Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 40: Có qua có lại



Ba lớn có việc đột xuất phải đi công tác, thế là chỉ có mỗi ba nhỏ ở nhà, Đường Uông sợ chú một mình lủi thủi nên hôm nào cũng rủ Châu Giang Hành về nhà ăn cơm.

“Ăn chậm thôi.”

“Đừng gấp.”

Trên bàn cơm, Dụ Doãn và Châu Giang Hành đồng thời lên tiếng.

Động tác gắp đồ ăn của Đường Uông khựng lại, cậu bắt đầu nghiêm chỉnh ăn chậm nhai kỹ, chỉ còn một chút nữa thôi là cậu sẽ ghép xong mô hình hỏa tiễn trong ngày hôm nay rồi, vì vậy mà Đường Uông có phần nóng lòng muốn mau chóng làm cho xong.

“Ba lớn con nói tương ớt bên đấy ngon lắm, mua hẳn hai chai về cho con rồi, chừng nào sức khỏe con ổn định hơn thì có thể ăn.” Dụ Doãn định múc canh cho con trai, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Châu Giang Hành đã làm xong xuôi hết cả.

Đường Uông gật đầu như mổ thóc, thật sự đã lâu lắm rồi cậu chưa được ăn cay.

Bầu không khí giữa ba người cũng xem như hòa hợp, rồi bỗng nhiên một tia sét giáng xuống, bầu trời lập tức mưa như trút nước.

Dụ Doãn lập tức đứng dậy đi đóng cửa sổ, mưa xối hệt như thác đổ, bầu trời chìm trong màn sương mờ ảo chẳng thấy đường mà lần, nước mưa đánh lên cửa sổ tạo ra tiếng động khiến cả căn phòng đều nghe rõ mồn một.

“Không biết khi nào mưa mới ngừng, bên ngoài tầm nhìn kém, lái xe cũng không an toàn, hai đứa ngủ lại đây một đêm đi.”

“Được ạ.” Đường Uông đồng ý chẳng mảy may do dự, thấy Châu Giang Hành nhìn mình, cậu bèn quẳng ánh mắt nghi hoặc sang.

“Giường Đường Đường to mà, hai đứa nằm chung cũng không chật.” Dụ Doãn tiện thể chêm thêm một câu rồi ngồi xuống ăn tiếp.

“!” Bấy giờ Đường Uông mới chợt nhận ra ánh mắt của Châu Giang Hành là có ý gì.

“Sao không ăn nữa?” Dụ Doãn thấy hai đứa cứ mắt qua mày lại mà không cầm đũa bèn lên tiếng nhắc nhở.

“Con ăn no rồi ạ.” Mỗi khi Đường Uông căng thẳng là lại tiện mồm viện lý do để giải thích.

Cơm nước xong xuôi, Đường Uông chẳng còn tâm trạng đoái hoài tới mô hình của mình nữa, trong đầu cậu giờ đây chỉ có mỗi việc tối nay mình sẽ ngủ chung một chiếc giường với Châu Giang Hành.

Đường Uông ngoảnh lại nhìn anh, ấy thế mà người nào đó vẫn điềm nhiên rửa chén cùng Dụ Doãn, làm việc nhà xong còn tới ngồi giúp cậu ghép mô hình.

“Không lắp nữa à?” Châu Giang Hành thấy Đường Uông cứ ngẩn ngơ mới gõ bàn mấy cái.

“Lắp chứ.” Thấy dáng vẻ chả hề hấn gì của đối phương, Đường Uông cũng thôi nghĩ ngợi lung tung. Ngủ thì ngủ thôi, có phải cả hai chưa từng ngủ với nhau bao giờ đâu mà.

Ghép xong mô hình hỏa tiễn rồi mà bên ngoài vẫn mưa xối xả, thấy ba nhỏ đang ngồi trên ghế massage nghỉ ngơi, Đường Uông không muốn làm phiền chú nên rón rén về lại phòng ngủ với Châu Giang Hành.

Anh có chút việc cần phải xử lý nên ngồi vào bàn sách của Đường Uông dùng máy tính làm việc. Còn cậu thì nằm trên giường, đeo tai nghe xem chương trình tạp kỹ.

Show sống còn có tổng cộng 100 chàng trai, nhưng mỗi khi có người bước ra, Đường Uông lại bất giác so sánh họ với Châu Giang Hành.

Anh này gầy quá, cậu kia thấp quá, người này mắt to hơn Châu Giang Hành nhưng ánh mắt lại không có hồn. Săm soi một hồi, Đường Uông sực nhận ra mình đã biến show sống còn thành show bắt bẻ mất rồi.

Cậu bất lực tắt chương trình đi, lại nhìn về phía Châu Giang Hành đang ngồi thẳng lưng trước bàn học.

Ngày trước cậu còn thấy lạ tại sao người ngày ngồi xe lăn mà dáng người lại tốt như thế, hóa ra người ta đi được chạy được mà còn tập cả gym.

Đường Uông biết vụ tai nạn đó quả thật đã từng xảy ra, chẳng qua gần mười năm nay, Châu Giang Hành luôn vì đôi chân của mình mà cố gắng.

Châu Giang Hành đang chăm chú đọc phương án, chẳng hiểu sao lại có cảm giác bắp đùi nóng lên, anh liếc xuống xem thử, không ngờ có người đang đặt tay lên đùi mình.

“Đường Đường?” Châu Giang Hành ngừng cả thở, “Em đang làm gì vậy?”

“…”

“Có thứ gì dơ ấy!” Đường Uông sựt tỉnh hồn, cậu lật đật rút tay lại, không dám nhìn thẳng mặt Châu Giang Hành.

“Tôi muốn ăn táo, tôi tự đi lấy đây.” Đường Uông chột dạ viện cớ rồi đánh bài chuồn ra ngoài.

Trong phòng khách, Dụ Doãn vừa massage xong, chú đang ngồi trên sofa gấp quần áo, nghe thấy tiếng động bèn ngoảnh sang nhìn.

“Đường Đường, sao mặt đỏ vậy con.”

“Nóng ạ!” Đường Uông bước thẳng vào nhà bếp, ngoảnh đầu đi chỗ khác để ba nhỏ không thấy được mặt mình.

“Đường Đường, bây giờ không thích hợp để tiếp xúc thân mật đâu, con với Châu Giang Hành chú ý chút đi đấy.”

Đường Uông run tay làm rơi táo xuống đất, sau đó “bịch bịch” chạy biến khỏi bếp.

Châu Giang Hành lại nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ thầm sao Đường Đường trở lại vnhanh thế, vừa quay sang nhìn, mặt cậu lúc này còn đỏ hơn so với lúc vừa chuồn ra ngoài.

Đường Uông bật mode “từ chối tiếp chuyện với người khác”, cậu lăn lên giường, đeo tai nghe, tiếp tục “cày” show tạp kỹ.

Xem được chừng một lúc, mặt Đường Uông mới không còn nóng nữa, cuối cùng cũng trở lại với trạng thái bình thường.

[Đổng Phi An: Người anh em à, dạo này cậu thế nào, có phải sắp thi rồi không?]

Cũng lâu rồi Đường Uông không liên lạc với Đổng Phi An, cuộc gặp gỡ lần trước còn là vào cái ngày training tình nguyện viên.

[Đường Uông: Sắp rồi á, dạo này cậu thế nào.]

[Đổng Phi An: Mình vẫn ổn, hôm qua mình đi giao lưu với trường các cậu, có cô em kể drama trên forum trường…]

[Đường Uông: Giả đó, mình chả có quan hệ gì với anh ta cả, chẳng qua chỉ là đàn anh khóa trên của mình thôi.]

[Đổng Phi An: Làm mình sợ gần chết, bên trường mình đồn đãi con trai của Giáo sư Đường có người yêu rồi, sau đó mình lại hóng được tin đồn đó, mình còn tưởng người yêu cậu ngoại tình thật cơ.]

Đường Uông hơi dại ra, tại sao trường của ba lớn lại có tin đồn liên quan tới cậu vậy.

[Đường Uông: Nói mình nghe xem, tin đồn bên trường các cậu từ đâu mà có?]

[Đổng Phi An: Thì tại, Phó Hiệu trưởng trường mình có cái tật thích làm ông mai, chẳng biết nghe ai nói con trai của Giáo sư Đường lên đại học rồi mà còn độc thân nên rục rịch đòi mai mối ấy mà.]

[Đổng Phi An: Sau đó chính miệng Giáo sư Đường thừa nhận cậu có người yêu rồi, đã vậy còn là cái kiểu quen nhau để cưới nữa!]

Đường Uông lặng lẽ quan sát đối tượng “quen nhau để cưới” đang ngồi trước bàn học của mình, trùng hợp thay, người nào đó cũng quay sang nhìn Đường Uông.

[Đổng Phi An: Tò mò quá tò mò quá đi, cậu mau cho mình “shem” người yêu cậu đi!]

[Đường Uông: Không cho đó.]

[Đổng Phi An: Nhỏ mọn ghê!]

Nhắn tin xong, cậu lướt trở lại màn hình show giải trí, Đường Uông chốc chốc nhìn vào điện thoại, lúc thì nghía sang Châu Giang Hành, bất tri bất giác ngáp ngắn ngáp dài, buồn ngủ khi nào chẳng hay.

Đường Uông vào phòng tắm tắm gội, tiếng nước chảy tí tách phát ra từ bên trong khiến cái người đang ngồi trước bàn học hô hấp nặng nề. Tắm rửa xong, Đường Uông lập tức leo lên giường rồi bọc mình vào trong chăn.

“Đường Đường, anh mặc gì đây?”

Ngay lúc Đường Uông định quay lưng lại với Châu Giang Hành toan ngủ trước, người nào đó bất chợt lên tiếng, giọng nói nghe còn trầm hơn so với lệ thường.

Phần lớn quần áo của Đường Uông đã mang sang hết bên nhà Châu Giang Hành, trong tủ quần áo giờ đây chỉ còn lại vài chiếc áo không vừa size.

“Tôi đi lấy đồ ngủ của ba lớn cho anh nhé? Anh chắp vá ngủ tạm?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương, Đường Uông lập tức đi tìm ba nhỏ, nhưng trong phòng tối đen như mực, hiển nhiên ba nhỏ đã say giấc nồng, cậu mà vào phòng thì thể nào cũng làm ồn khiến chú tỉnh giấc cho xem.

Đường Uông lúc này tiến thoái lưỡng nan, đoạn cậu sực nhớ ra chuyện gì đó. Cậu quay trở về phòng, lục ra được một chiếc áo sơ mi nằm tận trong cùng ngăn kéo tủ quần áo.

“Ba nhỏ ngủ mất rồi, hay anh mặc tạm cái này nhé?” Áo sơ mi trong tay Đường Uông chính là chiếc áo mà Châu Giang Hành đưa cho cậu vào cái ngày làm tình nguyện viên, kích cỡ áo vừa người anh, đương nhiên Châu Giang Hành có thể mặc.

Đường Uông vốn nghĩ mình lên giường rồi thì sẽ ngủ được ngay, nhưng khi nghe tiếng động trong phòng tắm văng vẳng bên tai, cậu nhận ra rằng có làm thế nào thì bản thân cũng không ngủ được.

Ba nhỏ ngỡ bọn họ thật sự yêu nhau, cho nên cả hai người chỉ có một chiếc chăn, Đường Uông mường tượng cảnh Châu Giang Hành ngủ bên cạnh mình, khoảng cách gần tới mức tay kề tay, nhịp tim cậu bắt đầu đập mạnh như trống bỏi.

Trong lúc Đường Uông nghĩ ngợi lung tung, tiếng sấy tóc trong phòng tắm im bặt, “kẽo kẹt” – cửa phòng mở ra.

Đường Uông nhắm tịt mắt vờ như đang ngủ, cậu cảm nhận được chăn bị vén lên, sau đó Châu Giang Hành kéo theo luồng gió ấm nằm lên giường.

“Anh tắt đèn đây.” Châu Giang Hành như đang hỏi ý cậu.

Đường Uông không nói gì, chẳng mấy chốc đèn cũng tắt, cả căn phòng chìm vào đêm đen.

Mưa ngoài cửa vẫn tí tách rơi, trong phòng thấp thoáng nghe thấy tiếng mưa hoà lẫn với hai hơi thở nặng nề, một là của Đường Uông, một còn lại đương nhiên là của Châu Giang Hành.

“Đường Đường thả lỏng nào, anh sẽ không làm gì em hết.” Biết rõ Đường Uông đang giả vờ ngủ, Châu Giang Hành bèn nằm dịch ra rìa giường, cố gắng không để cho mình đụng trúng cậu.

“… Anh để tôi bình tĩnh đã.” Đường Uông điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng để bản thân thả lỏng.

Giường của cậu là giường đôi nên hai người cùng ngủ vẫn vô tư, nhưng Đường Uông phát hiện Châu Giang Hành dành một khoảng rất rộng cho cậu, chứng tỏ anh đang nằm sát rìa giường, nếu cứ ngủ như vậy chắc chắn sẽ không thoải mái.

Dần dần Đường Uông cũng thả lỏng một chút, trong màn đêm, hai mắt cậu thao láo, mặt mày đỏ như gấc, bàn tay ở trong chăn cẩn thận thò về phía Châu Giang Hành.

Chẳng mấy chốc Đường Uông cũng chạm tới làn da ấm nóng của anh, cậu chọt tay vào người Châu Giang Hành, đối phương đột ngột ngừng cả thở, Đường Uông cũng chẳng biết mình chọt trúng chỗ nào, cậu chỉ có cảm giác cứng rắn, nhưng trên người Châu Giang Hành đều là cơ bắp, cho nên Đường Uông cũng không nghĩ ngợi nhiều.

“Anh lại gần đây chút đi.”

Khoảng tĩnh lặng qua đi, tiếng sột soạt lại vang lên, một lát sau, cánh tay Đường Uông dán lên người Châu Giang Hành.

Lúc đối phương lùi lại theo phản xạ, Đường Uông tức khắc bắt lấy cánh tay anh.

“Đừng trốn, cứ ngủ như thế này đi.” Cậu nói năng rất hùng hồn, nhưng ánh mắt âm thầm lập lòe đã khiến cho khí thế giả bị bại lộ.

“Được.” Châu Giang Hành thều thào đáp.

Cuối cùng hai người cũng thôi dằn vặt nhau, có điều Đường Uông vẫn không buông bàn tay đang nắm chặt Châu Giang Hành ra, hai người cứ thế ngủ chung trong trạng thái mắt thao láo.

“Đường Đường, ngày mốt anh phải về nhà cũ một chuyến.”

“Ừm.”

“Có lẽ sẽ không kịp nấu cơm cho em ăn.”

“Vậy tôi thử tay nghề của dì Dương vậy.”

“Em sẽ… nhớ anh chứ.” Dưới bầu không khí thế này, dù rằng Châu Giang Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý Đường Uông sẽ không trả lời mình, nhưng anh vẫn không dằn được lòng, hỏi ra một câu như thế.

Tay Đường Uông siết lấy đồ ngủ, lí nhí bảo “Có”.

Cánh tay cậu đang bắt lấy bỗng giãy ra, đến lượt tay Đường Uông bị Châu Giang Hành nắm chặt, cậu cũng không phản kháng, Đường Uông nhắm tịt hai mắt, mặc cho đối phương nắm lấy tay mình, bất tri bất giác cũng ngủ mất.

Bên tai vang lên nhịp thở đều đều, Châu Giang Hành quay mặt sang nhìn cậu, tuy bóng đêm mờ ảo, nhưng anh vẫn phác họa được rõ từng đường nét khi ngủ của Đường Uông.

“Ngủ ngon, Đường Đường.”

Một đêm yên giấc.

Ngày hôm sau Đường Uông tỉnh dậy rất sớm, cậu nhìn chằm chằm vào bóng đèn quen thuộc, thế mà lại hơi nhớ chiếc đèn chùm ở nhà Châu Giang Hành.

Đường Uông thình lình cứng còng cả người, bởi vì cậu phát hiện tay của mình vẫn đang được nắm lấy.

Cậu chầm chậm quay sang quan sát góc nghiêng khiến con tim mình loạn nhịp, phần chăn của đối phương bị Đường Uông vén đi một nửa, lộ ra phần ngực phập phồng lên xuống nhịp nhàng.

Mặc áo sơ mi đi ngủ chẳng thoải mái gì cho cam, vì vậy Châu Giang Hành đã cởi bớt vài chiếc cúc áo, hôm qua Đường Uông không nhìn kỹ, bây giờ môi trường đầy đủ ảnh sáng, hệt như có điều gì đó thôi thúc cậu vén áo đối phương lên để ngắm cơ bụng cho no mắt.

“Châu Giang Hành.” Đường Uông nhẹ giọng gọi, người nọ vẫn say giấc nồng, hiển nhiên không trả lời cậu.

Đường Uông bắt đầu to gan hơn, cậu lén lút xáp lại gần, bàn tay để hờ lên cơ bụng anh.

“Châu Giang Hành?”

Không có phản ứng.

Đường Uông lại đè mạnh tay hơn, người nào đó vẫn không động đậy.

Lúc này Đường Uông mới yên tâm sờ vài lần cho thỏa mãn, sau đó mới lưu luyến rút bàn tay hư hỏng về.

Lại quay sang sờ chiếc bụng tròn vo của mình, cậu không kiềm được tiếng thở dài đánh thượt.

Đường Uông ngáp một cái, nhìn Châu Giang Hành thêm mấy lần, cuối cùng lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Chờ cho Đường Uông ngủ say, Châu Giang Hành mới bừng mở mắt, sâu trong ánh nhìn là một mảng trong trẻo, chứng tỏ đối phương đã tỉnh từ lâu.

“Có qua có lại.” Châu Giang Hành bị sờ soạng mấy lần liền bèn nhổm dậy hôn “chụt” lên khóe môi Đường Uông, sau đó rời giường để đi vào phòng tắm xối nước lạnh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.