Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 39: Đường Uông



Đường Uông không nhận được đáp án từ Châu Giang Hành, mãi đến lúc tới nơi, cậu mới biết cuối cùng là nam thần nào của mình.

Hóa ra là chủ nhân của chữ ký trên dép lê – Tề Hạc.

Roadshow tổ chức tại trung tâm thương mại sẽ rất đông người và chen lấn, đối với Đường Uông mà nói đương nhiên chẳng phải nơi an toàn. Vì thế, trên đường đi đến Roadshow, cậu đắn đo hết lần này đến lần khác mới đưa ra được quyết định.

“Hay là thôi, chúng ta đừng đi xem nữa.” Đường Uông lấy tay che bụng, hàm ý như nào không nói cũng biết.

Châu Giang Hành vẫn chưa thoát ra khỏi câu “Nam thần nào thế?” của cậu, khi nghe Đường Uông nói vậy, lòng anh mới cảm thấy thư thái hơn, Châu Giang Hành thầm nhủ, chí ít con của hai người vẫn quan trọng hơn nam thần.

Nhìn anh nở nụ cười sâu xa khó lường, Đường Uông đành ngậm chặt miệng, nếu người này mời mình đi xem thì chắc chắn đã sắp xếp ổn thỏa đâu ra đó rồi.

Quả nhiên, sau khi đến nơi, lần đầu tiên trong đời Đường Uông sở hữu một chỗ ngồi hạng VIP dành cho các nhà tài trợ.

Cậu lặng lẽ ngồi im, bên tai văng vẳng tiếng ban tổ chức gọi mình là Giám đốc Đường, Đường Uông phải cố nhịn lắm mới không phụt cười ra tiếng.

Hàng ghế này đều dành cho các nhà tài trợ, đồng thời cũng là các đại gia lắm tiền, hiển nhiên đãi ngộ của họ luôn là tốt nhất. Đường Uông được ngồi hàng đầu, đến ghế ngồi cũng thoải mái hơn ghế thường ở phía sau nhiều.

Trước bàn mỗi người đều được đặt bảng tên sản phẩm đi kèm với thân phận, fan hâm mộ hiển nhiên sẽ không cảm thấy bất mãn.

Chẳng mấy chốc Đường Uông cũng gặp được nam thần của mình, cậu kích động muốn hét lên với fan, nhưng vì hàng ghế này đều là những người lạnh lùng, vì thế Đường Uông phải kìm nén hết mức mới không kêu ra tiếng.

“Nam thần của mình đẹp trai quá!!!” Đường Uông điên cuồng gào thét trong lòng, nhào sang nắm tay Châu Giang Hành như phản xạ tự nhiên.

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Uông kích động chớp mắt, cậu lại ngoảnh về phía sân khấu, bỗng nhiên cảm thấy nam thần của mình tầm thường đến lạ.

“…” Mặt Châu Giang Hành đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu so sánh thì nam thần bỗng không “ngon” nữa rồi.

Đường Uông sờ soạng túi quần, tìm cho ra chiếc khẩu trang mà cậu bỏ vào túi trước lúc đi ra ngoài.

Thế là toàn thể người hâm mộ đều nhìn thấy hàng ghế dành cho phía nhà tài trợ có sự góp mặt của một người đàn ông trang bị đầy đủ từ khẩu trang tới kính đen, cả bọn liền đua nhau đoán mò, chẳng biết có phải là khách mời thần bí nào đó hay không.

Đường Uông hào hứng xem hết Roadshow, đồng thời cũng xin được chữ ký của nam thần, cuối cùng mới mãn nguyện rời đi.

Mắt nam thần to ới là to! Da dẻ còn láng o! Nam thần còn trắng nữa!

Lại quay sang nhìn Châu Giang Hành đang nắm tay với mình, trừ việc không trắng bằng nam thần ra thì cái gì anh cũng vượt trội hơn cả.

Đường Uông sực nghĩ, u mê các nam thần còn không bằng làm fan của anh, ngày nào cậu cũng được gặp Châu Giang Hành, được ăn cơm đối phương nấu, chẳng những vậy còn được nắm tay.

Đường Uông cảm thấy suy nghĩ này của mình cực kỳ nguy hiểm, cậu vội vàng đi ngắm màn hình khóa, tự nhủ trong lòng rằng các nam thần của mình cũng “ngon” không kém mà.

“Đổi người khác rồi à?” Châu Giang Hành – người luôn để ý màn hình khóa của Đường Uông nào lại không thấy cảnh này, anh híp mắt nhìn chằm chằm vào chàng trai trong màn hình khóa khác hoàn toàn so với người trước kia, bèn hỏi.

“Ừm, cậu này tham gia show sống còn, tôi mới lọt hố không lâu.” Đường Uông ở nhà trừ lúc ngủ và học ra thì còn có đam mê xem chương trình giải trí, “Cậu ấy nhảy đẹp lắm.”

“…” Châu Giang Hành – người không biết nhảy – đang suy ngẫm làm cách làm nào để Đường Uông giảm bớt thì giờ xem điện thoại lại.

Hai người mua đồ ăn xong thì về nhà, Đường Uông mệt cả thể xác và tinh thần, vừa về tới nhà liền thay đồ rồi lên giường đi ngủ.

Công việc xử lý nguyên liệu nấu ăn cứ thế vào tay dì Dương, Châu Giang Hành vào thư phòng đóng chặt cửa rồi gọi điện cho trợ lý.

“Ngày mai cậu bảo trợ lý Lư mang đồ tới đây, còn cậu đi xử lý việc khác.”

“… Sếp à, anh không biết đâu, hôm qua em vừa bị dị ứng, mặt em bây giờ vừa đỏ vừa sưng, không dính dáng gì tới hai chữ đẹp trai luôn ấy.” Đào Hành vùng vẫy phân bua.

“Đừng dọa Đường Đường, bảo Tiểu Lư lại đây.”

“… Vâng, thưa sếp.” Hóa ra xấu xí cũng không được chấp nhận.

Đường Uông vẫn chưa biết mình sắp có quà, ngày hôm sau tỉnh lại thì thình lình nhận được tin nhắn từ Liêu Nguyên Tân.

Forum trường lại có drama để hóng, nhưng tin đồn này lại có liên quan đến Đường Uông.

Chẳng biết hôm qua ai trông thấy cậu với Từ Văn ở Túy Linh Cư, thế là hai người tiếp tục bị gọi hồn lên forum.

Người giật tít kia nói rằng Đường Uông và Từ Văn đang yêu nhau, nhưng lúc cậu nghỉ bệnh thì Từ Văn lại đi tìm niềm vui mới.

[Liêu Nguyên Tân: Bạn này suy diễn linh tinh khiếp, nếu mình không có mặt ở đó thì mình cũng tin sái cổ luôn.]

[Đường Uông: Mình đang mong forum trường bay màu thêm lần nữa…]

[Liêu Nguyên Tân: Cưng ơi, anh đề nghị cưng nên mua đồng hồ, không còn sớm nữa, mau dậy đi thôi.]

[Đường Uông: Meme mèo con xuất chưởng.]

Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu đồn đi xa, đến cả ba người của nhóm Đọc thực đơn lặn lội trong thâm sơ cùng cốc cũng hóng được drama trên forum trường.

[Máy xúc nhà ai mạnh nhất]

[Hạ Miểu Miểu muốn ăn cánh gà nướng: Khó khăn lắm mới bắt được mạng, không ngờ nhân vật chính trong câu chuyện này lại là Đường Đường đáng lý ra đang ở nhà nghỉ ngơi.]

[Cái Thùng muốn ăn KFC: Ủa, vậy là Từ Văn đi kiếm người tình thật à?]

[Viên kẹo thành tâm cầu nguyện forum bay màu: Nói thật với cậu luôn, lúc đó mình còn ngồi ăn chung một bàn với bạn trai anh ta kia kìa.]

[Tiêu Kỳ Vọng muốn uống thật nhiều nước: Quá ghê gớm.]

Đường Uông liên tục làm mới bài viết trên forum, cũng có rất nhiều người đứng ra thanh minh quan hệ giữa cậu và Từ Văn, nói rằng dạo gần đây hắn vừa quen một người bạn trai chính thức. Nhưng bình luận dài cả mấy trang, chẳng ai rỗi hơi xem đến cuối, quần chúng chỉ ở phần bình luận trước bàn tán về tam giác tình giữa ba người bọn họ.

Thậm chí còn có người nhắc lại chuyện cũ giữa Đường Uông và Tiết Hoằng Bác.

Đường Uông nghĩ bụng, tâm trạng mình vui vẻ thì em bé mới có thể khỏe mạnh. Thế là cậu hít thở sâu, tự giác tắt forum đi, mắt không thấy thì lòng không phiền, lần sau cậu đến trường thì cũng là mùa thi cử cả rồi, chừng đó lại drama mới trồi lên thôi.

Đường Uông lạc quan làm công tác tư tưởng xong, cậu xuống giường vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài, bỗng trông thấy cửa phòng của Châu Giang Hành đóng chặt, đúng là rất hiếm gặp.

“Cậu Châu dặn dì bảo con ăn cơm trước.” Dì Dương nhẹ nhàng nói với cậu.

Đường Uông nhớ lại lúc mình dậy đi vệ sinh vào đêm hôm qua, từ bên trong khe cửa lọt ra ánh đèn le lói, tuy không biết khi ấy là mấy giờ, nhưng cậu đoán hẳn là đã rất muộn.

Ngày trước Đường Uông hay trò chuyện với anh, Châu Giang Hành cũng thường bận tắt mặt tối mày đến ba, bốn giờ sáng. Đường Uông đoán Châu Giang Hành dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình xong thì thấm mệt nên ngủ bù, thế là cậu chỉ đành đi ăn một mình.

Cơm nước xong xuôi, Đường Uông định về lại phòng xem show giải trí, nhưng khi đứng trước cửa phòng Châu Giang Hành, cậu thấp thoáng nghe thấy có tiếng nói chuyện, xem ra đối phương đã tỉnh dậy rồi.

Đường Uông đứng chờ một lúc, đến khi bên trong không còn tiếng động nào nữa liền gõ cửa.

“Anh ra ngoài ăn sáng nhé?”

“Một lát nữa.”

Chất giọng trầm lắng nhẹ nhàng ấy làm Đường Uông tê tái hết cả người, cậu xoa vành tai rồi trở về phòng, trong lòng thì nghĩ quả nhiên Châu Giang Hành vừa mới ngủ dậy.

Cậu vừa xem show giải trí được một lúc, chẳng hiểu sao WeChat lại vang âm báo liên tục, Đường Uông buộc phải tạm dừng video để kiểm tra.

[Liêu Nguyên Tân: Miệng của cậu khai quang à???]

[Đường Uông:?]

[Liêu Nguyên Tân: Forum trường bay màu rồi, mấy bài viết cũng mất trắng.]

[Đường Uông:!!!]

[Đường Uông: Chuyện tốt ai làm ra thế này???]

[Liêu Nguyên Tân: Không biết luôn, mọi người đều đang chờ xem có bài viết chữ đỏ in đậm nào nhảy ra không.]

Group ký túc xá cũng nháo nhào tag tên Đường Uông, nhưng tới lúc cậu reply thì chẳng ai nói gì nữa, Đường Uông đoán có lẽ họ lại mất tín hiệu nữa rồi.

Lần trước forum bay màu liền có một bài viết sốt dẻo trồi lên, Đường Uông không ngừng reset forum để hóng, nhưng tới tận trưa, cơm nước xong xuôi hết rồi mà chẳng có gì xảy ra cả.

“Đừng mãi xem điện thoại như thế.” Châu Giang Hành vừa lên tiếng, Đường Uông liền gạt di động sang một bên, lỡ như xảy ra chuyện gì thì Liêu Nguyên Tân sẽ là người đầu tiên “chọc” [1] nhắc cậu xem.

[1] “Chọc”: Ứng dụng WeChat dịch là “cù”, nhưng nghe cù nó đù đù kiểu gì nên mình xin phép đổi sang “chọc” cho giống Facebook. Sang tới bên Trung rồi mình mới biết cái chức năng này người ta thường dùng để nhắc người khác xem/trả lời tin nhắn:v Một chức năng rất là vô tri và dễ đội quần khi đi stalk cho những ai quen tay nhấn đúp 2 lần vào avt người khác (nhấn 1 lần là xem thông tin đối phương; còn nhấn lần 2 là “chọc”), cụ thể là bạn thụ trong truyện “Sau khi tôi block người mình thầm thương” của nhà mình =))))) Mọi người ai có hứng thú thì ghé qua xem ẻm đội quần nhé~

Đường Uông ra ban công đọc sách, chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu tự hỏi mọi người đều đang ở nhà, cũng chẳng ai đặt đồ tới, đây là lần đầu tiên cậu thấy có khách đến nhà.

Đường Uông thấy Châu Giang Hành bước vội tới cửa, nghĩ bụng chắc hẳn là người quen của anh.

Cậu ló đầu ra khỏi ban công, dõi mắt nhìn ra cửa, nếu là bạn của anh thì mình cũng nên đi ra đón tiếp cùng đối phương, nghĩ là làm, Đường Uông lập tức bước đến.

“Trợ lý Lư?” Đường Uông lại chẳng ngờ người mà mình gặp sẽ là trợ lý Lư đang khiêng một cái thùng thật to.

“Mua chút đồ lego về cho em giải sầu.” Châu Giang Hành sai người bê đồ vào bên trong, Đường Uông thấy sau lưng trợ lý Lư còn có cả vệ sĩ áo đen.

Tổng cộng có 3 thùng đồ chơi, Đường Uông khui từng thùng ra, bên trong có mô hình và lego, ngoài ra còn có đồ chơi xếp hình liên quan đến nam thần của cậu nữa.

“Làm xong một món tặng một chữ ký nam thần, bao gồm Tề Hành, cậu Ảnh đế mà em thích, tính luôn người trong màn hình khóa điện thoại em.”

“!!!” Đường Uông lập tức quẳng chuyện trên forum ra sau đầu, nhào tới tìm chiếc mô hình nhỏ nhất rồi bắt tay vào ráp.

Đây là mô hình xe ô tô, hình dạng giống y đúc với chiếc xe sang trọng của Châu Giang Hành, Đường Uông vừa ghép được ⅓ thì vừa hay tới giờ ngủ trưa, cậu gắng gượng chừng một lúc cũng quyết định buông xuôi.

Dù gì cũng chẳng ai giành chữ ký với mình, ngủ đủ giấc thì mới có tinh thần lắp tiếp.

Chờ cho Đường Uông về phòng đi ngủ, Châu Giang Hành mới phân loại đồ chơi giải sầu của cậu cất vào trong phòng.

Đường Uông ngủ một giấc khá sâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như cậu nghe thấy có tiếng bước chân, nheo mắt nhìn thử thì trông thấy một bóng hình lưỡng lự bên cửa sổ.

Đương cơn mơ màng, có tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Uông cũng tức thì lấy lại tỉnh táo.

Đó là chuông điện thoại của Châu Giang Hành, thấy anh tắt điện thoại rồi vội nhìn về phía mình, cậu nhanh trí nhắm tịt mắt giả vờ ngủ, đến khi đối phương ra ngoài rồi mới mở mắt ra.

Đường Uông ngủ đủ giấc rồi vẫn nhớ nhung đến chữ ký, cậu phấn chấn ngồi dậy để đi lắp mô hình, nhưng lúc đẩy cửa đi ra ngoài, cậu nhìn thấy cửa phòng đối diện không đóng lại, từ bên trong có tiếng nói chuyện điện thoại cất lên, vừa nghe đến từ nào đó, Đường Uông tức khắc khựng bước.

“Canh chừng forum mấy ngày rồi nhả sau, bảo lão A trông kỹ vào.”

“Lần trước lão A làm tốt lắm, có thể hợp tác lâu dài.”

“Forum trường Nam Hoa cũng chả bao nhiêu thầy cô để mắt tới, hôm nay tâm trạng Đường Đường cũng ổn định, chắc hẳn không chịu ảnh hưởng nhiều vì vụ việc này.”

“Chuyện Điền Lam tìm người điều tra, cậu bảo Tiểu Lư xử lý đi.”

Vừa nghe xong Đường Uông liền ngộ ra ngay, chẳng bao giờ có chuyện miệng cậu khai quang, tất thảy đều do Châu Giang Hành đứng đằng sau giúp đỡ cho mình. Chuyện forum lần trước Đường Uông cũng linh cảm rằng như thể có người ra mặt xả giận giúp cậu, hóa ra khi ấy không phải mình cả nghĩ, mà thật sự Châu Giang Hành đã làm.

Dường như người này đã làm rất nhiều chuyện trong khi cậu chẳng mảy may hay biết gì.

Rõ ràng có bệnh nền nhưng vẫn đi ăn món Tứ Xuyên cùng mình; biết Đường Uông mang thai nên lén lút sắp xếp bệnh viện; đến chuyện cậu bị người khác gài tạo dựng drama, Châu Giang Hành cũng đứng ra hack forum để xả giận giúp mình.

Bây giờ nhìn lại, tin tức sốt dẻo khi ấy ắt hẳn là Châu Giang Hành tìm người điều tra.

Đường Uông lui về phòng, cậu chui vào trong chăn, trái tim giờ đây ấm áp tràn đầy, trừ ba lớn và ba nhỏ ra, chỉ có Châu Giang Hành mới có thể khiến cậu cảm nhận được cảm giác êm ấm đến thế.

Người đàn ông này thật sự rất thích cậu, Đường Uông có thể cảm nhận rõ điều đó.

“Đường Đường dậy thôi em, ngủ nhiều tối sẽ khó ngủ đấy.” Châu Giang Hành thấy không còn sớm nên đi vào phòng gọi cậu dậy.

Đường Uông nằm gói gọn trong chăn, chán chường đáp lời.

Giọng nói vừa mềm vừa nhũn làm tim anh tức thì đánh thịch, thật sự rất muốn ôm chầm lấy cái người đang trốn nhủi trong chăn này.

“Buổi tối… Cùng dạo siêu thị được không?” Đường Uông nằm trong chăn hỏi anh.

“Được chứ.”

Chỉ khi đi dạo siêu thị, vì người đông đúc nên Châu Giang Hành mới dắt tay mình, Đường Uông hiện tại thật sự rất muốn nắm lấy tay anh.

Cậu vẫn luôn trốn tránh tình cảm mà Châu Giang Hành luôn thể hiện ra, nhưng từ khi sống cùng nhau, Châu Giang Hành chăm sóc cậu còn chu đáo hơn cả ba lớn và ba nhỏ, cậu phân biệt được người này đang vì mình hay là vì đứa bé trong bụng mình.

Sau khi bị Tiết Hoằng Bác cắm sừng, lẽ ra cậu không nên lo được lo mất như thế, loại người như hắn không xứng để cậu sợ hãi một cuộc tình khác.

“Anh lắp mô hình với tôi được không?” Chờ cho Châu Giang Hành đi ra ngoài rồi, cậu mới mò xuống giường, thò nửa đầu ra khỏi khung cửa, mái tóc tung xù lên vì mới ngủ dậy.

“Anh lắp với em thì được, nhưng lắp xong anh sẽ không cho em chữ ký nam thần đâu.” Châu Giang Hành không nhịn được, đưa tay xoa đầu Đường Đường, đột nhiên bốc đồng đáp.

“Không cần cũng được, anh đẹp trai hơn nam thần của tôi mà.” Đường Uông nịnh nọt đáp.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.