Năm thứ mười kể từ ngày ta chết, Tiêu Cảnh Thừa nạp thêm được mười mỹ nhân mới.
Người được sủng ái nhất có cặp mày đôi mắt hao hao giống ta.
Ta nhìn gương mặt giống hệt mình đang bóc nho cho Tiêu Cảnh Thừa ăn, cảm thấy vô cùng kỳ quái. Trái lại, hắn ta lại thích thú vô cùng, im lặng để nàng ta dỗ dành ăn hết cả đĩa nho.
Nhưng chẳng bao lâu sau hắn ta lại nổi giận, hất bay đĩa xuống đất: “Ngươi không phải là nàng ấy! Cút ra ngoài! Tất cả cút ra ngoài cho trẫm! Nàng ấy chẳng bao giờ bóc nho cho trẫm cả!”
Lời này không sai, ta quả thật sẽ không làm vậy. Không đầu độc hắn ta đã là may lắm rồi.
Tiểu Liên đã từng khuyên ta: “Chủ nhân, người làm thế này, hoàng thượng sẽ không vui đâu.”
Thật sao? Vậy thì tốt quá.
Tiêu Cảnh Thừa không vui.
Ta lại thấy vui.
Bình luận