Edit: Moe
Beta: XiaoChirs
•❅──────✧(‘▽’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau hơn ba năm, Phó Vân Triều thật sự cảm thấy khiếp sợ.
Trong tay anh lúc này còn đang cầm một đĩa cua cay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Dư. Vẻ mặt của thanh niên rất bình tĩnh, không có nửa điểm đùa cợt hay do dự nào trong đôi mắt hoa đào hẹp của cậu, như thể cậu nói ‘Tôi có thể cho anh gặp lại họ’ đơn giản như ‘Hôm nay tôi ăn một cây kẹo mút vị Coca’。
Làm thế nào mà đơn giản như vậy được.
Không ai biết rõ hơn Phó Vân Triều rằng chết là sự tồn tại chân thật nhất. Chỉ trong ba năm đó, anh đã chứng kiến cái chết khủng khiếp đến đột ngột của mọi người vốn đang có một cuộc sống tốt đẹp. Phó Vân Triều chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh tượng tai nạn xe hơi của cha mẹ mình, cũng không dám tưởng tượng liệu Phó Phong Lan khi rơi xuống vách núi xương cốt có nát thành một đống hay không.
Anh che giấu tất cả cảm xúc chân thật nhất của mình bằng một nụ cười giả tạo.
Lúc này đã bị lời nói của Lục Dư phá vỡ.
Phó Vân Triều im lặng chờ đợi câu nói của Lục Dư ‘Tôi đang đùa với anh thôi’, nhưng anh đợi năm phút cũng không đợi câu tiếp theo của cậu thanh niên. Trên thực tế, anh biết rõ hơn ai hết rằng với tính cách của Lục Dư, từ đùa giỡn sẽ không bao giờ xuất hiện trên người cậu.
Một lúc sau, khóe môi mím lại nở một nụ cười, khuôn mặt tái nhợt nhưng sáng sủa dường như vẫn như thường, giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba: “Mau đến ăn đi.”
Lục Dư nhìn anh nhiều hơn hai mắt(1), không nói gì, chỉ ‘ừm’ một tiếng.
(1): nhìn kĩ hơn để nhận ra sự khác biệt trên từng chi tiết nhỏ, nhìn theo chiều sâu để đoán tâm tư đối phương, đánh giá.
Cậu đã nhìn thấy phản ứng của Phó Vân Triều ở nhiều người. Sau khi vợ của Kha Dữ Minh qua đời, trạng thái của Kha Dữ Minh nhanh chóng trở nên suy sụp. Cho nên Lục Dư hỏi hắn có muốn gặp vợ hắn không, nhưng Kha Dữ Minh lại im lặng một lúc. Không phải là hắn không muốn gặp lại vợ mình, mà là hắn không dám nghĩ đến. Nhưng Lục Dư biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo, Kha Dữ Minh tựa như đang sống trong quá khứ.
Hắn nghĩ mình bị ảo giác.
Sau đó, hắn phát hiện ra rằng đó có lẽ là may mắn.
Nhiều người nói rằng hắn đã làm rất nhiều việc thiện, và hắn sẽ được phúc báo. Hắn chưa từng nghĩ đến vợ mình bị bệnh, hắn từng nghĩ rằng ông trời đang trêu đùa hắn, mãi cho đến khi…
…
Cua cay của Phó Vân Triều nấu có vị rất ngon, gạch cua và trứng cua vẫn còn sót lại trên thịt cua, có chút cay, khiến Lục Dư có chút không nhịn được ăn tiếp. Lục Dư ăn rất văn nhã(2) nhưng thực chất lại rất nhiệt tình, còn đũa của Phó Vân Triều chỉ chọc chọc đĩa cá chua ngọt hai lần, liền hạ đũa xuống xem như đã no rồi.
(2):Đẹp đẽ thanh cao, nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng.
Anh luôn không thể nào ăn nhiều.
Nhìn khuôn mặt trắng sứ phồng lên của Lục Dư khi đang ăn, đôi mắt Phó Vân Triều nhiễm một tia mạng vẻ nặng nề, đột nhiên, bên tai Lục Dư vang lên giọng nói có phần khàn khàn, anh hỏi: “Nhìn thấy bọn họ thì yêu cầu muốn tôi làm gì?”
Lục Dư chậm rãi chớp chớp mắt, sau một lát, cậu do dự trả lời: “Điều tra xem cha mẹ anh bị tai nạn xe ở đâu?”
Trên thực tế, không có khó khăn nào cả.
Mặc dù vợ chồng Phó Kỳ qua đời sau tai nạn của Phó Vân Triều, nhưng việc liên quan tới một vị doanh nhân nổi tiếng như Phó Kỳ thì tin tức ba năm trước chắc hẳn đã tràn ngập. Hơn nữa, bây giờ Internet đã phát triển, ngay cả khi một người lạ muốn biết, sẽ không mất nhiều thời gian.
Nhưng hiển nhiên, Lục Dư đã hiểu lầm ý của Phó Vân Triều.
Anh nói: “Tôi cần phải giá những gì, hoặc tôi nên nói, em cần tôi làm gì.”
Phó Vân Triều coi nguyện vọng này tuy nghe có vẻ khó tin xem như là một giao dịch, anh đang chờ đợi yêu cầu của Lục Dư. Nhưng Lục Dư chỉ gặm cua trong miệng, đầu lưỡi liếm nước sốt nóng hổi trên môi, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Không cần. Như một món quà để đáp lại việc anh nấu cho tôi bữa cơm này. “
Từ ‘quà đáp lại’ nhẹ nhàng của cậu khiến Phó Vân Triều sững sờ một giây, rồi cười khẽ.
Lục Dư chính là người như vậy.
Thực sự làm người khác ngoài ý muốn.
Trong số những người mà Phó Vân Triều quen biết trước đây, hầu hết bọn họ đều thích thân phận của hắn là thiếu gia thứ hai của nhà họ Phó. Thay vì làm bạn với anh ta, bọn họ càng mong muốn đến gần Phó Phong Lan và Phó Kỳ. Trong ba năm sau đó, những người này đã sử dụng đủ loại thủ đoạn khác nhau, giao dịch và đưa ra mục đích chung của mình.
Cái trước là vì lợi ích, cái sau là vì tính mạng.
Chỉ có Lục Dư.
Chỉ vì cảm ơn một giờ cơm chiều này.
Chỉ trong vài giờ, anh đã nhìn thấy quá nhiều mặt của Lục Dư. Người thanh niên này, người thường lạnh lùng trước mặt mọi người, giống như một tảng băng tan chảy, và mỗi khi nó tan chảy, nó lại lộ ra sự mềm mại ẩn giấu bên trong, sự mềm mại làm người ta ngạc nhiên và không kém phần hấp dẫn.
“A Dư, đôi khi làm người quá lương thiện sẽ bị bắt nạt. “
Lục Dư đặt đôi đũa trong tay xuống, đầu ngón tay trắng như ngọc nhuộm nước sốt, có chút đỏ. Cậu thản nhiên kéo khăn giấy ở bên cạnh, lau sạch từng chút một, rồi ngước mắt lên. Đôi mắt giống như một hồ nước tĩnh lặng, ngay cả những viên đá rơi xuống cũng không thể tạo ra một gợn sóng.
Cậu nói.
“Tôi chưa bao giờ lương thiện, tôi chỉ làm những gì tôi nghĩ là đúng. “
Và là một toà hung trạch ngàn năm, những điều cậu nghĩ là đúng đều được đám người Kha Dữ Minh dạy cho cậu.
…
Hình ảnh Lục Dư và Phó Vân Triều cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn vặt nhanh chóng được người dân tại hiện trường đưa lên Weibo. Bây giờ hai người này rất nổi tiếng, người nổi tiếng bình thường không thể so sánh với họ, và ngay khi những bức ảnh được lan truyền, họ đã thu hút vô số lượng fans.
Hết người này đến người khác không ngừng cảm khái.
[Không nghĩ tới Vân Vũ Chi Hoan lại phát đường nha.]
[Cứu, tại sao tôi lại không biết tác dụng thần kì này của xe lăn khi đi trong siêu thị chứ?]
[Xe lăn có cái gì không tốt? Một chiếc xe lăn có thể ngồi trên đó và tự di chuyển!]
[Vãi, mấy người không khác gì bọn lsp(3) cả, không phụ cái tên cp Vân Vũ Chi Hoan:)).]
(3): Lsp: 【老色批】 /lǎo sè pī/ :Kẻ háo sắc
[Cảm ơn Lục Vương Bát và Phó Khỉ, mặc dù bọn họ có ý đồ xấu, nhưng lại cảm thấy bọn họ đã làm chuyện tốt với ý đồ xấu, Vân Vũ Chi Hoan thật sự rất ngọt ngào!]
[Khoảnh khắc Phó thiếu vươn tay cầm lấy đồ ăn vặt thật sự rất tuyệt vời. Tôi không biết tại sao, tôi chỉ cảm thấy được sự nuông chiều vô điều kiện aaaaa QAQ]
[Lúc trước Phó thiếu đã nói, đừng gọi anh ấy là Phó thiếu gia, anh ta không phải.]
[ Cắt, nếu bồ không gọi anh ấy là Phó thiếu, chẳng lẽ gọi là Phó nhị thiếu sao? Thôi đi, Phó Khỉ thượng bất chính hạ tắc bất loạn(4), lão ta và con trai lão không phải là thứ tốt đẹp gì, còn đòi làm thiếu gia.]
(4): “Thượng bất chính, hạ tắc loạn”, là câu thành ngữ khẳng định mối quan hệ trong gia đình và xã hội, ý nói bên trên mà không gương mẫu, ngay thẳng, chính trực thì sẽ không có uy tín, không thể làm gương và người bên dưới cũng sẽ dễ hư hỏng, vi phạm kỷ luật, pháp luật.
Lục Vương Bát và Phó Khỉ lần lượt chỉ Lục Hồng Duy và Phó Minh, cư dân mạng đúng là biết khịa. Sau khi xem video phỏng vấn do Hình Kiến Hưng ghi lại, họ đối với hai người này muốn bao nhiêu chán ghét liền có bấy nhiêu chán ghét. Cái biệt danh Lục Vương Bát thì đã nói rồi, còn nickname Phó Khỉ thì xuất hiện ngay sau đó, Phó Khỉ đơn giản là vì cảm thấy tên Phó Minh này lớn lên có cái miệng giống chuột, cái tai giống khỉ, nên giang cư mận liền ban danh như vậy.
Không biết Phó Minh sẽ cảm thấy thế nào khi nghe đến nickname này, nhưng cư dân mạng thì khá thích.
Một vài người không vui có lẽ là những người như Lục Lịch.
Lục Lịch liên tục làm mới khu bình luận của cư dân mạng, càng nhìn càng thấy tơ máu trong mắt càng nặng. Hắn phải tiếp tục cắn thịt mềm bên trong má, cảm nhận đau đớn mới có thể miễn cưỡng đè nén khí tức phẫn nộ trong lòng. Hắn thật sự chưa từng nghĩ rằng Lục Dư không những không chịu khổ nhục trong tay hắn, mà một ngày nào đó còn nổi tiếng hơn hắn.
Lục Lịch là người trong giới giải trí nên đương nhiên biết nổi tiếng đại biểu cho cái gì. Trước đây, khi còn quay các chương trình tống nghệ, hắn cũng đã gặp một cặp sao nam nữ trẻ tuổi trở nên nổi tiếng bằng cách buộc chặt với nhau cùng xào CP mà bạo hồng, tuy bây giờ cả hai đã công khai đối tượng của mình, dù vậy vẫn còn rất nhiều người fancp. Nhưng ai có thể nghĩ rằng Lục Dư có thể dựa vào loại thủ pháp này làm nhiều người thích cậu đến vậy?
Hơn nữa, điều mà Lục Lịch không thể chịu đựng được nhất là Weibo do Ellen đăng tải. Chân trước hắn ta vẫn còn đang đàm phán vấn đề quảng cáo cùng người đại diện Uy ca của hắn, nghĩ rằng H&G có lẽ không thích sử dụng các nghệ sĩ dính scandals, kết quả quay đầu lại Ellen liền hung hăng tắt hắn một cái.
Lục Dư không phải là người trong giới, nhưng cậu ta cũng dính scandals, ngay cả những scandal của cậu ta cũng không kém gì Lục Lịch.
Vậy tại sao Ellen lại đăng loại Weibo đó?
Ý tứ đơn giản chính là hắn chướng mắt Lục Lịch, nhưng hắn lại nhìn trúng Lục Dư.
Loại nhận thức này giống như một con trùng hút máu đang gặm nhấp trong trái tim Lục Lịch, khi muốn kéo nó ra thì nó càng ngày càng cắn chặt vào, khiến Lục Lịch tức giận đến trái tim càng đau thêm.
Hắn hít hai hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh tâm tình, nhưng một ý nghĩ lại quay trở lại trong tâm trí hỗn loạn của hắn.
Hắn cần phải diệt trừ Lục Dư càng sớm càng tốt.
Nếu không, hắn sẽ không ngừng bị giẫm đạp dưới chân Lục Dư.
Lục Lịch không thể chần chờ thêm nữa, hắn nhanh chóng điều chính dáng vẻ chính mình và nhờ tài xế đưa hắn đến bệnh viện Lục Hồng Duy đang ở.
Bệnh viện Lục Hồng Duy đang nằm chính là nơi Tần Trăn Trăn nửa đêm phát điên lần trước, bên cạnh bệnh viện có một quán cà phê. Lục Dư mặc một thân thường phục đơn giản, ngón tay mảnh khảnh trắng sứ cầm thìa con vàng nhạt, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tách. Cậu ngồi trước cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng khúc xạ qua tấm kính như từ trong pha lê ra ngoài, chiếu lên sườn mặt Lục Dư.
Ánh mắt cậu nhìn qua tấm kính dừng ở chiếc xe hơi màu đen đứng trước cổng bệnh viện. Nhìn biển số xe, liền biết đây là xe của nhà họ Lục.
Lục Lịch có vẻ gấp không chờ nổi.
Hắn không thể chờ đợi được nữa.
———
Lúc Lục Lịch định bước vào phòng bệnh, hắn ngoài ý muốn phát hiện trong phòng của Lục Hồng Duy còn có một người khác, hắn nhìn qua khe cửa, người đàn ông cao lớn dáng người thẳng tắp đứng im lặng bên giường, đó chính là Lục Tiêu.
Lục Lịch đã hai ngày không gặp Lục Tiêu, hắn ngạc nhiên khi phát hiện biểu cảm của Lục Tiêu trông vô cùng mệt mỏi, hắn cũng không có khí thế bình thường thuộc về người thừa kế của Lục thị.
Tuy nhiên, so với hắn, Lục Hồng Duy rõ ràng vẫn còn nằm trên giường bệnh, khuôn mặt còn khó coi một chút.
“Lục Tiêu, tôi không biết hay ngày Lục thị quan trọng bị bại lộ rốt cuộc anh đang làm cái thá gì. Lịch Lịch nói rằng anh đang tìm mẹ anh? Kết quả tìm nửa ngày bà ta lại tìm được đến hội trường cuộc họp báo phát điên hết lên?!”
Lục Hồng Duy tức giận đến mức muốn hộc máu ngay khi nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong buổi họp báo ngày hôm đó, nếu kẻ mà ông ta ghét nhất trong quá khứ là Lục Dư, như vậy hiện tại hiển nhiên còn có thêm một Tần Trăn Trăn nữa.
“Mấy ngày trước thì sao, mấy sau thì sao? Anh cứ mặc kệ nhà Lục thị lao dốc trong dư luận, còn chưa nghĩ tới việc cứu vạn bất kỳ một cái gì hả?” Lục Hồng Duy tức muốn hộc máu nhìn người con trai ông luôn rất hài lòng, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ thất vọng rõ ràng như vậy: “Lục Tiêu, Lục thị sau này sẽ là của anh, anh có biết không?”
“Ba”. Cái đầu luôn rũ xuống của Lục Tiêu ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn: “Con chỉ đang tự hỏi tại sao gia đình chúng ta lại trở nên như thế này.”
“Tại sao? Sao anh không đi hỏi thằng súc sinh Lục Dư kia!”.
Ngay khi nhắc đến Lục Dư, ngực Lục Hồng Duy như bị đập mạnh, ngực ngột ngạt và đau đớn, gần như khó thở, ông ta nghiến răng, ánh mắt còn dữ tợn hơn cả sói: “Điều duy nhất lão tử làm sai trong đời là mang thằng sao chổi xui xẻo đó về nhà. Lúc trước đáng lẽ nên mặc kệ nó ở thành Nam tự sinh tự diệt, bất quá chỉ là bị người đời mắng chửi vài câu sau lưng là không biết xấu hổ mà thôi. Có đáng để tổn thất như hiện tại không?”.
“Không”. Lục Tiêu đột nhiên nói, giọng nói bình tĩnh, đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Hồng Duy, gằn từng chữ một: “Nhà họ Lục trở nên như thế này là do chúng ta tự làm tự chịu. Rõ ràng Lục Dư cũng là con ruột mang dòng máu của Lục gia, nhưng là người chướng mắt, người cho rằng sự tồn tại của em ấy đã mang lại xấu hổ cho nhà họ Lục. Chúng ta đã làm rất nhiều điều có lỗi với em ấy, đó là lý do tại sao Lục Dư trả thù chúng ta. “
Lục Tiêu không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lục Hồng Duy mà nói tiếp: “Mấy ngày nay con đã suy nghĩ rất nhiều, con đã cố gắng nhớ lại bộ dáng Lục Dư khi mới đến nhà họ Lục. Em ấy không lạnh lùng như bây giờ, em ấy rất ngoan, em ấy sẽ gọi con là anh ơi, sẽ hỏi con khi nào ba mẹ sẽ quay trở về, và sẽ để lại một chiếc bánh kem cho Lục Lịch. “
Chỉ là không ai trong số họ quan tâm.
Bọn họ giẫm nát sự chân thành của Lục Dư dưới chân như bùn, một khi giẫm lên thì lại chà xát đế giày trong sự ghê tởm.
Không ai quy định rằng một người phải đối xử chân thành với người khác trong suốt quãng đời còn lại.
Nhà họ Lục trở nên như vậy, Tần Trăn Trăn phát điên, Lục Hồng Duy nằm trên giường bệnh, Lục Lịch bị cư dân mạng chửi rủa, tất cả đều là nghiệp của chính bọn họ.
Là con trai trưởng của nhà họ Lục và là người thừa kế của Lục thị, hắn đã luôn lấy mục tiêu làm ‘vừa lòng Lục Hồng Duy’ mà trưởng thành. Nhưng bây giờ, hắn không thể tiếp tục làm điều đó.
“Ba, ba nghỉ ngơi cho tốt, tiếp theo con sẽ trông chừng Lục thị. Nhưng nếu người muốn đối phó với Lục Dư, con sẽ không đồng ý. “
Không nói thêm gì nữa, Lục Tiêu mím môi, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Lục Hồng Duy, đôi chân dài đi về phía cửa. Phía sau hắn có tiếng rít gào chói tai, các loại đồ vật khác nhau bị ném xuống đất, Lục Hồng Duy ôm ngực thở hổn hển: “Cút! Mày mau cút khỏi đây cho tao! Mày là cái gì khi không có người nhà họ Lục, không có Lục Hồng Duy tao, mày là cái thứ gì Lục Tiêu! Mày không đồng ý thì có ích lợi gì, quyền kiểm soát Lục thị vẫn nằm trong tay tao, mày tính là cái thá gì!”.
Lục Tiêu hoàn toàn không nghe thấy.
Mặc dù Lục Hồng Duy nói chính là sự thật, tuy mấy năm qua hắn được uỷ quyền, nhưng trên danh nghĩa Lục tổng vẫn là Lục Hồng Duy.
Lục Tiêu mở cửa bước ra khỏi phòng bệnh, tầng phòng VIP vô cùng yên tĩnh. Đôi giày da phát ra tiếng kít nhẹ khi chúng cọ xuống đất, vang đến lại có chút chói tai.
Một lúc sau, khi bóng dáng của Lục Tiêu hoàn toàn biến mất ở hành lang, Lục Lịch mở cửa bước ra từ phòng bên cạnh. Hắn nhìn về hướng thang máy, biểu tình khó coi mà nghĩ—-
Hóa ra Lục Tiêu thật sự đã đứng về phía Lục Dư rồi.
Đây không phải là tin tốt cho Lục Lịch. Dù sao địa vị của Lục Tiêu cũng tôn quý, sau này hắn sẽ là ông chủ của Lục thị, nếu Lục Tiêu đứng sau lưng Lục Dư ủng hộ cậu ta, Lục Dư lại có tâm tư bước chân vào giới giải trí lập nghiệp…
Lục Lịch lắc đầu, đè nén tất cả những suy nghĩ khó chịu trong lòng. Hắn lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh của Lục Hồng Duy. Hắn thầm nghĩ, mọi chuyện còn lâu mới đến mức đó, bây giờ nhà họ Lục vẫn do Lục Hồng Duy nắm trong tay, nếu Lục Tiêu trở mặt với Lục Hồng Duy và đứng về phía Lục Dư, thì người xui xẻo nhất định sẽ là Lục Tiêu.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lục Lịch lại hiện lên ý cười, hắn giơ tay gõ nhẹ vào cửa, sau đó mở tay nắm cửa, lộ ra khuôn mặt. Nhưng điều mà trăm triệu người không ngờ tới là thứ chào đón hắn không phải tiếng ôn nhu nhẹ nhàng của Lục Hồng Duy, mà là một chiếc đồng hồ.
Đột nhiên, Lục Lịch bị đồng hồ đập vào đầu.
Mặc dù đau đớn không nghiêm trọng, nhưng sắc mặt Lục Lịch đột nhiên trở nên ảm đạm. Nhưng may mắn thay, hắn luôn thay đổi sắc mặt rất nhanh, đột nhiên lấy tay che trán, hai mắt ngấn nước, toàn thân tràn đầy đáng thương cùng uỷ khuất, hắn thầm nghiến răng nhìn Lục Hồng Duy trên giường bệnh, nhưng thấy đối phương chỉ liếc mắt nhìn hắn, vết máu trong mắt không tiêu tan, ông ta tức giận hét lên: “Cút ra ngoài!”
“Ba…”
Thấy Lục Hồng Duy còn muốn đập thứ gì đó, cái tên xưng hô biến mất khỏi miệng cuối cùng cũng không phát ra âm thanh nữa, mà nhanh chóng lùi lại một bước, cúi đầu giả vờ đáng thương đem cửa đóng lại.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, sắc mặt Lục Lịch lập tức chìm xuống.
Khi đi gần đến thang máy, hắn bước vào phòng bên cạnh và nện một quyền lên cửa. Sự oán hận và phẫn nỗ trong lòng cuối cùng cũng không tiêu tan bằng nắm đấm này, mà muốn dùng lửa thiêu đốt thảo nguyên, ngọn lửa càng lúc càng mãnh liệt, thiêu đốt người thậm chí đến mức mặt mũi nóng bừng. Lục Lịch bật điện thoại lên lập tức gọi điện.
…
Khi Lục Tiêu đi đến gara ngầm của bệnh viện, vô tình nhìn thấy xe của Lục gia, tài xế đang ngồi trong xe chơi điện thoại. Hắn ngạc nhiên nên bước lên phía trước gõ cửa sổ, hỏi tài xế mới biết rằng vốn dĩ cách đây không lâu Lục Lịch nói muốn tới thăm Lục Hồng Duy, nhưng điện thoại di động bị bỏ lại bỏ quên trong xe.
Lục Tiêu sững sờ một giây, sau đó nghe tài xế thì thầm: “Tiểu thiếu gia rất lo lắng cho thân thể của Lục tổng.”
Gần đây, mọi người đều đã nhìn thấy cục diện rối loạn của nhà họ Lục, sự mệt mỏi và ủy khuất mà Lục Lịch thi thoảng bộ lộ ra khi đối phương ở bên cạnh hắn. Tài xế rất thích tiểu thiếu gia nhà họ Lục, Lục Lịch có tính tình tốt, thỉnh thoảng thưởng cho hắn, cho nên lúc này hắn có rất nhiều chuyện muốn nói.
Lục Tiêu xoa xoa lông mày đau nhức, nghĩ đến dáng vẻ của Lục Hồng Duy lúc tức giận đến mức muốn cầm đao chém về phía hắn, khóe mắt khẽ nhảy lên. Hắn hiểu Lục Hồng Duy hơn ai hết, khi Lục Hồng Duy tức giận, ông ta sẽ không quan tâm đối phương có thân thiết hay không, cũng không quan tâm người đó có phải là người khiêu khích ông ta hay không. Lục Hồng Duy đều sẽ trút giận lên bất cứ ai, đây không phải là thời điểm thích hợp để Lục Lịch tới thăm, phỏng chừng sau đó sẽ phải chịu oan uổng.
Lục Tiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng lại đi lên lầu.
Tuy nhiên, có chút ngoài ý muốn khi hắn không nhìn thấy Lục Lịch trong phòng bệnh của Lục Hồng Duy. Ngay cả khi gọi điện hỏi tài xế, tài xế cũng nói rằng Lục Lịch vẫn chưa về. Lục Tiêu cau mày, quay đầu đi về phía phòng giám sát. Bệnh viện tư nhân này có một phần thuộc cổ phần của Lục gia, yêu cầu của Lục Tiêu với cương vị là một ông chủ trẻ tuổi, đương nhiên người phụ trách bệnh viện sẽ không từ chối.
“Đừng lo lắng, Lục đại thiếu gia, chúng ta xem trước đi. “
Người phụ trách ra hiệu cho nhân viên bắt đầu điều chỉnh camera giám sát, một lúc sau, hắn nhìn thấy bóng dáng của Lục Lịch. Camera giám sát ở đầu hành lang đã ghi lại tất cả những gì xảy ra, và tự nhiên, mọi người đều nhìn thấy Lục Lịch đi ra từ thang máy, và khi Lục Lịch chuẩn bị bước vào phòng bệnh của Lục Hồng Duy, hắn ta dường như đã tìm thấy thứ gì đó, sau đó lặng lẽ dán mắt vào vết nứt trên cửa.
Người phụ trách: “…”
Người phụ trách cảm thấy khung cảnh hiện tại dường như không phù hợp với người ngoài như mình. Bởi vì dáng vẻ nghe lén của Lục Lịch thật sự có chút tục tĩu. Con gái lão là fan não tàn của Lục Lịch, dưới sự dẫn dắt của con gái ông, ông cũng đã xem một số thông tin liên quan đến Lục Lịch, và biết tiểu thiếu gia của nhà họ Lục trông như thế nào trước ống kính.
Nhưng bây giờ——
Trông cực kỳ giống những nhân vật phản diện làm bia đỡ đạn trong phim.
Ngay khi người phụ trách do dự không biết có nên tiếp tục phát đoạn video giám sát nữa hay không, Lục Tiêu vốn đang im lặng đột nhiên nói: “Ở đây giao cho tôi một lúc được không? Mấy người ra bên ngoài đợi, nếu có chuyện tôi sẽ gọi.”
Người phụ trách cầu được ước thấy nhanh chân chạy trốn.
Phải biết rằng chuyện bát quái hào môn từ nơi này luôn không phải là tin tốt.
Ngay khi những người trong phòng giám sát rời đi, Lục Tiêu chỉ đơn giản là kéo một cái ghế và ngồi trước máy tính. Khi nhìn thấy cảnh Lục Lịch nghiêng người nghe lén, trong lòng Lục Tiêu mờ mịt có một ý nghĩ không hay cho lắm. Trong ấn tượng của hắn, Lục Lịch vẫn luôn là một cậu bé rất hiền lành, em ấy rất ngoan ngoãn và khôn khéo, ít nhất trong trí nhớ của Lục Tiêu, chưa bao giờ thấy ánh mắt của đối phương như vậy.
Đương nhiên, Lục Tiêu không nghĩ hành động như vậy là quá khó coi, tò mò là thiên tính, không có gì để nói. Hắn chỉ là….hắn không thể nói tại sao, tại sao hắn lại muốn quan sát Lục Lịch qua camera giám sát, nhưng bây giờ… ít nhiều mang một chút tâm tư khác.
Lục Tiêu tiếp tục im lặng nhìn giám sát.
Lục Lịch đang sợ bị phát hiện, giống như một con thỏ sợ hãi, nhanh chóng chạy sang phòng bệnh bên cạnh, sau đó Lục Tiêu thấy mình đi ra khỏi phòng bệnh của Lục Hồng Duy. Mọi chuyện xảy ra tiếp theo dường như bình thường, Lục Lịch gõ cửa, muốn vào nhà gặp Lục Hồng Duy, nhưng lại bị Lục Hồng Duy đuổi ra ngoài.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lục Tiêu, người đàn ông lập tức mím môi.
Hắn hít sâu một hơi, đang định tắt màn hình theo dõi, nhưng ánh mắt đột nhiên dán chặt vào mặt Lục Lịch.
Khuôn mặt sạch sẽ và trắng nõn của cậu trai trẻ dường như đột nhiên bị vấy một tầng mực đen, và nó trở nên vô cùng dữ tợn. Mang theo sự thù hận mãnh liệt trong đôi mắt, Lục Lịch cắn môi và bước đi, một đoạn đường sau đột nhiên xoay người bước vào một phòng bệnh bỏ trống.
Ma xui quỷ khiến, Lục Tiêu tìm được giám sát trong phòng bệnh.
Hắn thấy Lục Lịch lấy điện thoại di động ra.
Nhưng tài xế lại nói, điện thoại di động của Lục Lịch rõ ràng là để quên trong xe, hắn cũng đã nhìn thấy, quả nhiên là của Lục Lịch.
Cho nên….
Lục Lịch có hai chiếc điện thoại di động.
Trước khi Lục Tiêu có thể tỉnh táo lại từ sự thật này, những lời nói hung ác nham hiểm của người thanh niên đã lọt vào tai hắn với một hận ý đáng sợ.
‘Giúp tôi để mắt tới Lục Dư, gi.ết nếu có thể, nhưng đừng làm lớn. Đừng giống như trước, lần này tôi muốn chính là tốc độ, giải quyết càng nhanh càng tốt.’
Ngón tay Lục Tiêu đặt trên con chuột đột nhiên siết chặt, con chuột đen phát ra âm thanh nứt vỡ dưới lòng bàn tay và ngón tay tinh tế, như thể không chịu nổi lực lực khổng lồ đột ngột này.
Mắt người đàn ông lập tức đỏ lên vào lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Lịch trong màn hình, hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt này hai mươi năm, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy xa lạ như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Lục Lịch thường ngước lên nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ, xin hắn quà, đồng tình với hắn.
Nhưng bây giờ, khuôn mặt này dường như có nét mặt của một con quỷ, biểu cảm hung tợn đến khủng bố, lời nói càng nghĩ càng thấy đáng sợ hơn.
Cái gì gọi là ‘giế.t nếu có thể, đừng giống như trước kia’ là có ý nghĩa gì?
Lục Tiêu dựa lưng vào ghế, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Lục Dư lúc đó hoảng sợ đến mức kéo chặt quần áo hắn, kinh hãi nói với hắn rằng Lục Lịch sẽ gi/ết cậu.
Phản ứng của hắn lúc đó là gì?
Hắn cảm thấy giống như nghe một chuyện nực cười.
Cảm thấy đầu óc Lục Dư đúng là bị hỏng rồi.
Nhưng nếu….tất cả đều là sự thật thì sao?
Beta: 29/4/2024
– ——————-
Tiểu kịch trường: Có phải hơi mập rồi không?
Lục Trạch Trạch không biết nấu ăn, chuyện này mọi người đều đã cười cậu cả một chương rồi. Nhưng mà cuối cùng bọn họ đều không thể cười được nữa, Lục Trạch Trạch muốn hỏi bạn: “Vậy các người đã có anh xã nấu cơm cho chưa?”
Lục Trạch Trạch đang cảm thấy vô cùng kiêu hãnh, vì thứ cậu học bây giờ không phải là học nấu ăn mà là học cách điều khiển máy xúc để nâng một cái thìa.
A, chính vì được anh xã nuôi béo rồi, Lục Trạch Trạch cảm thấy vô cùng phiền muộn, cậu hâm mộ cơ bụng của anh xã nhà cậu ghê nhưng đồ ăn anh xã làm mỗi ngày một ngon đó. Phó Vân Triều cũng cảm nhận được tâm trạng của Trạch Trạch nhà anh mỗi khi ngồi vào bàn ăn.
Mập thì làm gì? Phải tập thể dục đó nha!
Vì vậy đến buổi chiều chúng ta thấy được cảnh trong phòng tập Lục Trạch Trạch với hơi thở thoi thóp vắt cả người lên trên máy tập thể hình.
Lục Trạch Trạch cảm thấy không ổn, thân xác phàm nhân này không ổn, cường độ tập của ông xã nhà cậu ông đặc biệt không ổn. Tên nam nhân kia không cho phép cậu dùng nội lực ngàn năm của cậu! Không được phép dùng! Đây là muốn lấy mạng già của cậu sao!? Trạch Trạch cảm nhận được bóng tối đang bao trùm lấy.
Cậu ngoan cố chống cự, ngoan cố thuyết phục tên nam nhân nhà cậu: “Chồng ơi, như thế này không đúng. Công dụng của máy chạy bộ là treo quần áo, máy tập đùi là để gác chân, máy lat dùng để móc đồ, còn thảm yoga là để chụp ảnh”.
Phó Vân Triều không tiếp tục dung túng cậu, bâng quơ liếc nhìn hỏi: “Vậy em muốn tập như thế nào?”
“Ừmmm em có thể luyện tập gập bụng!”
Phó Vân Triều thầm nghĩ như vậy cũng được.
Nhưng vừa quay ra một cái anh đã thấy Lục Trạch Trạch đứng dậy thu dọn đồ.
Phó Vân Triều: “Em tập xong rồi?”
Lục Trạch Trạch: “Đúng rồi a, hôm nay em tập nằm ngửa, ngày mai em tập ngồi dậy”
Phó Vân Triều: “Ha, thế thì nhàm chán quá, vậy phải cắt khẩu phần ăn của em thôi”
Lục Trạch Trạch nghiêm mặt lạnh lùng liếc nhìn anh: “Không được!”
Phó Vân Triều nhận ra ý định không muốn động của cậu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, anh nói: “Em thật sự không muốn động sao? Chỉ muốn nằm im? Vậy thì anh có cách khiến cho em chỉ cần nằm không cần động mà vẫn ra được mồ hôi. Muốn thử không? Cách này rất nhiều nơi dùng”
Lục Trạch Trạch nghi hoặc, nhưng nghĩ thầm nhiều nơi dùng rồi, chắc cũng ổn vậy nên: “Được”
Một tiếng ‘được’ chốt an toàn liền biến mất, nụ cười không khỏi giương lên bên khoé môi, phòng tập thoáng mát không tồi, ánh sáng vừa nhiều, rất thích hợp để ngắm ‘cảnh’, biệt thự chỉ có hai người, người dọn dẹp theo giờ chưa đến. Điều kiện cần, điều kiện đủ đều có. Hôm nay là một ngày thật tuyệt.
Một người người ra sức đưa đẩy chăm chỉ cày cấy, một người như ý chỉ việc nằm không cần động đậy, bên ngoài sân vườn gió thổi nhè nhẹ xào xạc, hương hoa cỏ hoà vào không khí trong lành của đất trời, tiếng chim thi thoảng hót lên từng giai điệu, bên trong lại là mùi hương của sắc tình kiều diễm, âm thanh đứt quãng làm người ta phải đỏ mặt:
“A…hic…hư… Cầ…m t…h..ú c..h..ế..t t..i…ệ..t!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phó: Tôi nghĩ người đầu óc có vấn đề là anh đấy!