“Đã là năm thứ bảy yêu anh”
Nắng hè chói chang, tia nắng vàng rơi trên người Hạ Thì Lễ.
Trên khuôn mặt anh hiếm khi để lộ biểu cảm nghiêm khắc như này, ánh mắt sâu lắng bình tĩnh.
Diêu Húc bị biểu cảm của anh làm giật mình, nhất thời bỗng không nói ra lời.
Giật mình tỉnh lại, cậu ta mới tìm lại được giọng nói của bản thân: “Ấy, không phải chứ, cậu bảo tớ đuổi thực tập sinh người ta đi thì cũng phải có lý do chứ?”
“Tớ nói với cô ấy như nào đây?”
Diêu Húc khẽ nhăn mày, cảm thấy không thể tin được: “Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng đã đuổi người ta đi, không giống cách làm việc của cậu lắm.”
Người như Hạ Thì Lễ, từ trước đến giờ đều không chủ động làm ra chuyện gì gây hại đến người vô tội.
Trần Cách này hiện giờ vẫn đang làm việc tốt, đột nhiên liền đuổi người ta đi, thực sự là không phải cách làm việc của anh.
Hạ thì Lễ: “Lý do thì cậu tự nghĩ.
Nếu như cậu cảm thấy áy này có thế tìm cho cô ấy công việc khác, có thể đẩy đến chỗ Thường Ninh Viễn là tốt nhất.”
Diêu Húc bất đắc dĩ mà thở dài: “Được rồi được rồi, người ta là do tớ tuyển đến, tớ để cô ấy đi là được rồi chứ gì?”
“Nhưng mà Thường Ninh Viễn thì làm sao?” Cậu ta tò mò không thôi, “Anh ta đắc tội cậu rồi hả?”
Trước đây hồi đại học hai người đã không hợp nhau, nhưng kể cả là trong khoảng thời gian Thường Ninh Viễn thích Quý Kiều thì Hạ Thì Lễ cùng không làm cái gì anh ta.
Bao nhiêu năm như vậy rồi, bây giờ ngược lại lại động tay là sao chứ?
Còn đã làm là làm lớn chứ.
Nhắc đến Thường Ninh Viễn, Hạ Thì Lễ lại càng không sợ.
“Đúng, anh ta chọc đến tớ rồi.”
Không cần biết là Thường Ninh Viễn nào đều đã chọc đến anh rồi.
Diêu Húc quan sát biểu cảm của Hạ Thì Lễ, đột nhiên bỗng nghĩ ra: “Chẳng lẽ anh ta vẫn quấn lấy tiểu Kiều à?”
Hạ Thì Lễ mím môi khẽ gật đầu.
“Đệt!” Diêu Húc mắng, “Vậy chắc chắn là không thể nhịn rồi!”
“Ấy hai hôm trước tớ đến một bữa tiếcj đúng lúc gặp bạn học, cậu ấy chém suốt với tớ về Thường Ninh Viễn, nói anh ta là người đàn ông độc thân hoàng kim luôn giữ mình trong sạch.
Tớ cmn đều nhịn đến đơ cả mặt luôn.”
Diêu Húc vỗ tay, đột nhiên nhận ra: “Hóa ra là vẫn luôn có tà tâm với tiểu Kiều đây, mẹ lóa.”
Cậu ta đứng dậy, đi loanh quanh trong văn phòng hạ Thì Lễ: “Hai việc đầu tiên của cậu thì dễ.
Nhưng công ty của anh ta thì có lẽ không dễ điều tra, với lại còn ảnh hưởng đến đàn anh Lưu Học…”
Hạ Thì Lễ đẩy văn kiện trên bàn đến cho Diêu Húc: “Cậu xem cái này đi.”
Diêu Húc sửng sốt: “Đây là cái gì?”
Hạ Thì Lễ thản nhiên nói: “Anh ta rất thông minh.
Học online trong tương lai quả thực sẽ trở thành một điểm sáng.
So với Orangedu* thì anh ta cũng bình thường nhưng ở thành phố C thì cũng hơn những app học onl khác, nhận được sự yêu thích của các trường tiểu học và mầm non, cậu nói xem là vì sao?”
*Một app học onl
“Hừ, quan hệ thôi.” Mấy chuyện như thế này Diêu Húc gặp nhiều rồi, “Anh ta chắc chắn là quan hệ đúng chỗ với bộ giáo dục bên kia.”
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Cạnh tranh lành mạnh thì không có vấn đề gì, nhưng lạm dụng chức quyền thì sao?”
Hiện nay các phương diện của xã hội đều cạnh tranh gay gắt, ngay cả trên phương diện giáo dục cũng có khẩu hiệu của giáo dục K12**, từ mầm non và tiểu học đã bắt đầu cạnh tranh.
Khóa học onl cho trẻ em từ 2 tuổi trở lên cũng vì thế mà có.
**Được dịch từ tiếng Anh-K–12, từ mẫu giáo đến lớp 12, là một cách diễn đạt tiếng Anh chỉ phạm vi số năm giáo dục tiểu học và trung học được hỗ trợ công khai ở Hoa Kỳ và Canada, tương tự như các cấp học được hỗ trợ công khai trước giáo dục đại học ở một số quốc gia khác.
Các bậc phụ huynh không có cách nào khác, đành phải cho con em học các khóa học khác nhau từ khi còn nhỏ.
Nhưng một mặt, các bậc phụ huynh trong thời đại mới cũng rất có lập trường suy nghĩ của riêng mình, đối với các quyết định về giáo dục của giáo viên cũng có ý kiến của riêng mình.
Ví dụ, giáo viên “bắt ép” phụ huynh chọn những khóa học mà bản thân không muốn vậy thì việc bị phản lại là điều hiển nhiên.
Cái Hạ Thì Lễ chú ý đến đầu tiên là, trên web học có lác đác vài phụ huynh phàn nàn, chương trình của mầm non và tiểu học chênh lệch quá lớn, không liên thông được.
Vì vậy giáo viên đã yêu cầu học sinh chuyển tiếp sang Orangedu tham gia lớp học chuyển tiếp.
Mà những phàn nàn này dường như đều từ thành phố C.
Diêu Húc nghe Hạ Thì Lễ nói, hít một hơi: “Đậu má, tớ nhớ ra rồi! Thường Ninh Viễn hình như là người thành phố C đúng không? Trong nhà cậu ta hình như có người làm công chức đấy.”
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Chính xác mà nói, hai năm trước chú của cậu ta được bổ nhiệm vào bộ giáo dục của thành phố C.”
Hiển nhiên Thường Ninh Viễn đã nhắm trúng miếng bánh ngọt này, rải đường cho sự nghiệp của bản thân từ sớm.
“Đệt…” Diêu Húc bỗng hiểu ra.
Quy tắc ngầm của ngành nghề và thu nhập xám* vẫn luôn cùng tồn tại.
*Thu nhập xám là loại thu nhập không hẳn là bất hợp pháp cx k phải thu nhập hợp pháp, nó ở giữa.
Giống kiểu bác sĩ nhận tiền phong bì, giáo viên nhận tiền giúp đỡ…
Nhưng nó không đồng nghĩa với việc là đúng.
Nếu như dân không quan tâm, quan không truy xét thì có lẽ sẽ không có việc gì; nhưng nếu như có người làm to lên, đợi đến cuối cùng rồi thanh toán* cũng không muộn.
*Gốc 秋后算账:ẩn dụ cho việc đợi đến cuối cùng xem ai đúng ai sai mới phán xét hoặc ẩn dụ cho việc trừng trị hoặc trả đũa ai đó sau một thời gian dài khiến người ta tưởng rằng mình đã quên hoặc bỏ qua.
Hạ Thì Lễ tiếp tục chia việc: “Dư luận ở trên mạng sẽ do cậu phụ trách.
Còn về việc anh ta có làm việc gì trái pháp luật trái ký luật ở thành phố Hối Đồng không thì tớ sẽ tra.”
Diêu Húc gật đầu, ném tập tài liệu lên bàn: “Đù, muốn hành anh ta từ sớm rồi!”
Hạ Thì Lễ khẽ cười, nhắc nhở cậu ta: “Cậu có thể đi làm việc rồi.”
Diêu Húc đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, sát lại gần trước mặt Hạ Thì Lễ: “Anh Hạ, tớ hỏi cậu một câu.”
“Nói.”
Diêu Húc: “Mặc dù tớ vẫn luôn ngứa mắt tên Thường Ninh Viễn này, nhưng nếu anh ta thích tiểu Kiều nhiều năm như vậy thì có vẻ cũng là người thâm tình đấy chứ.”
Sắc mặt Hạ Thì Lễ sầm lại, mắt hơi híp lại.
Có thâm tình thì cũng không phải là lý do để anh ta giở trò phá hoại bọn hó.
Diêu Húc không để ý, hề hề mà hỏi: “Không phải là cậu sợ tiểu Kiều bị anh ta làm cảm động nên mới đột nhiên ra tay xử lí anh ta đấy chứ?”
Hạ Thì Lễ lườm cậu ta, có hơi bội phục mạch não của cậu ta.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, Kiều Kiều mới không bị cảm động đâu.”
Diêu Húc há miệng, còn chưa kịp nói gì, đã bị một tệp văn kiện đập vào đầu.
“Sau này không được nhắc đến người này trước mặt Kiều Kiều.” Hạ Thì Lễ chỉ đồng hồ trên tay, “Thời gian cậu xử lí chuyện của Trần Cách chỉ còn hai tiếng thôi đấy.”
Diêu Húc ôm đầu làm lố kêu lên: “Cậu cậu mà lại bạo lực với tớ, tớ phải mách tiểu Kiều.”
Hạ Thì Lễ thản nhiên liếc cậu ta một cái.
“Rồi rồi rồi, tớ đi xử lí chuyện Trần Cách trước đã.” Diêu Húc vẫy vẫy tay, hiên ngang sải bước ra khỏi văn phòng.
Khoảng thời gian sau đó, cảm tình của Quý Kiều và Hạ Thì Lễ bước vào giai đoạn tương đối bình yên, ổn định.
Bản hiệp nghị trước hôn nhân và tờ mật mã được khóa trong ngăn kéo, từ khi đó trở đi, Hạ Thì Lễ cũng không đề cập đến chuyện kết hôn nữa.
Lúc trước là âm thầm so sánh với Thường Ninh Viễn ở kiếp trước, bây giờ đã biết được sự thật, anh chỉ cảm thấy vớ vẩn và tức giận.
Chỉ ước gì có thể lập tức cho Thường Ninh Viễn một bài học.
Nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc.
Diêu Húc vẫn chưa tra được chứng cứ Thường Ninh Viễn và Trần Cách có qua lại với nhau, chuyện này tạm thời để đó.
Trái lại, sau khi Quý Kiều phát hiện ra Trần Cách không ở trong nhóm nữa liền tìm Hạ Thì Lễ hỏi lại.
Khi biết ngày hôm sau cô ta liền rời khỏi Vân Đằng, Quý Kiều liền dừng kế hoạch đặt cà rốt cho cô ta.
“Anh có cảm thấy như này không quá công bằng với cô ta không?”
Cô và Trần Cách ở đời trước có thù cũ, nhưng giữa Hạ Thì Lễ và Trần Cách chẳng liên quan gì đến nhau.
Lúc hỏi câu này, Quý Kiều đang ở văn phòng Hạ Thì Lễ đợi anh tan làm.
Gần đây Hạ Thì Lễ vô cùng bận.
Trừ bữa sáng, cả tuần gần như hai người chẳng có mấy lần ăn cơm cùng nhau.
Vậy nên, thỉnh thoảng cuối tuần Quý Kiều sẽ làm bento mang đến công ty ăn cùng anh.
Sau khi ăn xong, cô sẽ tiện thể ở lại làm chút chuyện của mình, đến tối hai người sẽ cùng về nhà.
Hạ Thì Lễ nghe xong, ngẩng lên khỏi màn hình máy tính nhìn cô.
“Nếu như mọi chuyện đều quan tâm kỹ đến công bằng, vậy cô ta dựa vào quan hệ mà đến công ty chúng ta cũng không được coi là công bằng.
Để cô ta rời đi cũng là hợp tình hợp lý.”
Quý Kiều ngồi đối diện anh, tay đặt trên bàn chống cằm.
Cô nghĩ một lát, mắt sáng lấp lánh gật gật đầu, giọng có chút vui vẻ: “Cũng có lý ha.”
“Không cần cảm thấy tội lỗi thay cho anh.” Hạ Thì Lễ đùa, nói: “Dù sao làm người ác cũng là Diêu Húc mà.”
Quý Kiều cười phì ra tiếng: “Vậy đúng là em nên tìm thời gian mới cậu ấy một bữa rồi.”
Hạ Thì Lễ thấy cô cười, khóe miệng cũng khẽ cong: “Em không phải là nói sau này trở về chỉ muốn làm những việc khiến bản thân vui vẻ hay sao?”
Quý Kiều ngẩn ra rồi mới phản ứng lại được anh nói “trở về” là chỉ “trùng sinh”.
Về việc cô đã trùng sinh, Hạ Thì Lễ có thể tiếp nhận nhanh một cách kỳ lạ.
Thậm chí anh còn chẳng nghi ngờ gì mà đã thản nhiên tiếp nhận chuyện này.
Có lúc, Quý Kiều cũng không thể không bội phục năng lực tiếp nhận của anh.
Cô gật gật đầu: “Lúc đó nghĩ là dù sao cũng có thêm một cơ hội nữa, tất nhiên là muốn làm gì thì làm rồi.”
Khuôn mặt Hạ Thì Lễ thoáng hiện lên vẻ tán thưởng, ánh mắt nhìn Quý Kiều dịu dàng ấm áp.
“Vậy cứ tiếp tục như vậy đi, sau này em chỉ cần phụ trách vui vẻ là được rồi.”
Quý Kiều và dự định trong lòng của anh hoàn toàn không giống nhau.
Sau khi anh trùng sinh, luôn lo lắng bận tâm về các chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, sợ bản thân sẽ bất lực với tương lai.
Nhưng Quý Kiều không như vậy, tâm thái của cô vững hơn anh nhiều, cũng thông minh hơn anh nhiều.
Đúng vậy, vốn là có được cơ hội làm lại từ đầu, cũng chẳng thể tệ hơn đời trước được nữa.
Đạo lí đơn giản như vậy mà anh lại cứ nghĩ quá nhiều.
Ở bất kì mức độ nào mà nói, Quý Kiều đã bất giác ảnh hưởng đến anh, thay đổi nhận thức bảo thủ của anh.
Quý Kiều khẽ cười, nghiêng đầu cố ý hỏi: “Em phụ trách vui vẻ? Vậy anh phụ trách làm gì hả?”
Hạ Thì Lễ dứt khoát gập sổ tay lại, cụp mắt, xoa xoa sống mũi.
Anh nghiêng người qua, hai ngón tay khẽ nhéo khóe miệng cô, khiến miệng Quý Kiều cong lên thành một vòng cung lớn.
“Phụ trách… khiến cho em vui vẻ.”Bỗng chốc trong đầu Quý Kiều như có pháo hoa đang bùng nổ, chói lọi, rực rỡ.
Khóe miệng cô không kìm được mà nhếch lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Vậy anh có thể làm cho em vui vẻ sao?”
“Tất nhiên.” Hạ Thì Lễ ngồi lại chỗ ngồi, đôi mắt mang theo ý cười, “Em không biết là anh may mắn như thế nào đâu.”
Nếu là Quý Kiều của trước kia, thì 8-90% anh sẽ giống như đời trước, nhìn cô và Thường Ninh Viễn ở bên nhau.
Dù sao dưới góc độ của anh, bọn họ mới là một đôi hạnh phúc vui vẻ.
“Anh không để ý chuyện này sao?” Quý Kiều chần chừ mà hỏi ra vấn đề mà cô đã thắc mắc.
Cô rủ mắt, khẽ mím môi: “Em không phải là em của hồi cấp ba…”
So với người mà anh gặp hồi đầu, cô đã thay đổi rất nhiều.
Hạ Thì Lễ nhìn cô chăm chú, khẽ cười ra tiếng: “Em là em mà.”
Người mà lần đầu nhìn thấy đã yêu là người đặc biệt nhất.
Cô của hồi cấp ba khiến người ta đau lòng, cô của thời đại học lại khiến người ta động lòng.
Cho dù cô thay đổi như thế nào, bản chất cô vẫn là Quý Kiều đó.
Con người chính là loại động vật sẽ thích đi thích lại cùng một người.
Anh cũng chẳng ngoại lệ.
Hạ Thì Lễ ngừng lại một chút, rồi dịu dàng nói: “Nghiêm khắc mà nói, anh có lẽ càng thích Kiều Kiều của thời đại học hơn.
Nếu như em không quay lại, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta .”
Cô của lúc đó càng có nhiều sức sống, niềm vui, sự chủ động, đem anh thoát khỏi cảnh bị gông cùm xiềng xích.
So sánh với hảo cảm loáng thoáng hư vô lúc trước, thì những kí ức và khoảnh khắc bọn họ bên nhau mới là sự thật.
Qúy Kiều ngẩn ngơ hồi lâu, khẽ cười gật gật đầu.
Trong chốc lát lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dường như… ngay cả những điều băn khoăn cuối cùng cũng chẳng còn nữa rồi.
Ánh dương mùa hạ luôn ấm áp lại lâu dài.
Đến cuối tháng 8, lễ Thất tịch hàng năm đã đến.
Là một nền tảng xã hội như Dữu Quả, tất nhiên là không thể thiếu được việc tổ chức một bài hoạt động liên quan đến ngày Thất tịch.
Là nhân viên công ty, Quý Kiều lần đầu đăng ảnh chụp chung của cô và Hạ Thì lễ lên mạng.
Cô chỉnh lại vài bức ảnh hai người chụp chung từ hồi đại học đến bây giờ, chọn một vài bức ảnh có ý nghĩa với hai người đăng lên.
Ảnh chụp lần đầu tiên đóng kịch cùng nhau, ảnh chụp cùng nhau làm người mẫu chụp ảnh dân quốc, ảnh chụp cùng nhau đạt được giải quán quân cuộc thi Vân Tiêu, còn có một vài bức ảnh chụp ngày thường…
Từ lúc còn thanh xuân mơn mởn mới vào đại học đến bây giờ đã trưởng thành chín chắn.
Chớp mắt một cái, đã 7 năm rồi.
Quý Kiều viết một cái cap đơn giản, chỉ có 7 chữ.
“Đã là năm thứ bảy yêu anh.”
Sau khi vừa đăng lên, cô tiện tay chia sẻ sang weibo.
Bao nhiêu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô công khai khoe yêu đương, phản ứng rất là mãnh liệt.
Không đến hai phút, Quý Kiều nhận được tin nhắn từ Diêu Húc.
“Tiểu Kiều, ghê thật đấy.”
Quý Kiều nhịn cười, rep lại.
“Tôi thấy có mùi ghen tị ở đâu đây nhỉ.”
Diêu Húc: “…”
Không đến một phút, cậu ta gửi một bức ảnh đến rồi càm ràm.
“Thực sự là không chịu nổi mấy người luôn ấy, cậu nhìn cậu ấy cười này *trợn mắt*”
Ảnh là ảnh cậu ta chụp trộm Hạ Thì Lễ.
Tay phải anh cầm điện thoại, khóe miệng cong lên, rủ mắt nhìn màn hình điện thoại, đồng hồ bên tay phải anh ánh lên ánh sáng màu vàng.
Từ góc nghiêng rõ ràng và biểu cảm của người đàn ông trong bức ảnh có thể nhìn thấy được sự dịu dàng và vui vẻ của anh.
Quý Kiều trầm mê trong sắc đẹp của bạn trai, chẳng kịp rep lại.
Chưa được mấy giây, điện thoại lại vang lên.
Diêu Húc: “Cậu ấy vậy mà còn ghê hơn cậu !!”
Sau đó là một emoji cạn lời và ảnh chụp màn hình.
Trong ảnh chụp màn hình, comment Hạ Thì Lễ đăng dưới bài đăng của cô được rất nhiều người like.
“Anh đợi em ở bảy năm thêm một số 0 nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Năm năm sau, nữ chính buông xuống khúc mắc trong lòng, cùng nam chính nắm tay bước vào lễ đường.
Hoàn toàn văn.
Hahaha đùa đấy.
Sau đó vẫn còn một phần nữa, viết xong cũng hòm hòm rồi.
Có lẽ là không đến mấy ngày.
Note một xíu: Câu “Đã là năm thứ bảy luyến quân” (恋君已是第七年) hình như đã thấy trên mạng rồi nhưng tui không tìm được nguồn và câu cụ thể.
Quinn có lời muốn nói:
Câu đó tui nghĩ mãi không ra được cách dịch nào hay hơn bác nào cho xin ý kiến với nha
Hết chương 73
——oOo——