Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 40: Đuổi học.



Chương 40: Đuổi học.

— 27/05/2022 —

Đồng Gia Minh nghe nói như thế tức đến nỗi cả vành mắt cũng muốn nứt ra, hai mắt đỏ quạch trừng Mã Mai.

Cậu cảm thấy lời này không đúng nhưng cũng không biết phải phản bác đối phương thế nào.

Mã Mai thấy cậu như thế thì càng bừng bừng lửa giận, cô ta giơ tay tát cho cậu một cái bạt tai.

“Em trừng mắt như thế là có ý gì? Chẳng lẽ em còn muốn đánh cô giáo tôi đây sao?”

Lực tay của cô ta rất lớn, phút chốc đã khiến cho mặt cậu bị tát lệch sang một bên, má trái nhanh chóng sưng đỏ lên.

Đồng Gia Tín thấy anh trai mình bị đánh, lập tức bước đến muốn liều mạng với cô ta.

Nhưng cậu ta còn chưa đụng đến Mã Mai đã bị Đồng Gia Minh chộp tay kéo lại.

Nhưng cho dù là thế cũng vẫn chọc giận cô ta: “Sao đấy? Em làm thế này là muốn cả 2 anh em cùng đánh tôi sao? Tới đây, đánh đi!”

“Mọi người nhìn xem, xem thái độ của 2 em ấy. Đến cô giáo cũng muốn đánh, loại học sinh này mọi người dám dạy không? Còn tôi thì không dám rồi đấy!”

2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín vừa mới chuyển đến trường này, các giáo viên đều không biết rõ hai người.

Hơn nữa, bọn họ vừa đến không lâu đã đánh nhau với bạn học. Bây giờ lại còn tranh cãi với cô giáo, cho nên những giáo viên khác có cảm nhận rất không tốt về họ.

“Học sinh bây giờ sao lại hung hăng thế này?”

“Mới tí tuổi đầu đã thế này thì lớn lên thế nào?”

“Lúc trước sao lại đồng ý cho anh em chúng chuyển trường đến đây nhỉ?”

Phút chốc những giáo viên trong văn phòng đều chỉ trỏ phê bình hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.

Đồng Gia Minh mím chặt môi, siết chặt lấy tay của em mình.

Mặt Đồng Gia Tín sưng đỏ.

Mặt cậu ta bị đánh sưng tấy, khoé miệng cũng rỉ máu. Lúc này nước mắt trào ra trong hốc mắt, cậu ta cố gắng để không cho nước mắt chảy ra.

Cậu ta không thể khóc được, không thể để cho đám người này chế giễu mình!

Mã Mai thấy mọi người đều đứng về phía cô ta nên càng thêm đắc ý: “Chủ nhiệm, ông thấy việc này phải làm sao đây?”

“Không phải tôi muốn thiên vị cho cháu ngoại trai tôi, nhưng từ trước đến nay cháu tôi đều rất hoà thuận với các bạn ở trường. Người trong nhà ai cũng yêu thương nó, nếu ông nó biết nó ở trường bị người ta đánh thế này thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào!”

Đứa cháu ngoại trai Khương Minh của cô ta có ông là Cục trưởng cục Giáo dục. Cô ta không tin chủ nhiệm giáo dục dám mạo hiểm việc bị sa thải, mà chọn cách không xử lý hai thằng nhãi ranh này!

Chủ nhiệm giáo dục biết cô ta nói thế là đang tạo áp lực với mình.

Cô ta vẫn luôn mượn cái quan hệ đó để kiêu căng ngạo mạn, cáo mượn oai hùm trong trường. Học sinh Khương Minh này cũng bắt nạt bạn bè rất nhiều lần, nhưng không ai dám đắc tội bọn họ.

Ông ta biết 2 học sinh mới chuyển đến này hẳn cũng đã bị bắt nạt, ông ta thấy rất đồng cảm nhưng cũng không thể làm gì được.

Chủ nhiệm giáo dục trầm tư một lúc rồi nói: “Vậy gọi cha mẹ của các em đến đây đi.”

Mã Mai cười khục một tiếng như heo kêu: “Chủ nhiệm, chắc ông không biết cha mẹ của 2 thằng nhãi ranh này đều chết rồi. Chẳng trách chúng nó không có giáo dục như thế!”

2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đỏ cả mắt, đặc biệt là Đồng Gia Tín. Nếu không phải Đồng Gia Minh kéo tay cậu ta, chắc chắn cậu ta đã nhào lên liều mạng với Mã Mai.
Bấy giờ, chủ nhiệm giáo dục mới biết hai người không có cha mẹ: “Vậy thì có phụ huynh khác chứ nhỉ?”

Mã Mai cười nhạo: “Đương nhiên là có rồi, nhưng mà phụ huynh như thế có cũng như không. Bà nội hai em ấy bị bệnh thần kinh, nghe nói cứ gặp người ngoài là đánh. Chị gái của hai em ấy thì càng đáng khinh thường hơn. Mọi người có biết chị gái của 2 em ấy làm gì không?”

Lòng hiếu kỳ của mọi người bị khơi dậy: “Làm gì thế?”

Mã Mai: “Vốn dĩ tôi cũng không biết đâu, nhưng gần đây em họ tôi có nói chuyện với người yêu của nó thì mới biết… Cậu của cô người yêu chỉ cãi nhau với vợ có mấy câu mà đã bị kiện, bây giờ hai vợ chồng họ ly hôn rồi, không những thế mà cả bà ngoại của cô ấy cũng bị tố cáo, bị đưa đến nông trưởng để cải tạo!”

“Người yêu của em trai tôi nói là trước đây mợ của cô ấy cũng bị người khác xúi giục thôi. Mọi người có biết là ai đã xúi giục không?”
“Là ai?”

“Chẳng lẽ là chị gái của hai học sinh này sao?”

Trong lòng Mã Mai đầy oán hận: “Đúng vậy, chính là chị gái của 2 thằng nhóc này! Mọi người nói xem, vợ chồng cãi nhau chẳng phải là chuyện bình thường thôi sao? Sao phải làm ầm ĩ đến mức tố cáo lên công an?”

Đây là lần đầu tiên mọi người nghe nói đến chuyện như thế này nên ai cũng trợn tròn mắt, khi lấy lại tinh thần thì bắt đầu bàn luận…

“Nếu cứ cãi nhau vài câu là bị tố cáo thì sau này còn ai dám kết hôn, lấy vợ nữa?”

“Đúng đó, người xưa đã nói, ‘thà phá huỷ mười toà thành còn hơn huỷ hoại hôn nhân một gia đình’, kẻ phá hoại nhân duyên của người khác, nhất định sẽ gặp báo ứng thôi!”

“Chậc chậc, tôi từng này tuổi mà chưa thấy người vợ nào lại đi kiện chồng với mẹ chồng mình cả.”

Mã Mai càng đắc ý, cô ta ngẩng cao đầu, ưỡn ngực giống như một con gà trống mới thắng trận: “Có chị gái như vậy thì mọi người nói xem chúng nó có tốt đẹp nổi không?”
Những giáo viên ở trong văn phòng vốn đã không có cảm nhận tốt về hai anh em Đồng Gia Minh, bây giờ ấn tượng càng xấu hơn.

Đặc biệt là mấy thầy cô trẻ, mọi người rất ác cảm với hành vi phá hoại hôn nhân của người khác.

Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa nhau. Chuyện nhà người ta, người ngoài như cô chị xen vào làm cái gì, lại còn xúi vợ người ta đi kiện chồng để cả nhà người ta bị đưa đến nông trường cải tạo lao động. Thật sự là quá bỉ ổi!

Vừa rồi, chủ nhiệm giáo dục còn đồng cảm với hai anh em Đồng Gia Minh, nhưng bây giờ đã không còn chút đồng cảm nào nữa: “Có chị gái, vậy thì mời chị gái của 2 em ấy đến đây đi.”

===

Đồng Tuyết Lục thấy người của trường học tìm đến tiệm ăn nhà nước thì trong lòng đã biết có chuyện không hay.
Nữ giáo viên đến báo tin cho cô có thái độ cực kỳ tệ, cô ta liếc mắt quan sát Đồng Tuyết Lục rồi hừ mũi nói: “Nhìn điệu bộ đúng là cái đồ ‘hại nước hại dân’, chẳng trách lại làm ra những chuyện như thế.”

Sau đó, cô ta bỏ lại một câu “2 em trai của cô đánh nhau với người ta ở trường”. Nói xong cũng không đợi cô trả lời đã đạp xe đi mất.

Sắc mặt của Đồng Tuyết Lục trở nên rất khó coi, cũng may bây giờ không phải là giờ cơm trưa nên trong tiệm ăn không có khách.

Đồng Tuyết Lục mặc kệ lời châm chọc, khiêu khích của Đàm Tiểu Yến, cô nói với đầu bếp Mạnh một tiếng, nhờ ông ấy xin phép Lưu Đông Xương hộ mình sau đó vội vàng đi đến trường học.

Đồng Tuyết Lục phải đi bộ mất 1 tiếng mới đến được trường học. Khi cô đi vào văn phòng, nhìn thấy bộ dạng của 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín thì tức đến mức suýt thì nổi điên tại chỗ.
Trên má trái của Đồng Gia Minh vẫn còn in dấu tay, vừa đỏ vừa sưng vù. Đầu tóc cậu ta rối bù như cái ổ gà, quần áo thì bị xé tơi tả.

Mặt của Đồng Gia Tín thì lại càng không thể nhìn nổi, vừa xanh vừa tím, miệng bị rách da, dưới mũi cũng vẫn còn vết máu… Cậu ta đi chân trần, cũng không biết giày dép đâu mất rồi.

Đồng Tuyết Lục không thèm để ý đến những giáo viên đang ở đây mà đi thẳng đến trước mặt hai anh em: “Mặt 2 đứa làm sao thế? Ai đánh các em?”

Đồng Gia Tín vốn còn đang cố nhịn để không bật khóc, nhưng vừa nghe cô hỏi vậy, cậu ta đã không kiềm được nước mắt nữa: “Bọn Khương Minh cướp sách của em. Còn nhét giày vào miệng em nữa…”

Vừa nói được một nửa thì cậu ta khóc òa lên, không nói được nữa.

Đồng Tuyết Lục nhìn về phía Đồng Gia Minh: “Thế còn em? Ai đánh vào mặt em?”
Đồng Gia Minh không nói gì, chỉ nhìn về phía Mã Mai.

Mã Mai không ngờ Đồng Tuyết Lục lại xinh đẹp như vậy, cô vừa đến đã như thể một luồng ánh sáng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thấy Đồng Gia Minh nhìn mình, Mã Mai trừng mắt nói: “Tôi là giáo viên, dạy bảo các em cũng chỉ vì muốn tốt cho các em thôi!”

Đồng Tuyết Lục thật sự cảm thấy rất buồn nôn, cô cười.

Đánh người là vì muốn tốt cho đối phương, câu nói buồn nôn như vậy lại được thốt ra từ trong miệng của một người làm gương cho người khác!

“Cô cười cái gì?” Mã Mai cau mày hỏi.

Đồng Tuyết Lục: “Cô là ai? Tại sao cô lại đánh em trai tôi?”

Mã Mai hất cằm lên nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Đồng Gia Tín, em trai của 2 người bướng bỉnh nghịch ngợm. Còn em trai lớn này của cô thì lại ỷ lớn hiếp nhỏ, dám chạy đi bắt nạt học sinh lớp dưới. Chẳng lẽ tôi là giáo viên mà lại không thể dạy dỗ nó sao?”
Đồng Gia Minh bình tĩnh nói: “Cháu ngoại trai của cô và 2 học sinh khác bắt nạt em trai tôi thì lại không thấy cô đi dạy dỗ chúng, còn nói tại sao chúng không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt Đồng Gia Tín. Cô thiên vị quá đáng!”

— Lại là lý luận người bị hại có tội!

Đồng Tuyết Lục âm thầm cười mỉa mai ở trong lòng.

Đời trước mỗi lần cô xem tin tức đều thấy tức muốn chết. Ví dụ như khi có một cô gái bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp, lúc nào cũng có một vài tên rác rưởi bình luận phía dưới thông tin đó, bảo chắc chắn là do cô gái đó mặc đồ quá hở hang. Hoặc là bảo con gái mà nửa đêm chạy đi chơi bar, là do các cô ấy tự tìm đường chết, đáng đời mà thôi.

— Bây giờ tuy lời nói của chủ nhiệm lớp và mấy cái bình luận rác rưởi đó khác nhau lại có hiệu quả rất giống nhau.
Mã Mai cũng giận đến đỏ mặt, còn giơ tay lên muốn đánh Đồng Gia Minh: “Cậu còn dám mạnh miệng! Hôm nay tôi không dạy dỗ cậu cho ra trò thì không được!”

Nhưng tay của cô ta còn chưa kịp chạm vào người Đồng Gia Minh thì đã bị Đồng Tuyết Lục bắt được.

Đồng Tuyết Lục nắm lấy cổ tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Em trai của tôi chỉ mình tôi được dạy dỗ! Cô muốn đánh thằng bé thì phải hỏi ý kiến của tôi!”

Mã Mai thấp hơn Đồng Tuyết Lục nửa cái đầu, vậy nên lúc này chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn cô, chỉ thấy đôi mắt của cô lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, trong trẻo và sạch sẽ nhưng cũng khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Mã Mai ngẩn người một lúc, đến khi lấy lại tinh thần rồi thì lại thẹn quá hóa giận rồi rút tay của mình về và nói: “Tôi đã nói rồi có chị thế nào thì em thế nấy. Được lắm, không để cho tôi dạy dỗ đúng không. Vậy thì tôi không dạy học sinh Đồng Gia Tín này nữa, tìm người khác tới dạy đi!”
Cô ta nói xong vẫn còn chưa hết giận, nên quay đầu nói với thầy chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, ông cũng thấy rồi đấy! Tôi cảm thấy không nên để cho loại học sinh như vậy tiếp tục ở lại trường học của chúng ta, nếu không nhất định sẽ làm hư những học sinh khác!”

Chủ nhiệm giáo dục xoa xoa cái trán không có một giọt mồ hôi rồi nói: “Cô nói cũng có lý. Vị nữ đồng chí này, cô dẫn hai em trai của mình về nhà đi.”

Đồng Tuyết Lục khẽ nhướn hai hàng lông mày thanh tú một cái: “Ý của chủ nhiệm là muốn đuổi 2 em trai của tôi?”

“Cũng không phải là đuổi học, chúng tôi muốn họp và thảo luận thêm về chuyện này rồi mới đưa ra quyết định. Nhưng đúng là em trai cô đã gây nên ảnh hưởng không tốt, cho nên tạm thời đừng đi học!”

Ông ta đối mặt với đôi mắt long lanh của Đồng Tuyết Lục mà không cảm thấy rung động gì, ngược lại còn cảm thấy có hơi rét lạnh.
Mở cuộc họp chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, cả nhà bọn họ đắc tội Mã Mai và Khương gia, chắc chắn trường học sẽ không để cho bọn họ tiếp tục đi học.

Đồng Tuyết Lục nhìn chủ nhiệm giáo dục, rồi lại nhìn Mã Mai, mặc dù cô không biết rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng cũng thầm đoán được có gì đó mờ ám.

Với tình hình này, chỉ sợ hôm nay cô có nói gì cũng không có tác dụng.

Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, đè nén lửa giận xuống.

Khi ở trong tình thế yếu hơn, không bằng lấy lui làm tiến, đến khi đến khi hiểu rõ tình hình rồi sẽ trả đòn lại sau.

“Được, vậy tôi sẽ dẫn 2 em trai trở về trước, chờ khi mọi người có quyết định thì chúng tôi lại đến.”

Nói rồi, cô quay đầu nhìn về phía Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Dù Đồng Gia Tín không cam lòng, nhưng cậu ta cũng biết vào lúc này không thể làm loạn thêm nữa, nếu không bọn họ có thể sẽ bị đuổi học thật.

===

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên Mã Mai đuổi theo bọn họ từ phía sau, lúc đi ngang qua 3 chị em bọn họ thì bật cười một tiếng…

“Chúng mày cứ chờ bị đuổi đi!”

Đồng Tuyết Lục nhìn bóng lưng kiêu ngạo đắc chí giống như con chim công của Mã Mai thì không hỏi nhíu mày.

Bọn họ đi sang bên nhà vệ sinh để tìm giày cho Đồng Gia Tín, nhưng đã không thấy đâu nữa.

Thế là Đồng Gia Tín đi chân trần trở về phòng học thu dọn sách vở, cậu bé mỏ nhọn Khương Minh nhìn thấy thế thì nghiến răng nói: “Mày dám đánh tao, tao sẽ bảo ông nội đuổi học mày!”

“Khương Minh, vừa nãy tớ nấp sau cửa sổ thì thấy anh của cậu ta bị dì của cậu tát một cái, ngay cả khóc mà cũng không dám khóc đấy!”
“Ha ha ha, đánh hay lắm! Tao sẽ về nhà mách với ông nội, để ông nội trừng trị hai đứa mày!”

“Hay lắm, trừng trị bọn họ, trừng trị bọn họ!”

Đồng Gia Tín tức đến mức vành mắt sắp nứt ta, trợn mắt nhìn đám người Khương Minh một cái, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn đè nén cơn giận lại, cầm cặp sách lên rồi chạy ra ngoài.

Đám người Khương Minh đuổi theo đi ra ngoài: “Đồ đần, Đồng Gia Tín là thằng đần hại chết cha hại chết mẹ!”

Đồng Tuyết Lục đứng ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì lặng lẽ nắm chặt tay thành nắm đấm.

Lúc trước cô cảm thấy Đồng Gia Tín là một đứa trẻ hư, nhưng so sánh với mấy đứa này thì cô mới hiểu đâu mới thật sự là một đứa trẻ hư!

Nếu người đứng ở trước mắt cô đây là người trưởng thành, thì cô sẽ xông lên rồi cho đối phương hai bạt tai. Nhưng đây lại là một đứa trẻ 10 tuổi chưa làm nên trò trống gì, cô thật sự không thể ra tay với chúng nó được.
Sau khi ra khỏi trường học, Đồng Gia Minh cởi giày ra cho em trai mang, Đồng Gia Tín thì cương quyết không chịu.

Suốt chặng đường trở về nhà, cả 3 người đều không nói gì.

Bầu không khí cực kỳ nặng nề.

===

Về đến nhà, Đồng Tuyết Lục mới lên tiếng: “Gia Minh, cậu kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối cho tôi nghe.”

Chờ sau khi Đồng Gia Minh nói xong, Đồng Tuyết Lục mới biết chuyện này là do cô mà ra, phiền phức nhất là thân phận của Mã Mai lại không đơn giản.

Chỉ sợ lần này Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín không chỉ bị đuổi học, mà rất có thể không có trường học nào trong nội thành chịu nhận bọn họ vào học.

“Xin lỗi, chuyện này là do tôi làm liên lụy đến các cậu.”

Đồng Tuyết Lục mấp máy môi nói xin lỗi, sau đó kể lại ngắn gọn chuyện lúc trước đã giúp Tô Tú Anh như thế nào.
Cô không hối hận về việc đã giúp đỡ Tô Tú Anh, trong chuyện này cô cảm thấy mình không hề làm sai, chẳng qua là cô không ngờ về sau lại gặp phải rắc rối như thế này.

Người yêu của em họ Mã Mai rất có thể có liên quan đến Hà gia, cụ thể thì còn phải đi hỏi Tô Tú Anh mới biết được.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Đồng Tuyết Lục, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đều không nói gì.

Đồng Tuyết Lục nói: “Các cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa các cậu về trường đi học lại!”

2 anh em nghe vậy nhưng vẫn không lên tiếng.

Đồng Tuyết Lục thầm thở dài trong lòng rồi xoay người đi ra cửa.

===

Khi cô vừa đi, Đồng Gia Tín lập tức lên tiếng: “Anh hai, đều là do chị ấy cả, nếu không có chị ấy thì chúng ta đã không bị nhà trường đuổi học!”

Đồng Gia Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Đúng là nếu không có chị ấy chúng ta đã không bị nhà trường đuổi học. Bởi vì chúng ta đã sớm bị bà nội đưa về quê rồi!”
Một khi về quê rồi, mấy chị em bọn họ đừng nói là đi học, đến ăn cũng không đủ no.

Khi nãy Đồng Gia Tín chỉ mau miệng nói vậy, lúc này nghe nói như thế thì trong lòng cũng hơi hối hận: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Đồng Gia Minh im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, trước tiên cứ xem bên phía trường học quyết định như thế nào rồi nói sau.”

Đồng Gia Tín đỏ mắt: “Chắc chắn bọn họ sẽ đuổi chúng ta, Khương Minh nói sẽ trở về mách với ông nội nó, để ông nội nó trừng trị chúng ta!”

Đồng Gia Minh mím môi thành một đường thẳng, đôi mắt hừng hực lửa giận.

Đồng Tuyết Lục ra bưu điện để gọi điện thoại đến nhà máy dệt tìm Tô Tú Anh.

Khi Tô Tú Anh nhận được điện thoại của cô thì thấy còn cảm thấy kỳ lạ, đến khi biết được mọi chuyện thì sắc mặt cô ấy phút chốc trắng bệch: “Xin lỗi Tuyết Lục. Chuyện này đều do tôi mà ra, vì cô giúp tôi nên bây giờ mới bị tôi liên lụy thành ra như vậy…”
Đồng Tuyết Lục cắt lời cô ấy: “Chị Tú Anh, chuyện này không phải lỗi của chị, tôi gọi điện thoại cho chị là muốn chị hỏi thăm giúp tôi xem, có phải bên phía Hà gia có tin tức gì không?”

Tô Tú Anh liên tục gật đầu: “Được, để tôi đi nghe ngóng thử xem sao, nếu có tin tức thì tôi sẽ nói cho cô biết ngay lập tức!”

Cúp điện thoại, Tô Tú Anh cũng không đi làm nữa, chạy tới gặp chủ nhiệm Mã của phân xưởng xin nghỉ rồi vội vã đi về nhà.

Đồng Tuyết Lục đi ra khỏi bưu điện, đi thẳng tới tiệm ăn nhà nước.

Đầu bếp Mạnh thấy cô trở về, quan tâm hỏi: “Đồng chí Tiểu Lục, nhà cháu không có việc gì chứ? Nếu cần bác giúp đỡ gì thì cháu cứ nói nhé.”

Quách Vệ Bình ở bên cạnh gật đầu, đôi mắt như nai con nhìn cô.

Trong lòng Đồng Tuyết Lục chảy qua một dòng nước ấm: “Chuyện trong nhà có hơi rắc rối, cháu muốn xin nghỉ một khoảng thời gian để giải quyết, không biết bên phía bác có người nào có thể tạm thời thay vào vị trí của cháu không?”
Xin nghỉ một ngày nửa ngày còn được, nhưng nếu nghỉ lâu quá chắc chắn Lưu Đông Xương sẽ không đồng ý.

Đầu bếp Mạnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bác có đứa cháu gái ở nông thôn, hôm nay trở về sẽ kêu nó lên đây.”

Đồng Tuyết Lục cảm kích nói: “Đầu bếp Mạnh, cảm ơn bác, toàn bộ tiền lương làm thay tạm thời cứ đưa cho cháu gái của bác đi!”

“Chút chuyện nhỏ, cảm ơn cái gì mà cảm ơn.” Đầu bếp Mạnh xua tay, sau đó lấy ra một miếng thịt từ trong ngăn tủ: “Lát nữa cháu mang miếng thịt này về ăn, người sống trên đời chỉ vì hai chữ ăn uống, cháu đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ luôn có cách giải quyết.”

Ông ấy cũng từng nghe nói về cảnh đời của đứa cháu gái này, tuổi nhỏ mà cha mẹ đã không còn, lại còn phải nuôi dưỡng mấy đứa em trai em gái, cuộc sống rất không dễ dàng, ông ấy có thể giúp đỡ thì giúp một ít.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục vô cùng ấm áp, cũng không từ chối.

Cô bỏ bao thịt vào trong túi xách, chuẩn bị trở về nấu gì đó cho hai anh em Đồng Gia Minh ăn.

Cô vừa đi đến sảnh chính thì đã thấy Đàm Tiểu Yên đi tới trước mặt, vẻ mặt hả hê khi người khác gặp hoạ: “Nghe nói em trai cô đánh nhau với người ta, bây giờ sao rồi? Bọn nó bị đánh à?”

Đồng Tuyết Lục giơ tay đẩy khuôn mặt chữ điền của cô ta ra xa: “Cô có thời gian chú ý đến chuyện của tôi thì không bằng quan tâm việc khi nào cô mới tìm được người yêu đi.”

“…”

Đàm Tiểu Yến nghẹn một cục tức ở ngực, tức đến nỗi suýt thì hộc máu.

===

Đồng Tuyết Lục đến hợp tác xã cung tiêu mua nấm hương khô và phù chúc, sau đó lại đến trạm rau mua 2 bó cải thìa và hành tây rồi mới về nhà.

2 anh em đang ở trong phòng, cửa phòng đóng chặt, không biết đang làm gì ở bên trong.
Cô khẽ thở dài trong lòng, mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.

Đồng Tuyết Lục định làm bánh bao với 3 loại nhân: Bánh bao nhân thịt, bánh bao chay nhân rau và bánh bao nhân dưa chua.

Trước tiên cô đổ nước vào bột mì nhồi thành bột nhão, sau đó đắp vải lên để ủ bột.

Trong lúc chờ đợi bột nở, cô bắt đầu chuẩn bị làm nhân bánh.

Băm nhỏ thịt heo, đập vào tô hai quả trứng gà cùng với hành thái, gừng băm, nước tương, muối và đường, sau đó trộn đều rồi để sang một bên cho ngấm gia vị.

Rửa sạch sẽ nấm hương khô và phù chúc rồi ngâm trong nước, chờ đến lúc nở ra thì vớt ra, xắt hạt lựu nấm hương khô, xắt sợi phù chúc và cải thìa, rồi nêm nếm gia vị trộn đều lên làm nhân.

Dưa chua cũng xắt hạt lựu trộn đều với một phần thịt băm làm thành một loại nhân khác.
Để bánh bao ăn ngon hơn, cô còn không tiếc cho một ít dầu ăn vào nhân bánh, chờ đến khi bánh bao chín thì một mùi hương nồng nàn bay ra khỏi phòng bếp.

Đồng Gia Tín ở trong phòng ngửi được hương thơm, bụng kêu ọt ọt ngồi dậy: “Anh hai, hình như em ngửi được mùi thịt!”

Đồng Gia Minh nhìn điệu bộ của cậu ta, cũng không biết nên cười hay nên bất đắc dĩ: “Đi thôi, chúng ta đi xem thử!”

Trong lòng Đồng Gia Tín vẫn hơi không được tự nhiên, nhưng đứng trước thức ăn ngon, cậu ta chẳng thể kiên trì lâu được.

Đồng Tuyết Lục vốn định nấu xong thì mới đi gọi hai đứa, không ngờ hai đứa lại tới đây: “Tôi làm bánh bao, có 3 loại nhân đấy, các cậu mang ra phòng khách ngồi ăn đi.”

Đồng Gia Tín đứng ở cửa, dùng chân đá xuống đất, trên mặt còn thoáng vẻ không tự nhiên: “Là 3 loại nhân nào ạ?”
Dường như Đồng Tuyết Lục không nhìn thấy sự thiếu tự nhiên của cậu ta, thản nhiên nói: “Nhân thịt, dưa chua với nhân rau.”

Ánh mắt Đồng Gia Tín lập tức sáng lên: “Tốt quá, đều là món tôi thích ăn.”

Đồng Tuyết Lục thầm trợn mắt: ‘Chỉ cần là thức ăn ngon thì sẽ không có món nào mà em ấy không thích.’

===

2 anh em bưng bánh bao ra phòng khách ăn, Đồng Tuyết Lục mang một mâm bánh bao đi sang Ngụy gia đón Đồng Miên Miên.

Thẩm Uyển Dung thấy Đồng Tuyết Lục thì lắp bắp kinh hãi: “Sao hôm nay cháu lại tan ca sớm như vậy?”

Đồng Tuyết Lục cũng không gạt bà ấy: “Hai anh em Gia Minh và Gia Tín xảy ra chút chuyện ở trường học nên cháu đã xin nghỉ ở tiệm ăn.”

Thẩm Uyển Dung lo lắng nhìn cô: “Sự việc rất nghiêm trọng à?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa biết, bên phía trường học nói muốn mở cuộc họp thảo luận xem có đuổi học 2 anh em không.”
Thẩm Uyển Dung trợn tròn mắt: “Tại sao lại như vậy?”

Đồng Tuyết Lục không nói tiếp: “Bà nội Thẩm, cháu mang bánh bao này qua cho nhà bà, Miên Miên ở bên trong ạ?”

Thẩm Uyển Dung thấy cô không muốn nói tiếp, bà ấy rất lịch sự không tiếp tục truy hỏi nữa.

Chờ Đồng Tuyết Lục đón Đồng Miên Miên về nhà, bà ấy mới kể việc này với Ngụy Chí Quốc.

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đang êm đẹp sao lại ầm ĩ đến mức bị đuổi học? Em thấy 2 anh em chúng đều là những đứa trẻ ngoan.”

Ngụy Chí Quốc cầm lấy một cái bánh bao nhân thịt cắn một miếng, nước nhân thịt heo thơm ngon, chất thịt tươi mới ngon miệng, da bánh bao mềm xốp, cắn chưa đến 2, 3 miếng đã ăn xong một cái bánh bao.

“Tay nghề của con bé này tốt thật, nhân lúc còn nóng, em cũng ăn một cái đi.”

Ông ấy nói xong lại cầm lên một cái nữa.
Thẩm Uyển Dung giận dữ liếc mắt: “Em đang nói chuyện đàng hoàng với anh đấy, chỉ biết ăn thôi!”

Ngụy Chí Quốc cắn 2, 3 miếng ăn hết hai cái bánh bao mới nói: “Con bé chưa nói cái gì thì em cứ giả vờ như không biết đi, nếu nó xin chúng ta giúp đỡ thì em hãy đồng ý.”

Thẩm Uyển Dung nghe vậy không khỏi ngạc nhiên: “Không phải bình thường anh hay nói ‘việc không liên quan đến mình thì tránh thật xa’ à? Sao lần này lại nói như vậy?”

Ngụy Chí Quốc nói: “Nếu là những kẻ vô ơn thì phải tránh thật xa rồi, chẳng qua nhân phẩm của con bé không tệ, đáng được giúp đỡ.”

Lần trước cô mượn Ngụy gia 2 ký rưỡi bột mì, sau đó trả lại tận 3 ký, cô cũng không nói gì, nếu không phải ông ấy cảm thấy cân nặng hơi lạ, cố ý đi cân lại thì đến bây giờ cũng không phát hiện ra.

Nửa ký bột mì không đáng bao nhiêu tiền, nhưng từ cái nhỏ mới thấy được cái lớn, có thể nhìn ra nhân phẩm của một con người từ những điều nhỏ nhặt.
Thẩm Uyển Dung vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với Đồng Tuyết Lục, cười nói: “Nếu anh đã nói như thế thì sau này không được trách em xen vào việc của người khác đấy.”

Ngụy Chí Quốc cầm một cái bánh bao đút vào miệng bà ấy, cười lộ ra hàm răng trắng: “Chỉ cần là em mở miệng thì anh có khi nào trách em à?”

Thẩm Uyển Dung không hài lòng lườm ông ấy, mặt cười rạng rỡ.

===

Đồng Miên Miên về đến nhà nhìn thấy khuôn mặt của 2 anh trai đều bị thương thì sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Đồng Gia Minh vội vàng vỗ về cô bé: “Anh đi đường không cẩn thận bị té ngã thôi, không hề đau.”

Cục bột nhỏ không hiểu đây là lời nói dối có ý tốt, thấy 2 anh trai mỉm cười với mình thì tin ngay.

Nhưng cô bé vẫn rất thân thiết thổi giúp 2 anh trai: “Phù phù, đau đớn mau bay đi.”

Đồng Gia Tín sợ ngứa, bị cô bé thổi đến cười bò.
Đồng Tuyết Lục nhìn 3 anh em quậy với nhau, lần đầu tiên trong lòng cô có một cảm giác khác.

Trước kia cô chỉ đơn thuần muốn tìm một chỗ để ở khi trở về, hơn nữa ở thời đại này cô không thể dựa vào bản thân để tìm việc làm được.

Nuôi nấng 3 nhân vật tầm cỡ của tương lai cũng chỉ là thuận tay thôi.

Nhưng bây giờ, cô bất chợt cảm thấy mình không chỉ đơn giản muốn nuôi nấng nữa.

===

Ngày hôm sau, Đồng Tuyết Lục chạy tới nằm vùng bên ngoài trường học, tìm ra lộ trình đi làm và tan sở của Mã Mai.

Bên phía Tô Tú Anh cũng có tin tức, quả nhiên có liên quan Hà gia. Con gái thứ hai của chị cả Hà và con trai Khương gia đang hẹn hò. Hà gia vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hà Bảo Căn và mẹ Hà bị kiện.

Con trai Khương gia muốn lấy lòng người yêu nên nói chuyện này cho người nhà nghe. Lúc cậu ta nói chuyện này, không dè chừng trẻ con, Khương Minh biết chuyện bèn tới trường ức hiếp Đồng Gia Tín.
Còn Mã Mai dựa vào Khương gia nên mới có thể diễu võ dương oai ở trường. Trước giờ cô ta luôn là con chó của Khương gia, vì muốn lấy lòng Khương gia, cô ta luôn nhắm vào Đồng Gia Tín.

Đương nhiên, Mã Mai vốn không phải người tốt, chuyện dùng hình phạt thể xác đối với học sinh thường xuyên xảy ra.

Tô Tú Anh luôn nói lời xin lỗi với Đồng Tuyết Lục, trong lòng cô ấy vô cùng hối hận.

Vì Khương gia cũng không tha cho Đồng Tuyết Lục, chắc chắn càng không thể bỏ qua cho cô ấy và nhà mẹ đẻ của mình.

Lần này Đồng Tuyết Lục không an ủi cô ấy.

===

Ôn Như Quy không biết bên chỗ của Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện.

Sau khi bắt chuyến tàu 2 ngày 2 đêm, cuối cùng anh đã tới một tỉnh ở phía Tây Bắc. Sau đó lại chuyển sang bắt xe tới đại đội sản xuất Xuân Lâm. Anh đã gặp được người mình cần đón ở trong khu chuồng bò, vợ và con gái của sở trưởng cơ khí và gia đình vợ ông ấy.
Sở trưởng cơ khí Tiêu Bác Thiệm là thầy của anh, cũng là người hướng dẫn anh đi vào môn Vật Lý.

Lẽ ra lần này do thầy anh tự mình tới đón người, nhưng do có thân phận và bối cảnh đặc biệt nên hiện tại ông ấy vẫn chưa được phép tự do ra vào căn cứ, thế nên anh mới đi chuyến này.

Vợ của Tiêu Bác Thiệm, Chung Thư Lan nhìn thấy có người tới đón họ thì bật khóc như mưa.

===

Ngày thứ ba, bên nhà trường đã có quyết định, đuổi học 2 anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín.

Đối với quyết định này, Đồng Tuyết Lục cũng không thấy bất ngờ chút nào, nhưng cô vẫn cảm thấy kinh tởm và tức giận.

Đồng Tuyết Lục vừa đi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm giáo dục, Mã Mai lại xuất hiện trước mặt cô lần nữa: “Còn nhớ lúc trước tao nói gì không? Tao nói 2 anh em nó chắc chắn sẽ bị đuổi học. Còn nữa, tao nói cho mày biết, các trường học khắp Bắc Kinh cũng sẽ không nhận 2 anh em nó đâu.”
Trong lòng của Đồng Tuyết Lục hừng hực lửa giận, nhưng ngoài mặt lại làm bộ đáng thương: “Cô giáo Mã, xin cô nói vài lời giúp em trai tôi, xin cô đó!”

Mã Mai thấy cô cầu xin thì tỏ ra đắc chí: “Sớm biết như vậy thì cớ gì trước đây lại thế, bây giờ tới xin tao, muộn rồi!”

Đồng Tuyết Lục moi ra một xấp tiền từ trong túi quân dụng và đưa cho cô ta: “Cô giáo Mã, chỉ cần cô bằng lòng giúp xin cho em trai tôi, thù lao nhiều hơn nữa tôi cũng bằng lòng đưa cho cô.”

Mã Mai sợ đến mức vội hất tay cô ra: “Mày đang làm gì vậy? Mau cầm về đi!”

Đồng Tuyết Lục cất tiền vào: “Cô giáo Mã, chúng tôi thật sự biết sai rồi. Xin cô giúp chúng tôi đi. Nhà tôi có tiền trợ cấp của chính phủ và nhà máy, nếu cô cần thì tôi có thể đưa cô.”

Đôi mắt của Mã Mai sáng rỡ: “Sau khi tan học, mày chờ tao ở con hẻm nhỏ ở phía sau trường. Nhớ đó, chuyện này không thể để cho bất kỳ ai biết, nếu không tao cũng mặc kệ chúng mày!”
Đồng Tuyết Lục làm ra vẻ vui mừng: “Được được, tôi về lấy thêm chút tiền qua đây, sau khi tan học thì tới đó chờ cô, cô giáo Mã nhất định phải tới nha.”

Mã Mai kiêu ngạo gật đầu. Đồng Tuyết Lục gật đầu, khom lưng mỉm cười và đi khỏi.

Thấy cô đi khỏi, khoé miệng của Mã Mai nhếch lên ý cười mỉa mai: “Ngu xuẩn!”

— Giúp? Cô ta không thể giúp được rồi. Nhưng chỗ tiền này, cô ta có thể nhận nó, tới lúc đó gạt họ, nói là mình đã cố hết sức.

Dù sao họ cũng là một đám trẻ mồ côi, không quyền không thế, có gạt thì họ cũng không làm gì mình được.

===

Sau khi tan học.

Mã Mai cố tình đợi mấy người đồng nghiệp đi rồi cô ta mới chậm rãi đi tới con hẻm. Đi tới đầu hẻm, cô ta thấy Đồng Tuyết Lục đang ở đó chờ mình.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, vị trí trường học vốn đã khá lệch, giờ này xung quanh càng yên tĩnh, cũng không thấy một bóng người nào.
Mã Mai thấy xung quanh không có người, cô ta mới đi vào hẻm và nói: “Tao nói trước với mày, chuyện này tao không nắm chắc, tao chỉ hứa là thử một phen thôi.”

Đồng Tuyết Lục: “Thử cái con khỉ khô!”

Mã Mai đơ ra một lúc rồi mới nhận ra là mình bị mắng: “Mày chửi tao?”

Đồng Tuyết Lục nhếch môi cười: “Con ả khốn kiếp, tôi mắng cô đấy!”

Cô nói xong, trước khi Mã Mai kịp phản ứng cô đã giơ chân lên đá vào người cô ta. Mã Mai bị đá lui về sau vài bước, nặng nề ngã ngồi xuống đất.

Đồng Tuyết Lục không cho cô ta thời gian để la hét, cô xông lên đè cô ta xuống đất, sau đó hét vọng về phía sau: “2 cậu mau qua đây!”

Cô vừa dứt lời, hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín nhanh chóng chạy từ trong góc ra.

Mã Mai sợ đến mức tái mét mặt mày, liều mạng giãy giụa: “Chúng mày muốn làm gì? Tao nói cho chúng mày biết, đừng có mà làm loạn, nếu không tao sẽ không tha cho chúng mày đâu.”
Đồng Tuyết Lục tháo giày, nhét vào miệng cô ta, sau đó kêu Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín chia nhau đè tay chân của cô ta. Sau đó, cô siết chặt nắm đấm, giơ nắm đấm lên và hung hăng đấm vào ngực của Mã Mai.

“Bụp bụp bụp!”

Giống như cô đang đấm bao cát vậy, hết cú này tới cú khác đấm vào ngực của Mã Mai. Miệng của cô ta bị nhét giày, ú ớ không nói được lời nào. Ngực cô ta đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.

— Con điên này. Cô ta đúng là mất trí rồi.

Cô cứ tập trung đánh vào ngực của cô ta. Từng cú đấm của Đồng Tuyết Lục giáng xuống ngực cô ta.

— Phụ nữ tại sao phải làm khó phụ nữ, một cú đấm vào ngực trái.

— Phụ nữ tại sao phải làm khó phụ nữ, một cú đấm vào ngực phải.

Sau khi biết mình không cách nào đối phó với Mã Mai, cô quyết định đánh một trận cho hả giận.
Tát vào mặt sẽ để lại dấu vết, đánh vào vị trí ngực, cô không tin cô ta có mặt mũi nói cho người khác biết, hoặc vạch áo ra cho người khác nhìn!

.

[HẾT CHƯƠNG 40]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.