*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Ánh mắt Phó Vân Triều và Lục Dư không pha lẫn chút tình cảm nào, nhưng một đám cư dân mạng đã bị sự xuất hiện của hai người đứng cạnh nhau làm lóa mắt. Thời điểm Lục Dư đặt tay lên tay Phó Vân Triều, Vưu Hiểu thậm chí còn cảm thấy mình là một con gà gào thét chói tai trong đám cưới của hai người, bị ai vô tình giẫm chân cũng chỉ biết hét aaaaaaa.
Này mẹ nó quá xứng đôi luôn!
Cũng chưa thấy bộ phim truyền hình điện ảnh nào bắt gặp một cặp đôi có tính CP như vậy! Hôm nay, chính tại chỗ này cô lập tức tuyên bố, nhìn toàn bộ giới giải trí, cô không thể tìm thấy ai đẹp trai hơn Phó Vân Triều và Lục Dư! QwQ
Vưu Hiểu hưng phấn đến mức đầu óc u mê, cô và một nhóm chị em nhanh chóng đăng lên Weibo và nói rằng: [Tôi dùng mười năm độc thân để đổi Lục Dư và Phó Vân Triều vào làng giải trí!]
Lời nói này thực sự gây được tiếng vang với nhiều người. Mặc dù câu ‘Tôi chướng mắt những người khác’ có chút ý chà đạp lên người khác, nhưng nam minh tinh Tống Tử Phàm nhìn thấy Lục Dư và Phó Vân Triều cũng phải cảm khái, chung quy giữa người với người vẫn là có khoảng cách rất lớn.
[Tôi tuyên bố rằng tôi đã là fan số một của Lục Dư, tên fandom tôi đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta gọi là Ngũ Cốc Bột Cá(1) nha!]
[Ngũ Cốc Bột Cá cho cô bao nhiêu tiền?].
[Một phiếu bình chọn cho Vân Vũ Chi Hoan(2)!]
(Giải thích tên cp này bên dưới hay lắm nha(˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵)。)
[Cứu, tên cp kiểu gì thế, sao lại vàng(3) như vậy!].
(3): ý nghĩ đen tối, chuyện 18+:))
[Giang cư mận mặn ch-ết y được, tôi tuyên bố ngay tại giờ phút này tôi gia nhập bang phái của Vân Vũ Chi Hoan.]
[……]
Tất cả mọi người đều vừa đùa vừa giỡn, về phần ý nghĩ để Lục Dư tiến vào giới giải trí, đó cũng chỉ là ý nghĩ, chỉ dám nghĩ đến thôi. Chung quy tất cả họ đều biết rằng giới giải trí là một xã hội thu nhỏ, mà ở trong đó đủ mọi loại thứ dơ bẩn và hỗn loạn. Trong vòng hỗn độn này, hoặc là có kim chủ hoặc là có quan hệ, người sau còn lớn hơn người trước.
Còn Lục Dư hay Phó Vân Triều, hiển nhiên là bọn họ đều đã đắc tội Lục gia và Lục Lịch, nếu thật sự có ý định bước chân kiếm sống trong giới, khó có thể đảm bảo bọn họ sẽ không bị người nào đó cố ý nhằm vào.
Tục ngữ đã nói a, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo(4). Mặc dù nhà họ Lục đã hứng chịu một đợt sóng gió, nhưng ai biết được nhà họ Lục hùng mạnh có sống lại hay không? Rốt cuộc, việc hạ bệ một gia đình hào môn không phải là một vấn đề đơn giản.
(4): 瘦死的骆驼比马大: Lạc đà (ch-ết) gầy còn lớn hơn ngựa béo có 2 nghĩa là
– một người lâu năm giỏi về một khía cạnh/ngành nào đó, nhưng đột nhiên họ không còn muốn đi theo khía cạnh/ngành này nữa, thì họ vẫn tốt hơn một số người mới vào ngành.
– Gia đình giàu có dù nghèo đến đâu vẫn có khí chất, phong thái của nhà giàu.
Nhưng điều mà không ai ngờ tới là ngay thời điểm này, người phụ trách chính thức của hàng nước hoa H&G thực sự đã đăng lại Weibo của Vưu Hiểu, và đính kèm một dòng chữ: Lục Dư thực sự thích hợp khi làm nam chính của chúng tôi.
Người phụ trách H&G là Ellen-một người ngoại quốc, nhưng hắn đã bị hấp dẫn bởi văn hóa Hoa Quốc từ khi còn nhỏ, hắn vẫn luôn giữ chức vụ người phụ trách đảm nhiệm chi nhánh H&G ở Hoa Quốc (hay còn gọi là giám đốc chi nhánh). Và cái tên Ellen thậm chí còn nổi tiếng hơn khi chủng biến dị xâm chiếm vài năm trước, hắn đã từng một mình xách theo một chiếc máy ảnh và chụp lại cảnh một số dị năng giả đem chủng biến dị xé nát thành từng mảnh.
Chỉ cần nhắc tới nó, tất cả mọi người đều có thể hồi tưởng lại rõ nét khung cảnh của bức ảnh đó.
Đối phó với chủng biến dị thực gian nan, vài người trong số dị năng giả đã có vô số vết sẹo trên cơ thể, cánh tay bị gãy, một nửa khuôn mặt bị nát, máu phun ra từ thắt lưng và bụng giống như thác nước, hoàn toàn không thể ngăn lại được. Nhưng ngay cả như vậy, họ vẫn đứng ở đó, sừng sững và cao lớn, đối đầu với chủng biến dị trước mặt mà không hề lùi bước.
Hiện giờ người bình thường có thể sống hài hòa với dị năng giả, kỳ thực cũng có rất nhiều lý do.
Mà hiện tại, Ellen đột nhiên nói: Lục Dư thực sự thích hợp khi làm nam chính của chúng tôi.
Điều gì đằng sau câu này, tất cả mọi người đều rõ ràng———
Chỉ cần Lục Dư đồng ý, cậu sẽ trở thành đại ngôn của H&G. Ngay cả khi cậu ta không có bất kỳ mối quan hệ nào hay kim chủ nào chống lưng cho cậu, cậu cũng có thể một lần là nổi tiếng!
Vưu Hiểu đang cầm điện thoại di động, biểu cảm trên mặt có vài phần dại ra. Cô lúng ta lúng túng nói: “Trời ơi, Ellen thật sự đã đăng lại Weibo của mình kìa, còn mời Lục Dư làm nam chính quảng cáo cho hãng nước hoa H&G….Này mẹ nó là niềm vinh dự vô cùng đấy a, đứa nào mà từ chối chứng tỏ đứa đấy bị ngu!”
Bản thân Lục Dư tự nhiên cũng để ý đến sự tình phát triển trên Weibo, về người phụ trách H&G Ellen này, Hạ Tích Nho cũng đề cập đến với cậu, nói rằng hai người là bạn bè. Nhưng lúc đó, Hạ Tích Nho còn nói rõ muốn đến thử ghi hình, tại sao Ellen đã lao đến nơi này đăng weibo một cách quang minh chính đại như vậy, nghĩ rằng cậu phù hợp làm người quảng cáo nước hoa?
Lục Dư hạ mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh vuốt màn hình điện thoại lạnh lẽo, một lúc sau mới gửi tin nhắn cho Hạ Tích Nho. Hạ Tích Nho hiển nhiên là một lão ăn dưa kì cựu, mấy ngày qua, gần như lúc nào cũng giữ điện thoại bên mình, chỉ chờ xem náo nhiệt tranh thủ cho Lục Dư. Chân trước vẫn đang tiếc nuối vì Lục Dư và Phó Vân Triều đã bị phỏng vấn, cũng không e dè nói về thân phận chồng chưa cưới của mình, chân sau nhìn thấy thông tin của các bên.
Hắn nhanh chóng trả lời: [Ellen là người như vậy, có lẽ cậu ta thực sự rất hài lòng với cậu, cho nên tên đó mới tương đối kích động.]
Mặc dù Hạ Tích Nho dùng bốn từ ‘tương đối kích động’, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, ước chừng Ellen đang cực kỳ cực kỳ kích động, lúc này hắn có thể như con gà khỏa thân chạy ba bốn vòng tiểu khu rồi–đại khái là mấy người nghệ thuật gia đều khác biệt như vậy.
Vừa nói xong, Hạ Tích Nho liền nhận được tin nhắn của Ellen.
Ellen: [Hạ Hạ, người mà cậu giới thiệu cho tôi tên là Lục Dư đấy thực sự rất tốt, quá phù hợp với hình tượng nam chính của quảng cáo nước hoa năm nay, ông phải đưa cậu ấy đến trước mặt tôi! Thằng nhóc đó quả thực là thượng đế ban tặng, tiểu tử này nên đứng dưới ánh đèn flash!]
Hạ Tích Nho: [Nhưng người ta có chồng rồi.]
Ellen: [Cậu có hiểu cảm giác của tôi không? Họ thường nói với tôi rằng Lục Lịch rất giỏi, nhưng thực tế tôi khi tôi nhìn thấy cậu ta tôi chỉ cảm thấy—ồ, cũng chỉ như vậy a, Hoa Quốc mỹ lệ, nhưng một số người Hoa Quốc lại có mắt nhìn không tốt. Cho đến khi tôi gặp Lục Dư, cho dù cậu ấy có ngồi yên tĩnh trên ghế sofa thì đó cũng là một cảnh đẹp. Quả nhiên, ảnh chụp nháy cậu gửi cho tôi căn bản không thể miêu tả hết góc cạnh xuất sắc của cậu nhóc đó! Cậu đáng lẽ nên gửi cho tôi video sớm hơn!]
Hạ Tích Nho: [Nhưng người ta có chồng rồi.]
Ellen: [Tôi nói thật cậu cũng đừng tức giận, tôi cảm thấy cậu nhóc đấy so với Phù Xuyến lớn lên càng đẹp hơn.]
Hạ Tích Nho: [Nhưng người ta có chồng rồi.]
Ellen: [Cậu là chồng chưa cưới của cậu nhóc đó sao?]
Hạ Tích Nho: [Ông đang nói bừa cái gì vậy?]
Ellen: [Ồ, tôi còn nghĩ là ông có được cậu ấy mà cảm thấy kiêu ngạo, hóa ra ông cũng chưa làm chủ được người ta. Thật đáng tiếc, có lẽ ông có thể trực tiếp cung cấp cho tôi thông tin liên lạc của cậu nhóc đấy, tôi sẽ tự thương lượng.]
Khóe mắt Hạ Tích Nho hung hăng giật giật, trong lòng liên tục thở dài, Ellen này thật sự không có bất cứ thứ gì trong đầu ngoại trừ Lục Dư. Hắn nhấn mạnh rất nhiều lần Lục Dư có vị hôn phu, không phải là bảo hắn đừng biến Lục Dư thành một minh tinh lớn sao?
Nhưng quảng cáo nước hoa vẫn là cần thiết lúc này.
Hạ Tích Nho quay lại nói với Lục Dư về cuộc nói chuyện giữa mình và Ellen, Lục Dư chỉ thản nhiên đáp lại khi nhìn thấy cảnh này, nói: [Anh có thể giúp tôi xem qua.]
Sau đó cậu không nói thêm gì nữa.
Màn đêm đang dần buông xuống, bầu trời được bao phủ bởi một màu xám mỏng, đèn hai bên đường trong tiểu khu Thanh Giang đã sớm được thắp sáng, có rất nhiều xe cộ ra vào tiểu khu, Lục Dư để điện thoại sang một bên, công thức tự động phát trên màn hình, trước mặt Lục Dư có một con cá đã được làm sạch.
Từ khi rời khỏi toà hung trạch Kỳ Sơn đã được một khoảng thời gian, nhưng Lục Dư dành phần lớn thời gian để ăn ngoài hoặc gọi đồ ăn mang đi, vì vậy căn bếp này cực kỳ sạch sẽ thậm chí đến mức không có dấu vết của người sinh sống. Hôm nay có lẽ tâm trạng không tồi, cậu hiếm khi có ý định tự nấu ăn. Sau khi biết chuyện, Phó Vân Triều đặc biệt hứng thú.
Hẳn là đang trên đường vào lúc này.
Nhưng Lục Dư thì không.
Cậu là toà hung trạch ngàn năm, hù hoạ người vô cùng lành nghề còn nấu ăn thì có vẻ đã làm khó một toà hung trạch như cậu rồi.
Trầm mặc mà học các bước của công thức, đầu tiên là đem cá chiên qua, vệt dầu nóng nổ lách tách bắn lên trên mu bàn tay. Lục Dư không cảm thấy đau, nhưng cậu rất quan tâm đến cơ thể này, vì vậy cậu nhanh chóng rửa sạch những vết dầu.
Nửa tiếng sau, cậu ném cái nồi trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài.
Đúng lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Dư đi tới mở cửa, nhìn Phó Vân Triều ngồi trên xe lăn với vẻ mặt vô cảm, còn có vị tiên tri đang đẩy xe đang mặc nguyên thân áo bành tô, ngoài ra còn có một cái đầu thò ra, vui vẻ chào cậu là Sở Yểm.
Nhà tiên tri dẫn đầu nói: “Tôi nghe nói Lục thiếu đích thân xuống bếp nấu ăn, chúng tôi hưởng ké hào quang đến cùng ông chủ, Lục thiếu không ngại phiền chứ?”
Nhà tiên tri thường mang vẻ mặt tươi cười, nhưng khuôn mặt này, giống như Phó Vân Triều, phần lớn thời gian đều là giả, và nó chỉ là thật khi đứng trước mặt Lục Dư. Nhưng cũng chính bởi như vậy, dẫn tới giờ phút này Lục Dư nhất thời trầm mặc, những lời từ chối đều giấu lại trong lòng, cậu xấu hổ không dám nói.
Nhà tiên tri: “…Lục thiếu muốn cùng chủ nhân ở thế giới của hai người thôi sao? Vậy thì tôi và Sở Yểm đi trước cũng không thành vấn đề. “
“Được. “
Người vốn im lặng đột nhiên mở miệng, sau đó duỗi ngón tay ra bấm vào điện thoại: “Gần đây có một quán cá hầm cải chua* rất ngon, tôi đã thêm WeChat với ông chủ, tôi nhờ ông ấy làm một phần cho anh mang về, đến lúc đó có thể cùng ăn cùng Sở Yểm”.
Nhà tiên thật sự không ngờ Lục Dư lại làm như vậy. Bất quá hắn cũng không bận tâm, hắn lập tức buông tay khi nghe thấy những lời này, khi rời đi cùng Sở Yểm, hắn mỉm cười vẫy tay với Lục Dư, nói: “Vậy tôi chúc hai người ăn cơm vui vẻ.”
Trong nhà Lục Dư, Phó Vân Triều tự nhiên không cần làm bộ làm tịch gì cả, đẩy xe ra sau cửa, đi theo Lục Dư bằng đôi chân dài. Ánh mắt lướt qua Lục Dư hướng tới bàn ăn, trên đó không có gì. Sau đó Phó Vân Triều thu hồi ánh mắt, đáp xuống sau gáy Lục Dư, trong mắt chậm rãi hiện lên một ý cười, anh cố ý nghi hoặc hỏi: “A Dư làm món gì vậy? Tôi nghe nói rằng có cá? Cá hầm cải chua hay cá chua ngọt*?”
Bước chân của Lục Dư dừng lại, còn chưa kịp lên tiếng, Phó Vân Triều đã nói tiếp: “Cá nhân tôi thích ăn cá chua ngọt hơn, A Dư đã ăn qua cá chua ngọt của phía nam chưa? Hương vị cũng không tệ lắm, về sau có cơ hội sẽ đưa A Dư đi ăn”.
Không biết là cảm thấy phiền hay đơn thuần chỉ là chột dạ, cậu thanh niên không nói chuyện suốt khoảng thời gian từ khi anh bước vào. Eo dựa vào vào mép bàn ăn, cậu không để ý rằng chiếc áo sơ mi được làm từ lụa nềm của mình đã bị tỳ qua để lộ vòng eo mảnh khảnh. Vòng eo gầy gò đặt trong tay Phó Vân Triều, như thể có thể bị bẻ gãy. Bàn tay của người đàn ông di chuyển một cách vô thức tại khoảnh khắc đó, anh nhanh chóng véo xương ngón tay của mình và giả vờ như không có gì xảy ra.
Lục Dư nhìn Phó Vân Triêu với vẻ mặt vô biểu tình: “Không có cá, anh muốn ăn cá hầm cải chua thì đi theo Sở Yểm bọn họ, cá chua ngọt ở quán ngay bên cạnh chỗ bán cá dưa chua”.
“Vậy cá của em đâu?” Phó Vân Triều hỏi với nụ cười trên khóe môi, tựa như lơ đãng hỏi.
Lông mày Lục Dư chậm rãi nhăn lại, cảm xúc không kiên nhẫn không thể ngăn cản trên ngũ quan thanh tú của cậu, cậu lạnh mặt cau mày, lặp lại lần nữa: “Tôi nói rồi sao, anh không hiểu sao?”
Phó Vân Triều cuối cùng cũng không kìm được cười.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Vân Triều cảm nhận rõ ràng Lục Dư có cảm xúc khác biệt như vậy, ngoài bản mặt thờ ơ lạnh băng như khối đá. Có sự thiếu kiên nhẫn trên khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng nhiều hơn là sự cáu kỉnh và ngại ngùng. Cái sau được giấu kỹ, nhưng anh vẫn vô tình bắt được.
Người đàn ông cười khẽ hai lần, cuối cùng cũng buông tha cho Lục Dư. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt không tự nhiên của cậu thanh niên, vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu, xoay người đi vào phòng bếp. Phòng bếp lúc này thật sự là một mớ hỗn độn, vừa mở cửa ra, trong không khí vẫn còn mùi khét thoang thoảng, cá chép đã chiên đến đen trong nồi khi mở nắp vẫn chưa được xử lý, cảnh tượng buồn cười dường như đang quang minh chính đại cười nhạo Lục Dư.
Phó Vân Triều đem con cá trong nồi xử lý và rửa sạch sẽ chảo dầu. Ngón tay thon dài tái nhợt của người đàn ông cọ rửa xoong nồi trong nước lạnh có chút không hợp, nhưng trên thực tế, Phó Vân Triều đã giải quyết đống chiến trường do Lục Dư để lại rất gọn gàng. Anh xoay người sang một bên, cậu thanh niên không biết đã đi đến bên cạnh anh từ lúc nào, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh, Lục Dư hạ thấp giọng nói: “Xem ra anh rất giỏi.”
“Khi tôi còn học đại học phải sống một mình ở bên ngoài, khi học xong cũng có lúc cần nấu ăn”. Phó Vân Triều xoay người mở tủ lạnh trống rỗng, chỉ có một hộp dưa hấu. Cơ thể hơi khựng lại, ánh mắt nhìn cái nồi mới được đập nắp kĩ càng ở bên kia.
Ngay lập tức anh nghe thấy giọng nói của Lục Dư: “Chúng ta ra ngoài ăn đi, tôi mời anh”.
Phó Vân Triều vốn chưa xác định được đó là cái gì, thì đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, anh lập tức hiểu ra tất cả. Anh mỉm cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn bình thường.
“Quanh đây có một cái siêu thị phải không? Đi thôi, tôi đưa em đi mua ít đồ, tôi nấu cơm cho em”.
———
Bước qua cửa ra ngoài, Phó Vân Triều quay lại với hình tượng người què ngồi xe lăn, Lục Dư đẩy anh vào siêu thị. Nhưng ngoại hình của hai người thật sự rất nổi bật, ngay khi bước vào đã thu hút vô số ánh mắt. Đặc biệt là trong loại quầy hàng này, nơi dư luận bị đảo lộn, có những cô gái trong đám đông lấy điện thoại di động ra để tìm ảnh đã chụp, đưa lên so với hai người phía trước.
Vãi, thực sự trông giống hệt người trong video được Hình Kiến Hưng đăng tải!
Thật sự là Lục Dư và Phó Vân Triều!
Cô gái nhấp vào camera điện thoại bắt đầu chụp lia lịa, có lẽ âm thanh xung quanh đã lấn át đi tiếng tách tách theo từng tấm ảnh nên vẫn chưa khiến người khác chú ý đến. Tầm mắt trước mặt quá mức đông đúc, Lục Dư và Phó Vân Triều cũng không chú ý lắm. Nói đúng hơn là Lục Dư lúc này, cậu vẫn đang đắm chìm trong sự xấu hổ khi bị Phó Vân Triều phát hiện.
Trước khi bọn họ rời khỏi phòng bếp, Phó Vân Triều hỏi cậu: “Có muốn cùng nhau vứt cái thứ trong nồi kia không?”
Sau đó Lục Dư chỉ có thể trưng ra một bộ mặt liệt, đổ hết đồ ăn trong nồi vào thùng rác. Lúc quay đầu lại, cậu cố ý liếc nhìn Phó Vân Triều, nhưng đáng tiếc nụ cười trên mặt người đàn ông này quá chân thật, chân thật đến mức Lục Dư không biết anh đang vui vẻ cái gì.
Nhưng đó không phải là sự trào phúng.
Nhưng ngay cả như vậy, Lục Dư vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Cậu là một toà hung trạch ngàn năm, lần đầu tiên cậu cảm thấy xấu hổ chính là vào lúc này.
Lục Dư vẫn còn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cho đến khi người đàn ông ngồi trên xe lăn chống cằm nghiêng người nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng kéo góc áo của chàng trai trẻ, cuối cùng cũng thành công giúp Lục Dư hồi thần trở về.
Phó Vân Triều mỉm cười hỏi: “Nếu tối nay đã chỉ có hai chúng ta, vậy em thích ăn cá chua ngọt, cua cay và bắp cải giấm* không? Có muốn canh nữa?”
Ngón tay vuốt cằm, ánh mắt Phó Vân Triều nhìn kệ hàng cách đó không xa: “Làm thêm món canh xương sườn nấu rong biển*?”
Mỗi lần Phó Vân Chiêu nói một món ăn, ánh mắt Lục Dư sẽ bất giác sáng lên một chút. Mãi cho đến khi người đàn ông cười khẽ chờ đợi câu trả lời của người nào đó, cuối cùng Lục Dư với khuôn mặt căng thẳng mới thốt một chữ “Được”.
Mặc dù công việc mua rau có phần không phù hợp với khí chất và thân phận của Phó Vân Triều, nhưng anh quả thực là một cựu chiến binh thâm niên, không mất nhiều thời gian để giải quyết vấn đề này. Lục Dư lặng lẽ lấy vài cái túi từ tay anh, lúc đẩy người rời đi, đầu ngón tay Phó Vân Triều lại chỉ về một hướng khác.
Ở bên phải, hơn một chục kệ chứa đầy các loại đồ ăn nhẹ khác nhau.
Các kệ đồ ăn vặt ở đây dường như đặc biệt được giới trẻ ưa chuộng, khi ánh mắt Lục Dư nhìn qua, cậu tình cờ thấy một cô gái nhón chân ôm túi snack khoai tây lớn hơn cả thân người*, phía sau cô là một chàng trai đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ với vẻ mặt bất lực nhưng thực ra lại mười phần sủng nịnh. Chậm rãi chớp chớp mắt, Lục Dư nhớ lại hình bóng đôi vợ chồng Kha Dữ Minh trong quá khứ.
Có chút giống vậy.
“Em thích ăn gì?”.
Giọng nói đột ngột của Phó Vân Triều cắt ngang ký ức của Lục Dư, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của chàng trai trẻ dường như bị nhuộm một màu xuân phủ sương mờ, dấu vết bối rối vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Lục Dư vô thức ‘ừm’, giống như một viên ngọc rơi xuống làn nước trong vắt của hồ, trong lòng có chút nghi hoặc, cậu nhìn Phó Vân Triều.
Phó Vân Triều vẫn luôn rất kiên nhẫn, vì vậy anh nói: “Ở đây có rất nhiều đồ ăn vặt, em thích ăn gì, không muốn chọn cái gì sao?”
Lục Dư sững sờ một giây.
Anh không ăn đồ ăn vặt. Có lẽ không chỉ có anh, mà ngay cả Lục Dư của anh cũng không hay ăn.
Trong mắt nhà họ Lục vài đồng không đáng nhắc tới, nhưng đó là thứ mà ‘Lục Dư’ không thể có được. Trong trí nhớ ngắn ngủi của cậu, nguyên thân từng đến siêu thị mua một túi kẹo mút với giá 7 nhân dân tệ*. Có năm que kẹo trong một gói lớn, và nguyên chủ đã ăn nó trong vòng một tuần.
(*): 7 CNY (nhân dân tệ) ≈ 24.000 VND. Theo ngày 2/12/2023.
“Tôi muốn ăn kẹo mút”. Lục Dư đột nhiên nói: “Bao bì trong suốt, trong túi lớn có năm hương vị khác nhau, anh có biết nó ở đâu không?”
Đương nhiên Phó Vân Triều không biết.
Đây cũng là lần đầu tiên anh đến siêu thị này.
Nhưng bọn họ hiện tại đang rảnh.
Hai người họ đi quanh các kệ đồ ăn vặt một lúc như những người bình thường, và cuối cùng cũng có được gói kẹo mút còn sót lại duy nhất dưới sự hướng dẫn của nhân viên siêu thị. Phó Vân Triều nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của cậu thanh niên đang lật qua lật lại túi kẹo, ánh mắt quét qua kệ đựng đồ ăn vặt trước mặt, cầm lấy một cái: “Thích ăn cái này không?”
Lục Dư nhìn qua, đó là khoai tây chiên.
Cậu trả lời một cách thành thật: “Tôi chưa ăn nó.”
Phó Vân Triều sững sờ một lát, cười nói: “Đã lâu không ăn, mua một ít rồi trở về nếm thử hương vị lúc trước.”
Cuối cùng, như hai đứa trẻ lớn xác lang thang quanh kệ đồ ăn vặt gần nửa giờ, có quá nhiều thứ, nhưng Lục Dư phải đẩy xe nên tất cả túi đồ ăn vặt rất tự nhiên đều được đặt trên đùi Phó Vân Triều, kết quả người đàn ông phải giơ tay lên ôm chúng để tránh đồ ăn vặt rơi xuống.
Phó Vân Triều liếc nhìn Lục Dư vẫn đang xem xét túi kẹo mút, xoa xoa lông mày, thất vọng hiếm thấy nói: “A Dư, gần giống rồi”.
Lục Dư cầm lấy một túi đồ ăn căng phồng mới đóng gói, vẻ mặt lãnh đạm hỏi: “Anh đã ăn cái này chưa?”
Phó Vân Triều nhìn thấy quảng cáo món ăn vặt này trên TV cách đây không lâu, nghe nói đây là một sản phẩm mới ra mắt cách đây vài tháng.
Anh dừng lại một giây rồi mới nói: “Vậy thì cầm đi.”
Khoảng nửa tiếng sau, Phó Vân Triều xách cái túi lớn lên, đi đến mép ghế sofa, túi nilon bên trong phồng lên toàn đồ ăn vặt, một số vật nhỏ giống như cá trong bể thủy tinh, trơn trượt cố gắng chui ra. Phó Vân Triều nghỉ ngơi một lát, đi vào phòng bếp mang theo nguyên liệu. Cá và cua đã được nhân viên siêu thị làm sạch, anh đặt chúng sang một bên, từ từ xắn tay áo lên, tháo vòng châu và đặt nó sang một bên.
Khi anh quay đầu lại, Lục Dư đang dựa vào khung cửa, trong miệng ngậm một cây kẹo mút, ánh mắt rơi vào trên người cậu, nhìn như thế này, có lẽ là muốn giúp một tay. Chỉ là Phó Vân Triều không tin Lục Dư có thể giúp được.
Anh rửa sạch xương sườn, trên tay có cảm giác hơi dính dính. Không biết Phó Vân Triều đã mắc bệnh sạch sẽ từ khi nào, có lẽ bắt đầu ở thế giới kia, trên tay luôn có vô số vết máu và nhuộm đỏ trên gương mặt anh. Sạch sẽ là một căn bệnh, và bệnh nhân là anh đây có lẽ bị bệnh nan y, không thể chữa được. Anh tiếp tục rửa ngón tay bằng nước, lặng lẽ rửa sạch cảm giác kỳ lạ.
Như thể cố ý thay đổi chủ đề, anh hỏi Lục Dư: “Vì vất vả nấu nướng, cho tôi một que kẹo đi?”
Lục Dư khá hào phóng, trở lại phòng khách rồi quay lại, cậu đã cầm lấy bốn cái còn lại trong tay, cậu duỗi tay ra, giấy gói màu sắc rực rỡ nằm gọn trong lòng bàn tay với nước da rất trắng, cậu ngước mắt lên: “Anh muốn ăn vị gì? Dâu tây, xoài, sữa bò hay chocolate?”
“Em cảm thấy sao?”.
“Vị coca. “
Trong trí nhớ của cậu, ‘Lục Dư’ đã nói hương vị coca là ngon nhất, cho nên cậu cũng muốn nếm thử. Nhưng bây giờ cậu đã nếm thử, cậu cảm thấy hương vị cũng ngon giống như vậy, nhưng có lẽ đối với ‘Lục Dư’ chân chính mà nói mỹ vị không dễ có luôn là đặc biệt.
“Vị sữa bò cũng có vẻ ổn”.
Lục Dư đưa kẹo mút vị sữa cho Phó Vân Triều: “Anh có thể nếm thử xem.”
Cuối cùng là giấy gói mà Lục Dư xé ra, dưới tờ giấy gói là viên kẹo có hình bình sữa trẻ con, khi đặt cùng Phó Vân Triều có chút buồn cười. Nhưng Phó Vân Triều không quan tâm chút nào, anh hạ mắt xuống nhìn người thanh niên trước mặt, dáng vẻ của Lục Dư rất nghiêm túc, trong mắt phảng phất hiện lên sự mong chờ.
Anh cảm thấy như mình lại phát hiện ra một Lục Dư khác.
Mở môi mỏng, anh cúi xuống ngậm lấy cây kẹo mút vị sữa vẫn còn trong tay Lục Dư, đầu lưỡi lăn trên bề mặt thô ráp, anh lười biếng ậm ừ, ra hiệu Lục Dư có thể buông tay.
Hai người mỗi người một cây kẹo mút, một người chậm rãi nấu ăn, người còn lại dời một chiếc ghế nhỏ đến ngồi ở gần cửa, hiển nhiên không có nói chuyện, nhưng trong phòng bếp không tính là nhỏ lại có một hơi ấm không thể giải thích được, giống như một chai nước hoa mở nắp ra, vô tình bao phủ nơi này.
“Lần cuối cùng tôi nấu ăn là ba năm trước, khi bố mẹ và anh trai tôi còn sống.”
Phó Vân Triều đi ngang qua bên cạnh Lục Dư, cười khẽ: “Lúc đó anh trai tôi cũng ngồi ở vị trí này, cười nhạo tôi là người hiền huệ đảm đang”.
Nhưng Phó Vân Triều ba năm trước không ngờ rằng một cảnh tượng bình thường như vậy lại trở thành một thứ xa xỉ.
Anh cúi mắt xuống để che giấu sự u ám đã dâng lên, trong giây lát nụ cười trên môi anh trở lại. Trước khi anh kịp nói gì, Lục Dư đã liếc nhìn anh với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi có thể để anh gặp lại bọn họ một lúc.”
Beta: 29/4/2024
– ——————-
Tên của Lục Dư: 陆予 [Lù yǔ]
Tên của Phó Vân Triều: 傅云朝 [Fùyúnzhāo]
(1): 五谷鱼粉 [Wŭgũ yúfěn] [NGŨ CỐC NGƯ PHẤN] hay Ngũ cốc bột cá. Trong đó, chữ Lục [Lù] là số 6, mà 五 /wǔ/ là một âm trong nhạc dân tộc Trung Quốc, tương đương “6” trong giản phối….
(2): 云雨之欢 [Yúnyŭ zhī huān] [VÂN VŨ CHI HOAN]: là một thành ngữ của Trung Quốc. Ý nghĩa ban đầu là mây và mưa trên bầu trời. Mây là mưa. Mưa đến từ mây. Mây và mưa không thể phân biệt được. Chúng trộn lẫn với nhau và khó tách rời. Sau này, nó được mở rộng ra có nghĩa là nam và nữ giống như keo khi yêu. Họ hết lòng dâng hiến, lăn lộn như mây và mưa, trong anh có em và trong em có anh.
Hiểu đơn giản thì đó là niềm vui sướng của ‘mây mưa’:))))
Tên cp dc lấy như thế này:
Chữ 云 /yǔn/ 【Vân】trong Phó Vân Triều + Đồng âm /yǔ/ của chữ Dư trong Lục Dư là chữ 雨 【Mưa】+ hai người đẹp trai đến vs nhau, ấy ấy:> ‘hướng đến vui sướng’ = Vân Vũ Chi Hoan!
(Chú ý: đây là lối suy nghĩ có editor & beta khi đã tra trên baidu và chữ nguyên tác 100%)
* Cá nấu cải chua / cá dưa cải
Nửa đêm edit tự nhiên thấy thèm:))
*Cá chua ngọt.
Tui thích ăn món này nhất ý:>
*cua cay
* bắp cải giấm
*canh xương sườn rong biển
*snack khoai tây chiên cỡ lớn
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lộ nói những lời tuyệt vời nhất với giọng điệu bình tĩnh nhất.