Sau khi đánh người xong, Đồng Tuyết Lục lấy giày ra.
Mã Mai trừng cô đến mức muốn rách cả mắt: “Con khốn, trừ phi mày giết tao, nếu không thì tao sẽ tố cáo mày lên Cục Công An!”
Đồng Tuyết Lục lấy đế giày vỗ hai cái vào miệng cô ta: “Sao cô không nghĩ thử xem vì sao tôi không đánh người khác mà chỉ đánh mỗi cô?”
Khuôn mặt Mã Mai tức giận đến đỏ bừng: “…” Câu này là cô ta đã dùng để mắng Đồng Gia Minh.
Đồng Tuyết Lục: “Bởi vì cô quá đê tiện!”
Ánh mắt của Mã Mai nhìn chằm chằm vào cô như rắn độc.
Đồng Tuyết Lục: “Nếu cô muốn tố cáo tôi, vậy thì cứ việc đi tố cáo thôi. Cô cho rằng tôi không có chuẩn bị gì mà liều lĩnh đến đây đánh cô ư? Chỉ cần cô dám đi thì tôi cũng dám nói ra hết những chuyện không thể để cho người khác biết của cô, mọi người cùng nhau cá chết lưới rách!”
Mã Mai nghe cô nói như thế, trái tim cô ta đánh thịch một cái, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục.
“Chẳng lẽ Đồng Tuyết Lục đã phát hiện ra chuyện của mình?”
“Hẳn là không, cô ta làm chuyện này bí mật như vậy, chắc chắn là Đồng Tuyết Lục đang lừa mình!”
Nghĩ đến đây, cô ta ép mình phải bình tĩnh lại: “Mày đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Tao có chuyện gì mà không muốn để người khác biết cơ chứ? Mày muốn cá chết lưới rách phải không? Được, mau tới đây xem ai sợ ai!”
Đồng Tuyết Lục bắt trọn khoảnh khắc mất hồn vừa nãy của Mã Mai vào trong mắt, trong lòng cô chợt hiểu ra.
– — Câu nói vừa rồi kia của cô đúng là đang lừa Mã Mai.
Chỉ cần là con người thì ít nhiều gì cũng sẽ có chuyện không thể nói cho người khác biết. Với một số người chỉ là bí mật nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng có một số người thì nó lại là bí mật lớn dơ bẩn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Mà lúc Mã Mai mất hồn vừa nãy thì đã chắc đến 8, 9 phần là cô ta thuộc về vế sau rồi.
Đồng Tuyết Lục từ trên cao liếc nhìn xuống Mã Mai, nói: “Vậy cô cứ thử xem, đến lúc đó cùng lắm là tôi đi lao động cải tạo một thời gian mà thôi. Còn cô sẽ thân bại danh liệt, chẳng còn gì nữa cả!”
“!!!”
Sắc mặt của Mã Mai lập tức trở nên tái nhợt, tay chân cô ta lạnh toát.
– — Đồng Tuyết Lục thật sự biết!
Đồng Tuyết Lục nhìn dáng vẻ này của Mã Mai, trong lòng cô càng thêm khẳng định.
Cũng không biết rốt cuộc Mã Mai đã làm ra chuyện gì mà không thể để cho người khác biết.
– — Thật thú vị.
Nhìn sắc trời càng lúc càng tối, cô đứng dậy nói với Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín: “Chúng ta đi thôi.”
Đồng Gia Tín buông chân Mã Mai ra, lúc cậu ấy đi ngang qua bên người cô ta, đột nhiên Đồng Gia Tín giơ chân đá mạnh một cú lên eo của Mã Mai, sau đó vắt chân lên cổ chạy như điên.
Mã Mai vẫn còn đang chìm đắm trong mớ cảm xúc khiếp sợ vì bị người ta phát hiện ra bí mật, nên cô ta không hề phòng bị khi Đồng Gia Tín bất thình lình tấn công mình.
Vùng eo của Mã Mai bất chợt đau nhói, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, mặt mũi đều trở nên vặn vẹo.
Đợi đến lúc chạy ra khỏi ngõ nhỏ, vẻ mặt Đồng Gia Tín mới hả hê nói: “Lúc nãy em đã trả thù cho anh rồi đó anh hai, em đã đá cô ta một cú!”
Đồng Gia Minh thoáng nhìn qua Đồng Gia Tín, cậu ta “Ừ” một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đồng Tuyết Lục nghe được lời nói của Đồng Gia Tín, cô dặn dò: “Chuyện ngày hôm nay, hai đứa không ai được nói ra bên ngoài, có biết chưa?”
Hai người Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tính cùng nhau gật đầu.
Từ trước đến nay Đồng Gia Minh vui buồn gì cũng sẽ không hiện lên mặt, nhưng Đồng Gia Tín lúc này thì đã quét sạch hết mọi ấm ức trước đây, cậu ấy còn vừa đi vừa nhảy chân sáo.
Mặc dù không thể vả mặt Mã Mai một cách công khai, nhưng có thể đánh cho cô ta một trận cũng đã khiến cho cậu ấy rất vui vẻ.
Mỗi lần nghĩ tới việc mình bị đánh bị mắng trước đây, trong lòng cậu ấy cũng rất tức giận, giận đến mức đi ngủ cũng khóc ở trong mơ tận hai đêm liên tiếp.
Bây giờ thì cậu ấy thoải mái hơn rồi.
Lý do Đồng Tuyết Lục đánh một trận này, phần lớn là vì để hai đứa em của mình hả giận.
Nhất là Đồng Gia Tín, nếu không để cậu ấy trút ra hết cơn tức thì chỉ sợ là sẽ lưu lại ám ảnh cho cậu ấy.
Nhưng không ngờ là đi một chuyến này thế mà lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Cô phải nghĩ cách vạch trần cái bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia của Mã Mai mới được!
===
Từ trước đến nay mẹ Tiêu làm việc luôn mạnh mẽ dứt khoát.
Cùng ngày gặp mặt với Đồng Tuyết Lục, bà ta đã gọi điện cho anh cả, bảo anh ta chuẩn bị cho mình một bộ sách Toán, Lý, Hóa cấp ba đầy đủ. Tuy anh ta cảm thấy lạ về chuyện bà ta cần những thứ này nhưng vẫn đồng ý.
2 ngày sau, lúc bộ sách về đến tay, anh cả đã gọi bà ta về nhà ngoại để lấy.
Khi mẹ Tiêu đi đến nhà mẹ đẻ, chỉ có mỗi một mình chị dâu của bà ta ở nhà.
Chị dâu thấy bà ta đến, lấy bộ sách ra đưa cho bà ta và nói: “Chuyện của Thừa Bình là như thế nào? Thằng bé thật sự đang hẹn hò với nữ đồng chí họ Đồng kia phải không?”
Mẹ Tiêu chớp mắt một cái, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì, Thừa Bình với con bé đó không có quan hệ nào với nhau cả, chị biết thằng bé Thừa Bình kia từ nhỏ đã tốt bụng rồi mà, cả một con kiến mà nó cũng không dám giẫm. Thừa Bình thấy con bé đó không cha không mẹ quá đáng thương, nên mới muốn mượn ít tiền cho con bé thôi.”
Tuy rằng bà ta rất tức giận với cái giá cắt cổ của Đồng Tuyết Lục, nhưng mọi chuyện đã được giải quyết bà ta cũng sẽ không nói ra ngoài.
Tất nhiên, lý do lớn nhất để bà ta làm như vậy chính là không muốn tên của con trai mình còn dính dáng gì với Đồng Tuyết Lục.
Nghe thấy vậy, chị dâu thở phào nhẹ nhõm: “Không phải người yêu là tốt rồi, em không biết chứ nữ đồng chí họ Đồng này hình như đã đắc tội với người khác!”
Mẹ Tiêu hơi giật mình: “Đắc tội với người khác? Chị dâu nói vậy là sao?”
Chị dâu nhìn thấy bà ta không biết, chị ta vội vàng kể hết chuyện đã xảy ra ở Trường Tiểu học Thành Nam mấy ngày nay cho bà ta nghe.
“Vốn lúc đầu chị cũng không biết, nhưng khi nghe hai đứa trẻ bị đuổi học đó vừa không cha không mẹ lại còn họ Đồng, đây không phải là có liên quan tới con bé mà Thừa Bình giúp đỡ kia ư?”
Mẹ Tiêu nhíu mày: “Bị đuổi học? Chẳng qua là trẻ con cãi nhau mà thôi, có cần phải đuổi học như vậy không?”
Chị dâu thở dài, nói: “Đây là bọn nó đắc tội với người ta rồi, thầy giáo kia vừa khéo có người thân làm Cục trưởng cục Giáo dục, cũng chính là cấp trên của anh cả em, chị nghe nói bây giờ không có trường học nào trong toàn thành phố dám nhận hai đứa trẻ đó cả.”
Lông mày của mẹ Tiêu nhíu càng chặt thêm: “Làm thầy mà lại đuổi cùng giết tận học sinh như vậy, thật sự là không xứng làm gương cho người khác! Chuyện này anh cả có thể nói với bên trên không?”
Chị dâu nhướng mày: “Em muốn giúp bọn nó à?”
Mẹ Tiêu nói: “Cần gì phải nhằm vào một đám trẻ mồ côi như thế chứ, chẳng qua em nhìn gai mắt mà thôi!”
Bà ta cảm thấy Đồng Tuyết Lục không xứng với con của mình, nhưng không thích và dùng cách đê tiện để hãm hại người khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhất là nhằm vào một đám trẻ mồ côi không cha không mẹ như thế, vậy thì thật sự khiến cho người ta buồn nôn.
Chị dâu biết tính cách của bà ta trước nay luôn ghét ác như thù, bà ta cũng rất đâu ra đấy, nên khi nghe được những lời này của mẹ Tiêu chị dâu cũng không thấy lạ: “Em cũng biết anh cả của em xưa nay không hợp với cấp trên mà, chuyện này e là anh ấy không tiện nhúng tay.”
Mẹ Tiêu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bà ta cũng không nói thêm điều gì.
Sau khi đi về, càng nghĩ bà ta càng cảm thấy không ổn. Nếu như để Thừa Bình biết Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, chỉ sợ là nó lại muốn đi tìm cô.
Bà ta vội vàng bàn bạc với chồng mình, để bác cả ở quân đội mau mau phát điện tín bảo Tiêu Thừa Bình về đơn vị.
===
Mấy ngày nay trong lòng Tiêu Thừa Bình đang buồn bực vì chuyện em họ mình đã vô ý tiết lộ ra việc anh ta muốn mượn tiền cho Đồng Tuyết Lục. Thế nên Tiêu Thừa Bình không muốn về nhà, nhưng lại nhận được điện tín kêu anh ta phải nhanh chóng về đơn vị báo tin. Tiêu Thừa Bình nghi ngờ trong đây có bút tích của mẹ mình.
Nhìn dáng vẻ này của anh, mẹ Tiêu dứt khoát cho thêm một liều thuốc mạnh: “Nếu con không muốn về cũng được, vậy ngày mai con phải đi xem mắt, nhân cơ hội này quyết định luôn chuyện hôn sự cho mẹ!”
Đôi mắt nhỏ của Tiêu Thừa Bình nhìn chằm chằm vào mẹ Tiêu: “Mẹ muốn con đi xem mắt với ai? Không phải là mẹ đã quyết định hết rồi đó chứ?”
Mẹ Tiêu nói: “Vẫn chưa, nhưng muốn quyết định thì cũng dễ thôi. Đối tượng ra mắt con cũng biết đấy, chính là con gái của Phương gia. Con bé có dáng người xinh đẹp lắm, lại còn môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Nếu con đã không muốn về đơn vị thì để ngày mai mẹ sẽ đi nói chuyện này với Phương gia!”
Tiêu Thừa Bình vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, mẹ tuyệt đối đừng đi. Ngày mai con về đơn vị là được chứ gì?”
Mẹ Tiêu: “Nhìn cái dáng vẻ này của con kìa, con bé Tĩnh Viện kia tốt như vậy, con còn chướng mắt cái gì?”
Tiêu Thừa Bình gãi đầu, nói: “Cũng không phải là con chướng mắt gì, chẳng qua là con cảm thấy trán của cô ấy rộng quá.”
Mẹ Tiêu: “…”
===
Không chỉ mỗi mẹ Tiêu, Phương gia bên này cũng đang nói về việc xem mắt.
Khi Phương Tĩnh Viện nghe mẹ mình nói muốn làm mai cho cô ấy với Tiêu Thừa Bình, đầu cô ấy lắc hệt như cái trống lúc lắc: “Con không muốn đâu mẹ, con không muốn hẹn hò với Tiêu Thừa Bình!”
Mẹ Phương cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Thằng bé Thừa Bình kia trông rất chính trực, năng lực của bản thân cũng không tệ, con còn chướng mắt Thừa Bình cái gì?”
Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Cũng không phải là con chướng mắt gì, chẳng qua là con cảm thấy đôi mắt của anh ta nhỏ quá.”
Mẹ Phương: “…”
Thế là cọc hôn sự này còn chưa kịp mở lời mà cứ như vậy bị bỏ qua, Tiêu Thừa Bình rất nhanh thu dọn đồ đạc trở về đơn vị.
Trước khi đi, anh ta vốn định nói lời tạm biệt với Đồng Tuyết Lục. Nhưng anh ta lại bị mẹ Tiêu nhìn chằm chằm cho nên Tiêu Thừa Bình cũng đành phải thôi.
===
Bởi vì Ôn Như Quy có thư phê duyệt của tổ chức nên đại đội sản xuất rất nhanh đã thả người.
Ôn Như Quy đón đoàn người Chung Thư Lan từ đại đội sản xuất Xuân Lâm ra, sau đó ngồi xe đi thẳng vào nội thành.
Nhưng bọn họ không có đi thẳng về Bắc Kinh, mà tiến vào nhà khách trong khu vực nội thành.
Bởi vì cha Chung Như Lan đã ngã bệnh ngay khi vừa rời khỏi đại đội sản xuất.
Những năm gần đây cả nhà bọn họ đã chịu khổ không ít ở chuồng bò, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngày nào cũng làm những công việc bẩn thỉu và nặng nhọc nhất, còn thường xuyên bị phê bình, chịu đủ mọi loại tra tấn về thể xác lẫn tinh thần.
Ông cụ Chung từ lâu đã chịu đựng không nổi nữa, nhưng vì con gái nên ông cụ mới ráng chống đỡ đến tận bây giờ, chờ khi bức thư minh oan vừa đến, nỗi lòng này của ông cụ mới có thể buông xuống. Sau đó, ông cụ đã nhanh chóng sụp đổ.
Chung Thư Lan nhìn thấy cha mình ngã bệnh, trong lòng bà ấy quá lo lắng nên rất nhanh cũng ngã bệnh theo.
Tiêu Uẩn Thi vừa phải chăm sóc mẹ vừa phải chăm sóc ông ngoại của mình, mệt mỏi đến mức cả người cô ấy cũng trở nên hốc hác.
Ôn Như Quy sợ cô ấy cũng sẽ bệnh theo, nên anh vội vàng nhận lấy việc chăm sóc cho ông cụ Chung.
Dưới sự giúp đỡ của Ôn Như Quy, cuối cùng Tiêu Uẩn Thi cũng có thể thở ra một hơi: “Lần này thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều rồi đồng chí Ôn, lẽ ra chúng ta nên trở về Bắc Kinh ngay lập tức, không ngờ là ông ngoại và mẹ của tôi lại lần lượt đổ bệnh, đã gây ra phiền toái cho anh thật xin lỗi!”
Vẻ mặt Ôn Như Quy thản nhiên, anh nói: “Không cần khách khí, đây đều là việc tôi phải làm thôi mà.”
Trên đường đi nghiên cứu Vật lý, thầy Tiêu Bác Thiệm đã giúp đỡ và động viên anh rất nhiều, nếu không nhờ có ân sư thì chắc có lẽ là Ôn Như Quy đã bỏ cuộc từ lâu.
Tiêu Uẩn Thi: “Cha tôi thế nào rồi? Sức khỏe của ông ấy vẫn tốt chứ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Sức khỏe của thầy vẫn tốt lắm, chỉ có điều thầy ấy rất nhớ mọi người.”
Vành mắt của Tiêu Uẩn Thi đỏ lên, cô ấy nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng tôi cũng rất nhớ ông ấy.”
Ôn Như Quy: “Chắc có lẽ là ông cụ Chung sắp tỉnh lại, tôi về phòng trước đây.”
Tiêu Uẩn Thi ngơ ngác một lúc, rồi vội vàng gật đầu: “Được được, thật sự đã làm phiền anh rồi đồng chí Ôn.”
Ôn Như Quy không đáp lời, anh xoay người rời đi.
Tiêu Uẩn Thi nhìn theo bóng lưng anh, một hồi lâu sau cô ấy mới quay trở về phòng.
===
Chờ bọn họ vừa đi, hai nhân viên phục vụ của nhà khách bắt đầu líu ríu bàn luận.
“Nam đồng chí kia trông đẹp trai quá, nhưng mà có hơi ngốc, cậu xem đi, nữ đồng chí người ta khóc rồi, vậy mà anh ấy cũng không biết an ủi người ta gì hết!”
“Tại sao phải an ủi, vừa nhìn là biết hai người bọn họ không phải quan hệ yêu đương rồi!”
“Cậu nói cũng đúng, lúc bọn họ đi đến đây với nhau tớ còn tưởng rằng bọn họ là người một nhà luôn cơ. Cũng không biết là nam đồng chí kia đã có người yêu chưa nhỉ?”
“Cậu muốn làm gì đấy? Bớt mơ mộng đi, dù người ta có người yêu hay chưa thì cũng không tới lượt cậu đâu!”
“Cậu muốn chết à!”
===
Sau khi Đồng Tuyết Lục đánh cho Mã Mai một trận, ngày hôm sau cô cũng không có lập tức đi theo dõi cô ta.
Thật ra trong lòng cô ít nhiều gì vẫn còn hơi lo lắng rằng Mã Mai sẽ đi tố cáo mình, cẩn thận nghĩ lại thì quyết định đánh Mã Mai vẫn là quá liều lĩnh.
Bọn họ không có chống lưng lẫn mối quan hệ, cả nhà chỉ toàn là trẻ con, nếu đối phương thật sự muốn ra tay thì bọn họ rất dễ bị đánh gục.
Lúc này cô rất hâm mộ những nữ chính có bàn tay vàng kia, nhưng cố tình trên tay cô lại không có bất cứ thứ gì cả, thật đáng giận.
Hơn nữa, thời cơ bây giờ cũng không tiện làm gì. Hiện tại là năm 1976, “Mười năm thảm họa” kia đã tới hồi kết, qua thêm 1, 2 tháng nữa là hoàn toàn kết thúc.
Nếu sớm hơn vài năm thì cô còn có thể mượn tình hình và dư luận để tố cáo Mã Mai với Khương gia.
Trong vài năm đó, địa vị của giáo viên không hề cao, có rất nhiều giáo viên chỉ vì một sai lầm thôi mà đã bị phê bình, nhưng bây giờ không được như vậy.
Huống chi, Khương gia có thể ngồi lên vị trí Cục trưởng cục Giáo dục thì quyền lực và các mối quan hệ của họ không phải thứ mà người bình thường như cô có thể rung chuyển.
Cho nên trước khi tìm được cơ hội, bọn họ nhất định phải ẩn núp.
===
Hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín tạm thời không thể đi học, vì để tránh cho hai người bọn họ chìm đắm trong những chuyện không vui nên Đồng Tuyết Lục bảo bọn họ rải đất trong sân rồi gieo hạt giống các loại rau củ xuống.
Hạt giống Ngụy gia đưa đến không ít, ngoại trừ cà chua và rau xanh còn có cả bí đỏ. Đồng Tuyết Lục chia mảnh sân ra làm hai bên, một bên trồng rau nuôi gà, bên còn lại cô muốn trồng vài bông hoa.
Đối với chuyện Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín không cần phải đi học, người vui vẻ nhất chính là Đồng Miên Miên. Mỗi ngày cô bé đều đi theo sau lưng 2 anh trai của mình, biến thành cái đuôi nhỏ của bọn họ.
2 ngày bình thản cứ vậy trôi qua, bên phía Mã Mai không có bất cứ động tĩnh nào, lúc này Đồng Tuyết Lục mới an tâm.
Sau đó bên cô cũng bắt đầu hành động.
===
Đồng Tuyết Lục ôm cây đợi thỏ ở nơi Mã Mai đi làm mỗi ngày.
Ngay từ đầu ngày nào Mã Mai cũng đi làm đúng giờ, trừ trường học ra thì không còn đi đâu nữa. Cô ta sống theo quy luật đến mức mà Đồng Tuyết Lục gần như đã nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Nhưng là cáo thì cuối cùng cũng sẽ không giấu được cái đuôi, Mã Mai nhịn không nổi nữa.
Hôm nay, sau khi Mã Mai ra khỏi trường học, cô ta không về thẳng nhà mà lượn nhiều vòng trên đường rồi mới đi vào một ngõ nhỏ.
Đồng Tuyết Lục vì sợ cô ta phát hiện nên không dám đi quá gần, suýt chút nữa là cô đã bị cô ta cắt đuôi.
Đợi đến khi cô lặng lẽ theo Mã Mai tới ngõ nhỏ, vừa khéo nhìn thấy cô ta đi vào trong một căn nhà trệt.
Chờ Mã Mai bước hẳn vào, có một người đàn ông vươn đầu nhìn ra bên ngoài, không thấy ai thì mới đóng cửa lại.
Đồng Tuyết Lục kích động đến mức bàn tay nhỏ bé của cô run lên.
“Ái chà chà, cô đã ngửi thấy mùi ngoại tình.”
[HẾT CHƯƠNG 41]