Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 18



Tưởng Trạm Bạch bị nghiện mùi của Văn Khê, đây là bí mật bị anh chôn sâu tận đáy lòng mình.

Ngoại trừ anh ra thì không có bất kỳ kẻ nào biết được.

Anh đã dùng thời gian bốn năm để chứng minh, chứng nghiện mùi không thể hiểu nổi này không cách nào hết được, ngược lại sẽ theo thời gian ngày càng gia tăng, thời gian khó chịu sẽ ngày càng dài hơn.

Đối với một người luôn là kẻ mạnh nắm trong tay quyền khống chế tất cả từ trước đến nay thì cái việc “nghiện-x” này thật sự quá mức buồn cười, tuyệt đối là vết nhơ mà cả đời này của anh không thể nào xóa sạch.

Nhưng anh không phải là người không biết chịu thua, quen đi ngược gió mà khi đã mắc bệnh thì nhất định phải tích cực trị cho khỏi.

Không có cách nào cắt đứt chứng nghiện này, thời gian dần trôi, thân thể anh tựa như xương rồng vàng vọt bị ném ở sa mạc khô hạn, nếu vậy thì không bằng thử nắm chặt cột nước đạt tới thỏa mãn, chờ sau khi xương rồng uống no có sức sống trở lại, khỏe mạnh hoàn toàn thì biết đâu sẽ có hiệu quả không ngờ tới thì sao.

Đây chính là một trong những nguyên nhân mà Tưởng Trạm Bạch đồng ý kết hôn.

Với người tên Văn Khê này, anh tin tưởng bản thân anh vẫn chống cự và không thích như cũ, nhưng anh cũng đã quen với loại nghịch cảnh có thể mài giũa tâm lý này, hơn nữa bây giờ nghĩ lại thì cũng không còn cảm thấy kháng cự như trước nữa.

Miễn miễn cưỡng cưỡng có thể ngủ chung, anh chỉ cần mùi của đối phương hỗ trợ cho giấc ngủ của anh mà thôi, may mà giường trong phòng ngủ chính đủ lớn đủ kiên cố, đủ để ba người ngủ được.

Dường như Văn Khê đã thay đổi rất nhiều, nhưng bản chất vẫn không thay đổi như trước, cậu vẫn thuận theo ký kết hiệp nghị, thuận theo cam chịu ngủ chung một phòng, cậu vẫn còn yêu anh như cũ sao?

Nghĩ như vậy thì anh cảm thấy dễ dàng tiếp nhận việc ngủ cùng với nhau hơn rồi.

Tưởng Trạm Bạch nắm chặt tay, im lặng nghĩ: Tốt nhất là anh nên kiềm chế một chút, anh luôn luôn cảm thấy không khỏe mỗi khi có người khác đến gần, sức lực của anh rất lớn, lỡ như anh không cẩn thận đánh trúng cậu thì cậu sẽ bị thương mất.

Trong đầu anh nghĩ một đống có không, từ lúc Văn Khê đi vào đến giờ mà văn kiện trong tay vẫn chưa lật được một trang, không biết qua bao lâu sau, phòng ngủ “cạch” một tiếng mở ra.

Có một bóng dáng hình người màu trắng từ giữa đi tới, Tưởng Trạm Bạch dời mắt, chóp mũi anh ngửi được một mùi thơm rất dễ chịu.

Không phải là mùi hương quyến rũ dụ dỗ làm người cảm thấy thoải mái, mà là hỗn hợp giữa mùi sữa tắm mà anh hay dùng cùng với mùi thơm cơ thể của cậu.

Tưởng Trạm Bạch thả văn kiện xuống, mắt nhìn thẳng đi vào phòng tắm rồi cạch một tiếng đóng cửa lại.

Văn Khê:…? Gấp như vậy cơ à, là mắc tiểu sao, còn cái ánh mắt như tên mù chỉ biết lù mù nhìn thẳng không dám nhìn loạn là có ý gì, giống như thư sinh nhìn thấy cô nương người ta cởi quần áo trong thời cổ đại ấy.

Mang theo né tránh, mang theo cố gắng ghét bỏ còn đọng lại.

Thân thể của cậu đã được trải qua sự cải tạo tỉ mỉ từ hệ thống, làn da vô cùng mịn màng, trắng nõn non mềm, rất hút tay, sờ lên một cái là khó có thể bỏ ra được, chưa kể hình dáng cơ thể hoàn mỹ, khung xương đẹp đẽ, mỗi một chỗ đều hoàn hảo không tì vết, anh ghét bỏ gì chứ?

Văn Khê cười lạnh làm khô tóc, cậu lên giường rồi để điện thoại phía bên trong.

Phía bên kia giường là nơi mà Tưởng Trạm Bạch đã nằm qua còn lại chút hơi ấm của anh.

Văn Khê liếm liếm miệng, cậu vẫn còn nhớ đường cong thân hình mê người cùng với lớp cơ bắp cực kỳ có lực và dẻo dai đó.

Vai chính công trong mỗi thế giới đều có năng lực có thể bế vai chính thụ lên “làm” tận nửa tiếng, Văn Khê cũng đã từng cảm nhận được khả năng này một lần, đúng là không thể nào quên cho đến tận bây giờ.

Tưởng Trạm Bạch là người xuất sắc nhất trong tất cả các vai chính công, mỗi một mặt đều mạnh hơn rất nhiều so với bảy người trong bảy cái thế giới trước mà cậu đã từng gặp, thân thể anh cực kỳ khỏe mạnh, ham muốn mãnh liệt nhưng chỉ động dục với vai chính thụ mà thôi.

Không biết giả thiết này có bị cưỡng chế hay không nhỉ? Nếu đúng là vậy…thì chẳng lẽ có được thì mới có thể ăn? Nếu không thì chỉ có thể thủ tiết sống qua ngày à?

Thôi, nhớ lại ánh mắt đầy chống đối và chán ghét của anh ta, ăn cái rắm ấy.

Vẫn nên thủ tiết đi.

Cũng chỉ ngắn ngủi mười phút sau, Tưởng Trạm Bạch đã đi ra.

Anh hiểu ý tắt đèn, Văn Khê không kiêng nể gì đánh giá thân hình của anh.

Anh rất cao, ít nhất là 1m95, vai rộng eo hẹp chân dài, thân hình có tỉ lệ vàng hoàn mỹ, khăn tắm trắng toát quấn quanh eo bao lấy hai hàng cơ bụng rõ ràng, lông trên cơ thể không rõ rệt lắm.

Đặc biệt là gương mặt kia, đẹp như được khắc ra từ bức tượng thần.

Cho dù là bất kỳ phương diện nào thì người này chính là người hoàn mỹ nhất từ trước đến nay mà Văn Khê gặp được.

Hoàn mỹ đến mức có thể so sánh với thân thể đã được hệ thống cải tạo qua của cậu, đặc biệt là về khoản vận động, sức lực của anh có thể lên tới mười lần cậu cộng lại.

Tưởng Trạm Bạch không hề đáp lại câu nào đối với người trên giường đang trắng trợn đánh giá mình.

Anh chỉ nhăn chặt mi, cố gắng bày ra vẻ mặt hết sức bất mãn với hành động đánh giá này.

“Bụp” một tiếng, anh tắt luôn đèn trong phòng rồi hung hăng nhìn cái bóng trên giường trong bóng tối lờ mờ đó.

Trên chiếc giường trải ga màu xanh biển là thân hình làm anh nghiện lấy nghiện để đang được tấm chăn mỏng bọc lại.

Anh mở đèn đầu giường ra rồi lau khô tóc, cởi bỏ khăn tắm và thay áo ngủ bằng lụa, sau đó anh thản nhiên nằm lên giường nhưng chỉ chiếm một chút không gian sát mép giường.

Khoảng không giữa hai người vẫn còn trống rất nhiều.

Hai người cực kỳ im lặng, không ai nói câu nào.

Đây là lần đầu tiên mà hai người còn đang tỉnh táo ngủ chung với nhau, Văn Khê đã chinh phục được chứng lạ giường của mình ở giường này nên không đến mức bị mất ngủ, cậu tưởng rằng bọn họ sẽ giữ thái độ vừa bình tĩnh vừa xa cách này suốt cả đêm, có lẽ dù có ngủ rồi cũng sẽ không nhúc nhích giống như Tưởng Trạm Bạch vậy.

Cậu ngáp một cái thật dài, cậu mệt mỏi rồi nhưng lại muốn uống nước.

Haiz, sơ suất quá, cậu lỡ để ly nước trên tủ đầu giường bên phía của Tưởng Trạm Bạch mất rồi.

Văn Khê không hề rối rắm lâu giữa việc nhờ người ta lấy ly nước giùm với việc tự mình lấy ly nước nên cậu ngồi dậy.

“…?” Tưởng Trạm Bạch lập tức cảnh giác nhìn cậu.

“…Tôi muốn lấy ly nước.” Văn Khê cạn lời, sức lực hai bên chênh lệch dữ lắm đó, tôi có thể làm gì được anh hả? Sao càng nhìn càng giống như thư sinh lỡ đi nhầm vào phòng của tiểu thư khuê các nhà người ta vậy???

Ờm, đã vậy tên thư sinh này còn chán ghét tiểu thư xinh đẹp như hoa này nữa chứ!

Văn Khê muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì thế cậu dịch qua phía Tưởng Trạm Bạch một chút, tới khi cảm thấy khoảng cách đủ rồi thì mới vươn cánh tay ra định vớ lấy ly nước trên tủ đầu giường.

Trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người rất sát nhau.

Văn Khê ngửi được mùi đàn ông trưởng thành hừng hực như lửa cháy, đó là mùi thơm trộn lẫn giữa mùi sữa tắm cùng loại với cậu và hormone có một không hai của anh, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nó giống như ngọn gió nóng rực phả vào mặt cậu, sau đó ngay lập tức dẫn dụ ra ngọn lửa đã được che giấu sâu tận trong thân thể cậu bấy lâu nay.

Văn Khê cảm thấy hình như mình đụng phải ly nước nóng, cậu hoảng hốt đắm chìm trong mùi hương và sự dụ hoặc của thân thể nam tính này, cậu cứ thế cứng đờ áp trên người của Tưởng Trạm Bạch năm sáu giây mà không nhúc nhích gì.

Tưởng Trạm Bạch căng cứng cả người.

Mùi thơm trên cơ thể của người đang áp trên người anh chui vào chóp mũi anh, vừa kiêu căng, vừa ngọt ngào lại vừa đẹp đẽ.

Có thể nói thân thể của Văn Khê vô cùng tuyệt mỹ.

Khung xương cân xứng, đường cong mê người, mặc dù gầy nhưng lại không hề bị lồi xương, sờ lên cực kỳ núng nính.

Mềm mại và mịn màng, giống như tơ lụa cao cấp hay làn da của trẻ sơ sinh, làn da trắng muốt bao lấy thớ thịt hồng phấn, đường gân xanh như ẩn như hiện giống như được khắc ra từ ngọc thạch.

Tưởng Trạm Bạch kiềm chế không được mà vươn nửa người lên đến gần cổ của Văn Khê.

Lỗ tai của cậu vẫn nhạy cảm như thế, dường như có thể nghe được tiếng mạch máu đang chuyển động trên hõm vãi duyên dáng đó, tiếng tim đập dồn dập rất vang dội, càng ngày càng dữ dội, càng ngày càng nhanh hơn.

Làn da đó, thân thể đó tựa như đang tản ra mùi thơm mê hoặc chết người.

Văn Khê hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi nhạt màu ngọt ngào làm tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp như hoa xuân nở rộ dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cặp mắt đào hoa lưu luyến ướt át nhẹ nhàng chớp chớp làm cho trái tim của Tường Trạm Bạch hung hăng đập lỡ nhịp.

Trong khoảng cách gần như vậy, cậu cảm thấy mặt của Tưởng Trạm Bạch còn dài hơn mặt cậu, to hơn mặt cậu, tỉ lệ khuôn mặt cũng vô cùng hoàn mỹ, làn da không hề có tì vết, ủa, hình như tai phải của anh ta có một nốt ruồi son thì phải.

Nhìn thấy điều đó làm cho tim cậu ngứa ngáy không thôi.

Hô hấp lẫn vào nhau, hơi thở dung hòa.

Ai cũng không phát hiện ra được, hai người bọn họ đã giữ tư thế này lâu lắm rồi.

Thẳng đến khi eo của Văn Khê bắt đầu kháng nghị, cậu mới ngạc nhiên phát hiện thế mà cậu vẫn luôn dựa vào trên người của Tưởng Trạm Bạch nãy giờ!

Cậu chớp chớp mắt, cơ bắp trên eo chua xót phát đau, cậu nhịn không được lấy một tay chống lên ngực của Tưởng Trạm Bạch để lấy thế ngồi thẳng lên.

“Ầm ầm” một tiếng vang lớn.

Trong khoảnh khắc bị chạm vào đó, thân hình của Tưởng Trạm Bạch như có thứ gì ngã xuống, dung nham lửa nóng đã bị chặn lại không biết bao lâu như tìm được nơi để thoát ra, đột nhiên phun trào dữ dội.

Văn Khê vừa mới ngồi dậy lại đột ngột bị túm trở về, trong chớp mắt đã bị trực tiếp đè lại trên giường.

Hơi thở nóng hổi áp lên trên cậu, thân hình vừa đẹp đẽ mạnh mẽ vừa to lớn như núi của Tưởng Trạm Bạch bao phủ cả người cậu.

Có vật gì đó không thể kiềm chế được hung mãnh nhào ra.

Văn Khê trợn mắt há mồm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình từ một thân sĩ lịch sự cấm dục biến thân thành mãnh thú động dục, cái này là bị thứ gì bám vào người đúng không?

Thôi mặc kệ đi vậy, Văn Khê nghĩ, “thực sắc tính dã*”, mắc gì cậu phải kiềm chế chứ, rõ ràng là chồng chồng hợp pháp ngủ với nhau cơ mà.

(*Thực sắc tính dã: nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.)

Không biết Văn Khê ngẩng đầu trước hay là Tưởng Trạm Bạch cúi đầu trước mà môi của hai người chạm vào nhau.

Chỉ thoáng chốc, hai người bọn họ như nam châm trái cực không cách nào khống chế được mà gắt gao dính chặt với nhau, Tưởng Trạm Bạch há to miệng bao lấy toàn bộ môi của Văn Khê, anh không ngừng mút mát, liếm láp.

Hai cánh tay anh dùng sức ôm chặt lấy eo cậu, hai chân kẹp chặt chân cậu, hung ác ôm cậu như đang dùng sức mạnh của chính mình để hòa cả thân thể cả da thịt xương cốt của cậu vào người anh.

Văn Khê bị siết đến đau đớn, cậu nhịn không được ưỡn đầu lên, phát ra một tiếng đau đớn nức nở: “Súc sinh, đừng như vậy mà…”

Mới vừa phun ra được mấy chữ thì đầu lưỡi đang truy đuổi bờ môi của cậu rốt cuộc tìm được khe hở hung hăng xen đi vào.

“Ưm…” Lý trí của Văn Khê nháy mắt đã bị cuốn bay.

Cảm giác được hôn môi làm cậu hơi mê mẩn…Văn Khê cảm thấy linh hồn nhỏ bé của cậu bay lên trời luôn rồi.

Hơi thở thật sâu quấn lấy nhau, cả người cậu run rẩy như bị điện giật, cậu bị kích thích đến mức đôi mắt tràn ra nước mắt vì sảng khoái.

Tưởng Trạm Bạch giống như hoàn toàn bị mất đi lý trí, anh vừa hôn vừa ôm lại còn vừa muốn cởi quần áo của cậu ra, vội quá nên tìm không được chỗ cởi, cuối cùng dùng tay xé luôn cả quần áo ngủ của cậu.

Áo ngủ bằng lụa mỏng manh “xoẹt” một tiếng báo hỏng.

Hõm cổ và bờ vai xinh đẹp hoàn hoàn lộ ra.

Tên thú động dục đang mất đi lý trí gấp gáp phát ra một tiếng gầm nhẹ, hận không thể có cái miệng lớn hơn để gặm nhắm khối thân thể này.

Tất cả như về lại buổi tối bị chuốc thuốc kích dục mất hết lý trí của bốn năm trước.

Từng mảnh từng mảnh áo ngủ khóc lóc rời khỏi thân thể của Văn Khê.

Cậu bị một đống cơ bắp cứng ngắc rắn rỏi bao vây ở trên giường giống như bị đắp một cái chăn vừa dày vừa nặng.

Đã vậy cái chăn này còn mọc đầy miệng nữa chứ, làn da của Văn Khê bị mút đến nỗi đau đớn.

Chân của cậu bị nâng lên, tách ra. Thân thể này đã được hệ thống cải tạo cực kỳ hoàn mỹ, ngay cả phương diện này cũng suy nghĩ luôn cho cậu nên cậu chỉ bị đau một chút, sau đó là cơn sảng khoái dồn dập, cuối cùng Văn Khê không kiềm chế được nữa mà bắt đầu ngửa đầu rên rỉ.

Lúc kết thúc hiệp một, Tưởng Trạm Bạch như bị mất hết sức lực ghé vào người của cậu, anh chôn đầu vào cổ cậu hít một hơi thật sâu.

Văn Khê bị đè ép rất khó chịu nên nhịn không được đẩy đẩy anh: “Anh tránh ra.”

Chỉ mới qua một thời gian ngắn mà giọng nói của cậu đã bị khàn khàn.

A…Vừa nói xong một câu, Văn Khê mới giật mình nghĩ “sẽ không bị người khác nghe được nữa chứ!”

Tưởng Trạm Bạch theo đà cậu đẩy ra mà đứng lên, anh xuống giường đi vào phòng tắm.

Văn Khê ngơ ngác nhìn bóng dáng anh, mới vậy thôi mà đã “ngủm” rồi hả? Già rồi sao? Tra nam? Rút “chym” ra là trở mặt à? Không rửa sạch giúp cậu một chút được sao?

Nhưng mà một lát sau, Tưởng Trạm Bạch lại đi ra, trong tay anh là khăn tắm mới tinh tươm.

Trên mặt anh vẫn còn nhiễm vết tình dục dữ tợn, anh tùy tiện trải khăn tắm lên trên giường, sau đó xốc Văn Khê lên bỏ vào đó.

Tiếp đó, ngọn núi to bự nóng bỏng nặng nề lại gấp gáp nhào lên người cậu.

“Cậu có thể tùy tiện kêu.” Giọng nói đầy áp lực vang lên: “Phòng này đã được cải tạo qua, hiệu quả cách âm vô cùng tốt.”

Văn Khê:…

END CHƯƠNG 18.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.