Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 13



Phương Du chuyển một nửa tiền phòng, đêm qua Đàm Vân Thư cũng ở đó, cô đương nhiên coi đó là AA*.

Viết tắt của Algebraic Average, văn hóa chia hóa đơn này khá phổ biến ở phương Tây.

Nhưng ban đầu cô còn muốn chuyển số tiền hoa hồng từ việc bán son môi, nhưng khi nhập số tiền vào lại cảm thấy không hợp lý, bởi vì rốt cuộc Đàm Vân Thư đã chi rất nhiều tiền, hơn 800 nhân dân tệ của cô có đáng là gì?

Nghĩ về điều này, Phương Du giữ lại hơn 800 nhân dân tệ, đợi sau khi để dành đủ tiền, chỉ cần đến trung tâm thương mại để mua một món quà cho Đàm Vân Thư làm quà tốt nghiệp.

Cô cảm thấy theo cách này sẽ tốt hơn nhiều.

Bướng bỉnh không? Bướng bỉnh.

Bởi vì cô hy vọng mình và Đàm Vân Thư sẽ tương đối bình đẳng. Cô không muốn nợ Trình Mông, và tự nhiên cô cũng không muốn nợ Đàm Vân Thư, ngay cả khi số tiền rất chênh lệch khi so sánh, nhưng ít nhất cô đã cố gắng vì điều đó, cô không hề cảm thấy xấu hổ.

Ngay tại thời điểm này, cô không thể làm được nếu không có lời dạy của Phương Cần.

Sau khi nhà xảy ra chuyện năm đó, họ hàng hầu như không ai giúp đỡ, tuy nhiên một số người hàng xóm trong làng đã giúp họ. Cuộc sống lúc đó thực sự không hề dễ dàng, chi phí phẫu thuật và thuốc men cho người già rất tốn kém. Phương Cần vốn là mỹ nhân nổi tiếng trong vùng, nhiều người chứng kiến cảnh bà mất chồng và trở thành góa phụ, lại bắt đầu tơ tưởng đến bà. Trong số đó có một người giàu có mới nổi muốn cho bà một tiền để trang trải cuộc sống cho mẹ và con gái bà, với điều kiện là bà phải cắt đứt quan hệ với gia đình người chồng quá cố, không bao giờ liên lạc nữa.

Phương Du lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nhiều, rất nhiều người tìm đến cô, nhờ cô thuyết phục mẹ mình đồng ý, bằng cách này cả cô và Phương Cần điều có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Phương Du không thuyết phục, vì cô biết mẹ mình sẽ từ chối.

Quả nhiên, Phương Cần vẫn kiên quyết từ chối, nói rằng dù chưa từng có chuyện xảy ra, bà cũng sẽ không ở bên một người như vậy nếu tái hôn, nhân phẩm của đối phương nhất định phải tốt, nếu thực sự nhất quyết bắt bà cắt đứt quan hệ, thực xin lỗi vì bà không thể làm theo, mấy năm nay ba mẹ chồng đối xử với bà rất tốt, gia đình sống hòa thuận.

Bà nói rằng người ta phải sống không thẹn với lòng.

Không thẹn với lòng là bốn chữ không khó viết, nhưng không dễ thực hiện.

May mắn thay, họ đã sống xứng đáng đến thời điểm này, mặc dù vẫn còn khó khăn, nhưng mọi thứ đang dần ổn định và cải thiện.

Điều này cũng đã hình thành nên tính khí hiện tại của Phương Du, cô có lòng tự trọng mạnh mẽ, luôn cảnh giác với mọi người, vì vậy cô không muốn bị Đàm Vân Thư coi thường.

Nên chắc chắn cô sẽ chuyển tiền phòng.

Trong vài ngày tiếp theo, Phương Du phải tăng ca.

Dự án lần này hơi rắc rối, có quá nhiều dữ liệu, việc tính toán hơi khó khăn, cô cảm thấy mắt mình sưng lên và đầu đau nhức, cô nghĩ nếu bị tăng độ cận, chắc chắn là do công việc này.

Ngoài ra, cô không còn làm thêm công việc bán thời gian vào ban đêm nữa, chủ yếu là vì không có đủ thời gian, lúc tan sở đã là 8 giờ, về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, cô có thể làm gì khác nữa? Cho nên trong suốt thời gian “còn lại”, cô sửa lại luận văn dựa trên ý kiến ​​của giáo sư hướng dẫn.

Chiều thứ ba, Phương Cần được nghỉ.

Dù không có Đàm Vân Thư, Phương Du vẫn phải về nhà muộn, nguyên nhân vì đội trưởng thấy gần đây mọi người đã làm việc quá sức nên muốn đãi mọi người bữa tối nay.

“Mẹ không cần làm bữa ăn khuya cho con đâu, mẹ đi ngủ sớm đi ạ.” Phương Du đứng ở cửa sổ văn phòng, mỉm cười trước sự quan tâm của mẹ mình ở đầu bên kia.

Phương Cần vẫn khuyên như cũ: “Vậy thì nhớ chú ý an toàn nha con.”

“Dạ.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Phương Du đứng trong góc, mở hộp thoại trò chuyện với Đàm Vân Thư.

Lịch sử trò chuyện của họ dường như đã bị nhấn nút tạm dừng, lưu lại ở tin nhắn “Rất tốt” của Đàm Vân Thư. Cô mím môi, lông mi run run, đầu ngón tay có hơi do dự.

Đội trưởng lúc này gọi cho cô: “Tiểu Phương, đi thôi.”

“Tới liền.” Phương Du đi ra ngoài, khóa màn hình.

Địa điểm tổ chức bữa tối là một quán thịt nướng tự phục vụ gần văn phòng, giá khoảng 60 nhân dân tệ một người.

Quán thịt nướng này nằm ở khu vực mà các đội nhóm từ các công ty khác nhau thường xuyên đến đây dùng bữa tối. Người phục vụ thông thạo dẫn một nhóm mười người vào ngồi bên trong.

Đang là giờ ăn, quán ăn kinh doanh rất tốt, khắp nơi đều ồn ào, có người phàn nàn về bên A khó tính, có người khóc chuyện người yêu cũ, có người mắng mỏ những người thân hút máu của họ.

Có rất nhiều người bất hạnh ở thành phố này.

Phương Du ngồi ở ghế cuối, sát tường, đội trưởng ngồi bên cạnh cô.

Trong số những người có mặt, có bốn thực tập sinh khác giống cô, mọi người đều có vẻ hoạt bát hơn cô, cũng giỏi khơi gợi chủ đề hơn cô. Đội trưởng và một số tiền bối khác nhàn nhã trò chuyện với họ.

Phương Du cũng cười theo, nhưng phần lớn thời gian cô đều im lặng nướng thịt bằng kẹp.

Trên khay nướng, tiếng “xèo xèo” của miếng thịt ba chỉ nướng chín tới kích thích vị giác của mọi người, đội trưởng cầm đũa gắp một ít vào cho cho cô: “Vất vả rồi, Tiểu Phương. “

Mấy người khác cũng bắt đầu khen ngợi, Phương Du tròn mắt.

Cô sẽ như thế này khi mất bình tĩnh.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, cố gắng tránh nói về công việc. Khi nói về những chuyện khác, tự nhiên đề tài sẽ chuyển sang chuyện tình cảm.

Với đôi mắt dày dặn kinh nghiệm, đội trưởng thoáng nhìn sẽ biết ai đang yêu.

Có một cô gái tên Toa Toa chưa yêu đương, nên đã nhờ đội trưởng dạy cho kinh nghiệm theo đuổi người khác, bởi vì đội trưởng nói rằng chỉ cần cô ấy muốn theo đuổi ai thì sẽ bắt được người đó.

Sắc mặt Phương Du không đổi, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ vểnh lên.

Lắng nghe đội trưởng đã uống chút rượu nói: “Kinh nghiệm theo đuổi ấy hả? Nếu người kia không thích mình thì tất cả đều vô ích.” Cô ấy nhớ lại “Tôi đang kể về những người yêu cũ mà tôi đã theo đuổi, trên thực tế ngay từ đầu họ đều quan tâm tới tôi, vì vậy thật dễ dàng để tôi đưa ra một số tín hiệu, thế là họ cắn câu.”

Một cô gái không cảm xúc hỏi: “Làm sao biết được người ta có thích em hay không?”

“Phải xem người đó có quan tâm đến em không.” Đội trưởng bỏ miếng thịt bò vào miệng rồi tiếp tục chia sẻ: “Khi em được người khác thích thì người đó có ghen không? Liệu người đó có đối xử với em khác với những người còn lại không? Có cảm thấy đau lòng khi em bị mắc mưa hay ăn không ngon…”

Phương Du dùng đũa chọc vào rau xà lách trong chén, suy nghĩ dần dần trôi qua.

Mãi đến hơn chín giờ, bữa tối mới kết thúc, Phương Du cùng hai cô gái đi vào ga tàu điện ngầm trong làn gió đêm.

Mọi người vừa quen vừa lạ, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng và cứng ngắc, Toa Toa gọi Phương Du và hỏi: “Phương Du, cậu có đang yêu không?”

“Hả?” Phương Du không biết tại sao cô lại hỏi như vậy.

Toa Toa cười: “Lần trước khi bạn bè đến đón tôi, có người đã nhìn trúng cậu, anh ấy…”

“Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”

“A…được rồi…” Toa Toa ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười xua tay: “Giấu kỹ đến nỗi tôi không nhìn ra được luôn đó.”

Cô gái kia cũng cười: “Đúng vậy.”

Đây chỉ là lời nói lịch sự, chẳng lẽ Phương Du còn muốn nói cho thiên hạ biết sao?

Không mất nhiều thời gian để đi xuống phía dưới, Phương Du đi về nhà theo một hướng khác với những người còn lại, cô lên tàu điện ngầm chỉ sau hai phút.

Vẫn còn chỗ trống, cô chọn chỗ bên cạnh và ngồi xuống, cúi đầu bấm vào vòng bạn bè.

Đàm Vân Thư đã không đăng thông tin cập nhật trên vòng bạn bè trong vài ngày qua.

Trạng thái “mất tích” này đã từng xảy ra trước đây, Phương Du cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì cô giống như những gì Đàm Văn Thư đã nói, vốn đã quen rồi đúng không?

Nhưng lần này lại buồn và nhớ nhung hơn những lần trước.

Cô lại nghĩ đến câu trả lời khẳng định của Đàm Vân Thư về việc nhớ cô ngày hôm đó, cuối cùng trong mắt chậm rãi hiện lên một nụ cười.

Trong sự ngạc nhiên của bản thân, vào khoảng 9 giờ 30, cô nhận được cuộc gọi từ Đàm Vân Thư.

Cô choáng váng khi nhìn thấy cuộc gọi.

Đèn nhấp nháy và chuông reo, tàu điện ngầm vừa đến ga nơi cô muốn đổi tuyến.

Cô theo vài người khác ra khỏi khoang tàu, sau đó bắt máy cuộc gọi của Đàm Vân Thư, vẫn bước về phía trước.

Cuộc điện thoại này đến đúng lúc, giúp cô có cơ hội trút bỏ những suy nghĩ của mình.

Giọng nói của Đàm Vân Thư có hơi say, nàng gọi tên cô: “Phương Du.”

“Tôi đây.” Phương Du nhịn không được hỏi: “Cậu uống rượu sao?”

“Một chút.”

Phương Du dài giọng nói: “Ồ…”

Cô không ngờ rằng Đàm Vân Thư sẽ bỏ thói quen của mình, Đàm Vân Thư vốn không uống rượu để bảo vệ cổ họng, đã ba năm kể từ khi quen biết Đàm Vân Thư, đây là lần đầu tiên cô thấy Đàm Vân Thư uống rượu.

Cô mím môi hỏi: “Sao cậu lại uống rượu?”

Chỗ của Đàm Vân Thư yên tĩnh hơn chỗ cô đứng rất nhiều, Phương Du thực sự sợ rằng mình sẽ không nghe thấy giọng nói của Đàm Vân Thư trong đám đông ồn ào và loa phát thanh, vì vậy cô đi về phía lối ra của nhà ga, không vội vã đổi tuyến.

Đàm Vân Thư tránh né trả lời câu hỏi của cô: “Cậu gần về nhà chưa?”

“Vẫn chưa…” Phương Du bước nhanh hơn, hơi thở dồn dập: “Tối nay cả nhóm liên hoan.”

“Ăn gì vậy?”

“Thịt nướng.”

“Có ngon không?”

“Không tệ.” Phương Du dừng một chút, “Đội trưởng đãi, đồ ăn miễn phí nên dù có thế nào tôi cũng không thể nói là tệ được.”

Có ăn là tốt rồi.

Đàm Vân Thư cười khúc khích: “Nói khác đi không được à?”

“Ừm.”

Đàm Vân Thư lại hỏi: “Hôm đó tôi nhìn thấy thẻ mô hình* của cậu ở trung tâm mua sắm, sao lại gọi là Tiểu Du?”

*模卡 hay “mô ca”: mình không tra ra được nghĩa tương đương, có thể là thẻ nhân viên.

Phương Du đã đi ra ngoài ga tàu điện ngầm, quả nhiên yên tĩnh hơn, giọng nói của Đàm Vân Thư trở nên rõ ràng hơn trong tai, cô đã có câu trả lời, cô nói: “Công việc làm thêm thường cần có thẻ mô hình, sẽ có phần giới thiệu và hình ảnh của tôi trên đó.”

“Gửi cho tôi xem.”

“Ngay bây giờ?”

“Ừm.”

Phương Du đứng im đường, cô hạ mắt xuống, dưới ánh đèn đường, thân hình cô co lại thành một quả cầu nhỏ.

Cô ấy đã gửi ảnh thẻ mô hình qua.

Không lâu sau, cô nghe thấy Đàm Vân Thư mỉm cười nói:

“Dễ thương quá.”

“Là của tôi”

Phương Du nghe xong cảm thấy ấm áp, lần này cô lấy hết can đảm hỏi: “Vậy… lần sau chúng ta gặp nhau khi nào?”

Đàm Vân Thư ngơ ngác lẩm bẩm: “Không biết, tôi vẫn còn ở thủ đô.”

Hóa ra nàng đã đến thủ đô, Phương Du mở miệng muốn nói với nàng rằng cô rất nhớ nàng.

Nhưng Đàm Vân Thư không cho cô cơ hội. Nàng nói “Tôi buồn ngủ rồi” và cúp máy trước khi cô kịp nói gì.

Cuộc gọi này đến vội vàng, kết thúc cũng vội vã.

Gió chiều lay động lá cây, tiếng xào xạc lọt vào tai Phương Du.

Phương Du gửi lời vào gió “Chúc ngủ ngon”.

Nó có thể được gửi đến Đàm Vân Thư không?

Con tàu du lịch di chuyển đều đặn trên biển.

Đàm Vân Thư tựa đầu vào ghế sofa trong phòng, bữa tối đấu giá hôm nay vừa kết thúc, nàng trở về phòng với giọng nói say khướt.

Phòng trên con tàu du lịch sang trọng cũng tương tự như ở những khách sạn hạng sang, điểm khác biệt là có thể nhìn thấy biển ngay trước mặt bên ngoài cửa sổ. Nhưng sau khi ngắm nhìn vài ngày, sự hứng thú ban đầu gần như không còn nữa.

Lúc này, nàng vẫn mặc váy, trang điểm tinh tế, chỉ là khoảng cách giữa hai hàng lông mày ngày càng xa.

Nàng đang xem nhật ký cuộc gọi với Phương Du, khuôn mặt hơi say có chút không chắc chắn–

Tại sao nàng lại nghĩ đến việc gọi điện cho Phương Du trong lúc say rượu? Hơn nữa, nàng còn đặc biệt gọi đúng thời điểm Phương Du sẽ về đến ga Tinh Hồ sau giờ làm thêm.

Mặc dù tối nay Phương Du vẫn chưa về nhà vì bận tiệc tối, nhưng làm sao nàng có thể nhớ rõ thông tin này như vậy?

Đàm Vân Thư cau mày.

May mắn thay, cuối cùng nàng cũng phản ứng lại, cúp điện thoại ngay lập tức.

Sau vài giây, nàng quay lại WeChat và nhấp vào thẻ mô hình mà Phương Du gửi.

Trên đó có tên “Tiểu Du” của Phương Du, cũng như chiều cao, tuổi tác và cân nặng của Phương Du, ngoài ra, trên đó còn có một bức ảnh. Không biết ai đã chụp ảnh này cho Phương Du, trong ảnh Phương Du nhìn hơi ngốc nghếch, nhưng… thực sự rất dễ thương.

Một lúc sau, Đàm Vân Thư lại ẩn hộp trò chuyện giữa nàng và Phương Du.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.