Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 17



Gần như Tưởng Trạm Bạch vừa bước một bước vào nhà thì sau lưng mưa to đã kéo tới.

Thủy Thủy bị ôm vào nhà, bé không cho đóng cửa mà tự dọn cái ghế ra ngồi trước cửa sổ nhìn trời mưa, bóng dáng bé con nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi hẳn một tiếng đồng hồ.

Nhóm bà dì sợ bé con chơi nước mưa làm ướt miệng vết thương nên thay phiên nhau trông chừng bé.

Đến khi các ba ba bé đàm phán với nhau xong rồi xuống lầu thì bé con vẫn còn đang tập trung nhìn trời mưa, chỗ bé con ngồi rất yên tĩnh, xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào, chỉ có tiếng mưa rơi hòa lẫn với tiếng của thác nước nhỏ cách đó không xa, vô cùng dễ nghe làm cho bé con nghe đến mê mẩn.

Tưởng Trạm Bạch nhìn bé con trước mặt mình rồi lại nhìn chiếc đàn cello bị tùy tiện ném ở cạnh cửa.

Đây là chiếc đàn mà ông ngoại đưa cho anh, anh cực kỳ trân trọng các món quà mà người lớn đưa cho mình nên không nhịn được cau mày, sau đó anh đi qua nhấc cây đàn lên.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi để nó vào chỗ cũ ngay.”

Trong nhà này ai cũng hiểu rõ được tính nết của anh, anh không thích người khác đụng vào đồ của mình nên mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Tưởng Trạm Bạch xua tay ngăn dì giúp việc lại rồi tự mình cầm đàn đi lên lầu.

Dì giúp việc rất khó xử, do ngày thường Trưởng Trạm Bạch không có nhà nên trong nhà chỉ có một chủ nhân khác và tiểu thiếu gia, toàn bộ ngôi nhà này đều mở ra vì hai vị này, đừng nói chỉ đi vào phòng nhạc cụ mà ngay cả thư phòng của chủ nhân cũng không thể cản được Văn Khê.

Văn Khê thấy thế thì trong lòng cảm thấy rất buồn cười.

Nguyên tác nói thế nào nhỉ? Bà nội của Tưởng Trạm Bạch là người nước Y nên trong xương cốt của anh có chút phong độ thân sĩ của tầng lớp thượng lưu, luôn có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với chính bản thân mình, cho dù trong lòng có không hài lòng thế nào đi nữa thì cũng sẽ không nói thẳng.

Vai chính thụ đã từng giẫm vào điểm giới hạn của anh vô số lần nhưng Tưởng Trạm Bạch chỉ toàn mặt lạnh chống đỡ, làm hại vai chính thụ tưởng rằng tính cách của anh là người lạnh nhạt dễ giận.

Nhưng thật ra Văn Khê biết Tưởng Trạm Bạch là người rất dịu dàng, có lẽ trong người anh có gien của người nước Y nên gần như Tưởng Trạm Bạch sẽ không để cho người khác bị khó xử.

Những năm đó khi cậu còn làm liếm cẩu, cậu đã làm rất nhiều chuyện khác người, nhưng Tưởng Trạm Bạch chưa bao giờ làm trò trách cứ hay cười nhạo nhục nhã cậu trước mặt người khác.

Ngay cả chuyện cậu bỏ thuốc anh…Anh cũng không hề nói với người trong nhà.

Nếu không thì lúc đó bà Lâm sẽ không phải đưa thẻ ngân hàng cho cậu, mà trăm phần trăm sẽ đổi thành còng tay rồi.

Chẳng qua, như vậy thì sao chứ?

Trong lòng Văn Khê bỗng dưng không muốn Tưởng Trạm Bạch được dễ chịu, mỗi khi giẫm vào điểm giới hạn của anh thì cậu cũng tự cảm thấy thoải mái vô cùng.

Nên sửa chữa cái tật xấu cứ hở một chút là đen mặt này đi, ngay cả con trai ruột mà cũng không chịu gần gũi, muốn anh có tác dụng gì nữa!

Văn Khê cười tủm tỉm nghĩ, không hiểu sao cậu cứ luôn muốn chọc vai chính công tức giận nhỉ? Chẳng lẽ tâm lý cậu có vấn đề? Thôi thì cứ mặc kệ vậy, cứ trêu ngươi anh ta chơi như vậy đi, không ngừng tiếp tục cố gắng!

Chạng vạng, trời đã hết mưa.

Tưởng Duyệt Y đến ăn ké bữa cơm chiều, cô đem theo rất nhiều đồ chơi cho Thủy Thủy, có cả tên lửa có nhạc thật lớn mà bé con hằng mong muốn bấy lâu làm cho bé con cực kỳ vui vẻ, chưa bao giờ nhà chính lại náo nhiệt như lúc này.

Mọi người ngồi vây quanh bàn cơm, trong tay Thủy Thủy cầm một khối Rubik, hai ba cái phục hồi như cũ, lại hai ba cái tráo lại làm cho Tưởng Duyệt Y nhìn vừa ngạc nhiên vừa thán phục, khiến cho bé con kiêu ngạo đến mức không thèm ăn cơm mà chỉ muốn biểu diễn cho cô cô mười tám cách chơi Rubik thôi.

Văn Khê quá quen thuộc tính cách của Thủy Thủy, đứa nhỏ này ăn cơm trễ là sẽ dễ dàng bỏ ăn, ngủ dậy là sẽ bị nôn ói, vì thế cậu gõ gõ ngón tay lên bàn: “Văn, Cảnh, Nghiêu.”

Thủy Thủy giương mắt nhìn ba ba, lại nhìn cô cô, có vẻ như bé con thấy có người chống lưng cho mình và cũng muốn chơi thêm một lát nữa nên coi như không nghe thấy cậu gọi.

“Văn Cảnh Nghiêu.” Văn Khê nâng tông giọng gọi thêm lần nữa, rồi cậu chỉ chỉ vào Tưởng Trạm Bạch: “Không nghe lời thì mẹ của con sẽ tức giận đấy.”

Tưởng Trạm Bạch đang cô đơn ngồi một chỗ thì dừng tay lại.

Anh nâng mắt lên, tròng mắt màu xanh lam sậm gần như đen của anh đối mặt với cặp mắt màu xanh lam nhạt của Thủy Thủy.

Văn Khê hài lòng nghĩ, sau này trong nhà có một Tưởng Trạm Bạch, như vậy thì cậu có thể tháo xuống lớp vỏ “người cha nghiêm khắc” này rồi, thôi thì việc dẫn đường cho chiếc tàu cao tốc Thủy Thủy không bị chệch đường ray này cứ giao cho Tưởng Trạm Bạch là được.

Thủy Thủy rất tò mò với “người mẹ” này của mình, bé con thấy anh nhìn bé thì giả vờ thử ôm khối Rubik rụt rụt người lại.

Ý của bé con là: Con có thể tiếp tục chơi không?

Tưởng Trạm Bạch vươn tay: “Đưa đây.”

Thủy Thủy: QAQ.

Bé con ngoan ngoãn đưa khối Rubik cho anh, bàn tay nhỏ đặt lên bàn tay to, bé con phát hiện ra bàn tay to của “mẹ” thật sự rất lớn! Còn lớn hơn so với ba ba! Ánh mắt bé con vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay to đó.

Sau đó lại thấy bàn tay to đó xoay rồi lại xoay, chỉ trong chớp mắt, khối Rubik bị tráo đã phục hồi lại như cũ!

Miệng Thủy Thủy há to thành hình chữ O.

“Ăn cơm.” Tưởng Trạm Bạch hất hất cầm.

Thủy Thủy nhanh chóng nâng chén cháo nhỏ của mình lên uống một ngụm.

Văn Khê và Tưởng Duyệt Y nhìn nhau, người trước là không thể tin nổi, người sau thì vui vẻ tươi cười.

Anh họ lợi hại lắm phải không, không có thứ gì mà anh ấy không trị được hết, ngay con nít cũng trị được luôn.

Ăn cơm xong, Tưởng Duyệt Y chơi với Thủy Thủy, cô cố ý dẫn Thủy Thủy đi vào phòng trưng bày, từ đầu tới cuối đều kể về “người mẹ” của Thủy Thủy giỏi giang như thế nào, được bao nhiêu cúp và giấy khen.

Tưởng Trạm Bạch làm việc một lúc rồi sau đó đi vào phòng tập gym.

Văn Khê không có chuyện gì để làm nên đứng dựa vào trước cửa phòng trưng bày xem tin nhắn, cậu phát hiện có hai tin nhắn của Lâm Thanh Ngư mà cậu chưa đọc.

Tất cả đều được gửi đến trong lúc cậu đang ăn cơm, tin thứ nhất hỏi cậu đã nhận bộ phim «Truyền Thuyết Cung Lang Hậu» phải không, tin thứ hai là nhắc nhở cậu lại bị lên hot search nữa kìa.

Sau bốn năm, rốt cuộc Văn Khê lại bước lên hot search lần nữa ― # Ba ba của Thủy Thủy đóng phim #, nhìn là biết hot search này đã được mua rồi.

Mấy ngày nay nhiệt độ của «Bé Con Tới Rồi» và Thủy Thủy liên tục dâng cao, tuy rằng Thủy Thủy tạm thời rời khỏi phát sóng trực tiếp nhưng những khách quý khác vẫn tạo ra được một vùng trời riêng cho mình.

Đầu tiên là Tiểu Mễ Mễ, mẹ là Đổng Điềm, cha là nhà giàu có tiếng Ngải Văn Hiên, hơn nữa mấy ngày trước cô bé diễn hơi lố trong livestream nên được thảo luận rất nhiều, nhấc lên các cuộc mắng chiến, tiện đà dẫn phát rất nhiều cuộc bình luận nên nhiệt độ vẫn luôn khá ổn.

Sau khi Thủy Thủy rời khỏi thì Tiểu Mễ biểu hiện tự nhiên hơn rất nhiều.

Một mặt khác giúp tiết mục nâng cao thêm nhiệt độ, đó chính là Mao Mao.

Cậu bé này ít nói và không hay cười, có vẻ như bị mắc chứng bệnh tự kỷ, sức lực rất lớn lại còn biết võ thuật. Ngày nọ phát sóng trực tiếp thì có xung đột với bạn nhỏ trong xóm, một người đơn thương độc mã đánh mấy đứa nhỏ đó đến mặt mũi bầm dập la lối khóc lóc om sòm.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm cho Tân Trạch chỉ biết trợn mắt há mồm, vì thế ngoài việc cậu bé như có như không bị bệnh tự kỷ thì lại bị gắn thêm cái mác “có khuynh hướng bạo lực”.

Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn khiến cho phụ huynh của Mao Mao không thể không ra mặt hòa giải, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp dựa vào giọng nói, thân hình và các dấu vết để lại bên trong thì phát hiện ra ông nội của Mao Mao lại là ông cụ Bạch Anh Đạc!

Bạch Anh Đạc, đại lão trong giới võ thuật, là người khai sáng ra các chiêu thức võ thuật, là ông Tổ trong giới chỉ đạo võ thuật của nền điện ảnh quốc tế và có đệ tử đồ tôn ở khắp nơi trên thế giới, tuyệt đối là nhân vật cấp nguyên lão.

Ông cũng là người sáng lập công ty văn hóa Liễu Hạc Phong Cốt*, các tác phẩm tiểu thuyết võ hiệp của ông là những kiệt tác có tầm ảnh hưởng qua nhiều thế hệ.

(*Phong cốt: Là phạm trù cơ bản của lý luận văn học Trung Quốc cổ đại, về cơ bản là yêu cầu thẩm mỹ đối với các tác phẩm văn học. Thuật ngữ “phong cốt” đã trở thành một thành ngữ trong các triều đại nhà Ngụy, nhà Tấn, phía Nam và Bắc và được sử dụng lần đầu tiên trong việc đánh giá các nhân vật… – Trích từ chinakongzi.)

Quan trọng nhất là, ông cụ thật sự biết võ công, trình độ cực cao, thời tuổi trẻ đã từng đại diện cho quốc gia tham gia các cuộc thi có liên quan và nhận giải thưởng đến mỏi tay.

Đây là một ông cụ hội tụ đầy đủ cả danh vọng và sự giàu có, so về địa vị thì chỉ kém hơn ông cụ Tưởng có nhiều sáng chế quan trọng then chốt cống hiến cho quốc gia, nhưng so về mức độ nổi tiếng thì tuyệt đối đứng hàng top.

Ông cụ đã rời xa màn ảnh mười mấy năm và cũng được rất nhiều người nhớ thương mười mấy năm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện làm cho những người nghe được tin này bùng nổ vào phòng livestream dẫn đến nghẽn mạng.

Tên khai sinh của Mao Mao là Bạch Duyên Phong, cùng họ với ông nên gần như cũng khẳng định vị này chính là Bạch Anh Đạc.

Lúc này đây, không ai nói Mao Mao có khuynh hướng bạo lực nữa mà sôi nổi xoay chuyển câu chuyện, nói do những đứa trẻ hư đó bắt nạt người trước nên Mao Mao đã không phụ danh tiếng của ông cụ!

Tiết mục «Bé Con Tới Rồi» vô cùng náo nhiệt cho đến tận bây giờ, các phụ huynh của mỗi đứa trẻ đều đạt được độ nổi tiếng khác nhau.

Ví dụ như Đổng Điềm đã thành công trở lại tầm nhìn của công chúng, có được lời mời cho bộ phim mới; Ví dụ như người cha giàu có của Eric nhân cơ hội này để quảng bá khu bất động sản mới của mình; Ví dụ như mẹ của Tịnh Tịnh mở lớp dạy thêm được mọi người biết đến; Ví dụ như công ty văn hóa của ông cụ Bạch tĩnh lặng như nước đọng lại lần nữa nghênh đón những fans hâm mộ cũ về ôn lại hoài niệm.

Chính vào lúc này, người đại diện Chung Linh của Văn Khê đã đẩy Văn Khê lên trên hot search.

Tiêu đề vừa mở ra chính là nhan sắc xinh đẹp bạo kích của Văn Khê vào bốn năm trước đây.

Internet là thứ có thể gợi nhớ, những người đã từng nghe thấy Văn Khê đều có ký ức đặc biệt sâu sắc đối với người đẹp như cậu, tên này chỉ vừa xuất hiện lại thì chuyện cũ hai tháng bạo hồng đó đã được nhắc tới.

Có nghĩa là năm đó Văn Khê mới vừa ra mắt còn chưa có bất kỳ tác phẩm nào thì tên cậu đã được treo lên hot search tận hai tháng!

Đa phần người qua đường vừa nhìn vào mặt cậu thì đều có phản ứng là hú hét gào lên “A a a a trong lòng tôi đã có XXX!”

Lúc trước cậu im hơi lặng tiếng giải nghệ, rất nhiều antifans và fans đều bóp cổ tay thở dài, không ngờ là do cậu đi kết hôn sinh con.

Thật không hổ là bé con nhà Văn Khê, hèn gì giá trị nhan sắc cao đến thế, có thể đạt tới trình độ người gặp người thích như vậy.

Cùng lúc đó, cư dân mạng lại chú ý đến tin tức cậu sẽ diễn trong «Truyền Thuyết Cung Lang Hậu», ngay tức thời bộ phim này được mọi người đem ra thảo luận sôi nổi từ kịch bản cốt truyện cho đến tuyến diễn viên, phim còn chưa quay nhưng đã kiếm lời được một phen lượng truy cập.

Đương nhiên, trong đó cũng có không ít lời nói không hay, nhưng đa số các cư dân mạng đều đang cảm thán tiết mục «Bé Con Tới Rồi» quá thần kỳ, đã đưa ba nhân vật trâu bò núp lùm lâu ngày phải xuất hiện trở lại, cho nên cũng không nhiều người đáp trả đám antifans này.

Thế giới này là kiểu “tao đẹp thì tao có quyền”, nhan sắc của Văn Khê không có chỗ chê, Thủy Thủy lại quá dễ hút fans nên hiện giờ chỉ nghe thấy những tiếng hâm mộ đối với người mẹ chưa từng lộ mặt của Thủy Thủy.

Còn về việc có ai đó rất nỗ lực nhảy nhót bình luận dưới hot search rằng “Thủy Thủy tuyệt đối có quan hệ thân thích với đại tiểu thư” thì lại hoàn toàn bị bỏ lơ.

Văn Khê coi như đã rõ được hướng gió trên mạng rồi, cậu mím môi không vui mà vứt điện thoại lên trên giường.

Cậu cũng không phải là người không biết tức giận, Chung Linh không thèm nói một tiếng nào với cậu mà đã lấy cậu ra làm lá chắn để quảng cáo cho bộ phim mới.

Bây giờ e là không phải để quảng cáo, mà là để hiến tế thì có!

Giới giải trí ở thế giới nào cũng như nhau hết, cái bánh kem chỉ lớn chừng này, lấy được miếng lớn hay miếng nhỏ còn phải nhờ vào bản lĩnh, nhờ vào số mệnh và cả bối cảnh, năm đó cậu vừa ra mắt đã bạo hồng nên vô tình như cái gai trong mắt của không ít người.

Bây giờ cậu lại ra mắt thêm lần nữa, đừng nói người khác, chỉ nói đến cái tên vai ác lớn nhất, bị vả mặt thảm nhất là “Thần nhan” Nhạc Tâm Chiết kia sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho cậu.

Tất cả những người khiêu chiến với nhan sắc của hắn ta thì đều là kẻ thù của hắn ta hết, lúc trước chẳng qua Lâm Thanh Ngư bị đem ra so sánh một xíu với hắn ta thôi mà đã hoàn toàn bị hắn ta nhắm vào rồi, những chuyện như tung tin ác ý, mua bài viết nói xấu đều được hắn ta dùng để bôi đen cậu ta.

Văn Khê trả lời tin nhắn của Lâm Thanh Ngư, sau đó cậu bỏ điện thoại vào túi, mắt không thấy tâm không phiền, thôi thì tìm con trai để chữa lành vậy.

Buổi tối 9 giờ rưỡi, Thủy Thủy hết điện tự động tắt máy buồn ngủ, Văn Khê tắm rửa cho bé con, cậu ngồi ở mép giường chờ bé con ngủ xong rồi mới đứng dậy rời đi.

Nếu bàn về trình độ thích ứng thì bé con tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với người làm cha là cậu, Văn Khê phải mất một ngày mới thích ứng với việc thay đổi hoàn cảnh môi trường, ngày hôm sau mới có thể bình thường đi vào giấc ngủ.

Còn Thủy Thủy thì nơi nào cũng chính là nhà mình, nên ngủ thì ngủ nên vui thì cứ vui, tính tình bẩm sinh thích hưởng lạc, phòng càng lớn thì càng thấy vui vẻ, người vây xung quanh bé càng nhiều thì bé con càng cao hứng, căn bản không sợ xa lạ.

Văn Khê trở lại phòng mình, cậu đẩy cửa phòng ra.

Một chiếc đèn đang bật sáng, Tưởng Trạm Bạch đang dựa vào đầu giường xem một phần văn kiện, chiếc giường lớn phẳng phiu phồng lên một quả núi đầy cơ bắp, như là con thú hoang đang bảo vệ lãnh địa của mình, hung mãnh mà xinh đẹp.

Văn Khê dừng lại, cậu lùi về sau vài bước rồi nhìn trái nhìn phải, xác định đây đúng là phòng mà cậu đã ở được ba ngày nay.

“Sao anh lại ở đây?” Cậu nhịn không được hỏi.

Mãnh thú trên giường bố thí cho cậu một ánh nhìn, môi mỏng nhấc lên, âm điệu lãnh đạm: “Đây là phòng của tôi.”

“Ờm.” Văn Khê gật gật đầu, cậu quay đầu định đi, nhưng vô tình lại nhìn thấy sự ghét bỏ trong ánh mắt của Tưởng Trạm Bạch.

Anh ghét bỏ tôi á?

Vậy thì Văn Khê không phục rồi, vì thế cậu thản nhiên rảo bước đi vào phòng ngủ, cậu lấy áo ngủ rồi hỏi: “Anh trước hay tôi trước?”

Tưởng Trạm Bạch làm động tác “mời cậu” rồi tiếp tục xem văn kiện.

Văn Khê âm thầm xỉ vả anh một tiếng, sau đó mới bước vào phòng tắm.

END CHƯƠNG 17.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.