Người kia phát cuồng
K hiểu sao dạo này mình đổi gu, lại thích mấy loại tranh cổ cổ như trên, mấy bức tranh sơn dầu nữa😅
Thấy ánh mắt thiếu niên vẫn luôn nhìn chăm chú vào những vết thương thảm thương kia, trong lòng Sở Diễn đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Đứa nhỏ này…. Đang lo lắng cho y sao?
Y cười xoa xoa đầu Quân Vong, ôn nhu nói: “Không cần lo lắng, người lớn bị thương sẽ không đau.”
Y theo bản năng xem Quân Vong thành một đứa trẻ, nhưng y đã quên rằng thiếu niên này chính là một học bá chỉ số thông minh cực cao.
Loại hành vi trợn mắt nói dối này của y quả thực là xem học bá như đứa trẻ ba tuổi mà trêu chọc.
Thiếu niên rũ mắt, trong ánh mắt chứa chan đau lòng cùng chua xót, chỉ là cảm xúc kia bị lông mi che khuất, Sở Diễn không nhìn thấy, chỉ cho là cậu ta khờ dại tin chuyện ma quỷ của y.
Vậy mà còn lo lắng người lớn bị thương, đứa nhỏ này nói không chừng cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng.
Sở Diễn nghĩ thầm, tuy rằng đứa nhỏ này sức lực có chút lớn, chỉ số thông minh cũng siêu phàm, mặc dù không thể nói chuyện để biểu đạt tình cảm suy nghĩ của bản thân nhưng ở thời khắc nào đó, cậu ta chỉ là một đứa trẻ khiến người ta đau lòng thôi.
Nghĩ như vậy, Sở Diễn liền dựa theo danh sách nhiệm vụ mang Quân Vong đi ăn sáng.
Tính sinh hoạt độc lập của Sở Diễn vẫn rất mạnh, không giống như nhiều Hoàng tử khác không có người hầu sẽ không thể tự gánh vác.
Vì thế, y nhẹ nhàng cuốn lên một chút ống tay áo, lộ ra cẳng tay xinh đẹp, trên mu bàn tay trắng nõn còn có thể thấy những mạch máu màu xanh nhạt, gần như chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta nảy sinh d*c vọng muốn làm chút gì đó với nó.
Ánh mắt thiếu niên ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm vết thương của y, không nhúc nhích, phảng phất như cậu ta chỉ có thể nhìn thấy mình thứ kia.
Sở Diễn rũ mi, ánh mắt ôn nhu rót một ly sữa bò cho Quân Vong, còn làm cho cậu ta một lát bánh mì đã tinh tế phết lên một lớp mứt trái cây blueberry mê người.
Khi Sở Diễn đưa bánh mì tới bên miệng Quân Vong, thiếu niên rõ ràng sửng sốt một chút.
Cậu ta nâng lên đôi mắt xanh biển nhìn chăm chú vào thanh niên cười rộ lên như tắm mình trong gió xuân kia.
Sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một ngụm, chậm rãi nhấm nuốt.
Cậu ta ăn rất chậm, rất tinh tế, hơn nữa mỗi một miếng đều cơ hồ có kích thước giống nhau, tần suất nhấm nuốt cũng thống nhất, giống như một cái máy móc bình yên ăn cơm.
Rất nhanh Quân Vong đã không ăn nữa, dùng ánh mắt ý bảo y ngồi xuống dùng cơm cùng mình.
Lúc này, Sở Diễn mới ý thức được đối diện Quân Vong còn có một phần đồ ăn.
Trời ạ, y vậy mà cũng có thể ăn cơm ở đây sao?
Nói như vậy địa vị của y ở đây còn không phải là ăn đồ ăn được phân phối, sau đó tìm nơi mát mẻ ngồi ngốc sao?
Hơn nữa, y vẫn tương đối thích ngồi ăn một mình một người ở một nơi an tĩnh.
Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của thiếu niên, Sở Diễn vẫn hít sâu một hơi, làm bộ nhẹ nhàng đi tới chỗ đối diện ngồi xuống.
Mới đầu y thực co quắp, cái gì cũng không dám động.
Nhưng sau đó y lại phát hiện chỉ cần mình đặt tầm mắt lên món ăn nào, thiếu niên sẽ chủ động đẩy món ăn kia đến gần y một chút.
Trời ơi kiểu để ý từng li từng tí này, mong QV cũng là công luôn á(┬┬﹏┬┬)
Thực không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ mà lại có thể quan sát một người đến trình độ này.
Những người mắc bệnh tự kỷ không phải đều chuyên chú đắm chìm trong thế giới của mình, cho dù người khác làm gì bọn họ cũng sẽ không chú ý đến sao.
Vì sao đến cả một ánh mắt rất nhỏ như vậy của y cũng đều có thể bị bắt giữ a!
Nhưng thiếu niên cũng đã ân cần đẩy đồ ăn đến trước mặt y, hiện tại rút lui tựa hồ cũng không quá thích hợp.
Yết hầu y lên xuống một chút, bắt đầu tùy tiện xiên một miếng cà chua nhỏ lên tinh tế nhấm nuốt.
Thiếu niên chống mặt, không nhúc nhích nhìn bộ dáng ăn uống của y, khóe miệng còn treo một nụ cười nhạt nhẽo.
Sở Diễn bị cậu ta nhìn đến có chút co quắp, chỉ có thể nỗ lực bộ dáng ăn uống của mình văn nhã một chút, không để một đứa trẻ chê cười.
Nhưng cho dù y làm như thế nào, thiếu niên trước sau đều mỉm cười nhìn y, làm y cảm thấy áp lực như núi.
***
Hình thức ở chung ban ngày của bọn họ cứ như vậy, Sở Diễn phát hiện Quân Vong cơ bản sẽ không đi ra ngoài, vẫn luôn yên ổn ở trong phòng, làn da cũng bởi vì không ra nắng mà có vẻ cực kỳ tái nhợt.
Thiếu niên lấy sách xuống, rất nhanh đã bị những công thức toán học cùng định lý rậm rạp trên đó hấp dẫn lực chú ý.
Những thứ khiến người thường nhìn vào chỉ muốn ngủ kia, trong mắt Quân Vong lại tản ra hưng phấn bắt mắt.
Sở Diễn nhìn cậu ta như vậy, cảm thấy loại cảm giác này cực kỳ kỳ lạ.
Để không quấy rầy đến cậu ta, Sở Diễn meo meo muốn trốn qua một góc, hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng không nghĩ tới Quân Vong lại túm lấy cổ tay y, sức lực rất lớn, khiến y không thể đi nổi.
Quân Vong nâng mắt lên nhìn Sở Diễn, trong mắt có một chút mong đợi nho nhỏ, tựa hồ hy vọng y đừng rời khỏi.
Sở Diễn chợt cảm thấy, Quân Vong như vậy rất giống một đứa trẻ.
Không thể nói chuyện, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ của mình, chỉ có thể dùng những động tác đơn giản như vậy để ngăn cản y, hoặc là dùng nước mắt, hoặc là thét chói tai.
Sở Diễn rũ mắt, thuận theo ngồi bên cạnh cậu ta, nhìn cậu ta giải những câu đố toán học khó nhằn kia như thế nào.
Thiếu niên nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền, sau đó cúi đầu chuyên chú thưởng thức món ăn tinh thần của mình.
Người a, đôi khi thật sự không thể so với người.
Quân Vong càng xem những thứ này lại càng lên tinh thần.
Sở Diễn càng xem lại càng buồn ngủ.
Đầu y gật gà gật gù, cả người buồn ngủ đến mơ màng, nhưng rất nhanh lại chuyên nghiệp lắc lắc đầu muốn làm bản thân tỉnh táo lại.
Nhưng mà rất nhanh y đã tỉnh táo lại.
Bởi vì quản sự đột nhiên phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế cầu cứu y rồi.
……..
Từ trước tới nay Quân Bất Thần đã có chứng cuồng loạn, điều này cùng đứa em trai mắc bệnh tự kỷ của hắn hình thành liên minh đối lập.
Nhưng mà bọn họ vẫn có một điểm giống nhau, đó chính là ở thời điểm nào đó sẽ đột nhiên mất khống chế, sau đó trở nên rất có tính công kích.
Quân Vong tốt hơn một chút, chỉ khi cảm thấy thống khổ mới lớn tiếng thét chói tai, nhưng cơ bản sẽ không làm thương tổn những người xung quanh.
Nhưng Quân Bất Thần lại không như vậy, thời điểm hắn phát khởi cuồng sẽ rất có tính công kích, người bên cạnh ngay lúc này phải nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt hắn, phòng ngừa bị ngộ thương.
Làm việc cho hắn có thể nói là một công việc cực kỳ nguy hiểm, khó trách tiền lương của quản sự lại cao như vậy, nhưng cho dù cao thì sao, đây quả thực là dùng mạng kiếm tiền.
Nhưng cũng bởi vì như thế, Sở Diễn đại khái biết rõ bản thân hẳn nên ở cùng một phòng với Quân Bất Thần*, chỉ là y vẫn luôn bồi Quân Vong chơi, không có thời gian đi quan sát một chút xem đây là nơi nào.
* ý chỉ SD cũng đang làm việc cho QBT thì cũng nên ở cùng phòng với ổng
Thẳng đến khi y nghe được tiếng thét chói tai của quản sự.
Nghe được âm thanh cầu cứu bén nhọn kia, động tác của Quân Vong rõ ràng đình trệ một chút, trên mặt lộ ra một chút thần sắc khẩn trương.
Sở Diễn cho rằng cậu ta đang sợ hãi, vì thế nhẹ nhàng vuốt lưng thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một chút, cậu ở đây chờ tôi.”
Nhưng Quân Vong lại không muốn buông tay y ra, gắt gao nắm lấy cổ tay y, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Sở Diễn cảm thụ được độ ấm cùng lực độ cường ngạnh chỗ bị nắm.
Lúc này quản sự không biết gặp chuyện gì, thanh âm đứt quãng, thậm chí càng ngày càng yếu.
Trong lòng Sở Diễn từng trận dông tố, cực kỳ hoảng loạn, không biết mình nên làm sao.
Y không biết nên an phận thủ thường ngồi ngốc ở đây, không cần đi ra ngoài rước họa vào thân, hay là nên đi ra ngoài xem tình huống của quản sự.
Y nghe được âm thanh va chạm kịch liệt như vật gì đó bị thô bạo ném lên tường, còn có âm thanh nặng nề trầm đục của thứ gì đó bị xô ngã.
Những thứ này đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi kh ủng bố.
Y không thể tưởng tượng nổi, Quân Vong vậy mà lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy sao.
Cậu ta có một người anh trai tùy thời tùy chỗ có thể phát cuồng, hơn nữa còn là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ rất ít có người có thể hiểu được nội tâm cậu ta.
Lại nói tiếp, Sở Diễn kỳ thật cũng không phải rất hiểu thiếu niên này, ngược lại phần lớn thời gian đều là thiếu niên này bao dung y.
Nhưng mà có lẽ bởi vì nguyên nhân này, y mới muốn vì cậu ta mà làm một số việc trong khả năng cho phép của mình.
Sở Diễn không nhớ rõ lắm mỗi lần Quân Bất Thần phát cuồng sẽ kéo dài bao nhiêu lâu, cũng không biết thời điểm hắn phát cuồng sẽ có nhiều ít nguy hiểm.
Y chỉ có thể tạm thời thử một lần.
Chỉ là trước mắt Quân Vong đang gắt gao nắm lấy y không chịu buông tay, trong mắt tràn đầy chân thật đáng tin cùng sự lo lắng kháng cự.
Sở Diễn lẳng lặng nhìn cậu ta một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tôi không đi nữa.”
Quân Vong nghiêng đầu nhìn y, tựa hồ đang hoài nghi tính chân thật trong lời nói của y.
Sở Diễn tiếp tục thề son sắt: “Bên ngoài nguy hiểm như vậy, cho dù có đánh chết tôi cũng không dám đi ra ngoài.”
Ánh mắt y nhẹ nhàng dời xuống, nhìn những ngón tay gắt gao bắt lấy cổ tay y của Quân Vong, có chút đáng thương nói: “Tiểu điện hạ của tôi, cậu buông lỏng ra một chút, nói thật, tôi hơi đau một chút.”
Quân Vong nghe vậy, tựa hồ nghe hiểu, vì thế thử buông lỏng cổ tay Sở Diễn ra một chút.
Sở Diễn vừa lòng sờ sờ tóc thiếu niên, sau đó cực kỳ không có võ đức quay đầu liền đi, vì không cho Quân Bất Thần cơ hội đụng chạm tới thiếu niên, sau khi y rời đi còn khóa cửa lại.
Thật sự thực xin lỗi, y có tội, y lừa đứa trẻ đó.
Quân Vong chỉ còn lại một mình trong phòng, sau khi phản ứng lại mới cản thận suy nghĩ, Sở Diễn lừa hắn, lại một mình đi tới chỗ anh trai.
Y lừa mình…
Quyển sách nguyên lý toán học vốn được yêu thích không buông từ trên tay cậu ta rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Quân Vong thất tha thất thểu đứng lên, trong miệng nỗ lực phát ra một ít thanh âm mơ hồ không rõ, nhưng cậu ta nói không rõ, câu ta vô pháp nói cho Sở Diễn biết mình không muốn y rời đi, không muốn y rời khỏi tầm mắt của mình.
Cậu ta cũng vô pháp nói cho y rằng trong nháy mắt y rời đi kia, mình có bao nhiêu sợ hãi.
“A……”
“A….”
“A a a a!!!!”
Cậu ta ngả nghiêng lảo đảo chạy tới chỗ then cửa, một bên thét chói tai, một bên mạnh mẽ xô ngã cửa phòng.
Trở về…
Trở về……
Anh luôn đi tới bên anh ta…
Luôn là như vậy…..
Khá là nghi nha, đây rõ ràng là lần đầu SD rời khỏi QV để đến chỗ QBT nhưng QV lại dùng từ “luôn”?
***
Hiện giờ trong thư viện của Quân Bất Thần đã hỗn độn khó coi.
Còn có quản sự hơi thở đã thoi thóp nép trong góc, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm động tác của Quân Bất Thần, sợ hắn luẩn quẩn trong lòng một cái lại vung tay thêm một lần nữa.
Tuy rằng đây là công việc có mức lương cao, nhưng cũng kiêm luôn tính nguy hiểm cao đấy! Hơn nữa tính nguy hiểm này thật sự cao qua đầu a!
Trước mắt người có thể cứu ông ta chỉ có hai người, một vị là Quân Vong điện hạ mỗi ngày đều đắm chìm trong thế giới của mình, một vị khác là một đứa trẻ xui xẻo, thoạt nhìn hoàn toàn không thể cứu ông ta nổi.
Hiện tại sinh mệnh của ông đang bị đe dọa, an nguy sớm tối, ăn bữa nay lo bữa mai, mặt trời chiều ngả về Tây, xuống…..
Ông ta nghĩ không nổi nữa.
Bởi vì hai con mắt của Quân Bất Thần đều đã hoàn toàn chuyển sang đỏ đậm, lệ khí cả người hắn quả thực có thể hóa thành hữu hình, đông lạnh cả người quản sự, không dám làm ra động tác nào.
Tình cảnh trước mắt ông quả thực vô cùng không xong.
Quân Bất Thần vô cùng tối tăm đi từng bước một tới gần ông, nhìn thì như từng bước nhỏ, trên thực tế mỗi một bước đều uy hiếp sinh mệnh ông ta, chậm rãi tích lũy, thúc đẩy cột sinh mệnh của ông ta tụt xuống ngày một nhanh.
Quản sự lập tức sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
Quân Bất Thần nhìn quản sự bị hắn dọa tới mức cả người run rẩy, tâm tư vốn đã bực bội lại càng trở nên thô bạo.
Gân xanh trên thái dương hắn bạo khởi, giữa mày nhăn lại thật sâu, trong mắt là sự điên cuồng vận sức chờ phát động, giống như dã lang* tùy thời chuẩn bị cắn xé con mồi.
* con sói hoang dã, hung hãn
Nhưng kỳ thật chính hắn cũng không qua tốt.
Mạch máu của hắn phảng phất như bị vô số con kiến gặm c ắn, cả người chìm vào một loại cảm giác dày vò thống khổ vô pháp bứt ra.
Loại bệnh này luôn tra tấn tinh thần hắn ngày một vặn vẹo.
Hắn muốn dùng bạo lực phát ti3t ngọn lửa trong lòng mình, nhưng càng giãy giụa, ngọn lửa này ngược lại càng cháy mạnh hơn, thẳng đến khi cắn nuốt hết lý trí của hắn.
Ngón tay lạnh băng của hắn bóp chặt cái cổ yếu ớt của quản sự, từng chút một buộc chặt, muốn hủy diệt hết mọi thứ làm hắn chướng mắt.
Hủy diệt…
Đồ vật chướng mắt…
Quản sự tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Đôi mắt Quân Bất Thần đỏ ngầu như máu, tâm tình cảm nhận được khoái ý khi quản sự trong tay hắn từng chút một hít thở không thông.
Lý trí bị tiêu hao hầu như không còn, cả người sắp biến thành Tu La bò lên từ Địa ngục.
Hắn cảm thụ được linh hồn của mình bị xé rách đến vặn vẹo.
Hắn cảm giác lý trí của bản thân sắp biến mất.
Hủy diệt mọi người…
Bao gồm chính hắn.
“Quân Bất Thần!”
Một thanh âm mát lạnh đột nhiên vang vọng trong phòng, càn quét đi tuyệt vọng đen nhánh.
Quân Bất Thần chậm rãi dừng động tác trong tay, con mắt run rẩy, cứng đờ quay đầu nhìn lại, giống như máy móc già nua hủ bại.
Ngực Sở Diễn phập phồng kịch kiệt, biểu cảm trên mặt không rõ là nôn nóng hay là sợ hãi, một bên y đỡ tường th ở dốc từng ngụm, một bên muốn đánh thức lý trí Quân Bất Thần.
Trong nguyên tác có ghi Lăng Phong dùng cách nào để giảm bớt chứng cuồng loạn của Quân Bất Thần, trong đó có một ít là cách mà tạm thời y có thể dùng, một ít cách cần bỏ ra công sức học tập, còn có một ít nữa cho dù như thế nào cũng không thể sử dụng.
=))) cách gì cơ??
Nhưng xem ra, lớn tiếng kêu tên tựa hồ thật sự có thể đánh thức một chút lý trí của hắn.
Trong lòng Sở Diễn tự cổ vũ mình một chút.
Mày có thể, mày có thể!
Sau đó y thấy Quân Bất Thần chậm rãi buông lỏng cổ quản sự ra, bắt đầu từng chút một đi tới chỗ y.
Sở Diễn tức khắc cảm thấy hành vi vừa rồi của mình chính là dùng súng bắn chim đầu đàn*, vác đá đập chân mình, cực kỳ ngu xuẩn, cực kỳ ngốc nghếch.
* dùng bản thân gây sự chú ý
Quân Bất Thần nhìn Sở Diễn chăm chú bằng ánh mắt u ám mà thâm thúy, nhưng lại thực quỷ dị, vậy mà mất đi hơn phân nửa lệ khí.
Tâm tình Sở Diễn loạn thành một đoàn, hoảng muốn chết.
Y cảm thấy tình huống hiện tại hẳn là nên tự bảo vệ bản thân là chính, hóa giải chứng cuồng loạn của Quân Bất Thần là phụ, giải cứu quản sự lại xếp sau nữa.
Đại não y bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, muốn thông qua nguyên tác tìm ra phương pháp giảm bớt chứng cuồng loạn của Quân Bất Thần.
Sau đó, y nghĩ tới một phương pháp khó nhằn trong nguyên tác!
Trong sách Lăng Phong dùng tình yêu, đôi tay nâng gương mặt Quân Bất Thần lên, cho hắn một nụ hôn nồng cháy, xưng là nụ hôn tình yêu!
“……”
Y nghĩ đến thứ này thì có ích lợi gì a! Hiện tại không giống như vậy! Cho dù y thật sự hôn Quân Bất Thần thì có ích lợi gì a! Huống chi y dám hôn sao? Y không dám được chưa!
Mau ngẫm lại! Mau ngẫm lại! Còn phương pháp gì khác không!
Bên này Sở Diễn liều mạng tự hỏi, nhưng Quân Bất Thần lại không cho y quá nhiều thời giờ.
Cuối cùng, Quân Bất Thần dồn cả người Sở Diễn vào góc tường, không thể thoát đi, Sở Diễn đáng thương vô cùng, vẫn như cũ không có biện pháp phá vỡ cục diện này.
Quân Bất Thần cao hơn Sở Diễn rất nhiều, sắc mặt hắn áp lực bức Sở Diễn đến góc tường, cánh tay chống trên đầu y, từ trên cao nhìn xuống chăm chú mà nhìn y, đôi huyết đồng* tràn ngập cảm xúc Sở Diễn không hiểu.
* đôi con ngươi màu máu
Sở Diễn khẩn trương không biết làm sao, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, thậm chí đến cả cái chết của chính mình, vạn nhất thất bại thì nên xử lý hậu sự như thế nào, làm hoả táng hay là thổ táng, quan tài chôn ở chỗ nào, có thể có người trộm mộ hay không y cũng không có tinh lực để suy nghĩ.
Khi tinh thần y đang khẩn trương cường độ cao, Sở Diễn giơ tay giữ lấy cái ót Quân Bất Thần, làm cho thân thể hắn hơi cúi xuống một chút, sau đó, Sở Diễn nhắm hai mắt lại, như là anh dũng hy sinh mà lưu lại một nụ hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Quân Bất Thần.
Cảm thụ được độ ấm trên môi, Quân Bất Thần không khỏi mở to hai mắt.
Sự cuồng loạn trong lòng như kỳ tích mà biến mất từng chút một, trong xương cốt cũng không còn loại thống khổ tim cào phổi ngứa nữa, chứng cuồng loạn đã tra tấn hắn vậy mà thật sự có dấu hiệu lui đi.
Sở Diễn hôn rất nông, vừa chạm vào liền tách ra, nhanh đến nỗi Quân Bất Thần không kịp phản ứng.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sở Diễn, Quân Bất Thần theo bản năng một lần nữa hôn lại.
Nụ hôn của hắn không ôn nhu như của Sở Diễn, đó là nụ hôn thô bạo, giảo hoạt, dài dòng, không cho cự tuyệt, khiến người ta vô pháp th ở dốc.
Sở Diễn là một thanh niên ngây ngô về phương diện này, kỹ năng hôn cũng không quá thuần thục.
Y cảm giác mình bị hôn đến thiếu oxy, không thở nổi.
Y muốn chạy trốn khỏi nụ hôn này, nhưng ở phương diện này Quân Bất Thần quả thực chính là thiên phú dị bẩm, đăng phong tạo cực*, hoàn toàn không cho y thoát đi chút nào.
*lên được tới đỉnh cao nhất.
Trong lòng quản sự run sợ nhìn một màn này, đầu óc cực kỳ hỗn loạn, nghĩ thầm con tin Đế quốc này sao lại hôn Quân Bất Thần, còn hôn đến khó tách rời, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào! why!
Sở Diễn cũng không biết mọi chuyện là như thế nào, hiện tại y bị hôn đến choáng váng đầu óc, căn bản không thể động đậy.
Quân Bất Thần giống như lữ khách sa mạc gặp nước, điên cuồng cướp lấy thứ có thể khiến hắn trấn định trên người thanh niên.
Hắn tựa hồ đột nhiên lý giải được vì sao em trai mình lại sinh ra cảm giác không muốn xa rời đối với người này như vậy.
Bởi vì từ góc độ nào đó mà nói, Sở Diễn thật sự rất giống như thuốc của bọn họ.
Bọn họ vốn không có thuốc chữa, hiện tại có giải dược như dê vào miệng cọp.
Như vậy từ đây y đừng hy vọng có thể thoát khỏi đây.
Không biết qua bao lâu, Quân Bất Thần rốt cuộc chậm rãi buông y ra.
Lúc này hai chân Sở Diễn mềm nhũn, bước chân phù phiếm, gương mặt đỏ bừng, y cảm giác ngay cả đi đường cũng không nổi, chỉ có thể dựa lưng vào tường chậm rãi trượt xuống, khuôn ngực phập phồng kịch liệt, há miệng hô hấp.
Ngay lúc này, cánh cửa bị lộ ra một khe hở đột nhiên mở ra.
Bên ngoài là một thiếu niên làn da tái nhợt, biểu tình tối tăm.
Cậu ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, không biết đã nhìn bao lâu.
Aida, khá là kịch liệt đấy=)))