Tuy rằng không hiểu lắm vì sao phải tăng gấp đôi tiền hoa hồng nhưng Chu Dương vẫn gật đầu, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Cậu muốn vào à?”
Hiển nhiên câu hỏi này là vô nghĩa, Giang Vu Tận lựa chọn không trả lời.
Đường hầm đã ở ngay trước mặt, nếu không đi vào thì thật thô lỗ.
Lối đi vào đường hầm dường như càng ngày càng lớn khi đến gần, cậu ngẩng đầu nhìn một khoảng xa xa mới có thể thấy đỉnh, Giang Vu Tận thu hồi tầm mắt rồi nhấc chân bước vào.
Chu Dương cũng theo sau. Phòng thí nghiệm của Hồng Hồng từ chối bất kì ai không có giấy phép nhưng hiện tại cậu ta không được xem là con người.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn rõ đường hầm này trông như thế nào.
Một số mảng sơn tường màu xám rơi ra, để lộ những viên gạch đá lốm đốm bên trong. Một ánh sáng mờ nhạt không biết từ đâu xuất hiện chiếu sáng mặt đất, đủ thứ đồ khác nhau chất đống trên nền đất. Tiếng bước chân vang vọng trong đường hầm trống rỗng, đột nhiên có một cảm giác rùng rợn không thể giải thích được.
Khi bọn họ đi sâu hơn, cuối cùng nhìn thấy chiếc đèn sợi đốt chiếu sáng hình dáng đường hầm.
Nơi đây có thể không được gọi là “đường hầm” nữa. Một phần bức tường đã đổ nát, không có chỗ chống đỡ vì thế có người đã chất đủ thứ đồ bỏ đi khác nhau lên làm tường. Chu Dương cẩn thận nhìn qua, phát hiện trong đống đổ nát có thứ gì đó, cậu ta chợt dừng lại, cúi người nhìn kỹ hơn.
… Đó là vài nhúm lông tóc đen đã dính đầy bụi, nhưng vẫn có thể dễ dàng phân biệt được chúng là tóc người.
Đôi mắt Chu Dương trợn to, chân như bị đóng băng tại chỗ, không thể động đậy.
Giang Vu Tận cũng nhìn thấy nhưng cậu chỉ lướt qua một lần, sau đó quay đi mà không đưa ra bất kì ý kiến nào. Mãi cho đến khi Chu Dương cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cậu ta mới tiếp tục tiến về phía trước.
Trong đường hầm vẫn luôn có không khí lưu thông, ngọn đèn sợi đốt treo trên dây xích vẫn luôn lắc lư, ánh đè cũng theo đó chuyển động mà chiếu sáng đống rác chất như núi trên mặt đất.
Một bên bãi rác có một con đường nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua, Giang Vu Tận đi vòng qua bên này, Chu Dương tuy có thể trực tiếp đi qua đống rác nhưng cậu ta vẫn chọn vòng qua đường bên này mà đi.
Vừa đi cậu ta vừa nhìn về đống rác.
Những núi rác không lồ màu đen này trộn với đủ loại quần áo, đồ chơi, còn có bàn tay đã bắt đầu thối rữa, thậm chí còn mơ hồ còn nhìn thấy xương ngón tay trắng nõn.
Cậu ta có thể nhìn ra chúng là thứ gì.
Đây là lần đầu tiên Chu Dương nhìn thấy những thứ này sau nhiều năm như vậy, tuy chúng không bốc mùi nhưng cậu ta vẫn có thể tưởng tượng ra mùi hôi thối ấy.
Trên đường đi, tam quan của cậu ta dường như đang nằm bấp bênh trên bờ vực sụp đổ.
Lớn lên trong một xã hội văn minh, nền giáo dục mà cậu ta nhận được từ khi còn nhỏ và mọi người xung quanh đều nói với cậu ta là mỗi người là một cá thể độc nhất và ai cũng có một quyền con người cơ bản, nhưng ở đây những người này bị ném vào đây như rác thải hôi hám, họ dường như không có phẩm giá hay nhân tính.
Ginag Vu Tận quay lại nhìn người đàn ông với đôi tay đang run rẫy nhè nhẹ và nói: “Nếu không thể chịu được thì cậu không cần nhìn làm gì.”
Cậu dường như đã không nói gì kể từ khi bước vào đường hầm, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng nói.
Nơi đây chỉ là một mô hình thu nhỏ của trò chơi, rất nhiều thứ có thể là tàn nhẫn với mọi người đều còn sót lại trong trò chơi, những người sống trong thế giới bình thường không cần phải hiểu hay tiếp xúc với những thứ này.
Giang Vu Tận lên tiếng, Chu Dương cũng không dám nhìn lại, chỉ có thể ép mình tập trung toàn bộ lực chú ý vào người trước mặt.
Người trước mặt vẫn như vậy nhưng so với lúc chơi Anipop cậu đã mất đi sự thoải mái trước đó.
Giang Vu Tận chỉ đơn giản là ghét mùi ở đây.
Đây hẳn là một trong những nơi may mắn còn sót lại khi trò chơi sụp đổ, vẫn còn mùi của trò chơi và vẫn kinh tởm như vậy.
Đi qua núi rác khổng lồ, ở giữa xuất hiện một lối đi dài dường như vô tận, tối đen như mực, nhìn không thấy đường đi.
Sau khi đi được một quãng đường dài, ánh sáng cuối cùng lại xuất hiện trước mắt họ.
Một ngọn đèn sợi đốt ở giữa không trung chậm rãi lắc lư, dưới ngọn đèn nơi này rõ ràng có sự khác biệt với những nơi khác, cánh cửa kim loại như ngăn cách trong và ngoài cửa thành hai thế giới.
Giang Vu Tận nắm lấy tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn, cửa đã khóa, không di chuyển.
Chu Dương tưởng bọn họ không vào được nên đã chuẩn bị tinh thần, định dùng thân thể ở một mức độ nào đó khá thuận tiện của mình để đi xuyên tường, không ngờ vừa nhấc chân lên đã đập thẳng vào tường.
Cậu ta không thể vào được.
Sau khi nỗ lực không thành công, cậu ta quay sang nhìn người bên cạnh, ai ngờ thấy người ta lấy từ trong túi ra chiếc kẹp nhỏ mà cậu đã dùng trước đó.
Sau đó, cậu ta nhìn Giang Vu Tận duỗi thẳng chiếc kẹp, hơi nheo mắt lại và đưa nó vào lỗ khóa.
Chu Dương: “?”
Giang Vu Tận thời điểm đang muốn mở ổ khóa, còn có thể liếc nhìn người đứng một bên, giọng điệu tự tin nói: “Trước kia tôi từng phá khóa rồi.”
Chu Dương: “….?”
“Cạch”
Dưới cái nhìn của Chu Dương, Giang Vu Tận mày mò lỗ khóa sau đó liền chỉ với hai âm thanh cách cửa kim loại mở ra một khoảng nhỏ.
Thu lại chiếc kẹp tóc, cố gắng nắn nó về vị trí ban đầu. Cậu mở cửa bước vào, Chu Dương ở phía sau do dự một chút rồi cũng theo sau.
Trong phòng cũng có ánh sáng nhưng khác với bên ngoài là nó có màu xanh nhạt từ các ống ba chiều được đặt trong phòng.
Đầu trên của các ống dẫn được nối với trần nhà, bên trong là những con người tĩnh lặng, họ đắm mình trong chất lỏng kỳ quái và từ từ lên lên xuống xuống theo dòng chảy của chất lỏng. Duy chỉ có ống trước mặt trống rỗng, như thể nó được chuẩn bị đặc biệt cho ai đó.
Hoặc là nói, không chỉ có con người, còn có một số loại sinh vật kỳ dị mà Chu Dương chưa từng thấy qua trong đời.
Những thứ này rõ ràng là một phần trong bộ sưu tập của Hồng Hồng, một số trông như đã được sử dụng, một số lại trông vẫn còn nguyên.
Căn phòng này không nhỏ, ít nhất nó không nhỏ hơn núi rác vừa rồi, thoạt nhìn chứa đầy những ống được sắp xếp gọn gàng, Chu Dương không dám nhìn nữa, vội vàng quay đi, vô thức tiến lại gần Giang Vu Tận.
“Những… Đây đều là những người mất tích gần đây sao?”
Giang Vu Tận nói: “Tôi không biết, tôi chỉ là một bệnh nhân.”
Có thể có những người đã mất tích gần đây, nhưng không phải tất cả, ít nhất phần lớn đều là người và dị chủng trong trò chơi, thỉnh thoảng có thể thấy vài ba gương mặt quen thuộc.
Đối phương một đường quá bình tĩnh, Chu Dương nhất thời quên mất người này là cậu ta từ bệnh viện mang người ta ra ngoài. Cậu ta gật đầu: “Ừ.”
Giang Vu Tận nhìn các hàng ống chứa một vòng, cuối cùng bước vào bên trong, cuối cùng dừng lại trước một ống.
Chu Dương đi theo cậu cũng dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn —
Cậu ta nhìn thấy chính mình.
Cơ thể đang ngâm mình trong chất lỏng, yên tĩnh nhắm mắt, hoàn toàn mất đi dáng vẻ kinh sợ lúc bước vào.
Cậu ta vô thức đưa bàn tay trong suốt xuyên qua lớp kính dày, muốn chạm vào cơ thể mình.
Khoảng khắc bàn tay trong suốt và bàn tay thật chạm vào nhau, bóng người hư ảo biến mất, người nằm trong chất lỏng mở mắt ra còn tiện thể mở miệng theo phản xạ, kết quả cậu ta nuốt xuống một ngụm chất lỏng, đôi mắt cậu ta lập tức mở to, sau đó cậu ta cố gắng vùng vẫy trong ống.
Giang Vu Tận cúi đầu nhìn hai nút một đỏ một đen trên ống, cậu do dự nửa giây rồi nhấn vào nút xanh.
Cậu đã chu đáo bổ sung phần chất lỏng mà Chu Dương nuốt vào miệng.
Giang Vu Tận thản nhiên xin lỗi, rồi nhấn nút còn lại.
Lần này ấn đúng rồi. Khi nút được nhấn, chất lỏng trong ống biến mất, tấm kính dày cũng từ từ hạ xuống.
Nhìn thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất vẫn đang ôm ngực thở hỗn hển, Giang Vu Tận vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng không nhiều, giống như chỉ là để tỏ ra lịch sử.
Khá giống những gì cậu nghĩ.
Người này có lẽ có chút xui xẻo, sau khi tiến vào liền gặp Hồng Hồng, dễ dàng bị xử lý. Hồng Hồng trước giờ vẫn luôn rất thích sưu tầm những thi thể không hồn, cô bé cho rằng đây là bộ sưu tập tự nhiên và thuần khiết nhất, tình cờ cô nhóc rất giỏi việc tách rời linh hồn ra khỏi cơ thể. Vì thế nên cô bé đã giữ lại thi thể của Chu Dương sau đó ném linh hồn của cậu ta ra khỏi phòng thí nghiệm như ném rác, thế rồi cậu ta sẽ lang thang khắp nơi cho đến khi quên mất mình là ai và cuối cùng biến mất.
Một khi linh hồn chạm vào cơ thể, nó sẽ tự động quay lại, Hồng Hồng hiển nhiên đã nhận thấy điều này, cho nên căn phòng này được làm bằng vật liệu đặc biệt, cho dù là thực thể hay không thực thể đều không vào được.
Nhưng phương pháp chống trộm cao cấp nhất thường chỉ yêu cầu những phương pháp bẻ khóa đơn giản.
“Khụ khụ khụ….”
Chu Dương đã ho khan mấy lần trong thời gian ngắn, cậu ta ôm lấy cổ họng, đau đớn mà thở dốc, thân thể nghiêng ngả, từ trong ống rơi xuống.
Cậu ta không hề ngã xuống đất mà có người đỡ lấy, nơi tiếp xúc ấm áp của con người khiến mũi cậu ta đau nhức.
Giang Vu Tận bắt được người, vốn muốn người kia nhanh chóng rời đi nhưng thanh niên cao 1,8 mét không hề buông ra mà càng ôm chặt hơn, dường như cậu ta hoàn toàn không ý thức được trọng lượng của mình.
Lông mày của Giang Vu Tận co giật.
Trước khi cậu kịp dùng dao muốn chém đối phương, người đang giữ lấy cậu cuối cùng cũng buông tay.
Vốn dĩ cậu ta chỉ muốn nhờ chụp ảnh đường hầm sau đó giao cho Đội tìm kiếm đặc biệt, nhưng không ngờ có thể trực tiếp thoát ra. Tuy tay đã buông lỏng nhưng tinh thần của Chu Dương cũng không bớt phấn khích. Cậu ta nhìn xuống những ngón tay có thể cử động tự do của mình với vẻ mặt đầy kích động.
Có tiếng bước ngoài cửa phòng.
Đó là một âm thanh rất nhỏ nhưng có thể dễ dàng nghe thấy trong đường hầm yên tĩnh.
Âm thanh càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở trước cửa.
Một cái đầu của đứa trẻ ló ra cạnh khung cửa, đôi mắt to tròn nhìn vào phòng, rồi bước vào nói: “Ở đây có hai con chuột không ngoan à?”
Cô bé ngước mắt nhìn hai người đang đứng trong góc với nụ cười trên môi. Khuôn mặt đầy vết máu khô đang nhếch lên một nụ cười ngây thơ.
Giang Vu Tận liếc nhìn cô nhóc đang đứng ở cửa, lại nhìn sang tên ngốc bên cạnh, cuối cùng vỗ nhẹ lên vai Chu Dương: “Nhắm mắt lại đi.”
Tuy không biết rằng đối phương muốn làm gì nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
– –Sau đó cậu ta bị một dao đánh bất tỉnh.
Khoảng khắc trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cậu ta nhìn thấy rõ ràng có ai đó đang đứng chắn giữa cậu ta và đứa bé ở cửa.
Sau khi dọn dẹp những người không liên quan, Giang Vu Tận chậm rãi hạ tay, nhìn đứa trẻ đang đứng ở cửa, lễ phép chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”