Phương Du không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Đàm Vân Thư.
Hôm qua, khi Thẩm Ánh Chi hỏi Tề Vận về tấm thiệp mời, cô đã đoán được bước đi này.
Có lẽ vì đang ở một nơi xa lạ, gạt bỏ thân phận và chức danh ban đầu của mình, Đàm Vân Thư dường như không có ý định che giấu bất cứ điều gì, khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa, nàng nhìn thẳng vào cô, như sợ cô không phát hiện ra mình.
Sau khi đăng ký thông tin, họ còn nhận được thẻ tên để đeo trên ngực.
Phương Du nhìn thấy bí danh của Đàm Vân Thư, nó không liên quan gì đến Đàm Vân Thư, gọi là “Viên Viên”.
Có liên quan gì?
“…” Phương Du lười suy nghĩ thêm, chậm rãi đi lướt qua nàng, cùng nhóm Tề Vận tiến vào trong phòng.
Căn phòng có tổng diện tích hơn 200 mét vuông, sáng sủa và rộng rãi, chia thành nhiều phòng hoạt động, được trang trí rất phong cách, sự kết hợp màu sắc khiến mọi người cảm thấy thư giãn, thay vì ngột ngạt. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuống mặt đất một màu vàng óng. Những người bước vào đều đeo những chiếc mặt nạ khác nhau, chưa từng tháo xuống. Sau khi chào hỏi đơn giản một số người đã bắt đầu trò chuyện, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.
Trong phòng có sẵn đồ uống và thức ăn nhẹ, những tấm thiệp đã chuẩn bị sẵn được đặt trên một chiếc bàn dài. Ngoài ra còn có một phông nền đặc biệt để mọi người chụp ảnh.
Tề Vận và những người khác đi chụp ảnh, Phương Du thì không có hứng thú nên không đi theo. Cô có hơi khát nước, liền đi đến tủ lạnh đứng có cửa trong suốt. Ngay lúc cô định mở cửa tủ lạnh, bên cạnh đã có một bàn tay thanh tú tỉ mỉ đưa ra.
“Uống gì nào?” Chủ nhân chiếc mặt nạ mèo nhẹ nhàng hỏi.
Tủ lạnh chứa đầy đồ uống, có nhiều loại để lựa chọn.
Không đợi Phương Du trả lời, Đàm Vân Thư lấy ra một chai nước khoáng đưa cho người đang đứng kế bên. Nàng không nói thêm gì, nhưng trong đôi mắt lộ ra sự không chắc chắn.
Lựa chọn này được đưa ra dựa trên sự hiểu biết trước đây của nàng về Phương Du.
Nhưng đã lâu như vậy, rất có thể Phương Du đã thay đổi sở thích của mình, giống như việc Phương Du sẽ thích người khác.
“Cám ơn.” Phương Du không tiếp nhận, tự mình cầm lấy một chai nước ngọt, “Hiện tại tôi thích uống nước ngọt.”
“Không phải trước đây cậu thích nước khoáng sao?”
Hai người trò chuyện bình thường như mọi người trong phòng, không cần xác định danh tính của nhau.
Phương Du nhìn vào mắt Đàm Vân Thư, chiếc mặt nạ đặc biệt để lộ vị trí của đôi mắt, đôi mắt của Đàm Vân Thư tự nhiên trở thành “mắt mèo”. Nhưng đôi mắt mèo tròn và dễ thương, trong khi đôi mắt của Đàm Vân Thư lại có vẻ đa tình, nên không phù hợp với chiếc mặt nạ mèo này.
Ánh mắt Phương Du hơi cong lên, nói: “Không thể xem là thích được nhỉ? Bởi vì trước đây tôi không có sự lựa chọn.”
Đàm Vân Thư mở nắp chai, lông mi run rẩy, nàng nói “Ừm”.
Tình cờ có người tới lấy nước nên họ dịch ra xa hơn một chút.
Chiếc mặt nạ chỉ che đến mũi, môi và cằm vẫn lộ ra ngoài, Đàm Vân Thư ngẩng đầu uống một ít nước, chưa kịp vặn chặt nắp chai đã nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ hà mã bước tới, bắt chuyện với Phương Du: “Xin chào, tôi có thể làm quen với cô trước được không?”
“Không.” Phương Du xin lỗi nói: “Tôi chỉ muốn tham dự một bữa tiệc độc thân như vậy trước khi yêu đương.”
Hà mã nam sửng sốt, dường như không ngờ tới câu trả lời này, cười ngượng ngùng, lại nhìn Đàm Vân Thư.
Nhưng Đàm Vân Thư lạnh lùng liếc một cái, anh ta hết ý kiến.
“Phương… Tiểu Việt tiểu thư.” Sau khi hà mã nam rời đi, Đàm Vân Thư đã kịp thay đổi cách xưng hô trước khi lỡ lời.
Nàng mở miệng, đang định hỏi Phương Du nước ngọt có vị như thế nào thì cửa phòng đã mở ra.
Người dẫn chương trình duy nhất bước vào, cũng đeo mặt nạ che kín mặt, cô ấy mặc một bộ trang phục sang trọng và mỉm cười chào mọi người: “Xin chào! Xin chào mọi người, tôi là Bubbles, người chủ trì bữa tiệc hôm nay. Tôi đoán các bạn đã tận dụng thời gian để kết thêm bạn mới ~~~” Cô đi thẳng đến ghế chính của chiếc bàn dài và đứng đó, “Xin hãy mang theo đồ uống và một ít thức ăn nhẹ. Các quý bà vui lòng ngồi bên trái, các quý ông thì ngồi bên phải. Chúng ta sắp bắt đầu Part One”
Phương Du không ăn đồ ăn nhẹ, chỉ cầm nước ngọt của mình đi tới.
Đàm Vân Thư theo sau cô, nhưng không ngồi xuống bên cạnh cô, Tề Vận ngồi giữa họ. Theo thứ tự này Đàm Vân Thư ngồi ở cuối cùng, cách xa Bubbles nhất.
24 người nhanh chóng chọn được chỗ và ngồi xuống, mọi người đối mặt với nhau, giao tiếp bằng mắt.
Một vài người cười thích thú, để lộ hàm răng sáng bóng, trong khi những người còn lại tương đối ngượng ngùng, thường xuyên chớp mắt, hoặc lảng tránh ánh mắt bằng cách không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Bubles đã rất có kinh nghiệm trong việc tổ chức những hoạt động như thế này, một bài diễn văn đã phát ra ngay khi mở miệng: “Hôm nay là một ngày Chủ nhật bình thường, nhưng đối với một số bạn ở đây, hôm nay có thể là một ngày không bình thường. Cuối tuần là lúc bạn điều chỉnh cuộc sống theo những kênh mà mình yêu thích. Vì vậy, tôi hi vọng mọi người có thể sở hữu được một kênh yêu thích của bản thân, gặp gỡ những người mình thích. Đây cũng là mục đích mời bạn đến “Six Place” của chúng tôi ~~~”
Lời vừa dứt, người đàn ông đang ngồi đối diện Phương Du liền nhìn cô, dẫn đầu vỗ tay: “Được!”
Mọi người còn lại vỗ tay theo, có lúc giống như một cuộc họp, dường như cũng không có gì khác biệt lắm?
Phương Du còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Bubles đã nói về quy tắc của vòng thứ nhất: “Trước mặt là hai thẻ các bạn đã điền trước đó. Thẻ màu hồng tượng trưng cho phụ nữ, thẻ màu xanh tượng trưng cho đàn ông. Theo nguyên tắc ưu tiên cho phụ nữ, nữ sẽ rút thẻ xanh trước, sau đó nam sẽ rút thẻ hồng.” Cô vừa nói vừa đi vòng quanh chiếc bàn dài: “Sau khi đọc nội dung tấm thẻ, nếu bạn có thể nhận ra đó là ai sau lớp mặt nạ, thì bạn có thể yêu cầu người kia tháo mặt nạ ra “.
“Chiếc mặt nạ phải được cởi ra từng chút một, như vậy mới thú vị đúng không?”
Trong khi nói chuyện, cô ấy đã cầm xấp thẻ lên. Bắt đầu từ Đàm Vân Thư ngồi ở cuối. Nàng cầm tấm thẻ, mặc dù không có ý định muốn tham gia trò chơi, nàng nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Phương Du đeo mặt nạ cáo, trong tay cũng đang cầm một tấm thẻ. Dù không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ nghiêm túc của Phương Du, tựa như đang cố gắng đoán số của người đối diện.
Dáng vẻ này khiến Đàm Vân Thư cau mày.
Phương Du thực sự đang cố gắng làm việc.
Tấm thẻ trên tay cô có ghi những dòng chữ như “dễ thương”, “anh chàng mèo”.
Khi cô ấy nhìn lên những người đàn ông đối diện, nửa khuôn mặt lộ ra khó có thể phát hiện nét “thiên thu”, về cơ bản cô đang bối rối.
Cảm thấy dường như không có ai phù hợp trong số họ.
Tề Vận đi tới, đưa cho cô xem thẻ của mình, thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì? Trùng khớp với ai? Nếu chị biết nó tương ứng với ai, sẽ chặn hắn ngay, đúng là đồ không biết xấu hổ.”
Thẻ của Tề Vận ghi “sói đơn độc” và “cấm dục”.
Phương Du mỉm cười.
Quả nhiên đúng như Đường Ban Tuyết dự đoán, sự kiện này cuối cùng sẽ chỉ trở thành chủ đề cho họ phàn nàn.
Bubbles hắng giọng: “Được rồi, xin hãy đặt những tấm thẻ này trước mặt người mà bạn nghĩ là đối phương, xem có thể xác định chính xác được ai không?”
Không có quy định mỗi người chỉ được nhận một thẻ. Cuối cùng, các tấm thẻ được đưa cho năm người đàn ông tương đối ổn. Trong số đó có người đeo mặt nạ hà mã cao lớn, mặt nạ của anh ta được tháo xuống, ngay lập tức anh ta trở thành khách mời nam được chú ý nhiều nhất, đó chính là người đàn ông khoe cơ bụng đã đăng ảnh trong nhóm.
Tề Vận lại dùng cùi chỏ chạm vào Phương Du thì thầm: “Trông ổn đấy.”
“Ừm”
Phương Du hỏi thêm: “Chị có suy nghĩ gì về anh ta không?”
“Khó nói lắm.” Tề Vận suy nghĩ hai giây, “Chị e rằng chỉ có ngoại hình đẹp thôi, còn lại đều không dùng được.”
Phương Du: “……”
“Cho dù bây giờ chị có giải thích, em cũng không hiểu đâu, mấy chuyện đó em còn chưa nói đến, huống chi cái khác.”
“…” Chủ đề dần dần chuyển sang vấn đề người lớn.
Bubbles kịp thời lên tiếng, Tề Vận liền dừng chủ đề này lại.
Giờ là lúc đàn ông định vị phụ nữ.
Không lâu sau, Phương Du nhận được bốn tấm thẻ trước mặt, Đàm Vân Thư cũng có bốn thẻ trước mặt. Bốn thẻ còn lại đều nằm trong tay hai cô gái khác, điều đó có nghĩa là họ muốn nhìn thấy Phương Du và Đàm Vân Thư tháo mặt nạ nhất.
Nhưng vận may thật tốt, không có cái nào trong bốn thẻ này thuộc về Phương Du.
Bubbles rõ ràng biết rất rõ tình hình của tất cả mọi người ở đây, cô chỉ cần nhìn vào thẻ được điền là biết nó tương ứng với tên của ai, và trong bốn tấm thẻ đặt trước mặt Đàm Vân Thư, cũng không có thẻ của nàng.
Cuối cùng, những lá bài này sẽ về tay chủ nhân của chúng. Sau ván chơi đầu tiên, chỉ có bốn người tháo mặt nạ ra.
Những người chưa tháo mặt nạ phải tự giới thiệu bản thân dựa trên thẻ của họ. Vì tạm thời họ không thể lộ mặt, nên chỉ có thể dùng lời nói.
Khi đó Phương Du mới biết hai đặc điểm mà Đàm Vân Thư viết là: hướng nội và nhút nhát.
Hơn nữa, khi giới thiệu bản thân, Đàm Vân Thư cũng làm vẻ mặt rất phù hợp với đặc điểm này, còn chưa nói được vài lời đã ngượng ngùng ngắt quãng mấy lần. Quả thật nàng giống người sống nội tâm và nhút nhát, đây cũng là sự kết hợp hoàn hảo với mặt nạ mèo của nàng
Bạn có đúng là Đàm Vân Thư không?
Cũng giống như cái tên “Viên Viên”, không liên quan gì cả.
Tề Vận lại đi tới trước mặt Phương Du và nói: “Tại sao người đẹp tên Viên Viên này trông quen quen?”
“Có sao?”
“Đúng vậy.” Tề Vận nói: “Nhưng chị không nhớ được là ai.”
Cô ấy tự nhiên loại trừ những người như Đàm Vân Thư, vốn không cùng đẳng cấp. Một tổng tài tài giỏi sẽ đi đến gặp những người này à?
Hơn nữa, người tên Viên Viên này không khoác lên người hàng hiệu nổi tiếng, áo phông và quần short đều là những thương hiệu rất phổ biến, giá cả phải chăng. Ngày hôm qua khi gặp Đàm Vân Thư, cô cũng để ý đến khía cạnh này, nhận ra thương hiệu của chiếc áo sơ mi và quần short mà Đàm Vân Thư mặc.
Vòng đầu tiên của trò chơi phá băng kết thúc, Bubbles yêu cầu họ nghỉ ngơi một lát, rồi di chuyển đến ghế sofa phía trước để ngồi xuống, phù hợp với việc giao tiếp hơn, lát nữa họ sẽ chơi vòng thứ hai tại đây.
Phương Du lấy cớ đi vệ sinh đến ngồi cạnh cửa sổ ở hành lang bên ngoài. Cô cảm thấy trong lòng có hơi ngột ngạt.
Ở đây mặt trời không chiếu tới, gió thổi nhẹ, mọi thứ đều vừa phải.
Phương Du nhìn vào điện thoại của mình, trước khi di chuyển đến vòng bạn bè, cô nghe thấy một giọng nam từ phía sau truyền tới: “Tôi có thể đứng ở đây không?”
Chính là hà mã nam có tên là A Uy, hắn cũng không đợi Phương Du trả lời, liền đi tới đứng một bên ở nơi có gió thổi qua.
Phương Du: “Đáng lẽ không cần hỏi.”
“Tôi muốn hỏi.” A Uy cười nói, “Như vậy tôi có thể cùng em nói chuyện mấy câu, mục đích của tôi liền có thể đạt được, giống như bây giờ.”
Phương Du phớt lờ, cô vốn nhìn thấu thủ đoạn này, cô không còn là người cách đây vài năm nữa.
Nhưng nước ngọt vẫn không hợp khẩu vị của cô, cô nên nhận chai nước khoáng đó để uống, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
A Uy lấy điện thoại di động ra nói: “Nếu tôi không hiểu lầm thì em nói muốn tham dự một bữa tiệc như thế nay trước khi yêu đương, nhưng điều đó không có nghĩa là em không muốn tìm bạn trai ở đây, đúng không? Nếu đã muốn tìm bạn trai như em đã nói thì…”
“Không.”
Phương Du nói: “Tôi đã có người trong lòng.”
“Vậy sao em chắc chắn rằng người đó cũng thích em?”
“Tại sao tôi không thể chắc chắn?” Phương Du sẽ không rơi vào bẫy của anh ta, “Và có liên quan gì đến anh? Đây là bữa tiệc độc thân. Nó không nói rằng muốn tìm người yêu mới được tham gia, phải không? Sao anh không thử hỏi Bubles?
A Uy không nhìn thấy khuôn mặt của Phương Du dưới lớp mặt nạ, nhưng trực giác của hắn không thể nhầm lẫn được, Phương Du chắc chắn là xinh đẹp. Hắn muốn lợi dụng kỹ năng ăn nói của mình để tiến tới, kết quả Phương Du không hề nể mặt hắn. Hắn liền cười, nói: “Em đang giả vờ làm gì vậy? Anh đã gặp rất nhiều phụ nữ như em. Nói cho anh biết, một đêm bao nhiêu tiền? Ba ngàn? Năm ngàn?”
Phương Du chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Đàm Vân Thư——
“Giá cả có thể thương lượng, hoả táng một ngàn, kèm thêm dịch vụ thổi kèn sorna thì là hai ngàn. Nếu bây giờ anh nhảy khỏi tòa nhà, tôi có thể giảm giá cho anh.”