Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 213: Quyết chiến (1)



Trong nháy mắt, lệ quỷ không đầu cưỡi ngựa xông tới trước mặt hai vị Diêm Vương, vung đao chém xuống! Luân Lưu Vương một kích chém đứt chân ngựa, ánh mắt hung ác nói: “Đến đây, các ngươi tới đây!”

Hai Diêm Vương và mấy chục quỷ kỵ binh bắt đầu chém giết. Trong mấy năm qua, tuy đám Diêm Vương ai cũng cơm áo rượu ngon, nhưng bây giờ đã mấy phút trôi qua, Diêm Vương lại không hề yếu thế một chút nào.

Hắc Vô Thường và Tôn Thư Thành từ phía sau xông lên, chia ra mỗi người bổ một đao.

Chỉ có chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt giơ súng lên bắn một hồi thì phát hiện, viên đạn mà bọn họ bắn trúng lệ quỷ không đau không ngứa, ngay cả áo giáp cũng không bắn thủng, nhất thời có chút lúng túng.

Hắc Vô Thường đang vô cùng bận rộn, một tay vung kiếm, một tay lấy bộ đàm ra: “Nhắm vào Diêm Vương, bắn.”

Mọi người hoảng sợ, nghĩ thầm qua cầu rút ván cũng không thể nhanh như vậy, ít nhất cũng phải để người ta đi rồi hẵng rút ván chứ? Cũng không thể để Diêm Vương ở phía trước liều mạng, phía sau thì lạnh lùng bắn lén.

Một lát sau, các chấp hành viên nhìn thấy. Bởi vì rất nhiều năm không rèn luyện gân cốt nên hai vị Diêm Vương hô hây a a anh dũng chiến đầu một hồi, âm khí bắt đầu yếu đi, cơ thể nhạt dần.

Các chấp hành viên lắc đầu thở dài, Diêm Vương này xem như đã vô dụng. Bọn họ nhao nhao nghe theo mệnh lệnh giơ súng lên, nhắm vào những chỗ không phải điểm yếu, đoàng đoàng đoàng đoàng…

Hai Diêm Vương bị bắn cho lảo đảo nhưng chẳng những không ngã nhào về phía trước tắt thở bỏ mạng, ngược lại như được nạp điện, tinh thần lập tức phấn chấn. Bọn họ gầm lên vọt vào trong đám lệ quỷ không đầu, vung đao chém giống như cắt rau gọt dưa!

“Mả mẹ nó!” Hùng Thành hoảng sợ suýt chút nữa ném sung ra ngoài: “Sao càng bắn càng hăng máu thế…”

“Tiếp tục bắn đi!” Chương Dục Cẩn nhìn thấy mọi người hoảng sợ, nổ súng cũng không còn chính xác, anh vội vàng quay đầu lại hô to: “Đạn của Ban điều tra đặc biệt lấy âm khí khắc âm khí, lực sát thương rất lớn đối với cô hồn dã quỷ, nhưng đối với quan lại chính thống của Địa Phủ thì ngược lại, nó giống như một một viên kẹo có công dụng bồi bổ.”

Hùng Thành mắt mở trừng trừng nhắm vào phía sau gáy của Diêm Vương điện thứ nhất, bắn đoàng đoàng đoàng đoàng bốn phát: “Đến đây, nạp điện cho ông… Không đúng, lúc trước chẳng phải lão Diêm Vương này suýt chút nữa bị đập chết ở trước cửa sao?”

Trong tiếng chém giết, Chương Dục Cẩn nói chuyện gần như rống lên: “Cậu từng thấy Diêm Vương bị đạn bắn chết chưa, đó là vì bị dọa.”

Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, chưa đến 10 phút, dưới tình huống hai mặt tấn công, đám quỷ binh bắt đầu tan rã, cuối cùng bị chém thành từng mảnh không còn một mống. Ngay cả những con chim cánh cụt lợi dụng lúc hỗn loạn lao vào cắn người cũng bị chém chết hơn một nửa.

Cho đến khi con lệ quỷ không đầu cuối cùng bị chém thành khói xanh bay vào bia đá dẫn hồn ở chỗ chuồng tinh tinh, chấp hành viên của Ban điều tra đặc biệt đều chết lặng.

Dễ dàng… vậy sao?

Bây giờ ở nơi nhỏ như lòng bàn tay này, có hai Diêm Vương, một Hắc Vô Thường, cộng thêm một Quỷ Đế, uy áp từ quỷ khí cực kỳ nặng, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng hạ xuống gần như đến mức đóng băng, khí lạnh âm u dày đặc.

Những chấp hành viên may mắn sống sót bị kẹp giữa một đám lão làng, cái gì cũng không biết nhưng không dám hỏi. Chỉ có Hùng Thành này quanh năm tác động vật ký với yêu quái, không cảm nhận được.

“Bỏ đi, việc này nguy hiểm quá.” Hùng Thành xụi lơ ngã xuống đất, vừa lau nước mưa trên mặt vừa thở hổn hển: “Cái gã Diêm Vương mới tới dám bịa đặt lung tung, gì mà quỷ binh bị không chế đánh Thiên Đình… Một tên có gan bịa đặt, một tên dám tin!”

Hùng Thành ngẫm nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi: “May là quỷ binh trên trời tập hợp chậm, nếu không trong lúc tên Diêm Vương này nói bậy nói bạ, hơn mười vạn đại quân đã lao xuống giết…”

“Bổn vương ăn nói lung tung?” Diêm Vương đứng ở trên cầu đá, vừa định giẫm lên mấy “cục” lệ quỷ không đầu để phô trương uy thế, nghe thấy có người căng giọng oang oang nói xấu sau lưng mình, gã lập tức không làm nữa: “Hôm nay, mười vạn đại quân này, không giết không xong!”

Ầm ầm!!!

Một tiếng sấm nổ vang, tia chớp đánh xuyên qua mây đen, vô số quỷ binh phản chiếu trên mặt đất. Luân Hồi Vương có chút lo lắng, gã quay đầu nhìn Hắc Vô Thường, thấp thỏm xác nhận: “Đúng, đúng không?”

Hắc Vô Thường không mở miệng, hắn lướt qua Diêm Vương đi tới trước mặt cậu lính gác cửa, nhận lấy bóng lông nhỏ trong nón cỏ, ngón tay chọc chọc bụng của cậu nhóc: “Vừa nãy gặp phải cái gì, sao nó lại buồn ngủ?”

Cậu lính gác cửa sợ đến mức vô thức định lắc lắc bóng lông nhỏ để cậu trông có vẻ tỉnh táo một chút. Nhưng cho dù cậu ta có mười ngàn cái lá gan cũng không dám đưa tay ra lúc này.

Vẻ mặt của cậu lính gác cửa khổ sở, nơm nớp lo sợ nói: “Đại nhân, tôi cũng không biết, vừa rồi lúc đang ở chuồng tinh tinh, đám tinh tinh trong đó ăn mặc giống người, còn định ăn thịt người… Không ngờ tất cả đều đột nhiên ngã xuống chết tại chỗ. Có lẽ nó, nó bị hoảng sợ.”

Hắc Vô Thường nghe thấy mấy chữ “Đột nhiên ngã xuống”, sắc mặt hắn thay đổi một chút.

Bóng lông nhỏ buồn ngủ mơ màng nâng mí mắt lên, móng vuốt nhỏ vươn ra: “Chút chít?” Anh xem, có phải tôi rất lợi hại không?

Hắc Vô Thường nhìn ông trời nhỏ đang buồn ngủ gần chết mà còn cố khoe khoang, hắn bất đắc dĩ gật đầu sau đó vươn tay nhẹ nhàng đặt trên trán cậu nhóc, làm cho cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bóng lông nhỏ chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt tối đi, mùi kem lá thông mát lạnh tràn ngập trong mũi cậu, cậu thỏa mãn chẹp chẹp miệng một chút rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Hắc Vô Thường mới nhìn về phía Luân Lưu Vương, phân phó: “Đi dọn sạch đám lệ quỷ gần Âm Hồn Trận.”

Suýt chút nữa Luân Lưu Vương không còn sức thở ra hơi, gã gào lên thất thanh: “Tại sao không cho bổn vương nghỉ ngơi một lát. Bổn vương đường đường là Diêm Vương Địa Phủ, chẳng lẽ tới đây chỉ để làm việc vặt cho ngươi sao?”

Hắc Vô Thường lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt không sắc bén nhưng lại mang theo áp lực vô hình.

“Người mới đúng cần phải vất vả một chút, haha… ” Luân Lưu Vương cười gượng: “Vậy thì, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi làm việc trước.”

Vừa nói xong, Luân Lưu Vương nâng Diêm Vương điện thứ nhất đỡ đi, khập khiễng chạy đi.

Hứa Vi, lão Ngô và rất nhiều chấp hành viên bị thương rất nặng trong đợt hành động trước đó. Lúc Hắc Vô Thường khiêng bia đá chạy tới, hắn tiện thể mang luôn những người bị thương nặng này đến phòng y tế của Ban điều tra đặc biệt.

Ngoài ra còn có một số chấp hành viên anh dũng hy sinh, hồn phách của bọn họ đã bay vào trận pháp Dẫn Hồn an toàn, được trận pháp bảo vệ. Những nhân viên chấp hành còn lại thể lực đã đến cực hạn, dìu nhau trở về trụ sở Ban điều tra đặc biệt.

Bóng lông nhỏ ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ trong một cái ổ nhỏ được gấp từ áo choàng của Hắc Vô Thường. Cái ổ nhỏ này được đặt ngay chính giữa mặt bàn phòng họp trông rất là cao quý.

“Chút chít?”

Bóng lông nhỏ nhẹ nhàng ngáp một cái, đạp chít chít lên chiếc áo choàng đen có mùi kem lá thông, đứng lên.

Những người còn lại trong phòng họp đều bận rộn, những chấp hành viên này đã thay đổi vẻ chán chường chết lặng trước đó bằng vẻ phấn khích dị thường.

Trương Vũ thấy bóng lông nhỏ tỉnh lại, anh ta vội vàng dập tắt điếu thuốc: “À… Tiểu Trúc, cậu gọi là Tiểu Trúc phải không? Vô Thường đại nhân đã nói với chúng tôi chuyện mất trí nhớ, ừm, nhưng chúng ta vẫn không nhớ ra.”

Bên kia, Chương Dục Cẩn đang cầm điện thoại nói với tốc độ rất nhanh, dường như anh đang sắp xếp việc gì đó. Nhìn thấy bóng lông nhỏ tỉnh lại, anh cũng vui vẻ hoà nhã gật đầu về phía bên này.

Lúc này, Hùng Thành vẫn luôn đứng bên cửa sổ đột nhiên rống lên: “Diêm Vương thật sự không có nói dối, trên trời đúng là đang đánh nhau!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.