Tô Đào gửi ảnh mình mặc lễ phục vào trong nhóm chat gia đình.
Sau đó cầu vòng pí được thả ra liên tục*.
*Kiểu như thả tim á
Tô Vân Đình hí ha hí hửng, cả người vô cùng đắc ý, con gái ông xinh quá đi, mấy người bọn họ chắc chắn đang ghen tỵ nổ mắt luôn.
Quả thật là nhà bác cả với bác hai đang vô cùng hâm mộ nhà bọn họ, trong nhà chỉ toàn con trai, đứa này so với đứa kia còn đáng lo hơn, vẫn là áo bông nhỏ nhà họ tốt nhất.
Tô Đào đọc tin nhắn trong nhóm, vui vẻ nằm xuống sô pha nghịch điện thoại.
Lục Lục nghe thấy tiếng cười của cô liền bị thu hút, bốn chân nhỏ chậm chạp đến bên cạnh tò mò nhìn cô.
Hôm diễn ra Tinh Quang dạ hội, Tô Đào mặc lễ phục đứng sảnh chờ để đợi đến lượt đi thảm đỏ.
Thứ tự trước sau đã được sắp xếp sẵn, vị trí của Tô Đào ở đoạn trung bình gần cuối.
Tinh Quang dạ hội này bắt đầu từ lúc 7h tối, buổi trưa cô ngủ quên mất nên chỉ kịp ăn một chút cháo, hiện giờ bụng đói cồn cào, đói đến mức ngực dán vào lưng luôn rồi.
Quan điểm sống của Tô Đào chính là ăn ngon ngủ tốt mới là chân ái.
Cho nên lúc nhân viên khách sạn đi vào nhìn thấy một cảnh Tô Đào đang dùng dao cắt từng miếng từng miếng thịt chân giò.
Đơ toàn tập!
Minh tinh nhà người ta khi tham gia mấy cái hoạt động như này vài ngày trước đã không dám ăn nhiều, thậm chí là trước cả tháng đã giảm cân, kiểm soát chặt chẽ lượng calo trong cơ thể.
Vị này thì tốt rồi, ăn luôn cả một miếng thịt lớn như vậy!
Anh ta nhìn mấy món khác ở trên bàn, nào là ma lạt thang, bánh sữa, còn có cả một hộp cơm ăn dở.
Ây, còn có một hộp bánh kem nhỏ chỉ còn lại vệt kem.
Sao người đại diện của cô ấy chỉ chơi điện thoại mà không quản tý nào vậy, nhìn như đã quen lắm rồi.
Anh ta có chút hoài nghi nhân sinh, cũng có một vài nghệ sĩ ăn trong phòng nghỉ ngơi nhưng người ta nhiều nhất của chỉ ăn salad thôi.
Còn cô gái này không chỉ ăn nhiều mà còn toàn đồ có lượng calo cao!
Nhưng mà dáng người lại rất đẹp, đúng thật là tức chết người khác mà.
Tô Đào nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy giấy lau miệng rồi quay đầu nhìn anh nhân viên còn đang sững sờ ở ngoài cửa, nói: “Có chuyện gì vậy?”.
Sao lại nhìn đồ ăn của cô như vậy, không lẽ muốn ăn hả?
Nói đến chuyện chính, anh nhân viên này mới tỉnh lại, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Không biết tiểu thư có thể đi thảm đỏ trước được không”, anh ta nhìn Tô Đào đầy mong đợi sợ cô từ chối chuyện này.
Anh ta đã gõ cửa phòng nghỉ của mấy nghệ sĩ rồi nhưng vừa nghe nói thay đổi thứ tự đi thảm đỏ thì họ lập tức cự tuyệt.
Rõ ràng đã được sắp xếp thứ tự trước rồi nhưng ai cũng muốn có vị trí tốt nên tìm mọi cách đẩy lùi thứ tự của mình, vị nữ minh tinh đó sắp phải đi thảm rồi nhưng lại kiếm cớ bị đau bụng không thể đi liền nên kêu anh nghĩ biện pháp để cô ta đi vào sau.
Năm trước cô ta cũng nói như vậy, không lẽ Tinh Quang dạ hội của bọn họ xung khắc với cô ta sao? Năm nào cũng bị đau bụng? Còn nữa, cô không thể tìm lý do đau chỗ khác sao!
Người ta có chỗ dựa lớn, anh ta không chọc nổi chỉ đành đi gõ cửa nhờ người!
Tô Đào nghe xong, thấy vẻ mặt của anh ta như sắp khóc đến nơi nên gật đầu dồng ý, sau đó nhờ thợ trang điểm dặm lại phấn cho cô.
Anh nhân viên đó lập tức cúi đầu cảm tạ Tô Đào, may quá miếng cơm manh áo đã được cứu!
Tô Đào nhấc váy bước lên thảm đỏ, từ lúc cô vào cửa thì tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng, âm thanh tách tách làm cô liên tưởng đến súng liên thanh.
Máy ảnh từ khắp nơi hướng về chỗ cô, làm sao đây tự nhiên cảm thấy một cái đầu không đủ dùng!
Đi xong thảm đỏ, Tô Đào chậm dãi thở nhẹ một hơi, đi cái này xong còn mệt hơn cả chạy một nghìn mét.
Tô Đào được nhân viên dẫn vào, vừa lúc chạm mặt với Tô Lê mới từ phòng rửa tay ra.
Hai mắt Tô Lê sáng lên, ánh mắt của anh thật quá chuẩn, nhìn xem em gái mặc chiếc váy này vào còn đẹp hơn nữa, anh cười với cô một cái, vừa định giơ tay chào thì Tô Đào không thèm liếc một cái đã vô tình lướt qua anh.
Tô Lê: “…”
Ủa gì vậy, em gái không còn thích anh nữa sao, huhu?
Còn chưa kịp hoài nghi nhân sinh xong đã thấy cánh tay nhỏ nhỏ của cô ở sau lưng vẫy vẫy anh, Tô Lê cười cười, không, em gái vẫn rất thích anh đấy!
Lúc Tô Đào tìm được vị trí của mình, Tinh Quang dạ hội vẫn chưa bắt đầu, xung quang cũng chỉ có mấy nghệ sĩ bắt chuyện với nhau.
Tô Đào ngồi một lúc có hơi buồn chán, tay thì rảnh rỗi chỉnh chỉnh cái váy.
Đột nhiên vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.
“Nhu Nhu”
Giọng nói này có chút quen quen nha.
Tô Đào quay đầu nhìn, khuôn mặt xinh đẹp đó không phải Lâm Cảnh thì là ai đây.
“Lâm tiền bối?”
Tô Đào theo bản năng nhìn bảng tên phía sau ghế của Lâm Cảnh, trên ghế ngồi có dán bảng tên của nghệ sĩ, dán tên ai thì người ấy ngồi ở đó.
Lúc cô ngồi xuống thì cũng không để ý xung quanh là ai, nhưng bình thường đều là xếp theo độ hot của nghệ sĩ, sao Lâm Cảnh có thể ngồi hàng sau như này được.
Lâm Cảnh nhận ra ý định của cô nên tự mình dịch về phía trước một chút, Tô Đào nhìn thấy bảng tên được dán trên ghế đúng thật là tên của anh.
“Em ngoài đời so với trong ảnh còn đẹp hơn”
Từ lúc thấy cô được nhận viên dẫn vào, Lâm Cảnh vẫn luôn chăm chú nhìn cô, phản ứng giống hệt như của Tô Lê.
Mọi người đều nói người đẹp vì lụa nhưng mà lúc này phải là lụa đẹp vì người mới đúng.
Ngày hôm nay Tô Đào quả thật rất đẹp.
Anh chưa bao giờ ngần ngại mà khen cô.
Trường hợp này, người quen nói thì không sao nhưng nếu như không phải người quen mà nói ra lời này thì quả thật hơi đột ngột, người nhạy cảm có khi còn cảm thấy người này đang trêu chọc họ.
Nhưng không biết vì sao khi nghe những lời này xuất phát từ miệng anh, Tô Đào cảm thấy đối phương không hề có tâm tư gì khác mà chỉ đang thật lòng khen ngợi.
“Hôm nay Lâm tiền bối cũng rất đẹp trai”
Có đi có lại, anh khen tôi một câu, tôi cũng khen anh một câu.
Tô Đào còn chưa biết bản thân mình lại lên hotseach vì những bức ảnh trên thảm đỏ vừa rồi mà thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ.
Thật đúng là nhờ vào sắc đẹp mà nổi tiếng.
[Đào Tử hôm nay đẹp quá]
[Tiên nữ ơi!]
[Tại sao lại trêu ghẹo tôi, tôi đâu có muốn đu idol đâuuuu]
[Mãnh liệt yêu cầu Weibo đánh thuế]
[Mong chờ phim mới của Đào Tử]
Lâm Cảnh nghĩ tới các fan không ngừng thả rắm cầu vòng cho cô ấy trên weibo, tự nhiên tò mò không biết cô ấy sẽ trả lời câu này như nào, “Chỉ hôm nay thôi sao?”.