ chặt vùng hông không cho cô cử động, và rồi anh cứ thế đâm vào âm đ*o của cô từ phía sau.
“Tỉnh rồi à?”
Buổi sáng thức giấc chưa mở miệng nói chuyện, cho nên giọng nói của Nhiếp Tu Tề lúc này rất khàn, anh lật người cô lại, đè dưới thân rồi thúc hông đâm xuống.
Tối qua không ăn gì, sáng sớm lại bị bắt vận động, Đàm Trinh Tịnh đói đến mức choáng váng, không muốn phối hợp, tuy nhiên tay chân cô chẳng còn chút sức lực nào. Bàn tay đang đẩy ng.ực anh quá yếu ớt, dù không tình nguyện nhưng đành phải để mặc anh ăn món khai vị này.
Nhiếp Tu Tề luôn tự tin vào bản thân, khi ở trên giường anh hiếm khi hỏi người phụ nữ mấy lời như có to không hay có cứng không gì đó.
Lúc này, có một vấn đề được anh quan tâm hơn cả.
“Em có sướng không, Trinh Tịnh?” Anh nhéo eo cô, cúi người, vừa đâm sâu vào trong cô vừa hỏi: “Tôi và Trương Sướng, ai là người làm em sướng hơn?”
Anh quả đúng là không biết xấu hổ!
Đàm Tinh Tịnh tức giận, cất giọng mỉa mai: “Câu hỏi của anh có ý nghĩa gì không? Anh ấy là người chồng hợp pháp của tôi, còn anh chỉ là nhân tình.”
Bầu không khí đông cứng lại, thấy anh lạnh mặt không nói năng gì, cô cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại cô cũng phần nào hiểu được tính tình của anh, anh tức giận thì làm được gì? Cùng lắm cũng chỉ đè cô ra làm thôi, còn có chiêu nào khác nữa đâu? Cái anh muốn là được dây dưa với cô, cô đã đồng ý rồi, anh còn có thể lấy cái gì ra để ép buộc cô nữa? Vì vậy, cô không cần kiêng nể gì cả.
“Không phải muốn làm à? Tiếp tục đi.” Cô khiêu khích nói.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Tu Tề ghen tị với một người đàn ông khác như vậy.
Nhưng không sao, dù sao thì tên đó cũng không làm chồng cô được lâu nữa. Đôi mắt anh lóe lên, nghiến chặt răng rồi ra sức cày cấy, làm cô thật mạnh như thể đang trả thù.
Màn vận động buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc.
Đàm Trinh Tịnh bị ép vòng hai chân kẹp chặt eo anh, bị anh bế xuống lầu dùng bữa sáng trong khi cái miệng nhỏ bên dưới vẫn đang ngậm đầy tinh d.ịch.
Cô lo ngay ngáy suốt cả chặng đường: “Anh làm gì vậy? Lỡ như Kỳ Kỳ nhìn thấy thì sao?”
Nhiếp Tu Tề điềm nhiên bế cô xuống lầu: “Con bé đã đến trường từ sớm rồi”
Cô thở phào nhẹ nhõm, nếu bị Kỳ Kỳ nhìn thấy, cô thực sự không biết phải xử lý thế nào.
Nói đến đây, có một vấn đề mà cô luôn thắc mắc, khi đang dùng bữa, rốt cuộc cô cũng mở miệng hỏi anh: “Mẹ của Kỳ Kỳ đâu? Tại sao trước đây chưa từng thấy qua?”
Nhiếp Tu Tề để cô ngồi trên đùi mình, một tay ôm eo cô, một tay cầm lấy miếng bánh mì nướng trên bàn đưa lên miệng cô.
“Há miệng”
Đàm Trinh Tịnh há miệng cắn một miếng, giữa hai lát bánh mì được phết đẫm mứt việt quất, rất ngọt.
“Vợ cũ của tôi đã qua đời, hai năm về trước” Giọng nói nhàn nhạt của anh chợt lọt vào tai cô.
“Khụ, khụ.” Cô ho lên mấy tiếng, một ly sữa bò được đưa tới miệng, cô nhấp một ngụm rồi nuốt xuống.
Tâm trạng của Đàm Trinh Tịnh phức tạp, nhưng Nhiếp Tu Tề lại không hề bị chủ đề nặng nề này ảnh hưởng chút nào.
Ăn sáng xong, anh còn vui vẻ kéo cô ra phòng khách làm thêm lần nữa.
Anh bế cô đến ghế sofa, chơi đùa với cây gậy đã rỉ ra chất lỏng kia.
Đàm Trinh Tịnh bị anh nhốt trong hoa viên ven hồ mấy ngày, gần như ngày nào cũng bị đ.è xuống làm, ngoài ra thì không còn việc gì khác.
Vài ngày sau được thả ra, cô được anh đưa tới trường học để lên lớp.
Tối nay cô phải về nhà, trước khi xuống xe, Đàm Trinh Tịnh được người đàn ông ôm vào lòng và hôn rất lâu, khiến cô gần như nghẹt thở.
“Phải thu trước một chút quyền lợi trước”. Bộ âu phục thẳng thớm của Nhiếp Tu Tề bị cô làm nhăn, tiễn cô về xong anh còn phải đi làm.
Anh cắn môi cô rồi liế.m lên, trông thấy vành tai cô bắt đầu đỏ bừng.
Chiếc váy voan xếp ly mà người phụ nữ trong lòng đang mặc là do anh sai người mang tới, nó là tôn lên gương mặt xinh đẹp là vòng eo mảnh mai của cô, mái tóc dài đen mượt mà như lụa không buộc mà buông xõa bồng bềnh trên vai, xác cảm khi chạm vào rất tinh tế.
Nhiếp Tu Tề dùng đầu ngón tay móc vào tóc cô, bị cô đoạt lại.
Cô tức tối trừng mắt lườm anh một cái.
“Trước cổng trường hành xử nghiêm chỉnh chút, đừng để người ta nhìn thấy.”
Cô không biết cái trừng mắt vừa rồi của mình quyến rũ thế nào, cô mắng xong thì giật lấy túi xách khỏi tay anh, sau đó xoay người đi thẳng.