Sau Khi Xuyên Thành Bạch Liên Thái Tử Phi

Chương 36



Edit: Meg


Khi Ninh Hoàn tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì cả người vô cùng mệt mỏi, những chỗ y bị Mộ Cẩm Ngọc dùng sức siết chặt đều hằn ra vài vệt đỏ.

Trải qua một trận chiến đẫm máu thì thể trạng của Mộ Cẩm Ngọc cũng đã tốt hơn rất nhiều, vốn lúc đầu vẻ ngoài hắn còn là kiểu cao gầy ốm yếu, thoạt nhìn một cơn gió thổi qua thôi cũng sẽ không chịu nổi, song bây giờ thì cánh tay gồ lên những đường cong cơ bắp rất rõ ràng, nét bệnh tật nham hiểm của ngày xưa cũng phai nhạt đi gần hết.

Ninh Hoàn mở to mắt, y giơ tay đẩy đẩy lồng ngực đối phương: “Cả người ướt đẫm rồi.”

Bởi vì ngày hạ oi bức nên cả hai đều đổ mồ hôi, y phục đôi bên đều ướt nhẹp hết. Trường sam màu bạc của Ninh Hoàn dán sát vào cơ thể y, lộ ra một khúc eo nhìn cực kỳ mảnh mai. Y phục của Mộ Cẩm Ngọc thì còn mỏng hơn thế, lớp áo lót làm từ vải lụa đã gần như trong suốt, còn đang xộc xệch hở tung hai vạt áo ra, để lộ mảng ngực đang đổ một lớp mồ hôi mỏng, từng khối cơ ngực lẫn cơ bụng đều gồ lên nhìn rất săn chắc.

Mộ Cẩm Ngọc đương quay người ôm Ninh Hoàn vào lòng, cằm hắn nhè nhẹ ma sát lên đỉnh đầu người nọ, ngay cả mái tóc đen dài này cũng thoang thoảng mùi hương lạnh lùng đặc trưng của Ninh Hoàn, hắn cảm thấy hẳn là cả cơ thể mình đã chứa đựng đầy ắp cái mùi này rồi. Mộ Cẩm Ngọc hít một hơi thật sâu, hai bàn tay to đã bắt đầu vuốt ve bả vai người trong lòng.

Mới đầu chỉ là ở phần đầu vai, nhưng chốc lát sau đã dời vị trí xuống đằng sau lưng, Mộ Cẩm Ngọc xoa nắn phần xương bả vai của y, cảm giác khi chạm vào nơi này cực kỳ thoải mái.

Giống như trong giấc mộng của hắn, khi ấy hắn hoàn toàn chiếm được Ninh Hoàn trọn vẹn.

Nhưng lại chẳng theo một trình tự nào.

Càng ôm thì càng nóng, từng giọt mồ hôi không ngừng chảy ra khiến cả người đều dấp dính ẩm ướt, sắc trời ngoài kia đã sáng hẳn từ lâu, bình minh ngày hè vốn luôn mọc sớm, hai người nằm quay mặt vào nhau là có thể nhìn thấy đối phương rất rõ.

Vậy nên Ninh Hoàn cũng thấy được đôi con ngươi đỏ au của Mộ Cẩm Ngọc.

Ngón tay y cũng đã thấm đẫm mồ hôi, Ninh Hoàn nắm lấy tay đối phương: “Mùa hè rất dễ bị nóng trong người, điện hạ nên ăn chút đồ lạnh để hạ hỏa.”

Đầu ngón tay mềm mạng đụng phải lòng bàn tay có vài vết chai mỏng, chút mồ hôi từ ngón tay y dường như sắp chảy thành giọt rớt xuống, Ninh Hoàn cảm thấy bản thân thật sự không khác gì người vừa mới được vớt từ dưới nước lên.

Mộ Cẩm Ngọc lại đè lên người y một lần nữa, Ninh Hoàn nhớ lại vài chuyện song y căn bản không thể cử động chút nào, nếu chỉ so về mặt sức lực thì y chắc chắn không có cửa để thắng Mộ Cẩm Ngọc, chỉ có thể bó tay bị hắn áp ngực xuống.

“Tiếp theo phải làm gì?” Mộ Cẩm Ngọc kéo đai lưng Ninh Hoàn ra, “Cởi y phục? Cởi bên trên hay dưới trước?”

Ninh Hoàn cười ra tiếng: “Trước đây điện hạ không được ai dạy về chuyện này sao? Ít nhất cũng phải có nha hoàn chỉ cho ngài chứ?”

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Cô căn bản không có hứng thú với các nàng.”

Đôi môi mỏng của Ninh Hoàn chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Mộ Cẩm Ngọc nhìn biểu cảm mờ ám không rõ ý của y, hắn kéo hai vai y ngồi dậy: “Chẳng lẽ em được nha hoàn dạy rồi à?”

Ninh Hoàn nói: “Ta không thích…”

Song mới nói được một nửa y đã dừng lại, chuyển sang câu khác: “Trước khi xuất giá có ma ma đến giảng dạy, dù không thích nhưng vẫn nghe một chút.”

Mộ Cẩm Ngọc nheo mắt lại: “Nói kĩ lại cho cô nghe thử.”

Y từ từ ghé sát vào tai Mộ Cẩm Ngọc, nhẹ giọng lên tiếng: “Cũng chẳng có gì hay để nói, ma ma chỉ bảo nên hạn chế làm chuyện phòng the, thường xuyên quá sẽ hao tổn tinh thần của điện hạ, đối với cơ thể trăm hại không lợi, cho nên không thể dễ dàng làm được, bất cẩn chút là sẽ chết người.”

Ninh Hoàn nói xong cũng tự thấy buồn cười, y nhịn không được lại cười ra tiếng: “Điện hạ nhớ kỹ chưa?”

Mộ Cẩm Ngọc lại đẩy y ngã xuống gối: “Em đang lừa cô.”

Đôi mắt Ninh Hoàn cong cong: “Đúng là ta lừa điện hạ, nhưng là câu nào mới được?”

Mộ Cẩm Ngọc đáp: “Câu nào cũng không đúng, em nghĩ cô là nhóc con ba tuổi để em thích lừa là lừa à?”

Ninh Hoàn cười: “Vậy Thái tử điện hạ bao nhiêu tuổi rồi?”

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Cực kỳ lớn.”

Ninh Hoàn úp mặt xuống gối cười không ngừng, Mộ Cẩm Ngọc thấy bả vai y cứ rung rung khiến cho mái tóc dài đằng sau cũng lắc lư theo, hắn giang tay vớt Ninh Hoàn vào lòng ôm tiếp.

Cả hai đùa giỡn trên giường hết nửa ngày mới dậy, Ninh Hoàn cảm thấy mùa hè ở kinh thành đúng là khiến người khác vô cùng khó chịu: “Hoàng thượng có định đi hành cung tránh nóng không? Ở đây quá oi bức.”

“Chắc là thời gian tới sẽ đi, dạo này trong kinh xảy ra khá nhiều chuyện.” Mộ Cẩm Ngọc nhìn giọt mồ hôi tích ở cằm Ninh Hoàn, bèn đưa tay lau cho y, “Em giống như làm từ băng ấy, nóng lên là trên người chảy đầy nước, y phục cô bị em làm ướt hết rồi.”

Nói quyến rũ một chút thì là mồ hôi chỉ toàn mùi lãnh hương, bởi đúng là trên người Ninh Hoàn chỉ có mỗi mùi này.

Ninh Hoàn chậm rãi cầm khăn lau trán: “Buổi tối điện hạ ngủ bên gian ngoài thì thoải mái hơn, ngoài đó cũng có giường, trải chiếu trúc lên nằm là mát, cả hai không dán dính vào nhau thì sẽ không đổ mồ hôi.”

Mộ Cẩm Ngọc hừ lạnh: “Cô lại thích đổ mồ hôi.”

Ninh Hoàn đi tắm rửa một chút, cơ thể y không phải kiểu khỏe mạnh nên vẫn dùng nước ấm.

Mộ Cẩm Ngọc cũng gọi người chuẩn bị nước lạnh.

Lần thắng trận này của hắn được Hoàng đế tổ chức tiệc mừng để khao các binh lính một bữa, nên dĩ nhiên Mộ Cẩm Ngọc cũng phải có mặt.

Hoàng đế nhìn Mộ Cẩm Ngọc bằng ánh mắt rất phức tạp, lão càng quan sát càng thấy hắn rất giống mình, mấy ngày nay trong cung cũng có vài thái giám và cung nữ thường xuyên bàn tán, nói là Thái tử điện hạ rất có bóng dáng của Hoàng thượng thời trẻ.

Song việc Mộ Cẩm Ngọc giết cả Trương Chiêu lẫn Vương Quân thật sự khiến lão tức giận, nhưng mạng của hai kẻ đó lại không thể nào phủ định được công lao to lớn của hắn. Huống hồ Trương Chiêu đúng là làm việc qua loa tắc trách, bị đem ra xử lý vì vi phạm quân kỷ cũng đúng, còn Vương Quân ― Chuyện Vương Quân thông đồng với Phong Đan dĩ nhiên Hoàng đế cũng biết.

Những tướng sĩ thắng trận trở về đều nên được ban thưởng, Hoàng đế cũng không tiện lấy lại binh quyền của Mộ Cẩm Ngọc ngay lúc này. Nếu hắn là một Thái tử thông minh biết mình biết ta, thì lão cũng chỉ cần nói vài câu ám chỉ thôi, đối phương nên ngoan ngoãn giao binh quyền ra cho lão. Song mấy chuyện mà Mộ Cẩm Ngọc gây ra những năm qua thực sự quá đổ đốn, tính tình cũng không chín chắn thành thục, năm ấy khi Hoàng đế tứ hôn cho hắn, trong lòng hắn không phục đã lập tức gây ầm ĩ trước mặt tất cả quan viên. Nên giờ đây Hoàng đế lo lắng nếu như thu hồi binh quyền vào thời điểm này, rất có thể Mộ Cẩm Ngọc sẽ làm loạn luôn tại yến tiệc, đối với dân chúng thì Thái tử chính là công thần diệt trừ Phong Đan, lão không thể để hắn chịu thiệt ngay lúc này được.

Sau khi Mộ Cẩm Ngọc được thưởng thì hắn cũng chưa vội về ngay, chờ tan tiệc xong thì đi qua cung của Hoàng hậu.

Chuyện Hoàng hậu dính tới nha phiến Mộ Cẩm Ngọc căn bản không có thời gian để xử lý, khi ấy hắn còn đang chuẩn bị đi phương Bắc đánh giặc, nên việc này được giải quyết tất cả là do Ninh Hoàn giúp đỡ.

Những ngày qua Hoàng hậu thật sự đã rất cố gắng để gượng dậy, cơn nghiện nha phiến mấy tháng trước đã khiến nàng vô cùng đau đớn khó chịu, đường đường là Mẫu nghi thiên hạ song lại khổ sở đến mức chỉ muốn đập đầu vào cột mà chết, sau này nàng cắn răng lắm mới có thể chịu đựng được.

Nha phiến đúng là thứ gây hại cho người khác rất nghiêm trọng, một khi nó có cơ hội lan truyền trong dân gian, thì tất cả dân chúng sẽ rơi vào tình trạng cả ngày lúc nào cũng không tỉnh táo, Đại Lạc sớm muộn cũng sẽ bị các nước khác xâu xé tan nát. Ninh Hoàn xử lý đám người dùng nha phiến để trục lợi này sớm cũng coi như chặt đứt hậu họa sau này.

Từ bé Mộ Cẩm Ngọc đã không nhận được sự trợ giúp và nâng đỡ từ mẫu hậu giống Duệ Vương và Nhạc Vương, dường như hắn đã bị ném đến một nơi khỉ ho cò gáy nào đó, học được vài thứ linh tinh rồi lớn lên cong cong vẹo vẹo. Song mệnh của Hoàng hậu cũng khổ sở chẳng kém gì hắn, hắn không thể đòi hỏi quá nhiều thứ ở một người như nàng.

Hôm nay hắn đến thăm thì thấy tinh thần Hoàng hậu đã khá hơn rất nhiều, dung mạo lại quay về vẻ xinh đẹp diễm lệ như xưa, thậm chí còn tươi tắn hơn trước kia một chút.

Thay vì phân vân Mộ Cẩm Ngọc giống tiên đế hay là Hoàng đế hơn, thì thật ra người hắn giống nhất chính là Hoàng hậu, nét anh tuấn trên gương mặt hắn hoàn toàn được thừa hưởng từ vẻ đẹp khuynh quốc của nàng.

Hoàng hậu cười nói: “Ngươi thay bổn cung gửi lời cảm ơn đến Thái tử phi, son phấn và cao Ngọc Dung mà nàng tặng cho ta đều dùng rất tốt, khoảng thời gian ngươi không ở trong kinh nàng cũng thường xuyên tới thăm bổn cung.”

Thật ra chuyện này Mộ Cẩm Ngọc cũng không biết, bởi không ai báo cáo lại với hắn cả, hắn chỉ nhận được thông tin Ninh Hoàn tiến cung Thái hậu mà thôi.

Mỗi khi gặp Hoàng hậu hắn cũng không có quá nhiều chuyện để nói, tuy rằng Mộ Cẩm Ngọc không ghét nàng, song với tính cách của hắn thì cũng rất khó mà nảy sinh tình cảm thân thiết với nàng, chỉ là Đại Lạc trọng nhất là đạo hiếu, bản thân hắn cũng theo đó mà mưa dầm thấm đất từ nhỏ, Hoàng hậu cũng chưa làm chuyện gì gây tổn hại đến hắn, nên dĩ nhiên hắn vẫn sẽ có lòng làm tròn chữ hiếu với nàng. Hoàng thất vốn đã vô tình, thứ duy nhất gắn kết bọn họ lại với nhau chính là dòng máu chảy trong người.

Mộ Cẩm Ngọc cũng không biết nói gì với Hoàng hậu, hắn chỉ hỏi thăm tình trạng sức khỏe nàng, kể lại một vài chuyện hắn gặp được khi hành quân đánh giặc, từng lời hắn nói đều được nàng nghiêm túc lắng nghe, đợi hắn kể xong nàng mới nói: “Ngọc nhi, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không còn bốc đồng như ngày xưa nữa, dạo trước đây bổn cung nhận được thư gửi từ bên nhà ngoại, mọi người đều khen ngươi tuổi trẻ tài cao.”

Trước đây thái độ của Vương[1] gia đối với Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn mơ hồ không rõ, lúc thì lo lắng Hoàng đế sẽ phế Thái tử vì nghi ngờ thân phận của hắn, lúc khác lại cảm thấy với tính cách ấy của hắn chắc là sẽ chẳng làm nổi trò trống gì, nên bọn họ chỉ âm thầm giúp đỡ Hoàng hậu một vài chuyện, còn đối với Mộ Cẩm Ngọc thì rất ít khi qua lại. Vương gia đã xuất hiện rất nhiều thế hệ quan to quyền quý, cả gia tộc cũng có hàng trăm người, bọn họ không dám đặt cược tính mạng của mình lên người một vị Thái tử danh tiếng chẳng có chỗ nào tốt đẹp.

[1]

Song trận bình định Phong Đan của Mộ Cẩm Ngọc lần này đã khiến Vương gia thay đổi suy nghĩ, bắt đầu có ý muốn nâng đỡ Thái tử. Địa vị của Thẩm gia đã sớm vượt qua Vương gia và Thu gia từ lâu, nếu Vương gia có công trợ vua thì tương lai chắc chắn sẽ phất lên lại lần nữa.

Gần đây Ninh Hoàn rất hay ra ngoài đi thăm thú, y đã quen thuộc với từng phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, nên dù có đi một mình thì cũng không lo bị lạc đường. Thường ngày y đều sẽ dẫn theo một nha hoàn đi cùng, song hôm nay Ninh Hoàn chỉ ngồi kiệu nhỏ một người.

Y đi tắt qua con hẻm nhỏ mọc đầy hoa mai, giờ này đang có khá nhiều người đi lại ở đây, loáng thoáng còn thấy được vài tên lái buôn cùng tôi tớ sai vặt lướt qua.

Đằng trước bỗng vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, Ninh Hoàn bảo người khiêng kiệu dừng lại rồi vén màn đi xuống.

Thì ra là một nữ tử trung niên bỗng dưng ngất xỉu giữa đường, nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh vừa lảo đảo lay cánh tay của nàng vừa không ngừng gọi “Nương”. Sắc mặt nữ nhân này vẫn khá bình thường, không có vẻ tái nhợt, chỉ là phần cổ lại sưng phồng lên, gần như to gấp đôi so với người khác, mặt bên còn xuất hiện tình trạng phù thũng.

Chiếc kiệu đi đằng trước Ninh Hoàn cũng đã dừng lại, một nam tử trung niên trên mặt nuôi một chòm râu dê, dáng người cao gầy mặc mãng bào màu xanh bước xuống.

Ninh Hoàn chưa để ý đến nam tử kia, y lại gần bắt mạch cho phụ nhân ngất xỉu rồi hỏi người trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh: “Bị sưng như thế này từ bao giờ?”

Nam tử kia gần như sắp khóc: “Từ bảy ngày trước, hôm nay ta đi lấy thuốc cùng với nương, hai ngày gần đây nó sưng to tới mức khiến nương ta không ăn được cơm, chỉ có thể uống mỗi nước.”

Ninh Hoàn lấy bộ kim châm từ trong tay áo ra: “Ta biết y thuật, để ta châm cứu cho nương ngươi.”

Trước đây Chung Tân cũng đã từng gặp được trường hợp này khi còn ở trong thôn, lúc ấy hắn phải mất hai ba ngày mới tìm được cách để chữa trị, song biện pháp cũng là châm cứu.

Hắn nhìn vị mỹ nhân lạnh lùng mặc y phục quý giá này ghim vài cây châm vào tay phải của phụ nhân, một lúc sau người bệnh đã dần dần tỉnh lại, nàng giơ tay sờ soạng vào chỗ vẫn đang bị phù thũng trên cổ, quay sang nói với con trai: “Ta có thể nuốt được rồi.”

Ninh Hoàn gật đầu: “Mấy ngày nữa sẽ đỡ hẳn, thời gian tới không nên uống rượu.”

Vị phụ nhân cùng con trai liên tục cảm ơn rồi mới rời đi, bởi vì xung quanh Ninh Hoàn còn có mấy người khiêng kiệu trông rất cường tráng, thoạt nhìn cũng không dễ chọc nên dân chúng đến hóng hớt cũng không dám lại gần nữa, bắt đầu từ từ tản đi.

Chung Tân chưa vội quay về kiệu, hắn chắp tay với Ninh Hoàn: “Tại hạ là Chung Tân, ngự y của Thái Y Viện, y thuật của phu nhân đúng là diệu thủ hồi xuân, khiến cho người khác vô cùng khâm phục.”

“Chung thái y?” Ninh Hoàn cười, “Nghe danh đã lâu, hôm nay nới có cơ hội gặp mặt, ta quá lắm cũng chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

Dạo gần đây Chung Tân được giao nhiệm vụ đến chữa bệnh cho cháu ngoại trai Thu Bảo Kình của Thái Hậu, nên mỗi ngày đều sẽ đi qua con hẻm này. Hắn mới vào kinh không lâu, tuy thường xuyên phụ trách việc bắt mạch cho Hoàng đế, cũng như được lão vô cùng tin cậy song số người biết đến hắn cũng không nhiều lắm.

Vẻ mặt Chung Tân ngờ vực: “Xin hỏi ngài là ―”

Một người khiêng kiệu lên tiếng: “Đây là Thái tử phi nương nương.”

Chung Tân vội vàng hành lễ: “Vi thần tham kiến Thái tử phi nương nương, không ngờ nương nương cũng là một vị cao thủ Hạnh Lâm.”

“Chung thái y không cần quan trọng quá những nghi thức xã giao này.” Ninh Hoàn nói, “Ta chỉ có chút tài mọn thôi, do đọc qua vài quyển y thư nên mới học lỏm được. Song gần đây ta cũng có chút thắc mắc về y thuật muốn hỏi Chung thái y một chút.”

Tuy xưa nay Chung Tân vẫn luôn lăn lộn chốn quan trường, sau khi vào kinh  cũng thuộc hàng quan to được nhiều người tranh nhau săn đón, song hắn cũng không hiểu biết nhiều về những chuyện tranh giành quyền lực, phần lớn thời gian đều dành cho việc khám chữa bệnh.

Vì thế nên thân thế của Thái tử, cũng như việc Thái tử bị Hoàng đế kiêng kị cùng chèn ép hắn cũng không biết gì hết, vả lại cũng chẳng ai lại đi đặt cược mạng sống để mà kể cho hắn những chuyện này.

Cũng chính vì lai lịch trong sạch và y thuật cao siêu ấy của hắn, cộng thêm việc hắn không thuộc bất cứ bè đảng phe phái nào trong kinh nên mới được lòng Hoàng đế, lão thấy Chung Tân rất thích hợp để trọng dụng, đợi một thời gian nữa sẽ đề bạt hắn lên cái chức Viện sử của Thái Y Viện. Còn Chung Tân thì vẫn chưa biết gì về chức vị sau này của bản thân.

Bây giờ hắn lại được tận mắt chứng kiến y thuật của Ninh Hoàn, lòng tò mò nhanh chóng bị gợi lên, bèn đi theo Thái tử phi đến phủ Thái tử, ngồi bàn luận về chứng bệnh vừa mới gặp với Ninh Hoàn rấu lâu.

Đối với một kẻ không xuất thân từ kinh thành như Chung Tân, thì ấn tượng của hắn về Thái tử điện hạ chính là vô cũng dũng mãnh thiện chiến, trong lòng cũng cực kỳ khâm phục vị Thái tử này. Không ngờ sau khi gặp được Thái tử phi rồi mới biết vị này cũng không kém cạnh gì, lời nói cử chỉ rất nhã nhặn từ tốn, khí chất cao quý nho nhã, gặp được dân thường ngã bệnh cũng sẽ xuống giúp đỡ, là một người lương thiện hiếm thấy.

Cả hai ngồi nói chuyện gần một canh giờ trong thư phòng của Ninh Hoàn, cuối cùng y mới đích thân tiễn người ra tận cửa: “Sau này Chung thái y có rảnh thì cứ tới phủ Thái tử, Thái tử điện hạ vẫn luôn rất coi trọng những hiền tài như Chung thái y, cũng như rất kính trong y thuật của ngươi, do hôm nay điện hạ đang ở trong cung dự tiệc nên mới không có dịp gặt mặt. Song điện hạ mới từ phương Bắc trở về, quân công gặt hái được cũng bị khá nhiều người đố kị ghen ghét, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Chung thái y, nên vì để bảo vệ an toàn cho ngươi, nếu có tới phủ Thái tử thì phải thật cẩn thận, đừng để cho người khác biết được.”

Chung Tân cười cười rồi lắc đầu: “Vi thần không sợ bị liên lụy, nhưng dù sao cũng vừa mới vào kinh nên vẫn sẽ cẩn thận. Cách Thái tử phi xử lý ca bệnh kia khiến vi thần rất có hứng thú, trở về sẽ cẩn thận suy nghĩ lại, bao giờ có dịp sẽ tới làm phiền Thái tử phi, giờ thì thần phải quay lại Thái Y Viện rồi.”

Ninh Hoàn duỗi tay: “Mời.”

Sau khi tiễn Chung Tân ra về, y cũng quay lại Lê Tuyết Đường, thấy Sở Hà còn đang ngồi buôn chuyện với Điệp Thanh, vừa nói vừa cắt hạt dưa, vỏ hạt rơi vãi đầy đất.

Ninh Hoàn liếc mắt: “Nhặt hết vỏ lên.”

Sở Hà vội chạy đi tìm chổi quét vỏ hạt dưa: “Bảo sao dạo gần đây Thái tử phi kêu thuộc hạ đi tìm vài người có bệnh lạ, còn cho người đi theo dõi Chung thái y ở Thu phủ.”

“Hôm nay có thấy kẻ đáng nghi nào rình trộm không?”

“Việc Chung thái y khám bệnh cho Thu Bảo Kình là do Hoàng đế ra lệnh, hơn nữa hắn còn vừa mới từ nơi khác vào kinh, không quen biết nhiều người lắm nên Hoàng đế cũng không cho người đi theo dõi, bọn thuộc hạ đều đã chú ý cẩn thận rồi, ở trên đường không có kẻ nào đáng ngờ đâu ạ.” Sở Hà biết tác phong làm việc chu toàn của Ninh Hoàn, “Hai người kia miệng cũng kín lắm, ngài cũng đã ra tay cứu phụ nhân ấy một mạng mà, bọn họ sẽ không vạ miệng đâu ạ.”

Ninh Hoàn cũng thấy hơi mệt, y ngẩng đầu nhìn sắc trời, chắc Mộ Cẩm Ngọc cũng sắp rời cung rồi.

Chăn nệm trên giường đã được đổi thành loại mỏng hơn, Ninh Hoàn không thích dùng chiếu vào mùa hè cho lắm, bởi vì chiếu trải lên giường vẫn quá cứng, cộm người khiến y không thoải mái, song mấy ngày nay nhiệt độ thật sự quá oi bức, nên sáng nay y đã bảo nha hoàn lấy chiếc chiếu ngà voi từ trong kho ra giặt sạch rồi đem phơi.

Mùa hè cũng không hợp để đốt hương liệu, khói cùng hơi nóng bốc lên rất khó chịu, vì vậy nên Ninh Hoàn thay thế bằng cách treo túi thơm ở bốn góc phòng, bên trong túi là các loại hoa cỏ dùng để đuổi mấy con côn trùng nhỏ. Cửa sổ trong phòng đang được mở ra, song lại không có bóng dáng con muỗi nào cả, giữa phòng được đặt một chậu đá lạnh để hạ nhiệt, nha hoàn bưng một bát nước mơ lạnh tiến vào, Ninh Hoàn vừa nhàn nhã lật sách vừa uống nước mơ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.