Tôi sai rồi, lại yêu tôi một lần nữa
Hiện tại Sở Diễn đang trong trạng thái mặt vô biểu tình, nhưng thực tế nội tâm của y giờ phút này lại như sóng thần lũ cuốn! Sóng to gió lớn! Trời sụp đất nứt!
Dưới biểu tình đờ đẫn của y cất giấu cảm xúc:
Cứu mạng a a a, bị trẻ con nhìn thấy!!
Y dạy hư trẻ nhỏ rồi!!! ( lệch trọng điểm)
Hình như y bị cưỡng hôn!!! ( hậu tri hậu giác* phát hiện)
*là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ có mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
Có thể là kỳ thật đứa trẻ kia không nhìn thấy gì cả? ( tự an ủi)
Nhưng mà môi cũng bị hôn rách rồi!!! ( tự an ủi thất bại!)
Sở Diễn ngốc lăng nhìn thiếu niên ánh mắt tối tăm kia, bị một ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, Sở Diễn vậy mà có một loại cảm giác mình đã phạm phải một sai lầm to lớn.
Không nên tự tiện rời đi, không nên để cậu ta một mình trong căn phòng khóa kín.
Hồi tưởng lại những tình tiết trong nguyên tác, Sở Diễn tựa hồ đã hiểu rõ vì sao đứa nhỏ này sẽ không vui như thế khi thấy mình cùng anh trai cậu ta hôn nhau.
Theo tiểu thuyết miêu tả, Quân Vong vốn cực kỳ ỷ lại anh trai mình, hơn nữa cực kỳ kháng cự người ngoài tiếp xúc với Quân Bất Thần, sợ bọn họ cướp đi đồ vật vốn nên thuộc về mình.
Cậu ta không thích có người xa lạ xông vào thế giới của bọn họ, ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của bọn họ.
Cho nên trong nguyên tác, nếu Lăng Phong muốn cùng Quân Bất Thần ở bên nhau, còn phải trải qua khảo nghiệm của Quân Vong.
Xưa có mâu thuẫn nan giải giữa mẹ chồng nàng dâu, nay có quan hệ khó phá giữa em rể anh dâu*.
* chỗ này tg để là em dâu nhưng QV là em trai QBT thì phải là em rể mới đúng nên mình sửa lại như trên, chắc tg nhầm
Như vậy thì tình huống hiện tại vừa xem đã hiểu ngay.
Hiện tại Quân Vong tất nhiên đang ghen tị, bởi vì anh trai mình cưỡng hôn y, cho nên tâm hồn trẻ thơ của cậu ta cảm nhận được sự uy hiếp, vì để tự bảo vệ bản thân mà bắt đầu tức giận.
Khẳng định cậu ta đang nghĩ rằng Sở Diễn là một tên ngoại nhân, dựa vào cái gì có thể có được sự chú ý của anh trai, còn cùng anh trai sinh ra tiếp xúc da thịt, còn hôn đến khó tách rời!
Trong lòng Sở Diễn yên lặng chảy xuống một giọt nước mắt.
Y cũng không nghĩ tới mà, thời khắc khẩn cấp như vừa rồi đương nhiên bảo mệnh quan trọng, hơn nữa y cũng không nghĩ tới Quân Bất Thần sẽ làm ra hành động khác thường như vậy, vậy mà sẽ từ bị động hóa chủ động hôn lại y! Một chút đường sống đều không chừa lại!
Nhưng cũng may hiện tại chứng cuồng loạn của Quân Bất Thần tựa hồ đã giảm bớt, ít nhất cũng không ném đồ vật lung tung đả thương người vô tội vạ, Sở Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Để trấn an tâm hồn trẻ nhỏ, Sở Diễn đỡ mặt tường từng chút một đứng lên, sau đó vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích tình huống trước mắt sao cho Quân Vong có thể nghe hiểu.
Một ánh mắt Quân Vong cũng không chia cho anh trai mình, trước sau như một thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào Sở Diễn, nhìn đến nỗi Sở Diễn tội lỗi tràn đầy.
Y khóc không ra nước mắt: Thực xin lỗi, tên ngoại nhân như tôi chậm trễ cậu thủ túc chi tình* với anh trai mình.
* chỉ tình anh em ruột thịt
Các người để tôi rời đi, nơi xấu hổ như này tôi một khắc cũng không ở nổi nữa.
Quân Vong nhìn ánh mắt trốn tránh của Sở Diễn, cánh môi bị hôn rách, còn có những vệt đỏ ửng chưa kịp biến mất trên gương mặt, tối tăm trong lòng ngày càng phóng đại.
Sở Diễn đi tới trước mặt thiếu niên, ánh mắt co quắp, không biết nên giải thích như thế nào với cậu ta.
Nhưng không đợi y nghĩ kỹ, Quân Vong đã vươn tay ôm lấy eo y, ôm đến kín mít, sau đó dùng một loại ánh mắt ý vị không rõ gắt gao nhìn chằm chằm Quân Bất Thần.
Sở Diễn kinh ngạc nhìn cậu ta, đầu óc choáng váng, có chút không rõ ràng lắm mọi chuyện.
Vậy là không đúng rồi.
Vì sao cậu lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh trai mình chứ.
Cậu phải dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi mới đúng!
Quân Bất Thần đối mặt với thái độ của em trai, biểu tình không nóng không lạnh.
Em trai hắn vẫn luôn như vậy, đối với đồ vật mình yêu thích luôn muốn chiếm làm của riêng, ở phương diện này cho dù là ai cũng không cho mặt mũi.
Ừm, đúng, khả năng ngay cả khái niệm “Mặt mũi” cậu ta cũng không biết.
Tóm lại trong thế giới quan của cậu ta, từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng Sở Diễn, như vậy từ nay về sau, người này chỉ có thể thuộc về cậu ta, thân cận với cậu ta, trừ cậu ta ra y không thể cười với bất kỳ người nào cả, cũng không thể quan tâm bất kỳ kẻ nào.
Nhưng Sở Diễn lại không phải đồ vật, sẽ không theo ý cậu ta.
Giống như bây giờ, Sở Diễn đã đáp ứng rằng sẽ không đi ra ngoài nhưng vẫn nghĩa vô phản cố rời đi, lại còn ở nơi mà cậu ta không nhìn thấy thân cận với anh trai mình, thậm chí là hôn môi!
Quân Bất Thần chậm rãi rút ra khỏi chứng cuồng loạn, con ngươi vốn tối tăm kia cũng chậm rãi rút đi màu máu.
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của hắn mới thấy bộ dáng bình thường tuy rằng tối tăm lạnh nhạt, nhưng lại cực kỳ đáng quý.
Quản sự thấy Quân Bất Thần chậm rãi khôi phục bình thường, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, niệm a di đà phật, Hallelujah.
Cùng lúc đó, trong lòng ông ta lại yên lặng nổi lên cảm động.
Người trẻ tuổi thoạt nhìn không tính công kích này vậy mà nguyện ý chạy ra cứu ông ta một mạng ở thời khắc mấu chốt, đây là việc mà bao nhiêu người cũng không dám làm.
Nếu hôm nay đổi thành Sở Diễn bị nhốt ở đây, lớn tiếng cầu cứu ông, ông nhất định sẽ lựa chọn làm như không thấy, thậm chí để mình không bị thương còn sẽ thay bọn họ yên lặng đóng lại cửa phòng, để một mình người kia ở lại thừa nhận thô bạo huyết tinh của Quân Bất Thần.
Ông ta là người như thế, cho nên nghĩ rằng Sở Diễn cũng sẽ như vậy.
Rốt cuộc những đứa trẻ lớn lên trong Hoàng thất đều ít nhiều am hiểu lục đục với nhau, sẽ không lỗ m ãng vọt vào cứu một người không liên quan như vậy.
Người như vậy thực ngốc.
Nhưng mà, người ngu ngốc như vậy lại có thể chậm rãi tra tấn lương tâm của ông.
Ông ta vậy mà bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của thanh niên.
Rốt cuộc lần này, thanh niên kia đã đạt được sự chú ý cùng lòng tranh đoạt của hai vị đại nhân này.
***
Dưới ánh mắt tối đen chăm chú của Quân Bất Thần, Quân Vong gắt gao túm chặt cánh tay Sở Diễn, đưa y rời khỏi căn phòng hỗn độn này.
Quản sự run rẩy đứng lên, sợ Quân Bất Thần luẩn quẩn trong lòng lại tới tra tấn ông.
Chẳng qua vị kia thật ra không đặt tâm tư lên người ông, mà nhìn thật lâu vào bóng dáng Sở Diễn rời đi, trong mơ hồ, tấm lưng kia phảng phất trùng lên thân ảnh một người nào đó trong trí nhớ.
Chỉ là khi hắn cố nhớ lại người kia, trong đầu liền dấy lên đau đớn cùng những mảnh nhỏ hỗn độn của ký ức.
………
Sở Diễn bị Quân Vong đưa tới căn phòng ban đầu của bọn họ.
Sở Diễn nghĩ thầm Quân Vong thoát ra bằng cách nào, nhưng khi y nhìn thấy cánh cửa bị dỡ ra một cách bạo lực như kia, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy đáy lòng phát lạnh, sợ Quân Vong luẩn quẩn trong lòng sẽ bẻ gãy tay mình.
Y thật sự không thể tưởng được, sức lực của một đứa trẻ sao lại có thể lớn như vậy.
Hơn nữa y chỉ rời đi một lát, lẽ ra Quân Vong- người đã quen một mình trong phòng, phải đắm chìm trong thế giới của bản thân mới đúng, sao lại có suy nghĩ mãnh liệt muốn đi tìm y như vậy.
Sở Diễn không rõ.
Quân Vong cường ngạnh kéo Sở Diễn đến phòng liền thả tay, cả người đều chìm vào một loại trạng thái áp suất thấp, sau đó, cậu ta lại lần nữa trở lại vị trí cũ đọc sách.
Sở Diễn cho rằng cậu ta đã bình tĩnh lại, lại về với hình thức sinh hoạt bình thường.
Nhưng rất nhanh Sở Diễn đã phát hiện, Quân Vong đã nhìn chằm chằm vào trang sách kia thật lâu, hơn nữa vẫn luôn không lật qua, phảng phất tâm tư của cậu ta không đặt trên đó.
Lúc này y mới ý thức được, đứa nhỏ này hẳn là đang giận dỗi.
Nhưng cậu ta tức giận vì điều gì?
Y nhất thời có chút không rõ.
Nhưng y đã là một người lớn, có được kỹ xảo nhận sai được tích lũy trong nhiều năm, nhận sai với lão sư, nhận sai với gia trưởng, nhận sai với Thủ trưởng, còn phát sinh thêm một ít biến cố phải nhận sai với hệ thống, nhận sai với đủ loại người, tập mãi đã trở thành thói quen nghiệp vụ của y, thậm chí còn ngộ ra một ít vấn đề tâm đắc.
Vì thế y nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Quân Vong, nghiêng đầu nhìn chằm chằm sườn mặt cậu ta, muốn nhìn một chút xem cậu ta có tức giận hay không, nếu có thì cậu ta đã tức đến tình trạng nào rồi.
Hiện tại Quân Vong đang mặt vô biểu tình.
Lúc này, Sở Diễn đột nhiên nhớ tới, hình như trong trí nhớ, sau lần đầu tiên Quân Vong chú ý tới y đã đặc biệt thích mỉm cười với mình.
Mà hiện tại khóe miệng cậu ta lại không có một tia phập phồng, thẳng tắp.
Đây….. Tuyệt đối là tức giận rồi.
Sở Diễn thở dài, duỗi tay muốn xoa xoa đầu Quân Vong, nhưng nghĩ nghĩ, lại yên lặng buông tay xuống.
Những người tức giận sẽ không thích bị động tay động chân, huống chi mình còn là người làm cậu ta tức giận.
Sở Diễn mang theo xin lỗi, ôn thanh nói: “Thực xin lỗi, điện hạ, tôi không có tuân thủ hứa hẹn với ngài, tự tiện nhốt ngài lại.”
“Ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, ngài đừng tức giận có được không.”
“Còn nữa vừa rồi tôi và anh trai ngài cách nhau gần như vậy, hoàn toàn là vì chúng ta đang chào hỏi, không sai, chào hỏi, trong văn hóa nước tôi, hôn là một phương thức biểu đạt hữu hảo, giữa bạn bè với nhau đều sẽ làm như vậy.”
Không sai, Sở Diễn lại bắt đầu miệng lưỡi trơn chu lừa gạt trẻ nhỏ.
Nghe vậy, ngón tay đang cầm sách của Quân Vong siết chặt.
Nhưng sự chú ý của Sở Diễn lại không đặt ở chỗ này, y còn cực kỳ dụng tâm giải thích: “Ngài phải tin tưởng anh trai ngài vĩnh viễn yêu thương ngài nhất, mọi người trong mắt anh trai ngài đều là mây bay, không có nửa phần vị trí, nhưng ngài không giống vậy, mọi sự kiên nhẫn anh trai đều dành cho ngài, ngài vĩnh viễn là người hắn yêu nhất.”
Quân Vong: “……”
Sở Diễn nỗ lực biểu đạt rằng, y và anh trai cậu ta hôn môi thật sự không đại biểu cho gì cả, để cậu ta không nghĩ nhiều, cậu vĩnh viễn là đứa trẻ mà anh trai cậu yêu nhất.
Nhưng đây căn bản không phải vấn đề cậu ta để ý.
Thứ cậu ta để ý là y để một mình cậu ta lại trong căn phòng khóa kín, sau đó mạo hiểm rằng mình có thể bị thương mà nghĩa vô phản cố đi tới chỗ anh trai mình.
Cậu ta cảm giác mình đã bị bỏ rơi.
Sắc mặt Quân Vong càng ngày càng lạnh, cậu ta chậm rãi khép sách lại, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi chạm vào khuôn mặt Sở Diễn.
Thực lạnh.
Sở Diễn có muốn nắm lấy bàn tay cậu ta truyền sang một ít hơi ấm.
Nhưng hành động tiếp theo của Quân Vong lại khiến y tạm thời ngừng lại ý niệm này.
Bởi vì Quân Vong muốn đút thuốc cho y!!!
Y đột nhiên nhớ tới, lúc trước quản sự đưa cho y thật nhiều quy củ, trong đó một cái chính là phải vì sự an toàn của điện hạ mà ăn vào loại thuốc này.
Nhưng bởi vì vẫn luôn không có người nhắc nhở nên y đã quên mất chuyện này.
Hiện tại nghĩ đến, y quên mất, nhưng lại có người thay y nhớ tới.
Đáng buồn hơn chính là, cái người vốn nên đốc thúc y uống thuốc ban đầu căn bản không có ý định để y uống, nhưng hiện tại lại đột nhiên làm như vậy, điều này nói lên cái gì!
Nói lên rằng đứa nhỏ này thật sự tức giận, hơn nữa còn là cái loại làm sao cũng không dỗ nổi a!!!
Sở Diễn khẩn trương nhìn viên con nhộng bị đưa tới bên miệng, còn có một ly nước độ ấm vừa phải.
Nếu y là một người bệnh, tình cảnh này có thể gọi là một lần phục vụ tốt đẹp.
Nhưng vấn đề là hiện tại thân thể y vẫn còn tốt, ăn gì cũng ngon, loại thuốc đang được đút lại là thứ dùng để khống chế y!
Việc này sao y có thể vui nổi.
Vì thế y còn muốn giãy giụa một chút: “Tiểu điện hạ, tôi thật sự biết sai rồi, có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không.”
Quân Vong vẫn không nhúc nhích nhìn y chăm chú, thái độ rất kiên định.
Sở Diễn không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp.
Y muốn phỏng theo những thứ đã xem trên TV, giấu dưới lưỡi hoặc là trong cổ họng của mình nhưng Quân Vong thật sự quá nhạy bén, dễ dàng phát hiện động tác nhỏ của y.
Sở Diễn khóc không ra nước mắt, đành phải ngoan ngoãn nuốt viên thuốc kia vào.
Thấy y nuốt thuốc rồi, trên mặt Quân Vong cuối cùng cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, một lần nữa dựa vào y, để y bồi mình đọc sách.
Sở Diễn nghĩ thầm, đây chính là trẻ con đi.
Nói tức giận liền tức giận, nói vui vẻ liền vui vẻ.
Y tạm thời bình tĩnh lại, lẳng lặng bồi bên cạnh cậu ta, cùng lúc đó, y cũng bắt đầu tưởng tượng ra thân thể của mình từng bước một phân giải viên con nhộng ấy như thế nào, sau đó dung hợp vào máu thịt y.
Nghĩ đến đây, trong lòng y có hơi khẩn trương.
Hy vọng…. Sẽ không phát sinh chuyện gì.
Sở Diễn cứ như vậy không có việc gì ở bên cạnh thiếu niên cả ngày, cuối cùng ở đến tối luôn.
Bên ngoài trời sao rạng rỡ, phòng trong lại chỉ có một chiếc đèn phát ra ánh sáng lờ mờ, ánh đèn vàng rượm khiến căn phòng có vẻ ấm áp đơn thuần.
Sở Diễn nhìn ánh đèn, chậm rãi lâm vào hồi ức.
Trước kia hình như y cũng thích nhìn ánh đèn rồi đi vào giấc ngủ như vậy.
Nhưng sao sau đó lại thay đổi chứ.
Vì sao bây giờ lại không thích bật đèn rồi.
Thời điểm y lâm vào hồi ức, tầm mắt không có tiêu cự, cả người ngốc lăng nhìn chiếc đèn ngủ kia, phảng phất như đang nhìn chăm chú vào ký ức sớm đã mông lung của mình, không biết đang tự hỏi cái gì.
Rất nhanh Quân Vong đã rửa mặt xong đi vào phòng.
Sở Diễn chuẩn bị thay cậu ta đọc sách rồi đi sang phòng khác ngủ.
Lại nói tiếp những đứa trẻ khác chuyện kể trước khi ngủ đều là truyện cổ tích, Quân Vong lại không như vậy, cậu ta nghe nguyên lý vật lý.
Sở Diễn ngay cả đọc cũng gập ghềnh, những Quân Vong lại không trách gì cả.
Bất tri bất giác, từ đêm đã về khuya.
Sở Diễn định giúp Quân Vong chỉnh lại chăn, sau đó tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngủ một giấc.
Y cảm thấy mình còn rất có thiên phú làm kẻ lưu lạc, giường ngủ xa hoa mềm mại có thể ngủ, sàn nhà cứng rắn cũng không sao.
Đây nói lên điều gì, nói lên rằng năng lực thích ứng của y rất mạnh a!
Nhưng mà làm người thì đâu ai biết được chữ ngờ.
Khi tay Sở Diễn vừa chạm tới cửa, định đẩy cửa rời đi cả người bỗng trở nên hư nhuyễn không thể động đậy, thân thể y không hề dự liệu ngã xuống, đỡ mép giường, không chút sức lực.
Cả người y đều ngốc rồi.
Y gian nan nhìn về phía Quân Vong, phát hiện trên mặt thiếu niên kia mang theo nụ cười, tựa hồ không có chút ngoài ý muốn nào.
Trong lòng Sở Diễn chợt lạnh, đột nhiên cảm thấy người thiếu niên thoạt nhìn phúc hậu vô hại này kỳ thật không đơn giản như y tưởng tượng.
Y chỉ có thể gian nan đỡ mép giường, ý đồ muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng đầu gối y đã chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, đôi chân giống như tê liệt, căn bản không thể động đậy.
Y rưng rưng nhìn trời, cảm giác bên tai bỗng truyền đến một giai điệu duyên dáng ——
Bông tuyết bay bay, gió Bắc rền vang ~
Quân Vong nghiêng đầu, si mê nhìn y, cánh tay cậu ta vòng qua dưới nách Sở Diễn, nâng y lên, nhẹ nhàng đặt y lên chiếc giường mềm mại, sau đó không chút cẩu thả đắp chăn đàng hoàng cho y, toàn bộ quá trình đều cực kỳ ôn nhu, không có một chút ý nghĩ muốn làm y bị thương.
Tiếp theo cậu ta nằm bên cạnh Sở Diễn, ôn nhu cười với y.
Sở Diễn nhìn Quân Vong như vậy, trong một cái nháy mắt cảm thấy cậu ta không phải là một thiếu niên, đằng sau lưng cậu ta phảng phất là một linh hồn trưởng thành.
Sau đó y không thấy nữa.
Y chỉ có thể để mặc ý thức của mình từng chút một trầm luân, thân thể giống như một cái vỏ rỗng không có linh hồn, không thể động đậy.
Y dần dần ngủ thiếp đi.
Quân Vong lật người lại, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của Sở Diễn.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt cậu ta, bóng ma và ánh sáng cân sức ngang tài, thoạt nhìn mơ hồ mà thân thiết.
Quân Vong không tính làm gì y, nhưng người này lại thật sự quá không ngoan, luôn muốn chạy trốn đến nơi cậu ta không nhìn thấy, yên lặng thừa nhận những vết thương đó.
Trước kia đã như thế, chẳng lẽ bây giờ cũng là như vậy.
Người kia… Thật sự quan trọng như vậy sao?
Không cam lòng.
Thật muốn đoạt lấy y.
Thật muốn đem người này đặt ở bên cạnh mình.
Nơi nào cũng không cho đi.
***
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ngày hôm sau quản sự lại đưa một người mới lại đây từ nơi ở của con tin.
Người mới này cũng là tiểu Hoàng tử của một quốc gia nào đó, tên là Thời An Hà, bởi vì thân phận mẫu phi anh ta tương đối đê tiện, cộng với việc anh ta không được quá sủng ái, cho nên từ nhỏ đã bị vứt bỏ đến Liên Bang.
Khiến Sở Diễn ngoài ý muốn chính là, Quân Bất Thần ra lệnh cho y học tập như thế nào để chiếu cố Quân Vong, chờ sau khi y học được sẽ để y đảm nhiệm công việc gia sư của Quân Vong.
Nói là gia sư, kỳ thật chỉ là trên danh nghĩa, năng lực tự học của Quân Vong rất mạnh, lão sư ở trong mắt cậu ta chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.
Bọn họ chỉ cần học làm thế nào để chiếu cố cậu ta là được.
Thời An Hà cực kỳ coi trọng cơ hội này, bởi vì chỉ cần lấy được tín nhiệm và yêu thích của Quân Vong như vậy việc được Quân Bất Thần coi trọng cũng là chuyện sớm muộn.
Đến lúc đó địa vị của anh ta sẽ bay vọt lên, quốc gia cũng không dám cười nhạo anh ta nữa.
Càng nghĩ như vậy, anh ta lại càng hưng phấn.
Ánh mắt anh ta nhìn Sở Diễn tràn ngập địch ý, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày anh ta nhất định thay thế được vị trí của y.
Lại nói tiếp anh ta cũng không nghĩ ra, một người mới đến trẻ tuổi như Sở Diễn làm thế nào lại có thể trong thời gian ngắn ngủi lấy được sự yêu thích của Quân Vong điện hạ, rốt cuộc y đã dùng thủ đoạn gì.
Cũng không biết y có nguyện ý dạy cho anh ta những thủ đoạn đó hay không.
Nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ, ai sẽ đem thủ đoạn để được sủng ái dạy cho người khác đâu?
Nhưng không sao, anh ta có thể trộm học, từng chút một tìm ra bí quyết, không sợ không được bọn họ coi trọng.
Anh ta tràn đầy tự tin đi tới phòng Quân Vong điện hạ.
Anh ta cảm thấy mình nhất định có thể thấy được Sở Diễn ra sức biểu hiện, lấy hết thủ đoạn cả người đi hầu hạ điện hạ.
Nhưng một màn trước mắt khiến anh ta khiếp sợ.
Anh ta vậy mà nhìn thấy Quân Vong điện hạ chủ động giang hai tay ôm lấy tên hạ nhân kia, trên mặt thậm chí còn treo nụ cười lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ bên má!