Trans: Khánh Khánh
Khu dân cư ở Bạc Duyệt Loan được thiết kế với hai hộ gia đình trên cùng một cầu thang, vì hai nhà đối diện có cách bố trí và kết cấu giống nhau nên Thẩm Tấn chỉ vào một trong số đó.
Mở cửa, Thu Tuỳ còn chưa bước vào, chỉ đứng ở cửa liếc nhìn vài cái, đột nhiên cảm thấy căn hộ của Cố Trạch Tùng không phải không có khuyết điểm —
Diện tích quá nhỏ, ánh sáng không tốt, thông gió cũng kém, tuy ở tầng 5 nhưng cách bố trí và kết cấu kém xa Bạc Duyệt Loan, chưa kể thiết kế trang trí của ngôi nhà, Bạc Duyệt Loan trực tiếp đem căn hộ của Cố Trạch Tùng 800 con phố.
Thu Tuỳ thầm thở dài, cảm thấy rằng sau khi xem những ngôi nhà ở Bạc Duyệt Loan, cô có thể sẽ khó tìm được một ngôi nhà phù hợp hơn. wattpad MyTrn0027
Điều này có lẽ là do từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó
Thu Tuỳ quay lại nhìn Thẩm Tấn, anh đang dựa vào tường, cười nửa miệng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú và dáng người mảnh khảnh phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch.
“Chắc tôi cũng biết đại khái”, Thu Tuỳ ngập ngừng, “Lý do tại sao anh chỉ tính tiền điện nước mà vẫn không cho thuê được nhà.”
Thẩm Tấn kinh ngạc nhướng mày: “Nói.”
Thu Tùy: “Nơi này diện tích thật sự… quá lớn.”
Thẩm Tấn: “Vậy à?”
Thu Tùy: “Nếu ở một mình, buổi tối có thể sẽ có chút sợ hãi.”
Thẩm Tấn hừ nhẹ: “Vậy cô khá là nhát gan.”
Thu Tùy lắc đầu: “Cho dù anh không phải là người nhút nhát, sống ở đây cũng sẽ rất phiền toái.”
Thẩm Tấn nhìn cô không nói gì.
Thu Tuỳ nghiêm túc giải thích: “Việc dọn dẹp thực sự rất mệt mỏi, có thể phải thuê một người giúp việc. Vì vậy, dù chỉ tính tiền điện nước, phí dọn dẹp của người giúp việc vẫn là rất nhiều tiền.”
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô vài giây, kéo dài giọng nói: “Cô cũng là người rất khó tính.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô chưa từng thấy ai nhỏ mọn hơn Thẩm Tấn.
Cô chỉ phàn nàn về sự khó tính của Thẩm Tấn, nhưng anh ấy đã nhớ rất lâu.
Thẩm Tấn quay đầu lại hỏi: “Cho nên, cô chọn thuê căn hộ của Cố Trạch Tùng vì dọn dẹp sẽ thuận tiện hơn?”
Thu Tuỳ thành thật trả lời: “Không, tôi không định thuê căn hộ của Cố Trạch Tùng.”
“Không thuê?” Thẩm Tấn hỏi với một chút đùa giỡn, “Sao cô không thuê căn hộ của Cố Trạch Tùng? Cô không thêm anh ta vào WeChat à?”
Thu Tuỳ nghẹn ngào không thể trả lời.
Lý do chính không thuê căn hộ của Cố Trạch Tùng là Giản Nghiên sống ở tầng dưới, nhưng Thẩm Tấn không biết Giản Nghiên, và Thu Tuỳ cũng không biết làm thế nào để giải thích cho Thẩm Tấn lý do cô và Giản Nghiên cãi nhau.
Cũng may Thẩm Tấn tựa hồ chỉ tùy ý hỏi, cũng không quá quan tâm vấn đề này đáp án là gì.
Anh nhìn cô thật sâu bằng đôi mắt đen một lúc rồi thản nhiên nói: “Vậy cô nói xem, nhà tôi còn có vấn đề gì nữa?”
Mặc dù trong nhà của Thẩm Tấn đã được trang trí nhưng rất nhiều đồ đạc lớn vẫn chưa được bổ sung, trông giống như một ngôi nhà kiểu mẫu lạnh lẽo. wattpad MyTrn0027
Thu Tuỳ chớp mắt, tự nhiên đảm nhận vai người thuê nhà: “Không gian trống rỗng, nhìn qua một chút không có không khí ấm áp nào cả, lại càng không có bàn làm việc. Trong phòng khách ít nhất cũng phải có một chiếc TV LCD, đúng rồi, hãy đặt vài chậu cây xanh…”
Đi được nửa đường, Thu Tuỳ đột nhiên dừng lại.
Ngay cả người thuê nhà cũng không có quyền đưa ra những yêu cầu này đối với chủ nhà.
Những điều cô vừa nói có vẻ hơi quá đáng.
Thật giống như, cô là người chuyển nhà vào.
Thu Tuỳ mím môi dưới, tốt bụng chủ động xoa dịu bầu không khí im lặng trong phòng khách: “Tôi chỉ nói tùy ý thôi, anh không cần để trong lòng. Hơn nữa, màn hình chiếu, TV LCD, cây xanh… nếu người thuê có nhu cầu thì tự thêm vào, không phải trách nhiệm của chủ nhà “.
Thẩm Tấn tựa hồ không để ý chút nào, bình tĩnh nói: “Không cần, cô tiếp tục đi.”
Thu Tuỳ: “?”
Thẩm Tấn khinh thường nhìn cô, giọng điệu thản nhiên nói: “Để tôi xem cô khó tính đến mức nào.”
Thu Tuỳ: “…”
Không biết là do thái độ của Thẩm Tấn hay là anh ấy đang tức giận vì từ khó tính.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi khá tinh tế, trong phòng khách nên có TV LCD, phòng ngủ có màn chiếu, bệ cửa sổ có cây xanh xinh xắn, trên bàn ăn phải có hoa tươi được đổi mỗi ngày, trong một tháng không được trùng nhau. Sân thượng nên được thiết kế như một khu vườn treo nhỏ. Ồ, tốt nhất là đặt một chiếc ghế treo cho tôi ngủ. Nhân tiện, ở đây có khá nhiều phòng, tôi hy vọng ba phòng ngủ có thể cải tạo thành ba phong cách khác nhau, để tôi có thể chọn phòng ngủ tùy theo tâm trạng ngày hôm đó.” wattpad MyTrn0027
Thẩm Tấn: “…”
Im lặng hai giây sau, Thẩm Tấn đột nhiên cười khẽ.
“Thích mơ mộng ngọt ngào là tốt rồi, tôi chưa bao giờ làm chuyện quấy rầy giấc mơ của người khác”, Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Cô cứ mơ đi, tôi sẽ nghe.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô vốn tưởng rằng Thẩm Tấn nên im lặng vì sự vô nghĩa của mình.
Ai có thể nghĩ rằng anh ấy đã không làm vậy.
Hơn nữa, Thẩm Tấn còn có thái độ hợp tác hết mình với diễn xuất của cô.
Thu Tuỳ cũng không ngờ rằng cô và Thẩm Tấn lại rơi vào bầu không khí kỳ lạ như vậy.
Giống như hai người đang âm thầm tranh giành xem cuối cùng ai nói nhảm giỏi hơn, vẫn là Thẩm Tấn càng bình tĩnh thong dong nghe cô nói hươu nói vượn.
Giống như đang khiêu khích nhau vậy.
Chuyện đến nước này, Thu Tuỳ cũng không có ý định nhận thua, cô chỉ đơn giản là đối xử với đối phương theo cách của mình, tiếp tục nói nhảm: “Tôi còn có một giấc mơ ngọt ngào, ngôi nhà này thuộc về tôi.”
Thẩm Tấn nâng cằm: “Không phải là không thể.”
Thu Tuỳ: “?”
Thẩm Tấn bình tĩnh nói: “Tới tầng 16 thu tiền thuê nhà, để cô có thể cảm nhận được ảo giác căn nhà thuộc về mình, giấc mơ của cô sẽ thành hiện thực.”
Thu Tuỳ: “…”
*
Tầng 16 cũng được thiết kế cho hai hộ ở một cầu thang nhưng chỉ có một căn nhà được cho thuê.
Thẩm Tấn cầm túi đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thản nhiên và nhìn Thu Tuỳ với vẻ mặt khó đoán.
Thu Tuỳ chỉ vào chuông cửa: “Sao anh không vào thu tiền thuê nhà?”
Thẩm Tấn không có hứng thú cười: “Đây không phải là cho cô cơ hội thu tiền thuê nhà, biến ước mơ của cô thành hiện thực sao?”
Thu Tuỳ: “…”
Cô tưởng Thẩm Tấn chỉ đang nói đùa.
Được thôi.
Đến cũng đến rồi.
Tết nhất không làm khó nhau.
Điều quan trọng nhất là Thu Tuỳ luôn ở vị trí trả tiền thuê nhà, chưa bao giờ trải qua cảm giác thu tiền thuê nhà. wattpad MyTrn0027
Giống như một bước lên voi, một khi bên B trở thành bên A sẽ có một cảm giác vui sướng khó tả.
Trong vài ngày qua, Thu Tuỳ kiệt sức về tinh thần và thể chất vì chuẩn bị tài liệu cho các cuộc trao đổi chính trị và kinh doanh giữa Trung Quốc – Nga, hàng ngày cô không ngủ đủ giấc, không thể hào hứng với nhiều việc.
Bây giờ cuối cùng cô cũng đã gặp được điều gì đó mới mẻ mà cô chưa từng làm trước đây, Thu Tuỳ có phần thích thú.
Mặc dù vậy, tiền thuê nhà nhận được cuối cùng chắc chắn sẽ phải giao cho Thẩm Tấn.
Tuy nhiên, Thu Tuỳ không khỏi xoa tay vì phấn khích.
“Quy trình thu tiền thuê nhà là gì?” Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Tôi luôn chuyển tiền qua Alipay. Tôi không biết quy trình thu tiền thuê nhà.”
Thẩm Tấn: “Quy trình chia làm ba bước.”
Đôi mắt của Thu Tuỳ sáng lên: “Anh nói đi.”
Thẩm Tấn: “Gõ cửa, lấy tiền, đóng cửa lại.”
Thu Thuỳ: “…”
Người mở cửa là một thanh niên cao lớn, mặc áo ngủ màu nâu, đôi mắt nheo nheo như vừa mới ngủ dậy.
Người đàn ông dụi dụi mắt, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Thẩm Tấn khoanh tay đứng uể oải ở cửa: “Đại ca! Lúc này tôi đang bị lệch múi giờ. Bây giờ anh gõ cửa nhà tôi chẳng khác gì giết người!”
Sắc mặt Thẩm Tấn không thay đổi: “Người gõ cửa không phải là tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Đây có phải là lý do anh yêu cầu cô trải nghiệm việc thu tiền thuê tận nhà không?
Thu Tuỳ kiềm chế muốn quay lại trừng mắt nhìn Thẩm Tấn, vô thức cau mày, mơ hồ cảm thấy giọng nói này nghe quen quen.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa người đàn ông này và Thẩm Tấn thoạt nhìn cũng không phải là xa lạ giữa chủ nhà và người thuê mà ngược lại họ rất quen thuộc với nhau.
“Ai mà hỏi anh cái này? Anh đang nói vớ vẩn gì thế?” Người đàn ông dừng lại, sau đó đột nhiên nhận ra, “Chờ đã, ai gõ cửa nhà tôi?”
Anh ta đột nhiên dừng lại, như thể nhận ra còn có người ở đó, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, rơi vào Thu Tuỳ.
Bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, Thu Tuỳ chợt nhớ lại.
Cô và Thẩm Tấn gặp lại nhau trên máy bay, khi Thẩm Tấn đặt ba lô lên giá hành lý cho cô, Thẩm Tấn vẫn đang cầm chiếc điện thoại nói chuyện, vô tình cô nghe thấy giọng nói lười biếng trong điện thoại.
Người đàn ông trước mặt chính là người gọi Thẩm Tấn——
Đúng như dự đoán, anh ta là người quen của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ lộ ra nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi, đã quấy rầy anh ngủ.”
“Không sao, không sao”, người đàn ông mỉm cười dịu dàng xua tay, hoàn toàn khác với thái độ của anh ta đối với Thẩm Tấn vừa rồi, “Tôi quên hỏi, quan hệ của cô với Thẩm Tấn là gì?”
Thu Tùy suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Tài xế của anh ta.”
Lời vừa dứt, Thu Tùy nghe thấy Thẩm Tấn chế nhạo từ phía sau.
Người đàn ông sửng sốt một lúc, như thể anh ta hoàn toàn không tin vào câu trả lời.
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Nhưng anh ấy không hỏi thêm nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn Thu Tùy vài cái rồi nói: “Sao tôi lại có cảm giác như đã từng gặp cô ở đâu rồi? Đúng rồi, cô và Thẩm Tấn tới đây làm gì?”
Thu Tuỳ nhất thời không biết người đàn ông trước mặt này thật sự đã từng gặp qua cô hay chỉ là đơn thuần muốn kéo gần khoảng cách.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Tấn đã trả lời trước cho cô: “Bùi Tân Tắc, anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Thu tiền thuê nhà, trả tiền, sau đó quay lại trả tiền máy bay.”
Thu Tuỳ:……
Với cái thái độ này của Thẩm Tấn.
Xứng đáng chỉ thu được phí điện nước, không thu được phí thuê nhà.
Người đàn ông tên Bùi Tân Tắc dường như thực sự bối rối, anh ta che miệng ngáp dài: “Tôi không nói với anh rằng tôi, một người đi công tác quanh năm, cuối cùng cũng được về nước và mượn nhà anh vài ngày, anh không biết xấu hổ mà đòi tiền tôi sao?”
Thẩm Tấn không thay đổi vẻ mặt gật đầu: “Thực xin lỗi, dù là anh em thì cũng phải thanh toán sổ sách, huống chi tôi và anh cũng không phải anh em gì.”
Bùi Tân Tắc chửi rủa, lấy điện thoại di động ra để chuyển tiền.
“Đợi đã”, Thẩm Tấn lặng lẽ ngăn cản anh, nâng cằm về phía Thu Tùy, ngắn gọn nói: “Tiền mặt, đưa cho cô ấy.”
Tân Tắc ấn ngón tay lên màn hình điện thoại một lúc, ngơ ngác nhìn Thẩm Tấn, vô thức hỏi: “Tại sao?
Thẩm Tấn: “Làm từ thiện, thể hiện tình yêu thương, giúp đỡ ước mơ của mọi người thành hiện thực.”
Thu Tuỳ: “…”
Bùi Tân Tắc: “…”
Im lặng một lúc, Bùi Tân Tắc nhíu mày, ánh mắt trở nên rõ ràng hơn, cúi đầu lại liếc nhìn Thu Tùy vài lần. wattpad MyTrn0027
Thu Tuỳ nhận thấy rằng cuộc đánh giá lần này của Bùi Tân Tắc có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với lần đánh giá tuỳ ý trước.
“Nói thật cho tôi biết”, Bùi Tân Tắc nheo mắt, nhìn qua nhìn lại giữa cô và Thẩm Tấn, lộ ra nụ cười giễu cợt, “Cô và Thẩm Tấn có quan hệ gì?”
Thu Tuỳ mím môi dưới.
Nếu thật sự muốn tính hết thì cô và Thẩm Tấn có quá nhiều mối quan hệ.
Người yêu cũ, mối tình đầu, khách hàng của Bên A và phiên dịch viên của Bên B, hai bên va chạm ở đuôi xe, tài xế của anh ta, hiện đang thu tiền thuê nhà cho anh ta…
Tóm lại, đó không phải là mối quan hệ có thể giải thích rõ ràng bằng vài từ, và Thu Tuỳ cũng không biết mối quan hệ nào phù hợp hơn.
Thu Tuỳ còn chưa nghĩ ra câu trả lời thích hợp thì đã nghe thấy Bùi Tân Tắc đột nhiên búng ngón tay, vẻ mặt hưng phấn: “Tôi nhớ ra rồi! Tôi thật sự đã nhìn thấy cô! Không đúng, nói chính xác hơn là tôi đã nhìn thấy ảnh của cô!”