Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra.
Khi gặp lại nhau trên máy bay, Bùi Tân Tắc nói chuyện điện thoại với Thẩm Tấn: “Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ nói với anh là người phiên dịch cùng chuyến bay với anh, khoang hạng nhất, tên Thu Tuỳ, tôi còn chưa cho anh xem ảnh, anh thấy thế nào? Nhận sai người phiên dịch rồi chứ gì.”
Nói như vậy, Bùi Tân Tắc đã xem những bức ảnh của cô, vậy thì cũng bình thường.
Cô liếc nhìn Thẩm Tấn, đang định nói, lại thấy Thẩm Tấn hơi nhướng mi, lạnh lùng nói: “Bùi Tân Tắc, hôm nay anh nói nhiều quá.”
Thu Tuỳ sửng sốt một lát, cảm giác được Thẩm Tấn lúc này tựa hồ tâm tình không tốt.
Thẩm Tấn rõ ràng cách đây không lâu còn khá vui vẻ.
Cảm xúc có thể thay đổi trong chốc lát, giống như bầu trời trong xanh bỗng dưng mưa to.
Thu Tuỳ có chút khó hiểu, vừa rồi Bùi Tân Tắc nói rất bình thường, không biết đụng phải chỗ nóng nảy nào của Thẩm Tấn.
Bùi Tân Tắc liếc nhìn Thẩm Tấn vài lần, như thể anh ta đã phát hiện ra bí mật kinh hoàng nào đó, rồi nhìn Thu Tuỳ nói xấu: “Cô đừng không tin, tôi thực sự đã nhìn qua…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Tấn cắt ngang.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm, ánh mắt có chút lạnh lùng, không rõ anh đang nghĩ gì, giọng điệu có chút tàn nhẫn và uy hiếp, nói từng chữ một: “Bùi, Tân, Tắc.”
Thu Tuỳ dừng lại một lúc, cảm thấy những gì Bùi Tân Tắc sắp nói có thể liên quan đến Thẩm Tấn.
Bùi Tân Tắc không sợ Thẩm Tấn, nhướng mày, đổi chủ đề, nhìn Thu Tùy hỏi: “Cô là học trò của thầy Lâm Hoà Dự à?”
Lâm Hoà Dự là một nhà thư pháp nổi tiếng ở Trung Quốc và là cựu phó chủ tịch Hiệp hội Thư pháp Thượng Hải.
Thu Tuỳ sửng sốt một lát, trong nụ cười có chút kinh ngạc: “Anh biết sư phụ Lâm à?”
Bùi Tân Tắc gật đầu giải thích: “Lần trước tôi đưa Thẩm Viên đến nhà thầy Lâm học thư pháp, đứa nhỏ tập thư pháp xong cũng không chịu về nhà. Thầy Lâm lấy ra một cuốn album ảnh học sinh để dỗ cô bé vui vẻ, vừa lúc tôi nhàn rỗi buồn chán nhìn qua, một vài trang đầu tiên về cơ bản là ảnh của cô.” wattpad MyTrn0027
Thu Tuỳ mím môi cười, tò mò hỏi: “Thẩm Viên? Là học sinh mới của thầy Lâm sao? Đã lâu không gặp thầy, thậm chí còn không biết thầy đã nhận học sinh mới. “
“Ừ, học sinh mới của thầy Lâm”, Bùi Tân Tắc chậm rãi nói, ngừng một chút, sau đó mới từ tốn nói thêm, “Cô bé cũng là cháu gái của Thẩm Tấn.”
Thu Tuỳ vẻ mặt sửng sốt, vô thức nhìn về phía Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn vẻ mặt lười biếng, hơi cúi đầu, tựa như đang nghe bọn họ nói chuyện, lại giống như đắm chìm trong thế giới của chính mình, không nghe một lời nào.
Anh dựa vào tường như không xương, căng thẳng với Bùi Tân Tắc vừa rồi dường như đã trôi qua từ lâu.
Thu Tùy nhìn anh, cảm thấy Thẩm Tấn có loại cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Dường như khi cô đang trò chuyện với Bùi Tân Tắc, sợi dây trói buộc của Thẩm Tấn trong giây lát đã thả lỏng.
“Cháu gái của anh là học trò của thầy Lâm?” Thu Tuỳ không chắc Thẩm Tấn có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cô và Bùi Tân Tắc hay không, “Vậy cũng coi như là em gái của tôi.”
Thẩm Tấn ngước mắt lên, dường như không để ý lắm đến lời nói của cô: “Cô không nghe thấy sao?”
Thu Tuỳ: “Cái gì?”
Thẩm Tấn: “Bùi Tân Tắc đang đổi chủ đề.”
Bùi Tân Tắc:?
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: “Anh ta không muốn trả tiền thuê nhà.”
Thu Tuỳ: “…”
Bùi Tân Tắc: “…”
“Tôi nói”, Thẩm Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Cô không phải đã từng làm phiên dịch cho luật sư à?”
Thu Tuỳ: “Sao thế?”
Giọng điệu của Thẩm Tấn gay gắt: “Vậy cô hãy nhớ lại kiến thức pháp luật của mình và giáo dục Bùi Tân Tắc về trách nhiệm hình sự có thể xảy ra khi cố tình không trả tiền thuê nhà.”
“…”
Im lặng mấy giây, Bùi Tân Tắc không khỏi thốt ra một câu chửi tục.
“Tôi nói này Thẩm Tấn”, Bùi Tân Tắc nói, “Anh con mẹ nó làm đến mức này sao? Tôi suýt nữa đã bỏ lỡ…”
Anh cau mày rồi đột nhiên im lặng
Bùi Tân Tắc nghi ngờ đưa ánh mắt nhìn về phía Thu Tuỳ, một lúc sau mới hỏi: “Cô là người phiên dịch à?”
Thu Tuỳ bối rối trong giây lát, không biết tại sao chủ đề lại đột ngột chuyển sang mình, cô phản ứng lại và gật đầu: “Ừ.”
Bùi Tân Tắc nhướng mày, như đang kiểm tra một loại phỏng đoán nào đó: “Cô tên gì?”
Thu Tuỳ vẻ mặt thành khẩn: “Anh muốn biết?”
Bùi Tân Tắc: “Ừ.”
Thu Tùy gật đầu: “Vậy tôi cũng hỏi anh một vấn đề, chúng ta cùng trả lời, thế nào?”
Bùi Tân Tắc sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên cười lớn: “Cô thật thú vị, được rồi, cô muốn hỏi vấn đề gì?”
Thu Tuỳ bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh nói suýt chút nữa đã bỏ lỡ, là đã bỏ lỡ cái gì? Tôi rất tò mò. Nói cho tôi biết, tôi sẽ cho anh biết tên của tôi.”
Bùi Tân Tắc: “…”
Bùi Tân Tắc liếc nhìn Thẩm Tấn một cách vô thức, sau đó lắc đầu kiên quyết với cô, đơn giản từ chối: “Không, tôi thực sự không thể trả lời câu hỏi này. Cô có thể đổi câu hỏi.”
Thu Tuỳ đổi câu hỏi cũng không vấn đề gì, nhưng cô thực sự ghét kiểu hành xử nửa vời này. wattpad MyTrn0027
“Tôi không có câu hỏi nào khác”, Thu Tuỳ nghiêng đầu, “Vậy tôi sẽ không nói rằng tôi…”
– -tên.
Ba chữ còn chưa nói ra.
Thu Tuỳ liền thấy Bùi Tân Tắc trực tiếp bỏ qua cô, ngược lại nhìn về phía Thẩm Tấn: “Giới thiệu cho tôi biết, cô gái này tên là gì?”
Thẩm Tấn trả lời ngay lập tức: “Thu Tuỳ.”
Thu Tuỳ: “…”
Thu Tuỳ thầm chửi rủa trong lòng.
Điều này vẫn còn có thể?
Lừa dối trắng trợn trước mặt cô?
Sau đó cô muốn hỏi Thẩm Tấn, Bùi Tân Tắc suýt lỡ miệng cái gì, Thẩm Tấn có nói cho cô biết không?
Cảm giác có vẻ bất khả thi.
Bùi Tân Tắc mỉm cười đầy ý nghĩa, quay sang Thu Tuỳ nói: “Quả nhiên là cô. Khi Thẩm Tấn đến Moscow vài ngày trước, khách hàng đã giao cho anh ấy một phiên dịch viên tiếng Nga tên là Thu Tuỳ. Tôi đã gọi cho Thẩm Tấn để thông báo cho anh ấy.”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ thực sự không thể nhìn rõ một người không biết xấu hổ công khai chơi gian lận như vậy: “Đừng đổi chủ đề.”
Bùi Tân Tắc:?
Thu Tuỳ: “Khi nào thì trả tiền thuê nhà?”
Bùi Tân Tắc:……
Vẻ mặt của Thu Tuỳ không thay đổi: “Anh có cần tôi chia sẻ một số kiến thức với anh không? Cố tình không trả tiền thuê nhà sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự gì không?”
Bùi Tân Tắc:……
Im lặng một lúc, Bùi Tân Tắc không khỏi phun ra những lời lẽ tục tĩu.
“Các người thật đúng là”, Bùi Tân Tắc hít một hơi thật sâu, hung hăng lấy ra vài trăm tờ tiền đưa cho Thu Tùy, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Chồng xướng, vợ nghe theo.”
Thu Tuỳ cúi đầu cẩn thận đếm số tiền trong tay, trong lòng cô dâng lên một niềm vui chưa từng có.
Ngay cả sự mệt mỏi trong việc sắp xếp thông tin mấy ngày qua cũng không còn nữa.
Đây có phải là niềm vui khi nhận được thứ gì đó mà không mất gì không?!
Rất hạnh phúc!
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Thẩm Tấn lại thích đến thu tiền thuê nhà!
Cảm giác này thực sự hạnh phúc không thể tả được!!!
“Không phải”, niềm vui khi thu tiền thuê nhà đã làm dịu đi cơn tức giận do sự lừa dối của Bùi Tân Tắc trước mặt cô gây ra. Sắc mặt của Thu Tuỳ đã cải thiện rất nhiều, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Tân Tắc và nghiêm túc sửa lại: “Chúng tôi không phải là chồng xướng vợ nghe theo.”
Bùi Tân Tắc hừ lạnh: “Thế là gì?”
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Chúng tôi đang làm từ thiện, thể hiện tình yêu thương và giảm bớt khối lượng công việc cho luật sư và cảnh sát.”
Bùi Tân Tắc: “…”
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm đồng Nhân dân tệ đỏ tươi trong tay, do dự một chút, sau đó đau lòng và miễn cưỡng đưa cho Thẩm Tấn: “Thu rồi, tiền thuê nhà.”
Thẩm Tấn: “Không cần, cô cứ giữ đi.”
Thu Tuỳ chớp mắt, cuộc trò chuyện này đã được lặp lại ba lần giữa cô và Thẩm Tấn.
19.000 nhân dân tệ còn lại cho cô là tiền làm thêm giờ vào dịp năm mới.
Bốn trăm nhân dân tệ được để lại cho cô làm chi phí lái xe.
Còn về tiền điện, nước…
Thu Tuỳ: “Đây là phí làm việc chăm chỉ gì vậy?”
Thẩm Tấn: “Tôi sẽ hoàn tiền xăng xe cho cô.”
Thu Tuỳ: “…”
Thực ra cô chỉ thản nhiên nói thôi, ai biết Thẩm Tấn sẽ coi trọng.
Thu Tuỳ: “Tiền xăng không nhiều nên có thể bỏ qua.”
Thẩm Tấn nghiêng mắt nhìn cô, giọng điệu nhàn nhã nói: “Số tiền này kỳ thực còn bao gồm một số phần thưởng khác.”
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: “Sau khi cô đến thu tiền thuê nhà, Bùi Tân Tắc đã sống ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thành thật trả tiền thuê nhà.”
Thu Tuỳ vô tình quay đầu nhìn Bùi Tân Tắc, trong ánh mắt lộ ra vẻ đã hiểu.
Cô liền biết.
Những người gian lận công khai chắc chắn không phải là người có nhân phẩm tốt, quả nhiên còn khất nợ tiền thuê nhà lâu như vậy!
Thẩm Tấn thậm chí không thèm nhìn mặt Bùi Tân Tắc, từ tốn nói tiếp: “Cho nên, kể từ bây giờ, mỗi tháng tôi và cô đều sẽ đến đây thu tiền thuê nhà. Tất nhiên, một phần công sức cũng sẽ được trả.”
Bùi Tân Tắc: “…”
Thu Tuỳ:?
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một yêu cầu kỳ lạ như vậy.
Tuy nhiên, cô phải thừa nhận một điều.
Cô đã rất hạnh phúc.
Dù là đến để thu tiền thuê nhà thì vẫn là thu tiền thuê nhà của Bùi Tân Tắc, cũng đủ để Thu Tuỳ đồng ý không chút do dự.
Thu Tùy không có suy nghĩ nhiều: “Được, tôi đồng ý.”
Bùi Tân Tắc: “…”
Chỉ trong vòng mười phút, anh đã không thể kiềm chế được việc chửi thề lần thứ ba.
Anh ta nhíu mày, làm điệu bộ mời Thu Tuỳ với thái độ cung kính: “Phiên dịch viên Thu Tuỳ, chủ nhà Thu Tuỳ, chủ nợ Thu Tuỳ, Thẩm Tấn và tôi muốn nói chuyện riêng, cô có thể vui lòng tránh sang một bên được không?” wattpad MyTrn0027
Thu Tuỳ gật đầu: “Được rồi, tháng sau chúng ta gặp lại. Nhớ chuẩn bị tiền mặt nhé.”
Bùi Tân Tắc: “…”
Thu Tuỳ đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, hét lên với Bùi Tân Tắc: “Nhân tiện, nếu tuần sau cậu định dẫn cháu gái của Thẩm Tấn đến lớp của thầy Lâm thì hãy dẫn tôi theo đến chào hỏi. Vài ngày nữa, tôi phải đi công tác ở Irkutsk và thực sự không có thời gian đến thăm ông ấy. Tháng sau là sinh nhật lần thứ 80 của thầy nên dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ chạy tới đó “.
“Irkutsk?” Bùi Tân Tắc tự lẩm bẩm một lúc, khi nhìn thấy Thu Tuỳ đang đợi ở lối vào thang máy, anh mới tỉnh táo lại và nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ nói với thầy Lâm.”
Nhìn thấy thang máy chậm rãi đi xuống, Bùi Tân Tắc hừ lạnh: “Thẩm Tấn, là cô ấy.”
Thẩm Tấn sắc mặt rất tái nhợt: “Anh đang nói ai?”
“Thôi, cậu và tôi là bạn cùng phòng bốn năm đại học, còn không biết tính cậu sao?” Bùi Tân Tắc nhếch khóe môi, “Tôi còn cho anh cậu mặt mũi, đợi con gái người ta đi rồi mới nói. Tôi đúng là đã nhìn thấy ảnh của cô ấy trong album ảnh của Lâm Hoà Dự, nhưng lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của cô ấy khi còn là sinh viên năm nhất, và nó chắc chắn là trên điện thoại của cậu.”
Thẩm Tấn vẻ mặt ngơ ngác, không nói gì.
Bùi Tân Tắc nhướng mày nói tiếp: “Còn nữa, khách hàng không biết cậu biết tiếng Nga nên đã sắp xếp một phiên dịch viên tiếng Nga cho cậu. Không phải cậu luôn nói rằng không c ần sao? Tại sao, khi nghe thấy có người tên là Thu Tuỳ, cậu lập tức đổi ý? Còn Irkutsk, dự án trao đổi kinh doanh và chính trị Trung – Nga phải không? Tôi biết lần này nó sẽ được tổ chức trong dịp Tết Nguyên đán. Như thế nào, trong năm đã mang theo phiên dịch rồi, không lẽ đến Tết cũng phải mang theo? Khi ban tổ chức mời cậu sao không thấy cậu nhiệt tình thế nhỉ? Hiện tại thì khác, cực khổ chạy tới chạy lui vì một chuyện mà cậu cũng không có ý kiến gì?”
*Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thẩm Tấn cuối cùng cũng có chút động tác, anh hơi ngước mắt lên, nhìn Bùi Tân Tắc, cười lạnh nói: “Sau khi bị lệch múi giờ còn chưa hồi phục, cho nên mới nói rắm chó không cần nói.”
“Còn rất mạnh miệng”, Bùi Tân Tắc chế nhạo, nhìn Thẩm Tấn quay người rời đi, đi đến cửa thang máy, đột nhiên nói: “Tôi nói này Thẩm Tấn.”
Thẩm Tấn quay người lại nhìn sang.
Bùi Tân Tắc: “Vào hôm sinh nhật lần thứ 80 của thầy Lâm Hoà Dự, hãy mang theo cháu gái của cậu đến.”
Thẩm Tấn: “Khi nào?”
Bùi Tân Tắc: “Ngày hai mươi hai tháng sau.”
Thẩm Tấn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: “Hai mươi hai, tôi không có thời gian.”
*
Thu Tuỳ trả lời vài tin nhắn cho Trương Gia Ninh trên xe, không lâu sau, cô nhìn thấy Thẩm Tấn đi ra thang máy.
Nhận tiền rồi thì phải làm, cô luôn tận tâm như vậy.
Công việc lái xe này cũng thế.
“Anh sống ở đâu?” Thu Tuỳ vừa khởi động xe vừa hỏi, “Để tôi dùng hệ thống định vị.”
“Không cần”, Thẩm Tấn bình tĩnh nói, “Tôi trực tiếp đến nhà cô.”
Thu Tuỳ:……
Lời tiếp theo của cô là: “Tôi sẽ cung cấp cho anh một số kiến thức.”
Thẩm Tấn:?
Thu Tuỳ: “Dịch vụ lái xe là đưa anh về nhà an toàn chứ không phải đưa tôi về nhà an toàn.”
Thẩm Tấn nâng cằm: “Tôi biết.”
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn tựa lưng vào ghế, giọng điệu không chắc chắn nói: “Nhưng có rất nhiều cô gái sau khi nhìn thấy tôi, đặc biệt là khuôn mặt của tôi, đều muốn xin địa chỉ nhà tôi. Tôi thực sự không chịu nổi khi bị làm phiền.” wattpad MyTrn0027
Thu Tuỳ: “…”
Thẩm Tấn: “Hy vọng cô sẽ không vì vậy mà có ác cảm với tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Thẩm Tấn: “Để cho an toàn, tôi nghĩ chở đến nhà cô rồi tự mình đi bộ về sẽ an toàn hơn.”
Thu Tuỳ: “…”