“Từ trước đến giờ anh luôn có ý nghĩ không an phận với em”
Lúc chữ cuối cùng mà Lâm Cảnh nói ra thì Tô Đào cũng chính thức đóng máy.
“Đóng máy rồi”
“Mọi người vất vả rồi!”
“Cảm ơn tất cả mọi người”
Lúc nay một đám người đang vây quanh để chúc mừng cô đóng máy, đạo diễn còn cho cô một cái hồng bao lớn, nhân viên đoàn phim còn tranh thủ chụp ảnh lưu niệm với cô.
Sau hai tuần sống chung với nhau, mọi người đều có ấn tượng tốt với Tô Đào, cô không hề có chút bệnh ngôi sao nào, rất bình dị dễ gần, thỉnh thoảng còn mua đồ ăn đồ uống cho đoàn làm phim, vô cùng hào phóng.
Có khi còn giúp đỡ thu dọn đạo cụ của đoàn phim, cho nên cả đoàn phim ai cũng rất thích cô ấy.
Lâm Cảnh lặng lẽ chờ đợi cô đang tích cực chụp ảnh với đoàn làm phim, đợi mọi người chụp xong mới ôm bó hoa đến chỗ cô.
“Chúc mừng em đóng máy thành công!”
Tô Đào kinh hỷ nhận lấy bó hoa, là hoa tường vi màu hồng phấn, vô cùng xinh đẹp.
“Cảm ơn anh”
Mỗi lần nhìn vào mắt của Lâm Cảnh, Tô Đào đều cảm thấy đôi mắt của anh ấy vô cùng xinh đẹp giống như đang nhìn vào biển sao trời vậy, một đôi mắt biết cười.
“Lại đây lại đây! Hai vị đến đây chụp chung một bức nào”, lúc nhiếp ảnh gia thấy Lâm Cảnh đã vô cùng kích động muốn chụp cho họ một tấm rồi, tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ nhìn thế nào cũng thấy thích mắt.
Trùng hợp là địa điểm quay hôm nay chính là nơi mà hai người bọn họ quay chung với nhau lần đầu tiên
Thư viện đại học Bắc Kinh.
Dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia, Tô Đào và Lâm Cảnh đứng cạnh cửa sổ ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, phía sau là cảnh một hàng cây xanh mát.
Một bức ảnh toát ra sự ngọt ngào.
Tô Đào và Lâm Cảnh đều có chút ngượng ngùng nhưng lúc chụp ảnh người khác nhìn vào lại cảm thấy rất tự nhiên, cho nên nhìn bức ảnh này sẽ cảm thấy rất ngọt ngào nhưng thực tế tư thế của hai người rất bình thường, biểu cảm gương mặt cũng chỉ là nụ cười bình thường thôi.
Đáng lý ra cô và Lâm Cảnh đã từng hợp tác hai lần rồi thì không nên có loại cảm giác ngượng ngùng này mới đúng.
Dường như Lâm Cảnh cảm giác được người bên cạnh mình có chút khẩn trương, vì vậy mà đột nhiên gọi tên cô.
“Nhu Nhu”
Tô Đào ngẩng đầu nhìn anh liền đối diện với một gương mặt tươi cười.
Dịu dàng thuần khiết.
Khiến người khác không kìm được mà bộc lộ vẻ xúc động, vô thức mà đáp lại bằng một nụ cười.
Ống kính của nhiếp ảnh gia vẫn luôn hướng về phía hai người nên cảnh này cũng đã được chụp lại, trong hình, Tô Đào cầm bó hoa nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh, còn Lâm Cảnh đang dựa lưng vào cửa sổ, một chân hơi co lại, hai tay chống vào thành cửa sổ ở phía sau cũng nghiêng đầu nhìn cô, cả hai người đều lộ ra gương mặt tươi cười hồn nhiên.
Đặc biệt là Lâm Cảnh, quả thật không hổ danh là diễn viên được đề cử ảnh đế, thâm tình trong ánh mắt biểu đạt quá tốt.
Nhiếp ảnh gia tấm tắc khen ngợi.
Đây là bức ảnh thần tiên gì vậy, anh phải gửi vào nhóm để mọi người cùng thưởng thức mới được, cái này là do anh chụp được đó.
Gửi luôn!
Đạo diễn nhìn thấy bức ảnh trong nhóm liền lưu lại rồi gửi vào nhóm truyền thông.
Thông báo: Kinh phí vừa đến, lập tức tuyên truyền.
Ông không tin bức ảnh thế này mà không thu hút được khán giả sao?
Đây là web drama đầu điên của Lâm Cảnh, chỉ riêng cái này đã có thể thu hút được rất nhiều fan hâm mộ rồi.
Tô Đào cũng đã nhìn thấy bức ảnh ở trong nhóm, so sánh với bức ảnh chụp nghiêm túc thì bức ảnh sau đúng là đẹp hơn rất nhiều, lại còn bắt đúng khoảnh khắc như vậy nữa, suýt thì không biết hóa ra cô với Lâm Cảnh cũng có cảm giác cp như vậy.
Nắm chặt bó hoa trong tay, lát nữa về phải tìm cái bình để cắm vào mới được.
Lâm Cảnh cũng ở trong nhóm đó, lúc nhiếp ảnh gia gửi ảnh vào nhóm có tag tên của bọn họ.
Lúc đó anh liền lưu lại luôn.
Trong nhóm gửi vào rất nhiều ảnh, nhiều nhất là của nam nữ chính, dù sao thì họ cũng là đối tượng tuyên truyền chính của bộ phim nhưng bức ảnh có nhiều bình luận nhất lại là ảnh của Lâm Cảnh và Tô Đào.
Thợ trang điểm cũng gửi mấy bức ảnh mà anh ta chụp được, là cảnh hai người chụm đầu nói chuyện hôm quay chung với nhau.
Sau đó lại gây ra một trận thảo luận mới.
Cảm giác tồn tại của nam nữ chính tụt giảm mạnh mẽ.
Dần dần trong cuộc thảo luận lộ ra vài bình luận táo bạo.
[Quả là có tướng phu thê mà]
[Đúng thế]
[Tôi đã bổ não thành công một bộ phim thanh xuân vườn trường ngọt xỉu rồi]
[Họ đứng cạnh nhau giống hệt như mấy truyện tình yêu ngọt ngào vậy á]
[Đừng nói nữa, hôm nay tôi ăn nhiều đường quá rồiiii]
Đang đến hồi gay cấn thì tự nhiên đạo diễn gửi một cái nhãn dán kêu mọi người hãy chú ý một chút, lúc này tất cả mới nhớ ra hai vị chính chủ cũng ở trong nhóm này nên lập tức chuyển hướng sang bàn luận về nam nữ chính như kiểu chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà Tô Đào với Lâm Cảnh không thể biết được bọn họ tự lập ra một nhóm khác gửi hết ảnh của hai người vào đấy, còn thêm cả nhiếp ảnh gia và thợ trang điểm vào nhóm, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ giao hết hàng dự trữ ra cho bọn họ ăn đủ đường mới thôi.
Không biết từ đâu mà đạo diễn biết được sự tồn tại của cái nhóm này, ấn xin gia nhập mấy lần mà vẫn chưa được chấp nhận.
Tô Lê biết Tô Đào cũng tham gia Tinh Quang dạ hội của F’s Entertainment thì liền chuẩn bị hai chiếc váy rồi chụp ảnh để cô lựa chọn.
Vốn dĩ cô định nhờ Thanh Thanh chọn cho mình một bộ nhưng mà anh trai lại nhanh tay hơn nên Tô Đào chọn luôn một bộ trong số đó.
Hai chiếc váy mà Tô Lê chọn dù thế nào cũng đều có một điểm chung là không lộ hàng!
Mấy nữ minh tinh bằng tuổi cô, có người còn nhỏ hơn lúc đi thảm đỏ ai cũng để lộ chút xương quai xanh, cánh tay hoặc là đôi chân dài miên man.
Hai cái váy này che hết xương quai xanh thì thôi đi, mà ngay cả cánh tay cũng chỉ lộ có 1/3.
Tô Đào chọn một chiếc váy dài trễ một bên vai màu tím lấp lánh như bầu trời đầy sao được thiết kế thắt eo, hai bên cánh tay được may kiểu ống tay bèo, thân váy được điểm xuyết bằng những viên kim cương nhỏ, lúc di chuyển thì giống như bầu trời sao đang chuyển động vậy.
Nhìn như lướt trên mây mà đi.
Tô Đào đoán chiếc váy này có lẽ không hề rẻ, dù sao thì muốn bao nhiêu tiên khí thì có bấy nhiêu.