Nụ hôn cẩn thận, trân trọng
Như là có một cú nổ thiên thạch xuất hiện trước mắt anh, Hạ Thì Lễ bỗng nhiên kinh ngạc đến tái mặt, cả người cứng đờ.
“Gì cơ?” Anh không tin nổi mà hỏi.
Lông mi Quý Kiều khẽ run rẩy, hàng mi đen dài rủ xuống, che đi đôi mắt.
“Chắc hẳn anh ta không nói với anh chuyện này…” Cô tự giễu nhếch miệng, “Rõ ràng là anh ta mơ thấy tất cả mọi chuyện, nhưng anh ta lại chỉ nói với anh những chuyện ở phần trước.”
Thường Ninh Viễn biết cô sẽ không chủ động đề cập đến chuyện ở đời trước với Hạ Thì Lễ, nên đã nghĩ ra kế bỉ ổi này.
Anh ta chẳng lẽ không biết rằng như vậy sẽ chỉ càng đẩy cô ra xa hơn sao?
Hoặc là, anh ta vốn chẳng có hy vọng gì ở cô, chỉ muốn phá hoại mà thôi?
Quý Kiều cảm thấy Thường Ninh Viễn của hiện tại thực sự rất lạ lẫm, cô hoàn toàn không hiểu nổi anh ta đang nghĩ cái gì…
Lúc đang suy nghĩ, cả người cô rơi vào một lồng ngực ấm áp.
“Anh không biết…”
Giọng Hạ Thì Lễ rất nhẹ, nhưng lực tay lại rất mạnh, cánh tay ôm Quý Kiều thoáng run rẩy.
Anh ôm chặt lấy Quý Kiều, ước gì có thể khảm Quý Kiều vào trong lồng ngực.
Trong đầu Hạ Thì Lễ là một mạnh hỗn độn, trong hỗn loạn anh nhớ đến những cảnh tượng ở đời trước.
Trai tài gái sắc, cầm sắt hòa minh*.
*琴瑟和谐: ý chỉ tình cảm vợ chồng hài hòa, tốt đẹp.
Thường Ninh Viễn lúc đó biểu hiện ra tốt như vậy, mọi người đều cho rằng bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ**, như thế nào mà…
**神仙眷侣: (nghĩa đen) hai người vừa là vợ chồng vừa là thần tiên; ý chỉ những cặp đôi hiếm có trên đời vừa có tài vừa có sắc, tình cảm lại mặn nồng.
Trong lòng Hạ Thì Lễ đau đớn vô cùng, trán nổi đầy gân xanh.
Nếu như ngay cả một người không phải trong cuộc như anh cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận được, vậy người trong cuộc như Quý Kiều sẽ thế nào đây?
Có lẽ trời sập thì cũng như vậy thôi đi?
Không kịp nghĩ quá nhiều, trong lòng anh đã đau đớn từng hồi.
Hạ Thì Lễ hít một hơi thật sâu, cố gắng định thần.
Anh nhẹ nhàng buông Quý Kiều ra, hai tay nâng mặt Quý Kiều nhìn vào mắt cô.
“Kiều Kiều, em kể tỉ mỉ mọi chuyện cho anh nghe được không?”
Ánh mắt Quý Kiều thoáng lóe lên, biểu cảm có hơi do dự.
Suy nghĩ của cô cũng rất loạn.
Từ đời trước cho đến giờ, đã là một khoảng thời gian rất lâu rồi.
Nhất thời, cô đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết dùng biểu cảm và tâm tình gì để nhớ lại.
“Đừng sợ.”
Dường như đã nhìn ra sự do dự của cô, Hạ Thì Lễ nâng mặt cô lên, khẽ hôn lên chóp mũi và môi cô.
“Anh yêu em.” Anh thấp giọng nói.
Khóe mắt Quý Kiều lại trở lên cay xè, trong lòng cũng mềm nhũn.
Anh dường như đang nói: không sao cả, nói tất cả cho anh nghe.
Cho dù xảy ra chuyện gì, anh đều yêu em.
Ngón cái Hạ Thì Lễ khẽ xoa khóe mắt Quý Kiều, ở đó loáng thoáng có ánh nước.
Trong lòng khẽ thở dài, anh nhẹ giọng nói: “Vậy anh hỏi em vài câu hỏi được không?”
Trước mắt Quý Kiều là một mảng sương mù, cô chớp chớp mắt, gật đầu đồng ý.
Hạ Thì Lễ: “Cậu ta ngoại tình khi nào?”
Quý Kiều hít một hơi: “25 tuổi.”
Hạ Thì Lễ: “Là sau khi em phát hiện thì đề nghị ly hôn à?”
Quý Kiều gật đầu: “Em kiểm tra điện thoại của anh ta.
Sau đó anh ta ồn ào một hồi, rồi ly hôn.”
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, cũng không hỏi quá chi tiết về chuyện đời trước, chỉ hỏi một vài chuyện ở một vài thời điểm quan trọng.
“Em nói là…” Anh thoáng ngập ngừng, chau mày hỏi: “Thường Ninh Viễn của bây giờ là biết được chuyện đời trước qua giấc mơ sao?”
Quý Kiều: “Ừm, từ hồi năm nhất đại học anh ta bắt đầu mơ thấy, sau đó mới bắt đầu luôn quấy rầy em.”
Hạ Thì Lễ đau lòng không thôi, giọng điệu cũng bất giác mang theo sự tức giận: “Nếu cậu ta biết mình có lỗi với em, thì sao lại vẫn còn theo đuổi em?”
Quý Kiều mím môi: “Vì anh ta cảm thấy đó là chuyện ở đời trước, đời này anh ta vô tội…”
“Có cứk ấy!” Hạ Thì Lễ đột nhiên ngắt lời cô, bực tức mà nói bậy.
Quý Kiều nhìn khuôn mặt đang tức giận của Hạ Thì Lễ, ngây ngốc nói: “Lần đầu em thấy anh chửi bậy luôn ấy.”
Lồng ngực Hạ Thì Lễ vì tức giận mà vẫn phập phồng, chẳng quá để ý: “Xin lỗi, anh tức giận quá.”
Quý Kiều đã ở bên anh lâu như vậy rồi, mà cậu ta vẫn còn dây dưa mãi.
Chỉ dựa vào hành vi này đã chẳng thể nào được coi là trong sạch, chưa kể đến việc cậu ta còn cắt nối đoạn ghi âm đưa cho anh.
Yên lặng một lát, Hạ Thì Lễ lại hỏi vài vấn đề.
Qua những câu trả lời của Quý Kiều, những chuyện hồi đại học được liên kết lại.
“Vấn đề cuối cùng.” Anh rủ mi, dịu dàng thản nhiên lên tiếng.
Quý Kiều bỗng chốc có hơi khẩn trương, tay nắm chặt lại.
Trái tim đập liên hồi, bất giác cảm thấy anh sẽ hỏi cô vì sao lại biết rõ như vậy.
Nếu như anh hỏi, cô nên nói ra sự thật bản thân đã trùng sinh sao?
Anh có thể nào cảm thấy chuyện này vô lý, vớ vẩn không, có cảm thấy cô không còn là Quý Kiều mà hồi đầu anh thích không?
Lúc mà anh bắt đầu có cảm tình với cô, thì cô vẫn còn là học sinh cấp 3 đang trộm khóc vì bạo lực học đường.
Trong lòng Quý Kiều hoang mang rối loạn.
Cô là cô, nhưng lại không phải là cô.
Con người là động vật phức tạp, những trải nghiệm khác nhau sẽ tạo thành những thay đổi.
Trải nghiệm của bản thân cô khác đi, vậy cô còn là cô sao?
Nhất thời, Quý Kiều cũng không tìm được đáp án.
Đây cũng là lý do mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nhắc về chuyện đời trước với Hạ Thì Lễ.
“Vì sao… em không kể những chuyện cậu ta làm tổn thương em cho anh nghe?” Hạ Thì Lễ nhẹ giọng hỏi.
“Nếu như em nói với anh, thì anh tuyệt đối sẽ không tạo sức ép cho em về chuyện kết hôn…”
Việc mà anh luôn để ý chẳng qua chỉ là vì sao thái độ đối với chuyện kết hôn của Quý Kiều khác với đời trước, khiến cho anh cho rằng Quý Kiều càng yêu Thường Ninh Viễn hơn anh.
Trong tình yêu, anh cũng chỉ là một tên ích kỷ, muốn có tình yêu sâu đậm chân thành từ đối phương.
Nhưng bây giờ biết nguyên do rồi, những cái so đo này dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Quý Kiều cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi”
Nếu không phải là Thường Ninh Viễn ngăn trở ở giữa thì bản thân cô có lẽ thực sự sẽ không nhắc đến những chuyện phiền lòng ở đời trước.
Lúc mới đầu là không cần thiết, nhưng nguyên nhân ở sau đó lại phức tạp hơn nhiều…
“Anh không phải là muốn em xin lỗi!” Trong lòng Hạ Thì Lễ bực bội không thôi, hơi thở gấp gáp.
Lông mi Quý Kiều khe khẽ run, bả vai cũng theo đó mà run run.
Hạ Thì Lễ thở dài, giương tay kéo người vào trong lòng.
“Anh không phải là muốn hung dữ với em.” Anh nghiêng đầu khẽ hôn lên má Quý Kiều để trấn an, “Anh yêu em.”
Nụ hôn dịu dàng rơi trên gò má, Quý Kiều ôm lại anh, mũi hơi cay cay.
“Em cũng yêu anh.” Giọng của cô có hơi nghẹn ngào.
Một lát sau, Hạ Thì Lễ đứng dậy ôm Quý Kiều vào phòng ngủ.
Hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ với tư thế thân mật.
Hạ Thì Lễ khẽ hôn tai Quý Kiều, nhẹ giọng dỗ dành: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, vùi mình vào trong lòng anh nhắm mắt lại.
Có lẽ hôm nay quả thực tiêu hao qua nhiều tinh lực, không bao lâu cô đã ngủ thiếp đi.
Hạ Thì Lễ yên lặng nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, bản thân lại không hề buồn ngủ.
Việc ngày hôm nay quả thực vượt quá tưởng tượng của anh, đến bây giờ đầu anh vẫn còn hỗn độn.
Kinh ngạc, đau lòng, khó chịu, hối hận…
Các loại cảm xúc phức tạp quay cuồng trong lòng anh.
Xã hội hiện đại, những người đàn ông có tiền đi ngoại tình đã là chuyện chẳng có gì lạ.
Nhưng chuyện đó có lẽ không nên xảy ra trên người Thường Ninh Viễn, biểu hiện trước đó của anh ta không phải là rất yêu Quý Kiều sao…
Anh nhớ lại đời trước vào đêm Thường Ninh Viễn ăn cơm cùng bên A sau đó đi ra.
Vui vẻ trên khuôn mặt Quý Kiều rõ ràng như vậy.
Cảnh tượng hạnh phúc khiến anh hâm mộ lúc đó bây giờ lại trở lên châm chọc vô cùng.
Lần đầu tiên Hạ Thì Lễ nghi ngờ, việc anh nhường lại hạng mục đó ở đời trước có phải là việc làm sai hay không.
Vẻ mệt mỏi và u sầu trên khuôn mặt Quý Kiều, hàng lông mày xinh đẹp chau lại, đôi môi cũng mím chặt.
Hạ Thì Lễ không kìm được là giơ tay ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn đường* cô, thử xoa giãn lông mày cô.
*眉头: ấn đường: chỗ giữa hai lông mày.
Quý Kiều lầm bầm một tiếng,, lật người đi.
Hạ Thì Lễ lập tức thu tay lại, nâng tay lên xem giờ, bây giờ đã là 11 giờ hơn rồi.
Anh do dự một lát, gửi một tin nhắn cho Tiền Tĩnh Tĩnh.
Sau khi xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này, anh hỏi Tiền Tĩnh Tĩnh mai gặp mặt có được không.
Tiền Tĩnh Tĩnh là cú đêm, rất nhanh đã rep lại đồng ý.
Hai người hẹn mai sẽ gặp nhau ở chỗ gần công ty Tiền Tĩnh Tĩnh.
Trưa hôm sau, Hạ Thì Lễ đến dưới công ty Tiền Tĩnh Tĩnh từ sớm.
Anh ngồi ở quán ăn đối diện bên đường và gọi món, mời Tiền Tĩnh Tĩnh cùng ăn trưa.
Tiền Tĩnh Tĩnh đến chỗ ngồi, sau khi chào Hạ Thì Lễ rồi ngồi xuống.
“Thực ra tôi cũng muốn tìm cậu, nhưng rồi lại sợ bản thân lắm chuyện.” Cô ấy vừa đến liền nói.
Hạ Thì Lễ nhớ đến cảnh tối qua nhìn thấy hai người, đoán: “Kiều Kiều có phải đã nói với các cậu cái gì rồi không?”
Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu, lại hỏi anh: “Hôm qua cậu ấy không nói chuyện với cậu à?”
“Có.” Hạ Thì Lễ gật đầu, “Nhưng mà tôi vẫn muốn biết cô ấy nói với các cậu cái gì.”
Có một vài chuyện có lẽ không tiện khi nói với người cầu hôn như anh, dù sao thì nói với bạn thân cũng tiện hơn.
Tiền Tĩnh Tĩnh ừ một tiếng, ý là đã hiểu.
“Hôm qua đúng lúc nói đến chuyện kết hôn, sau đó Kiều Kiều liền nói…”
Hạ Thì Lễ nghiêm túc lắng nghe, hai tay đặt trên bàn đan vào nhau, lông mày nhíu chặt lại.
“Bọn tôi là bạn với nhau lâu như vậy rồi, trước giờ chưa từng nghe thấy cậu ấy nói về chuyện này.”
Tiền Tĩnh Tĩnh khẽ thở dài nhìn về phía Hạ Thì Lễ: “Cậu không tìm tôi, tôi cũng định tìm cậu để nói chuyện.
Tôi nghĩ có lẽ nguyên do là vì bố mẹ của Kiều Kiều…”
Hạ Thì Lễ yên lặng nghe Tiền Tĩnh Tĩnh nói, trong lòng chua xót không thôi.
Xem ra Tiền Tĩnh Tĩnh không hề biết chuyện Thường Ninh Viễn, chỉ coi là vì bố mẹ nên Quý Kiều mới không có cảm giác an toàn.
Cả buổi trưa, anh đều không có khẩu vị gì.
Sau khi Tiền Tĩnh Tĩnh rời đi, anh một mình quay lại xe, yên tĩnh hồi lâu không có hành động gì.
Anh nhớ lại những lời Tiền Tĩnh Tĩnh miêu tả Quý Kiều, chỉ cảm thấy khó chịu lại đau lòng.
Từ khi nào, chung thủy lại có thể nói là xứng đang hay không chứ?
Quý Kiều như vậy, khiến Hạ Thì Lễ nhớ đến Quý Kiều hồi cấp ba nép ở một góc mà khóc vì bị bạo lực học đường.
Rõ ràng hồi đại học, cô đã trở nên cởi mở, tự tin, phát sáng.
Nhưng việc Thường Ninh Viễn phản bội khiến cô dễ dàng quay lại như trước.
Hạ Thì Lễ cảm nhận được sự hối hận sâu sắc.
Nếu biết Thường Ninh Viễn như thế này từ sớm, lúc đầu anh tuyệt đối sẽ không đứng một bên yên lặng nhìn bọn họ phát triển tình cảm.
Người mà anh đặt trên đầu quả tim lại bị anh ta chà đạp.
Hạ Thì Lễ ngẩng đầu, cố kìm lại sự chua xót trong mắt.
Sau khi ổn định lại, anh thở dài, khởi động xe rời đi.
Buổi tối tan làm, Hạ Thì Lễ đến công t đón Quý Kiều.
Sau khi ăn tối xong quay về nhà, anh ngồi trên sopha, biểu cảm có hơi nghiêm túc, gọi Quý Kiều lại.
Quý Kiều ngơ ngác, trong thâm tâm dần gióng lên những hồi trống.
Lúc đi đến, cô nhìn thấy anh cúi đầu lấy mấy thứ giống như là hồ sơ ra.
“Đây là gì vậy?” Nhất thời khiến cô tò mò hơn cả.
Hạ Thì Lễ đẩy tập hồ sơ đến trước mặt cô: “Tự em xem đi.”
Quý Kiều cầm tập hồ sơ ở trên bàn trà lên, bỗng ngây người.
Trên trang đầu tiên liệt kê rõ ràng tên tài khoản và mật khẩu các tài khoản của Hạ Thì Lễ.
Các tài khoản này bao gồm cả tài khoản ngân hàng và các tài khoản mạng xã hội.
Mặt đằng sau lại đính kèm một bản hiệp nghị trước hôn nhân.
Quý Kiều là bên A, Hạ Thì Lễ là bên B.
Bản hiệp nghị có rất nhiều điều mục dành cho bên B, ngược lại với bên A lại chỉ có lác đác vài yêu cầu.
Trên hiệp nghị có viết, nếu như nếu như do bên B ngoại tình hoặc là ra những lỗi lầm gì khiến hai người ly hôn thì bên B sẽ tự nguyện rời đi tay không.
Quý Kiều lật xem qua rồi đặt xuống bàn, tim đập thình thịch, ngạc nhiên không thôi: “Anh đang làm gì vậy?”
Quả thực là điên rồi.
Cô cần nhiều mật mã tài khoản của anh như vậy làm gì cơ chứ?
Nhỏ là những tài khoản trên mạng xã hội, lớn là tài khoản ngân hàng, liệt kê đầy một trang giấy.
“Em đừng lo lắng, hiệp nghị trước hôn nhân này không có ý giục em kết hôn.” Hạ Thì Lễ giải thích, “Nhưng nó có hạn vĩnh viễn.”
“Một trang khác là mật mã tất cả các tài khoản của anh, sau này em muốn xem gì thì xem.”
Anh khẽ cười, nói tiếp: “Chắc là đã đủ hết rồi, nếu như còn thiếu hoặc anh đổi mật khẩu thì anh sẽ sửa lại.”
“Anh không viết trên máy tính là sợ sẽ bị lộ tin tức, viết trên giấy ngược lại sẽ an toàn hơn.”
“Kiều Kiều, anh làm những việc này, chỉ là muốn cố hết sức đem lại cho em càng nhiều cảm giác an toàn.
Không có ý gì khác đâu,”
Mũi Quý Kiều cay xè, cổ họng như bị nghẹn lại, nói không lên lời.
Hạ Thì Lễ ôm cô, nói bên tai cô: “Nếu như em cảm thấy áp lực thì chúng ta có thể chậm một chút…”
“Không phải vì muốn kết hôn mà anh kết hôn, anh chỉ muốn kết hôn với em.”
“Anh có thể đợi, không sao đâu.”
Giọng anh nhẹ nhàng ấm áp, mang theo ý trấn an.
Trong lòng Quý Kiều chua xót, cũng không còn kìm được nước mắt.
Mắt cô đo đỏ, thút thít hỏi: “Anh không sợ…em vẫn sẽ mãi…như thế này sao?”
Hạ Thì Lễ cười: “Sợ gì chứ, giống như những chuyện em trải qua hồi cấp ba ấy.
Những chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi…”
Anh giơ tay lau nước mắt Quý Kiều, nhẹ giọng an ủi: “Cùng lắm thì tham gia hội không kết hôn cùng với em.
Hiện giờ xã hội này cũng không phải không có người như thế.”
“Hiện giờ không kết hôn và DINKs* cũng rất bình thường, cũng chỉ là một phương thức sinh hoạt mới thôi.
Không sao đâu.”
*DINKs (Viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.
Quý Kiều ôm cổ anh, khóc càng to hơn.
Những áp lực trong thời gian này đều trôi theo dòng nước mắt.
“Lừa đảo…nhà anh…mới không đồng ý đâu.” Cô nức nở nói.
“Nhà anh vẫn còn Thì Khiêm.” Hạ Thì Lễ khẽ hôn tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Ngoan, đừng khóc nữa.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, khóc một lúc mới thoáng bình tĩnh lại.
Mũi vẫn hơi nghẹt: “Sau khi ly hôn…em bị tai nạn giao thông…”
Cô ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Hạ Thì Lễ, trên mặt thoáng hiện lên sự lo lắng: “Lúc tình dậy…là lúc đại học…”
Hạ Thì Lễ gần như là tức khắc hiểu ra, vội vàng nhẹ vỗ lưng cô: “Anh biết, anh biết, đừng nói nữa.”
Thực ra trên đường về nhà, anh đã hơi nghi ngờ rồi.
Chỉ có chính bản thân trải qua mới khắc ghi sâu như vậy.
“Đều đã qua rồi…” Anh hôn đôi mắt đẫm nước của cô, đau lòng không thôi.
“Em trở lại, thế giới đã thay đổi rồi mà.
Những chuyện đó đều đã qua rồi.”
Anh dịu dàng an ủi khiến nước mắt Quý Kiều lại càng rơi nhiều hơn.
“Vốn dĩ…em cũng cho rằng…đều đã qua rồi…”
Cô thút thít nói, mang theo tiếng khóc: “Nhưng mà…em nhìn thấy… Trần Cách …ở công ty anh…”
Sự xuất hiện của Trần Cách giống như lời nguyền từ địa ngục, bỗng chốc nhắc nhở cô về những chuyện đã qua.
Hạ Thì Lễ giật mình, bỗng hiểu ra: “Trần Cách là tiểu tam?”
Quý Kiều khẽ gật đầu, nước mắt làm ướt đẫm vai áo Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ: “Vậy sao lần trước em không để anh đuổi cô ta đi?”
Nghĩ nghĩ, bảo sao lúc đó cô nhìn thấy Trần Cách lại ngạc nhiên như vậy, sự bất bình thường trong khoảng thời gian đó cũng là có lý do.
Quý Kiều: “ Nhưng hiện giờ cô ta vẫn chưa làm gì cả…Anh tìm lý do gì để đuổi người ta đi chứ?”
“Đấy là chuyện của anh.”
Hạ Thì Lễ chau mày, không dám nghĩ rằng cô âm thầm khó chịu lâu như vậy.
“Em có ngốc không hả? Nghĩ cho anh nhiều như vậy, bản thân lại kìm nén có khó chịu không hả?”
Quý Kiều hít hít mũi, thừa nhận: “Khó chịu.
Em nhìn thấy ảnh hôm trước công ty anh đi chơi khó chịu rất là lâu…”
Mắt Hạ Thì Lễ cũng hơi xót, nhẹ giọng dỗ: “Anh biết rồi, anh sẽ xử lí.”
Qúy Kiều nhìn anh chau mày, khẽ cười: “Cảm ơn anh… em sẽ cố gắng, anh đợi em thêm một chút nữa được không?”
Vốn trong lòng cô chất chứa rất nhiều bí mật, bỗng nhiên được nói ra hết, tinh thần có một sự thư giãn nhất định.
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu, hai tay nâng mặt Quý Kiều, cẩn thận hôn lên khóe mắt, chóp mũi, cuối cùng là là khóe miệng cô một cách trân trọng.
Giọt nước mắt mằn mặt được nụ hôn dịu dàng lau đi.
“Đừng sợ, sau này có anh rồi…”
Hạ Thì Lễ nhẹ giọng dỗ dành cô, giọng nói dần biến mất giữa hai cánh môi.
Ngày hôm sau, Hạ Thì Lễ vừa đến công ty liền gọi Diêu Húc đến.
“Tớ có ba việc muốn tìm cậu.” Biểu cảm của anh nghiêm túc, nói thẳng.
Diêu Húc ít khi nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, nhất thời cũng có hơi hoang mang: “Sao thế? Hạng mục xuất hiện vấn đề gì à?”
Công ty vừa mới đưa một lô hàng người máy đến bệnh viện, không phải là có vấn đề gì rồi đấy chứ?
Hạ Thì Lễ khẽ lắc đầu.
“Thứ nhất, Trần Cách ở bên phòng hành chính là do cậu tuyển đến, bây giờ cậu chịu trách nhiệm khiến cô ấy rời đi.
Trong sáng nay phải đi.”
Diêu Húc hé miệng định nói, liền bị Hạ Thì Lễ vẫy tay ngăn lại.
“Việc thứ hai, vòng quan hệ của cậu rộng, cậu tra giúp tớ xem Trần Cách và Thường Ninh Viễn có quan hệ gì với nhau không.”
Trong phút chốc Diêu Húc liền nhăn mày, ngạc nhiên: “Cậu nghi ngờ Thường Ninh Viễn đưa cô ấy vào đây?”
Hạ Thì Lễ gật đầu.
“Việc thứ ba, cũng là việc quan trọng nhất.”
Anh ngừng lại một chút, nói dứt khoát: “Tôi muốn điều tra xem công ty của Thường Ninh Viễn có vấn đề gì không.
“Không phải là anh ta làm về giáo dục à? Tớ thấy anh ta có hơi thiếu giáo dục.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này ngấy thật^_^
Quinn có lời muốn nói:
Tui lười thật^_^, lại comeback đây, cố lết cho đc đầy cái hố này o(TヘTo)
Chương này tui vẫn chưa soát lại nên có lỗi j các bác comt để tui sửa nhaaaa
Hết chương 72
——oOo——