Bên ngoài phòng trà lần lượt vang lên tiếng nhân viên rời khỏi khu vực làm việc, nhưng bên trong phòng trà vì câu trả lời của Phương Du mà rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Giọng nói của Phương Du nhẹ nhàng. Tề Vận đã từng làm việc với cô trước đây, cũng đã chứng kiến những tình huống mà đồng nghiệp khó chịu với cô nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh giao tiếp với họ. Cô dường như không bao giờ có tâm trạng xấu, luôn luôn mỉm cười khi nói chuyện với bất cứ ai.
Nhưng…
“A?” Tề Vận vô cùng kinh ngạc, mắt mở to, giọng nói bất giác cao hơn một chút, “Chị nhớ Tiểu Phương đã nói chuyện này với chị nhiều lần rồi, thật sự trước đây chưa từng thích ai thật à, vậy em đã làm gì lúc đó?”
Chuyện này thật hiếm thấy, hiếm đến mức bất ngờ, nói ra chắc chẳng ai tin.
“Bận làm thêm ạ.”
Phương Du ôm cằm, đồng tử đen kịt, lúc này bên trong có một luồng ánh sáng hoàng hôn rực rỡ, khi chớp mắt màu sắc thay đổi, như có phép thuật tồn tại trong mắt cô, trầm ngâm thêm hai giây rồi nói: “Lúc cấp ba, em bận học và lo ôn thi Đại học. Đến khi vào Đại học, bên cạnh việc học em còn đi làm thêm, bận đến mức bạn bè trong lớp còn không nhớ mặt, lấy đâu ra thời gian để nghĩ đến chuyện khác.”
Nói xong, cô cười nhẹ, lặng lẽ hỏi ngược lại hai câu: “Nhưng trong tương lai nếu như em gặp vấn đề trong tình yêu, em có thể đến hỏi chị Vận được không?”
“Đương nhiên.” Tề Vận đáp lại: “Nhưng điều kiện tiên quyết là em nhất định phải tham dự sự kiện này.”
Phương Du dùng đầu ngón tay chạm vào khuyên tai, bàn tay vẫn ôm lấy mặt, lông mày hơi nhíu lại, sau đó xin lỗi nói: “Nhưng chị Vận, hiện tại em đã có người mình thích rồi, phải làm sao đây?”
“Như vậy càng tốt.”
“Hở?”
“Sau khi tham gia, em có thể đăng lên vòng bạn bè, nói rằng mình đã tham dự một bữa tiệc độc thân, điều này sẽ khiến anh ta ghen chết luôn, góp phần xúc tác cho mối quan hệ của em.” Tề Vận nói với một giọng điệu rất từng trải, “Tin chị đi, chị đã sử dụng chiến thuật này khi còn trẻ, sau đó tụi chị đã quen nhau.”
“Bây giờ chị còn trẻ mà, chị Vận.”
Phương Du lấy điện thoại di động ra, quét mã QR trên thiệp mời, cười nói: “Nhưng em sẽ nghe lời chị Vận, đăng ký ngay.”
“Được rồi, vậy chiều mai chúng ta gặp nhau nha.”
Hai người nói xong liền chuẩn bị đứng dậy. Thật trùng hợp, Thẩm Ánh Chi đã làm xong công việc, vừa đi tới, tấm thiệp mời này lọt vào tầm mắt của cô, tò mò hỏi: “Chị Vận, đây là cái gì?”
“Đó là thứ mà Thẩm tổng sẽ không sử dụng đến.” Dù Tề Vận nói như vậy nhưng vẫn đưa thiệp mời ra, làm hài lòng bà chủ đơn giản là chuyện phải làm giống như hô hấp.
Thẩm Ánh Chi nhìn qua, thấy trên đó viết một số phương châm và khẩu hiệu, cũng như bản chất hoạt động của sự kiện. Ánh mắt cô liền rơi vào khuôn mặt trầm lặng của Đàm Vân Thư trong hai giây, sau đó thản nhiên hỏi: “Đây có phải là thiệp mời dành cho Phương Du không?”
“Đúng vậy, Thẩm tổng.” Phương Du đáp: “Trong thời gian rảnh rỗi cũng nên thư giãn một chút, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc.”
Thẩm Ánh Chi trả lại thiệp mời: “Được rồi, chúc cô vui vẻ.”
Đàm Vân Thư đứng dậy, sắc mặt không có bất kỳ thay đổi nào, thậm chí còn mỉm cười, nói với bọn họ: “Đi xuống thôi.”
Tề Vận: “Hiện tại ở lối vào thang máy đã có ít người hơn rất nhiều, lúc này rất thích hợp.”
Phương Du sóng vai cùng cô ấy đi ra ngoài, giọng nói vang vọng: “Chị Vận, tối nay có kế hoạch gì không?”
“Thật sự thì chị có hẹn với một văn phòng mai mối. Ôi, em không biết đâu, với người phụ nữ đã ngoài ba mươi, phải đối mặt với rất nhiều vấn đề. Mấy người họ hàng cứ gọi muốn cháy máy điện thoại của ba mẹ chị. Những lời họ nói thực sự khó nghe và bất khả thi. Con người vốn là động vật xã hội, ba mẹ chị cũng muốn giữ thể diện…”
Tề Vận nói rất nhiều, Phương Du mới tán thành mấy câu đã đi tới cửa thang máy.
Cô nhấn nút xuống của thang máy, nhìn thấy Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi đang đứng đằng sau họ qua cánh cửa thang máy sạch sẽ.
Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi im lặng hơn họ rất nhiều.
Vẫn còn một số người ở lối vào thang máy, chỉ cần một ngày nghỉ thôi đã khiến mọi người cười sâu hơn bình thường. Một số người cũng đang nói về kế hoạch tối nay của mình giống như Tề Vận.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra.
Bên trong trống rỗng, Phương Du và Tề Vận cũng đi vào trước. Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi đứng trước mặt họ một chút. Những người khác cũng chen vào và thấy Thẩm Ánh Chi, nụ cười của họ nhạt dần.
Đàm Vân Thư mặc áo sơ mi và quần dài, mái tóc dài được bới lên bằng một chiếc trâm cài.
Nhìn từ góc độ của Phương Du, có thể thấy đường viền của bờ vai dưới lớp áo sơ mi, trên tai là một đôi khuyên tay ngọc trai.
Không gian trong thang máy không lớn, Tề Vận cũng không có ý định nói chuyện nữa. Trong lúc đi xuống, cô chỉ cho Phương Du xem giao diện điện thoại di động của mình, đó là tin nhắn từ nhóm chat của bữa tiệc độc thân mà cô tham gia đầu tiên. Có một người đàn ông đã đăng ảnh selfie khoe cơ bụng trong phòng thể hình, mỉm cười trước gương với dòng chữ “Ác ma quyến rũ điên cuồng”.
Tề Vận cũng dùng cùi chỏ chạm vào cánh tay Phương Du, nhỏ giọng nói: “Đều là hàng cao cấp, tin chị đi.”
Phương Du chỉ cười.
Lẽ ra cô không nên đồng ý nhưng chỉ vì Đàm Vân Thư ở đó, bây giờ đã lãng phí gần bốn trăm nhân dân tệ.
Với một tiếng “ding”, thang máy đã đi đến tầng một, Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi hơi nghiêng người sang một bên, nhường chỗ cho những người phía sau đi ra.
Phương Du đi ngang qua Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nói: “Chủ nhật vui vẻ, trợ lý Phương.”
“…Chủ nhật vui vẻ.”
Thang máy đột nhiên trống rỗng, Thẩm Ánh Chi ngáp một cái, sau đó lập tức trêu chọc bạn mình: “Đôi mắt của cậu mọc lên người người ta luôn rồi đó.”
“Thật sao?” Đàm Vân Thư mím môi, vẫn đang suy nghĩ câu trả lời của Phương Du với đồng nghiệp.
– Không có.
– Em chưa từng thích ai cả.
Nói như vậy chẳng khác gì ba năm của họ chẳng đáng là gì. Với nàng cũng bình thường thôi, bởi vì nàng luôn nói rằng sau khi tốt nghiệp mới có thể yêu đương, nhưng tại sao Phương Du lại có thể nói rằng cô chưa từng thích nàng.
… Có phải là cố ý? Hay đúng là như vậy thật? Bởi vì nàng chưa bao giờ xác minh tình cảm của Phương Du, nàng luôn đơn phương bày tỏ sự chiếm hữu của mình, rồi sau đó Phương Du sẽ chiều theo nàng và nói “Tôi là của cậu”.
Quan trọng hơn, vẫn như trước đây, nàng không dám đoán tiếp, mới vừa rồi Phương Du nói rằng cô đã có người mình thích.
Đó là ai? Đàm Vân Thư nghĩ ngợi một lúc. Nàng không biết các mối quan hệ xã hội của cô nên không có manh mối.
Điều này càng khiến nàng sợ hãi hơn.
Cho dù Thẩm Ánh Chi không biết chuyện quá khứ, cô cũng có thể đoán được từ “tiêu khiển” mà Phương Du đã nói trong đoạn ghi âm trên xe. Sau khi ra khỏi thang máy, cô thở dài nói: “Cậu đã thấy thiệp mời đến bữa tiệc độc thân chưa?”
“Chưa.” Nàng không có thời gian để nghĩ trước khi mở miệng.
Thẩm Ánh Chi nói: “Là ở “Six Place”, từ hai giờ chiều đến tám giờ tối.” Cô liếc nhìn bạn mình, “Trước kia còn nói bản thân không thích ai cả, hóa người bạn bên cạnh tôi là đồng tính nữ”.
“…….”
–
Phương Du mua đồ ăn cho tối nay và trưa mai ở chợ gần chung cư rồi trở về nhà.
Sau khi cô nấu nướng xong, Phù Sương và Đường Bán Tuyết, hai kẻ ăn chùa đã không mời mà đến, tỏ lòng tôn kính với cô “Nữ hoàng gạo thơm”. Sau đó ba người bắt đầu thưởng thức các món ăn trên bàn.
Khi gần ăn xong, Phương Du nhận được một tin nhắn từ Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư lại hỏi về tình hình của Phương Đức Minh với lời lẽ nghiêm túc.
[Tối nay tôi chưa gọi video.] Phương Du gửi đi câu trả lời của mình.
Đàm Vân Thư: [Được rồi.]
Đàm Vân Thư hiếm khi nói những lời không cần thiết: [Cậu đang chuẩn bị ăn cùng bạn bè, rồi mới gọi video về nhà phải không?]
Tin nhắn này chứa rất nhiều thông tin. Nếu Phương Du không thể nói rằng đây là bài kiểm tra của Đàm Vân Thư, thì cô đã đi làm một cách vô ích.
[Thường là chín giờ.] Cô không tiết lộ việc mình ăn tối với bạn bè.
Đàm Vân Thư: [Vậy tôi sẽ đợi.]
Phương Du đặt điện thoại xuống, cũng không nhấc đũa, dùng khăn giấy lau miệng, trịnh trọng nói với hai người bạn ngồi đối diện: “Chiều mai tôi sẽ đi dự tiệc độc thân.”
Phù Sương còn đang nhai rau xào, nghe vậy liền bị sặc và ho khan, Đường Bán Tuyết vỗ vỗ lưng cô ấy, nghi hoặc nói: “Bữa tiệc độc thân? Cậu đi sao?”
Phương Du trước đây không có hứng thú với những thứ này.
“Đúng vậy.” Sắc mặt Phương Du trầm xuống, “Tôi đã trả bốn trăm tệ, bắt đầu hối hận rồi.”
Phù Sương phục hồi tinh thần, nhìn Phương Du, kinh ngạc nói: “Cái gì? Cậu trả bốn trăm tệ!” Cô đứng dậy đi đến phía sau Phương Du, rồi lắc lắc vai Phương Du, “Tiểu Du! Tỉnh lại!! Ai là người khởi xướng!?”
“Một đồng nghiệp ở bộ phận cũ của tôi.”
Đường Bán Tuyết cau mày: “Chị ấy mới bị đá hả?”
“Không.” Phương Du lắc đầu, điều này cô có thể khẳng định.
Phù Sương không khỏi thốt lên: “Người cần đi dự tiệc độc thân không phải là cậu.”
Là bạn bè và hàng xóm của Phương Du trong mấy năm qua, không phải cô chưa từng thấy Phương Du được theo đuổi, người thì mạnh dạn tỏ tình, người thì rụt rè uyển chuyển. Không có ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối. Nhưng bây giờ lại nói là đi tham dự tiệc độc thân?
Chẳng phải bản chất của tiệc độc thân chỉ là mong muốn thoát khỏi tình trạng độc thân sao?
“Không sao đâu.” Phương Du nắm lấy tay Phù Sương và vỗ nhẹ lên vai cô ấy, “Cứ coi như đi chơi đi, tôi thấy có rất nhiều hoạt động, chỉ cần tôi lấy lại đủ vốn là được.”
Hai người bạn không biết nên cười hay khóc.
“Tôi đoán cuối cùng cũng chỉ là tư liệu để phàn nàn mà thôi.” Đường Bán Tuyết vỗ vào đầu, “Nếu ngày mai cậu muốn tìm lý do để rời đi, hãy nhắn vào nhóm để chúng tôi giả vờ gọi cậu.”
“Yên tâm.”
Cơm nước xong xuôi, Phương Du cũng không phụ trách việc rửa chén, cô nhìn thời gian, thấy đã chín giờ, nên bắt đầu cuộc gọi video với ông bà tối nay
Lớp băng bó trên mặt của Phương Đức Minh đã được gỡ bỏ, chỉ là vết thương nhìn thôi đã đau lòng, có rất nhiều đường cắt trên khuôn mặt, hơi đáng sợ. Bây giờ khi nói chuyện ông cụ không thể mở miệng rộng được. Ít nhất so với một tuần trước đã tốt hơn nhiểu, bây giờ ông có thể phát âm được một số từ.
Sau khi video kết thúc, Phương Du mở WeChat và “báo cáo” tình hình mới nhất cho Đàm Vân Thư.
Đàm Vận Thư: [Tốt rồi.]
Trước khi Phương Du thoát ra, cô nhắn thêm: [Nếu cô không cho tôi biết vào ngày 9 tháng 6, nó sẽ bị vô hiệu.]
[Tôi biết rồi.]
Đàm Vân Thư thú nhận: [Tôi chỉ đang nghĩ cách tối đa hóa nó.]
Tối đa hóa? Phương Du hơi cau mày.
“Tiểu Du.” Đường Bán Tuyết lau tay, từ trong bếp đi ra, “Tôi phải về nhà sớm.”
“Về đến nhà nhớ nhắn trong nhóm nhé.” Phương Du nói xong liền ẩn cuộc trò chuyện với Đàm Vân Thư.
Phù Sương cũng từ trong bếp thò đầu ra: “Tối nay ngủ lại đây đi, Bán Tuyết.”
“Không được đâu. Ngày mai tôi phải đến trông chừng studio, nên muốn ngủ nhiều một chút.” Đường Bán Tuyết sống gần studio làm đẹp của cô ấy hơn.
Ba người tạm biệt nhau, Phương Du lại ngồi xuống ghế sô pha.
Cô là người duy nhất còn lại trong phòng. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối từ hai tiếng trước. Cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, nhưng chỉ là thân ảnh của cô.
Một lúc sau, cô đứng dậy cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm để tắm.
……
“Six Place” nằm ở đường vành đai 3 của Thủ đô, là một địa điểm offline nhằm mục đích kết bạn. Đây gần như là khu giải trí thời thượng, nhiều người trên mạng nói rằng họ đã gặp crush ở địa điểm này, nên nơi đây còn được gọi là “khu phố nhịp tim”, thậm chí đã trở nên nổi tiếng hơn trong hai năm qua.
Những bữa tiệc độc thân có giá vài trăm nhân dân tệ mỗi người rất phổ biến ở đây, thậm chí còn có những bữa tiệc với giá hàng chục ngàn nhân dân tệ, bao gồm trình độ học vấn, ngoại hình đẹp, công việc tốt, tài khoản tiết kiệm.
Trên đường đến, Phương Du nhận được tin nhắn WeChat từ Tề Vận khi đang ngồi trên xe taxi, để hỏi cô đã gần đến chưa.
Phương Du: [Còn hai cây số nữa.]
Cuối tuần luôn là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất ở khu phố sôi động này. Có rất nhiều hoạt động lớn nhỏ, các ông chủ cũng rất sôi nổi tung ra nhiều hoạt động khác nhau, thu hút một số người chưa có người yêu đến lập nhóm, góp phần tăng nhiệt cảm xúc.
Sau khi đăng ký tham gia sự kiện vào chiều hôm qua, cô đã xem qua cuộc trò chuyện nhóm của sự kiện này. Tuy nhiên, không phải là nhóm WeChat mà là nhóm trò chuyện nhóm ẩn danh chính thức. Tên của mọi người đều là bí danh của họ, không phải tên thật. Phương Du đã lâu không sử dụng tên thân mật “Tiểu Du/小愉”. Hơn nữa, cô không muốn sử dụng tên này trong những dịp như thế này, nên cô lấy tên mình là “Tiểu Việt/小越”, trong từ “không thể vượt qua/不可逾越”.
Tổng cộng có 24 người đăng ký, có thể chia đều thành cặp, ngoài ra còn có người dẫn chương trình.
Phương Du đã tham gia các buổi họp mặt và các bữa tiệc lớn nhỏ trong những năm qua. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện kiểu này, không có kỳ vọng gì cả, chỉ cảm thấy đau khổ với số tiền đã bỏ ra.
Lần sau không được bốc đồng nữa.
Trong cuộc trò chuyện nhóm ẩn danh, mọi người đều nói rằng họ gần đến hoặc đã đến nơi, họ phải đến quầy lễ tân để lấy mặt nạ, sau đó từng người một bước vào phòng.
Phương Du sau khi xem xong tin nhắn cũng vừa đến nơi.
Cô bảo tài xế “Đi thong thả” rồi mở cửa, trong khu vực này có rất nhiều người ra vào, phần lớn đi theo nhóm, nam nữ đều ăn mặc tương đối tinh xảo. Phương Du gần như không nhận ra khuôn mặt trang điểm của Tề Vận cũng như hai đồng nghiệp khác.
Mọi người thường không trang điểm ở công ty, luôn là vẻ “ban vị nhi*”, nhưng bây giờ họ trông tràn đầy năng lượng.
* 班味儿 ám chỉ tính khí mệt mỏi đặc trưng của nhân viên văn phòng
Tề Vận nhìn thấy cô trong nháy mắt, mỉm cười nói: “Phương Du.”
“Chị Vận.” Phương Du cũng chào hai nữ đồng nghiệp khác, nhưng cả hai đều vào công ty muộn hơn cô, ngay vào thời điểm cô thăng chức làm trợ lý, nên không quen lắm.
Tề Vận rất hài lòng vì Phương Du đã chú trọng đến sự kiện này. Phương Du không những trang điểm mà còn mặc một chiếc váy dài có thắt eo. Kiểu trang điểm này không thể thấy ở công ty, Phương Du cũng mặc trang phục cũng sang trọng, váy ôm sát hông, rất chuyên nghiệp.
Bốn người cười cười nói nói bước vào cổng “Six Place”.
“Xin chào, vui lòng chọn mặt nạ cho mình trước.” Nhân viên lễ tân đang đeo mặt nạ chỉ vào tủ đựng mặt nạ ở một bên “Tất cả đều chưa qua sử dụng, xin đừng lo lắng.”
Phương Du nhíu mày khi nhìn các kiểu mặt nạ khác nhau trước mặt, cuối cùng cô chọn một chiếc mặt nạ hồ ly, Tề Vận và hai đồng nghiệp cũng chọn mặt nạ cho riêng mình. Sau đó mọi người đến quầy lễ tân để đăng ký, ngay cả con số ở mặt sau của mặt nạ cũng phải được điền vào.
Một lúc sau, bốn người ra khỏi thang máy và đi vào phòng riêng.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một người đeo mặt nạ mèo đang ngồi ở quầy bar, ôm đầu nhìn về phía cửa.
Nửa dưới khuôn mặt có thể xa lạ với người khác, nhưng Phương Du lại quen thuộc.
Đó là Đàm Vân Thư.
Quả thật nàng đã đến.