Vào tối thứ Năm, trời lại bắt đầu mưa phùn ở Liễu Thành. Toàn bộ thành phố có những hình ảnh phản chiếu rõ ràng và mờ ảo trên mặt đất, không khí bên ngoài nóng nực và ngột ngạt, dường như yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng Phương Du nghe thấy âm thanh của Đàm Vân Thư lớn hơn trước.
Có lẽ vì khả năng cách âm tốt của khách sạn đã khiến Đàm Vân Thư dám làm điều này.
Đúng vậy, họ đã thuê một phòng.
Nghĩ đến sự tiếc nuối lần trước, Đàm Vân Thư cuối cùng quyết định ngủ ở khách sạn, nơi chỉ cách văn phòng thực tập của Phương Du hai km, nói rằng nàng muốn bù đắp.
Điều khác biệt là lần này nàng không đóng sầm cửa bỏ đi.
Rèm cửa được kéo chặt, không có ánh sáng ban đêm lọt qua.
Phương Du ngồi trên giường điều hòa hơi thở, trong khi Đàm Vân Thư ngồi trên đùi cô thở hổn hển.
Hai người rất gần nhau, khi cúi đầu xuống sẽ nhìn thấy vai, cổ và xương quai xanh của nhau. Nhịp điệu hơi thở cũng hỗn loạn và đồng bộ.
Họ vừa xong một lần nữa.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt, khiến lớp mồ hôi mỏng đặc biệt lộ rõ.
Phương Du đặt tay lên eo Đàm Vân Thư, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Cô mím môi, im lặng cảm nhận. Hai giây sau, cô lại cúi đầu, chậm rãi hôn vào vai Đàm Vân Thư.
“Không muốn nữa… Phương Du.” Giọng nói nhẹ nhàng của Đàm Vân Thư vang lên bên tai cô.
Phương Du không đáp lại, tiếp tục hôn, đầu tựa vào cổ nàng.
Cổ của Đàm Vân Thư có những đường nét đẹp, trắng như ngọc, mịn màng và thanh tú. Chà, còn có vị rất ngon.
Để không lưu lại dấu vết đáng chú ý, cô hôn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người ta ngứa ngáy.
Đàm Vân Thư ôm Phương Du, nàng vẫn chưa hoàn hồn nên nhắm mắt lại, lúc này nàng co rúm lại vì bị Phương Du hôn, lông mi run lên hai lần, trong mắt dường như có một lớp nước, quyến rũ hơn bình thường.
Một lúc sau, nàng đưa tay ra ôm lấy cổ Phương Du, yêu cầu Phương Du nhìn mình.
Phương Du đã tháo kính ra, trông khác hẳn mọi ngày.
Bình thường khuôn mặt cô trông thuần khiết đáng yêu, lúc này lộ ra sự hứng tình/mùi ham muốn, đôi mắt cô nửa nhắm nửa mở, đuôi mắt ửng hồng khiến cô trông giống như một quả đào thơm ngon.
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào đôi môi vẫn còn ướt của cô.
Hình dáng đôi môi đẹp như cánh hoa. Khi không vui thì hạ xuống, khi vui thì khóe môi cong lên. Nhưng dù nhìn thế nào thì cũng rất muốn hôn, trải nghiệm thậm chí còn tốt hơn vẻ ngoài của nó.
Lúc này, Phương Du nhìn chằm chằm vào Đàm Vân Thư, đôi môi mở ra và khép lại, khi cô nhìn chăm chú và nói nhỏ: “Đừng để điều đó xảy ra lần nữa, Đàm Vân Thư.”
Cô không biết đó là một lời thỉnh cầu hay một lời thông báo, cô chỉ cảm thấy trong lòng không thể tránh khỏi có chút chua chát.
Bởi vì Đàm Vân Thư chưa từng đề cập đến việc chụp ảnh chung, có phải nàng không ý thức được? Nhưng… cô cũng không nên chủ động nói về vấn đề này, phải không?
Đôi mắt của Đàm Vân Thư hơi cong và nàng trả lời: “Được rồi, điều đó sẽ không xảy ra nữa.”
Nói xong, nàng cúi người, lông mi dài nhẹ nhàng khép lại như cánh bướm, áp vào đôi môi mềm mại của Phương Du.
Phương Du nhận được tín hiệu của nàng, đầu ngón tay không còn nán lại tại chỗ nữa.
Ngoài cửa sổ mưa phùn vẫn tiếp tục rơi, tiếng mưa khiến nhiều người buồn ngủ, nhưng trong phòng, họ chuyển động liên tục.
Lần này cả hai người đều rơi vào giấc ngủ sâu.
Tám giờ sáng, khi Phương Du tỉnh dậy, đại tiểu thư vẫn đang ngủ, đó là phong cách thường ngày của Đàm Vân Thư, nhìn chằm chằm một lúc, sau đó cô mỉm cười cầm kính rồi đứng dậy.
Nỗi chua chát trong lòng vẫn còn nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều. Ít nhất cô biết rằng Đàm Vân Thư quan tâm đến cô.
Có thật là quan tâm không?
Nếu không, nàng đã không dỗ dành cô như thế, chưa từng có.
Ngoài ra, còn có tính chiếm hữu của Đàm Vân Thư làm bằng chứng. Cô đã nghe câu “cậu là của tôi” rất nhiều lần.
Vì vậy cô khó có thể kết luận Đàm Vân Thư không quan tâm đến mình.
Nhưng lần này cũng giống như lần trước, sau khi cô tắm rửa thì Đàm Vân Thư tỉnh dậy, nàng ôm lấy cơ thể và lặng lẽ nhìn cô.
Phương Du quay đầu lại, tiến lại gần hỏi: “Sao lại thức dậy rồi?”
Ở đây không có tiếng ồn, động tác của cô cũng rất nhẹ nhàng.
Đàm Vân Thư nâng đầu gối, tựa cằm nói: “Không có gì.” Nàng dừng lại hai giây, “Tuần này không gặp được, Phương Du.”
Kỳ thực đây tần suất họ gặp nhau trước đây, Phương Du đã quen rồi, nhưng bây giờ Đàm Vân Thư lại dùng giọng điệu này nhắc đến, khiến Phương Du không thể thích nghi.
“Không sao đâu.” Nhưng Phương Du sẽ không hỏi thêm chuyện của Đàm Vân Thư.
Đôi khi cô cảm thấy hai người họ giống như rắn và bông hoa hồng, sư tử và thỏ được nhắc đến trong tiểu thuyết “Madame de Sade” của Yukio Mishima, những kẻ chỉ “yêu nhau” vào ban đêm. (1)
Suy cho cùng, cô và Đàm Vân Thư đến từ hai tầng lớp khác nhau, cũng như từ hai thế giới khác nhau.
Ngày xưa, Phương Du không thể không nghĩ về những gì Đàm Vân Thư thích ở cô.
Đó là sự nghèo khó? Hay là sự vâng lời? Hay là cách cư xử của cô trên giường?
Phương Du không cách nào biết được, sau đó cũng không nghĩ tới nữa.
Bởi vì cô biết rằng Đàm Vân Thư sẽ không làm những việc thân mật như vậy với bất kỳ ai khác trong giai đoạn này, cô là ngoại lệ.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến tâm trạng của cô thay đổi lớn như vậy sau khi xem bức ảnh đó. Bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, cô vẫn chỉ có mình Đàm Vân Thư, còn Đàm Vân Thư thì không thích ai khác.
Còn về tình yêu…
Chỉ cần Đàm Vân Thư tốt nghiệp, tuy rằng không biết tại sao Đàm Vân Thư lại đưa ra cột mốc này, nhưng cũng không ngăn cản cô cảm thấy mình có cơ hội.
Cô có thể yêu Đàm Vân Thư mà không cần xin phép ai, kể cả mẹ ruột.
Trong lúc này, cô không thể quên được Đàm Vân Thư, người đã che ô cho cô ngày hôm đó.
Trên mạng có câu “tình yêu là chiếc ô nghiêng”.
Cô nghĩ chắc hẳn là như vậy.
Đàm Vân Thư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, sau khi nghe Phương Du nói, nàng nhướng mày, giọng điệu càng trầm hơn: “Tại sao lại nói không sao đâu?”
“Bởi vì trước đây chúng ta toàn như vậy, nhưng gần đây tần suất gặp nhau càng ngày càng cao.”
Phương Du thành thật trả lời, cô bước hai bước, cởi bộ đồ ngủ, mặc lại áo lót đã cởi ra tối qua trên ghế sofa, quay lưng với Đàm Vân Thư, cài khóa áo.
Lần này Đàm Vân Thư không đến giúp đỡ, nàng nhìn động tác uyển chuyển của Phương Du, giữa lông mày và mắt hiện lên một tia cảm xúc khó phân biệt.
Khi Phương Du quay người lại, nàng đã khôi phục lại vẻ mặt hứng thú hỏi: “Sao không nhờ tôi giúp cậu?”
“Tôi sắp muộn rồi.” Phương Du nghiêm túc nói.
Đàm Vân Thư khẽ cười, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ: “Ở nhà cũng muộn, bây giờ ở đây cũng muộn.”
“Hôm nay tôi dậy trễ.”
Đàm Vân Thư liếc nhìn thời gian, vén chăn lên, chiếc váy ngủ nhảy múa theo động tác của nàng: “Cho tôi mấy phút.”
“Được.”
Vẫn còn một chút thời gian, có thể thông thả, không cần phải vội vàng.
Phương Du từ đây đi xe đạp công cộng* sẽ nhanh hơn, cũng không thấy vội nữa, liền kéo rèm, mở cửa sổ.
*Hiện nay ở nhiều nước có hình thức cho thuê xe đạp.
Ở tầng cao nên không thể ngửi thấy mùi bùn sau cơn mưa, những gì có thể nhìn thấy là bầu trời hơi xám xịt, xe cộ đông đúc và đám đông tấp nập.
Sau khi hít sâu vài hơi, chưa kịp quay người lại, Đàm Vân Thư lại ôm eo cô, chẳng mấy chốc mùi bạc hà đã xông vào khoang mũi.
Thành phố đã thức giấc từ lâu, những giọt nước mưa còn đọng trên lá từ những tán cây ven đường từ từ rơi xuống những người nhân viên văn phòng vội vã. Nhiều âm thanh ồn ào chồng lên nhau, bắt đầu một ngày mới.
Phía sau tấm rèm không ai có thể nhìn trộm, hai cô gái trẻ vẫn tranh thủ thời gian, hôn nhau thật sâu và nhẹ nhàng, không muốn kết thúc.
–
Lúc mười giờ rưỡi, Đàm Vân Thư nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ánh Chi khi trên đường trở về Đàm gia.
Về việc nàng sẽ đi thủ đô mà không thèm nói với mình, Thẩm Ánh Chi rất tức giận, cô gọi điện tới chỉ để trút giận: “Nếu tôi không nhìn thấy tên cậu trong danh sách, cậu định giấu chuyện này với tôi đến bao giờ hả? “
“Chà! Đàm Vân Thư! Cậu vẫn quá xa cách với tôi!”
Hiệp hội từ thiện ở thủ đô đã phát động một sự kiện từ thiện trên du thuyền, kéo dài bảy ngày và gửi lời mời đến nhiều doanh nhân cùng người nổi tiếng. Trước đây, những sự kiện này không liên quan gì đến Đàm Vân Thư, nhưng lần này anh trai nàng, Đàm Vân Hú muốn đưa nàng đi cùng.
“Làm sao có thể coi đây là che giấu?” Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cậu, Thẩm Ánh Chi.”
Thẩm Ánh Chi: “Haha.”
Câu nói của Đàm Vân Thư khiến cô bớt tức giận hơn, sau đó cô lại cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng tại sao lần này anh trai cậu lại muốn đưa cậu đi cùng?”
“Tôi không biết.” Đàm Vân Thư xoay vô lăng mà không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào. Nàng không muốn nói về chủ đề này với Thẩm Ánh Chi nữa, “Hẹn gặp lại cậu vào tối mai, Ánh Chi.”
“Được rồi, chờ đã, bây giờ cậu đang ở ngoài à?” Thẩm Ánh Chi nghe thấy tiếng nhạc trong xe.
“Ừ.” Đàm Vân thoải mái nói: “Tôi vừa mới từ chỗ Nốt Chu Sa trở về.”
“…Lần trước nói là Bạch Nguyệt Quang mà.” Thẩm Ánh Chi không nói nên lời.
* Bạch Nguyệt Quang có nghĩa như crush, yêu nhưng không có được. Nốt Chu Sa là có mà không biết giữ, đến lúc mất thì luyến tiếc. Mọi người biết ai tra rồi nhỉ 😉
Đàm Vân Thư mỉm cười, nói chuyện với cô thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Bầu trời u ám, tâm trạng của Đàm Vân Thư cũng không kém phần u ám.
Không lâu sau, nàng lái xe vào trang viên của Đàm gia.
Trang viên này nằm trong một khu dân cư cao cấp ở Liễu Thành, gần một số danh lam thắng cảnh, được bao quanh bởi núi và sông, có hệ sinh thái tự nhiên vượt trội, phong cảnh dễ chịu và không khí trong lành. Đây là một trang viên sang trọng nổi tiếng ở Liễu Thành.
Đàm gia, Thẩm gia và Lương gia đều ở đây.
Sau mười phút, nàng bước vào biệt thự Đàm gia.
Các người giúp việc đang thực hiện nhiệm vụ của mình, mặc đồng phục và làm công việc đã được giao, khi nhìn thấy Phương Cần, nàng bình tĩnh thu ánh mắt lại.
Nhìn về hướng khác, nàng đã nhìn thấy mẹ mình, bà Thôi Uyển, đang ngủ trưa trên ghế sofa đặt trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ, còn chú Xương quản gia đang tuần tra khu vườn bên ngoài cửa sổ.
Thời tiết xấu, hoa cỏ trong vườn đều héo úa.
Đàm Vân Thư chậm rãi đi tới, nàng cúi người, đắp chăn mỏng cho mẹ rồi đi lên cầu thang xoắn ốc.
Vừa ngồi xuống ban công phòng ngủ, nàng đã nhận được tin nhắn từ Phương Du, thông báo thanh toán từ Alipay.
Tiểu Du: [Tiền phòng được chuyển cho cậu, Đàm Vân Thư.]
Tiểu Du: [Tôi sẽ nhớ cậu rất nhiều.]
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào tin nhắn, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng không trả lời tin nhắn.
Không có người ở trước mặt, nàng không có hứng thú.
Khoảng mười phút trôi qua, nàng mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra, quay lại lịch sử trò chuyện với Phương Du, vẻ mặt thẳng thắn trả lời: [Rất tốt.]
***
Tác giả muốn nói:
Tiểu Du chạy thật nhanh (……
Mọi người đừng lo lắng, tôi vẫn phải đặt nền móng cho cốt truyện! Tích lũy càng nhiều bi thương càng tốt!
Nhưng bình luận của tôi đâu rồi!!! Ai chưa bình luận!!
(1) Giải thích đầy đủ:
Khi bạn nhìn thấy một bông hồng, bạn nói nó đẹp; khi bạn nhìn thấy một con rắn, bạn nói nó thật kinh tởm. Bạn không biết rằng trên đời này hoa hồng và rắn là bạn thân của nhau. Ban đêm chúng biến đổi thành nhau, má rắn đỏ tươi và vảy hoa hồng lấp lánh. Khi bạn nhìn thấy một con thỏ, bạn nói nó dễ thương; khi bạn nhìn thấy một con sư tử, bạn nói nó đáng sợ. Bạn không biết rằng, trong đêm giông bão, chúng cùng nhau đổ máu, để được yêu nhau.