Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 14: Hồng Hồng da người (3)



Lần này, sự lịch sự của Giang Vu Tận cuối cùng cũng được người ta đáp lại. Hồng Hồng chậm rãi nắm chặt con dao mổ trong tay: “Đã lâu không gặp, Kẻ lừa đảo 001.”

Giang Vu Tận với tư cách một công dân một công dân ưu tú không thừa nhận danh hiệu “Kẻ lừa đảo” này.

Con dao mổ trong tay cô bé dần buông lỏng, nhìn thấy đối phương nét mặt đầy vẻ cương trực, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ dần dần nhạt đi: “Ngươi hiển nhiên không nhớ rõ nữa.”

Chính người có vẻ mặt trông vô tội ở thời điểm này đã lừa gạt cô bé. Cậu nói rằng chỉ cần cô bé đưa cho cậu một con dao mổ, cậu ấy sẽ cho cô khuôn mặt của mình. Kết quả cậu đã dùng con dao mổ này để giết hầu hết các dị chủng trong phó bản, sau đó liền rời đi, không bao giờ quay lại.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, cho đến khi trò chơi sụy đổ, phó bản hư hại, cô bé vẫn chờ đợi kẻ lừa đảo này.

Giang Vu Tận khẽ giương mắt: “Thật sao?”

Nụ cười trên mặt Hồng Hồng đã hoàn toàn biến mất, dưới ánh sáng xanh mờ nhạt, những con dao mổ dày đặc xuất hiện trên không, đầu nhọn đều hướng về cùng một hướng, ánh dao lạnh lẽo, sắc bén khiến người lóa mắt.

Giang Vu Tận cau mày không đồng ý: “Làm sao một đứa trẻ có thể chơi với một thứ nguy hiểm như vậy?”

Dao mổ nháy mắt đâm về phía cậu, nhìn qua còn thật tốt bụng mà tránh đi mặt cậu.

Dao mổ quá nguy hiểm cho nên cậu lựa chọn giúp đỡ tiêu hủy, chỉ để lại một cái trên tay.

Hồng Hồng nhìn những con dao của mình biến thành bột trong không khí, đôi mắt vốn ngây thơ của cô bé lập tức biến thành một màu đen tuyền.

Những đường khâu nối da ở từng khớp cô bé dần dài ra, căng cứng rồi bung ra, thân hình trở nên thon dài, tấm lưng gồ ghề chạm tới cả tràn nhà, cả thân dường như đổ về phía trước. Bàn tay cô bé cũng dần trở nên thon thả, các ngón tay hợp lại, thon dài, cuối cùng có hình dạng giống như một con dao.

Giang Vu Tận ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã bị kéo dài đến mức không thể nhìn ra hình dạng, cậu xoay một vòng con dao mổ trong tay, lấy đà nhảy lên từ tư thế ngồi xổm, đâm mạnh con dao mổ vào cổ Hồng Hồng rồi theo đó kéo dài vết dao một vòng quanh cổ.

Cái đầu to lớn, quái dị nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng trước khi nó rơi xuống hoàn toàn những sợi chỉ khâu mảnh mai nhô ra khỏi cổ và gắn lại đầu.

Lưỡi dao được tạo thành từ những ngón tay hợp nhất vung về phía Giang Vu Tận, cậu chống tay nhẹ nhàng né tránh, sau đó lại cắt đi chỉ khâu ở các khớp trên cơ thể Hồng Hồng, cắt ra máu thịt, nhanh chóng cắt đứt những sợi chỉ mảnh mai giấu tận trong xương cốt.

Nhưng dao mổ không thể chịu nổi lực mài mòn nhanh như vậy, nó vỡ thành hai mảnh, rơi xuống đất tạo ra những âm thanh “leng keng” liên tục.

Hồng Hồng, hay giờ đây gọi là một con quái vật lởm chởm sẽ thích hợp hơn, các khớp nối không có điểm tựa, khi dao mổ rơi xuống đất thì nó cũng rơi xuống.

Các vết khâu lại bắt đầu mọc là từ vết mổ, nhưng rất chậm, Giang Vu Tận từ từ bước lại gần, nhìn xem rồi đá cái đầu ra xa.

Những sợi khâu cũng theo đó tung ra nhưng vì khoảng cách quá xa, chúng không thể chạm tới được, khuôn mặt trên chiếc đầu bắt đầu dần trở nên xám xịt, đôi mắt đen tuyền vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người đang nhìn nó, trông giống như muốn nói gì đó, nhưng dây thanh quản không còn nối với đầu nữa vì thế nó không thể phát ra âm thanh.

Giang Vu Tận lại hiểu nó muốn nói gì.

[Đưa khuôn mặt của ngươi cho ta.]

Đến lúc này vẫn suy nghĩ đến công việc của mình, con nhóc này khá bướng bỉnh.

Quá lâu không trở lại cơ thể, khuôn mặt Hồng Hồng đã xám xịt, dòng máu đặc quánh từ từ chảy ra, đôi mắt trên đầu dần khó cử động, cuối cùng hoàn toàn dừng lại.

Giờ đây âm thanh duy nhất trong căn phòng yên tĩnh là âm thanh của chất lỏng đang từ từ chảy khỏi ống vô tình bị đánh nát, sàn nhà cũng đầy những mảnh kính vỡ.

Giang Vu Tận cúi xuống, định bế Chu Dương đang nằm dưới đất lên, dường như cậu đã chú ý đến thứ gì, động tác chợt dừng lại.

Suy nghĩ một chút, cậu xoay người đi về phía thi thể nằm cạnh cửa phòng, cầm bàn tay giống như con dao đã được rút ra, quơ hai nhát về phía mình, cuối cùng không chút do dự chém thẳng vào vai.

Để vết máu đỏ sẩm loang lổ vấy bẩn quần áo, cậu nhìn quanh phòng, cuối cùng tìm được một nơi sạch sẽ không có kính vỡ để nằm.

– —-

Nhóm Trương Tư ở trên núi không tìm được manh mối nào liền rời đi, nửa đường về thành, họ nhớ tới người họ gặp ở chân núi, càng nghĩ càng thấy kì lạ, thế là quyết định quay lại.

Bọn họ quay trở lại, nhưng trước khi bọn họ lên được chân núi, họ đã nhìn thấy gì đó đột nhiên xuất hiện từ xa, khi dừng xe và nhìn kĩ thì phát hiện đó là một đường hầm khổng lồ.

Mặc dù không biết sự xuất hiện đột ngột của đường hầm có liên quan đến sự biến mất của Chu Dương hay không, những vẫn có người quay video lại và giao nó cho Đội Điều tra Dị chủng Đặc Biệt, thành viên đội nhanh chóng được cử đến.

Người xông tới hiện trường là một người đàn ông có đôi mắt màu xám, rất cao, cũng rất đẹp nhưng lại rất ít nói.

Đường hầm đã biến mất trước khi anh đến, Trương Tư và những người khác vẫn đang suy nghĩ làm sao để giải thích rằng ban nãy thật sự có một đường hầm ở đây, nhưng đối phương không nghi ngờ về tính chân thật của video mà chỉ bảo bọn họ ở yên tại chỗ, chính mình liền đi về phía đường hầm xuất hiện, trên đường thấy một chiếc xe điện đậu bên đường, anh nhìn nó hai lần rồi quay đi.

Khi Từ Đồng Quy đến gần, đường hầm đã biến mất lại xuất hiện. Nó hơi khác với vẻ ngoài tối đen như mực trong video, chỉ cần có một chút ánh sáng là có thể nhìn thấy những gì bên trong.

Từ Đồng Quy bước vào, đi qua núi rác với những mái tóc cùng tứ chi bị cắt đứt, sau đó đi vào hành lang dài, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng có cánh cửa đang hé mở.

Ngọn đèn sợi đốt trên đầu vẫn đang nhấp nháy, anh mở cửa.

Dường như có thứ gì đó chặn phía sau cánh cửa khiến nó không thể dễ dàng đẩy ra mà phải cần dùng một chút lực.

Chặn cửa là một xác dị chủng lởm chởm, bị cắt xẻo, máu chảy khắp sàn.

Có hai người nằm phía sau chiếc ống bị đánh vỡ, một người thì ướt sủng, nhìn qua cơ thể vẫn còn nguyên, như thể đã bất tỉnh.

Người còn lại trông cực kì quen thuộc, đang nằm im lặng, máu từ vết thương trên vai rỉ ra đã nhuộm đỏ gần hết áo sơ mi, chảy cả xuống đất.

“…”

Xe cứu thương, xe cảnh sát cùng các thành viên khác của Đội Điều tra Đặc Biệt đã lao tới hiện trường. Bởi vì quy mô sự kiện là rất lớn nên con đường vốn tối tăm, yên tĩnh về đêm nay lại ồn ào, xe cộ liên túc đến, đèn xe cũng thay nhau nhấp nháy.

Các thành viên của Đội Điều tra Đặc Biệt đã dẫn đầu khám phá đường hầm, họ tìm thấy một nơi giống như phòng thí nghiệm phía sau căn phòng nơi phát hiện ra dị chủng.

Bọn họ tìm thấy thi thể vừa mới qua đời của một phụ nữ trẻ đã mất tích một khoảng thời gian trong phòng thí nghiệm và phần da trên xương đòn của cô ấy đã bị cắt bỏ.

Sai khi loại bỏ hết các yếu tố có nguy cơ gây nguy hiểm, các thành viên của Đội Điều tra Đặc Biệt ở lại nơi đó để vận chuyển các loài dị chủng được cất giữ trong ống, những người khác chịu trách nhiệm về những thi thể người còn lại và những cơ quan sót lại trong núi rác.

Từ Đồng Quy, người đầu tiên vào đường hầm đã không ở lại đây mà cùng những người được đưa ra khỏi đường hầm đến bệnh viện.

Chu Dương chỉ đơn thuần là bị người khác đánh bất tỉnh trên người không có vết thương gì quá rõ ràng, còn có bạn bè đi cùng, cha mẹ nhận được tin báo đã lập tức lên đường.

Giang Vu Tận được chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật trong khi vẫn đang ngủ say, cậu chỉ có một đứa con nuôi trên danh nghĩa hiện tại vẫn đang học trung học, trong nhà không có ai có thể thông báo được, cuối cùng bên ngoài phòng bệnh chỉ có Từ Đồng Quy cùng Hồ Lịch mặc áo sơ mi bông.

Từ Đồng Quy xuyên qua lớp kính nhìn người nằm bên trong phòng bệnh, Hồ Lịch ở một bên liếc nhìn vết máu lớn trên người anh, hỏi: “Anh bị thương à?”

Giọng điệu của anh ta không có vẻ gì là quan tâm mà giống như hả hê. Không ngờ người này có ngày vẫn sẽ bị thương.

Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn vết máu khô trên cánh tay, nói: “Đây không phải máu của tôi.” Là máu của người nằm trong phòng bệnh.

Hồ Lịch mím môi tiếc nuối, nhìn về phía bệnh nhân đang nằm trong phòng nói: “Nghe bảo bác sĩ nói vết thương trên người cậu ấy rất sâu, cần phải nghỉ ngơi khá lâu.”

Anh ta đến muộn cũng không nhìn thấy vết thương nhưng nghe bác sĩ nói kẻ tấn công cậu rất tàn nhẫn.

Bác sĩ khong biết vết thương trên người bệnh nhân này là do dị chủng gây ra, anh ta cũng không nói, nghe xong liền tới đây.

Hồ Lịch nói: “Người ở bên đường hầm nói rằng, dựa trên ước tính sơ bộ về tàn dư hơi thở còn sót lại, cấp độ của dị chủng kia có lẽ là khoảng cấp S.”

Hiện trường có chút lộn xộn nhưng dấu vết chiến đấu không quá nhiều, ít nhất không giống dị chủng cấp S. Nếu không phải là không gian có hạn, thì đó là vì nó bị người mạnh hơn áp chế, vì thế không thể phản kháng.

Đánh giá tình hình lúc đó, ngoài hai nạn nhân còn sống, chắc chắn có người thứ ba tại hiện trường, người thứ ba này còn có thể dễ dàng giết chết dị chủng cấp S.

Tình huống bất ngờ này giống với tình huống trước đó ở tòa nhà Hồng Thịnh.

Từ Đồng Quy “Ừ” một tiếng.

Hồ Lịch cảm thấy hết sức buồn chán, anh ta đến đây chỉ vì nghe nói trên người Từ Đồng Quy có vết máu nên muốn tham gia cuộc vui, sau khi không thu được gì, anh ta nhìn vào phòng bệnh rồi thong dong rời đi.

Hồ Lịch rời đi, người trong phòng cũng cử động, Từ Đồng Quy mở cửa bước vào phòng.

Giang Vu Tận tỉnh lại, vừa mở mắt liền ngáp dài, dường như đụng trúng vết thương trên vai, cậu hít sâu một hơi, tầm nhìn trong nháy mắt liền trở nên rõ ràng.

Cậu nhìn thấy Từ Đồng Quy đang đứng ở một bên.

Dường như không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người này, cậu nghiêng đầu, duỗi tay còn lại không bị thương của mình ra với thái độ rất tự nhiên, giọng khàn khàn nói: “Điện thoại tôi hết pin rồi.”

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.

“…”

Nhìn nhau một lúc, Từ Đồng Quy lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cậu.

Nhận lấy điện thoại, vui vẻ mở ra Anipop, Giang Vu Tận lễ phép cảm ơn, sau đó hỏi: “Sao anh lại đến đây.”

Ngoài cơ thể vẫn quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, cậu chơi Anipop năng lượng dường như còn tốt hơn nhiều so với người bình thường.

“Tôi chịu trách nhiệm về đường hầm.”

Loại bỏ những vật nhỏ trong tay, Giang Vu Tận nghe thấy người bên cạnh hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra trong đường hầm.

Cậu chọn lọc ra một số sự thật, cuối cùng nói: “Sau khi Chu Dương bị đánh bất tỉnh, tôi cũng bị đánh ngất, những chuyện sau đó hoàn toàn không rõ.”

Cậu nói hết sức nghiêm túc, còn giống như thực đồng tình với chính mình mà gật đầu, sau đó nói: “Thật sự rất đáng sợ.”

Vừa nói cậu vừa không ngừng click vào những vật nhỏ, rất khó có thể nhận ra cậu đang sợ hãi.

Từ Đồng Quy không nói lời nào, trong phòng chỉ còn lại âm thanh là tiếng vật nhỏ bị tiêu diệt.

Sau khi vượt qua bài kiểm tra im lặng, Giang Vu Tận cuối cùng đã khiến nơi này trở nên thoải mái như một khách sạn năm sao. Mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, cậu thuần thục đưa tay ra: “Từ Đồng Quy, nước.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.