Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang

Chương 24: Hợp tác



Tác giả: Lũy Niên

Bởi vì mới qua bữa trưa, hai người đành hẹn Trọng Quân mấy ngày sau tại Huyền Nhật Quán. Sau khi tiễn người rời đi, Dương An cùng Kiên An lại tiếp tục kiểm kê sổ sách. Trần Ninh Hoài không có việc gì làm ở bên cạnh chống tay nhìn bóng lưng của Dương An.

Dáng vẻ phu lang của hắn khi chăm chú làm việc thật đẹp.

Dương Tĩnh cùng Đặng Phong cùng đi vào tiệm vải, đập vào mắt họ là một cảnh này.

Đặng Phong tinh nghịch chạy đến trước mặt hắn dùng tay khua tay, không thấy hắn phản ứng vui vẻ quay lại nói với Dương Tĩnh: “Phu nhân, em xem Ninh Hoài lại ngẩn người rồi này.”

Dương Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Đặng Phong, y thật sự không hiểu sao phu quân của mình lại có những lúc ngốc nghếch như thế này.

Nhưng cũng không trách được, tần suất Ninh Hoài ngẩn người mỗi khi gặp mặt bọn họ nhất nhiều. Hầu như không nói chuyện với Dương An hay người khác, hắn ngồi im một chỗ cũng sẽ ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì. Dần dần mỗi khi gặp hắn ngẩn người, Đặng Phong lại như vậy.

Dương An nghe thấy tiếng của Dương Tĩnh từ trong đống sổ sánh trong quần ngẩng đầu lên, lại nhìn sang phu quân của mình bắt đầu nhăn mặt với Đặng Phong. Khóe miệng nâng lên: “A Tĩnh, ngươi đến đây chuyện gì vậy?”

Dương Tĩnh đi đến trước quần, giả bộ hơn dỗi nói với y: “Không có chuyện gì không thể tìm lão bản An sao?”

Dương An mỉm cười: “Đương nhiên là không có. A Tĩnh qua đây ta lại có thể học hỏi thêm một chút.”

Đặng Phong nghe hai người nói chuyện, không thèm nhăn mặt với Ninh Hoài nữa. Xoay người chạy về phía Dương Tĩnh, nhoẻn miệng cười với hai người: “Nay không thể học được, chúng ta sang đây muốn mua chút vải về may áo choàng cho phụ thân cùng mẫu thân ta.”

Dương An gật đầu: “Hai người muốn loại vải như thế nào? Màu ra sao?”

Dương Tĩnh suy nghĩ một lát: “Nhã nhặn, đừng quá lòe loẹt là được.”

“Vậy đi theo ta.” Dương An chuyển sổ sách sang cho Kiên An tiếp tục xem, còn y dẫn Dương Tĩnh đi chọn vải.

Đặng Phong nhìn hai người rời đi, lại quay về ngồi với Trần Ninh Hoài ở trong góc. Nâng tay tự mình rót một chén trà cho bản thân. Xong nhìn về phía Kiên An nói với hắn: “Ninh Hoài, người kia là quản sự mới hửm?” Sở dĩ đoán vậy cũng là vì trước giờ y chưa từng gặp qua người này.

Trần Ninh Hoài nhìn theo ánh mắt của y, xoay chuyển chén trà trong tay mới gật đầu đáp lại.

“Khí chất của người đọc sách đúng thật không có lời nào để diễn tả được.” Đặng Phòng nhìn Kiên An đột nhiên thốt ra một câu cảm thán. Người này cho y một cảm giác như mỗi lần gặp được mấy người ở trong kinh đến Quốc Tử Giám để đọc sách. Kẻ nào cũng như thể trang nhã, thoát tục. Tuy rằng Đặng Phong cũng tính là người đọc sách, nhưng so với những người thư sinh kia y chỉ là một con tép nhỏ bé mà thôi.

Đặng Phong giống như Dương An từ nhỏ đã hứng thú với những con số. Nên sau khi thành thân với phu lang của mình mới đến nơi này lập nghiệp, phát triển tên tuổi của tiệm gỗ Đặng gia.

Khác với Đặng Phong, Dương Tĩnh có hứng thú với sách vở. Mặc dù cha mẹ không cấm đoán, cho Dương Tĩnh học tập đầy đủ từ khi còn nhỏ. Trước khi y gả cho Đặng Phong còn là tấm gương của rất nhiều người vì bản thân có tri thức đầy mình, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp. Nhưng dù thế nào thì y vẫn chỉ là song nhi, nên sau khi gả cho Đặng Phong thì trở thành quân sư sau màn cho phu quân mình.

Vậy nên khi nhìn thấy Kiên An y cảm thấy khí chất thư sinh của người nay rất giống phu nhân của mình. Chỉ khác phu nhân của y có thêm sự quý khí, trang nhã bẩm sinh. Người này không thể sánh bằng được.

“Đúng rồi, tối nay đến nhà ta dùng cơm. Sẵn tiện bàn với ngươi về vụ muối.” Đặng Phong đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đặt chén trà xuống nói với Đặng Phong.

Trần Ninh Hoài ngẩng đầu lên nhìn y: “Thúc của ngươi cũng đến?”

Đặng Phong gật đầu: “Tiện công việc nên đi qua, sẵn để cho ngươi gặp mặt thúc ấy luôn. Cũng đỡ phải đi đến kinh thành xa xôi.”

Trần Ninh Hoài không nghĩ sẽ gặp thúc của Đặng Phong nhanh như vậy. Nhưng nhanh như vậy cũng tối, bớt được thời gian lên kinh, hắn cũng có thể xử lý tỉ mỉ những chuyện khác hơn.

Vậy là hắn gật đầu đồng ý.

Sau khi Dương Tĩnh chọn được vải, bốn người liền rời khỏi tiệm. Trần Ninh Hoài để Thập Nhất cùng Kiên An đánh xe về trước, tối hắn cùng Dương An sẽ thuê xe ngựa về sau.

Hai vị phu lang cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi phía trước, hai vị phu quân yên lặng đi phía sau. Ánh mắt bọn họ đều dán lên bóng lưng của phu lang mình, những tia nắng nhè nhẹ của mùa đông tung tăng nhảy qua như điểm lên một chút hơi nhiệt cho khung cảnh ấm áp này vậy.

“Cửa tiệm trên huyện ngươi bao giờ thì tiến hành sửa chữa?” Dương Tĩnh đột nhiên nhớ ra chuyện hai người mua tiệm trên huyện nên hỏi một chút.

Ánh mắt Dương An nhìn dòng người qua lại ở phía trước, nhẹ giọng đáp lại: “Đợi mấy ngày nữa khi nhà cửa ổn định, Ninh Hoài và ta sẽ đi thêm một chuyến nữa. Thu xếp xong trước năm mới sẽ quay về.”

Dương Tĩnh gật đầu: “Còn hơn một tháng liệu có kịp không?”

Dương An nghiêng đầu vừa nhìn về phía hắn, vừa đáp lại Dương Tĩnh: “Cấu trúc của cửa tiệm vẫn còn rất chắc chắn. Chỉ trang hoàng và sửa chữa một số chỗ là được.”

Trần Ninh Hoài vẫn luôn nhìn y, nên khi thấy Dương An nghiêng đầu hắn theo bản năng nhoẻn miệng cười với y.

Không hiểu sao khi nhìn thấy nụ cười của Trần Ninh Hoài, Dương An luôn cảm thấy trong tim mình có một dòng nước ấm áp chảy ngang qua.

Dương An rời mắt nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nâng lên. Ba tháng trước y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hai người lại như thế này. Cũng không đến y có thể đi trên con đường buôn bán, cùng không nghĩ đến sẽ gặp được Dương Tĩnh cùng Đặng Phong.

Tất cả đều do người nam nhân phía sau y đem lại. Hơn ba tháng chỉ đối với người khác chỉ là một khoảng thời gian ngắn không đáng kể, nhưng đối với y nó để đánh nhận được một con người. Một người phu quân tốt như vậy y nhất định sẽ không buông tay, dù cho có xảy ra chuyện gì di chăng nữa!

….

Cũng không lâu sau đó, bốn người đến biệt viện của Đặng gia. Nhìn thấy bốn người, hai hộ vệ ở cửa đều cung kính cúi chào. Đặng Phong đưa cho hộ vệ bên trái mấy cuộn vải trên tay mình, bảo với gã đưa cho Phúc quản gia còn mình đi vào đại sảnh cùng những người khác.

Từ đằng xa, Trần Ninh Hoài có thể nhìn thấy bên trong đại sảnh có rất nhiều bóng lưng khác nhau. Tất cả bọn họ đều mặc một thân y phục trắng, ngồi song song hai bên ghế.

Dương Tĩnh nhìn thoáng qua những người bên trong đều là nam nhân, y cùng Dương An là song nhi qua đó không tiện, vì vậy lúc gần đến nơi hai người sẽ sang hướng khác. Trần Ninh Hoài vốn ban đầu còn muốn đi cùng với Dương An, nhưng Đặng Phòng nói dắt hắn đi gặp thúc của mình bàn chuyện nên đành phải đi theo Đặng Phong về phía đại sảnh.

Ở phía đại sảnh, ngồi chính giữa là hai người đàn ông. Một người cường tráng, một người lại nhỏ gầy. Hai bên trái, phải đều là những thư sinh mặc y phục trắng thanh thuần, động tác lễ nghi đều mang đậm chất của người đọc sách.

Đặng Phong nhìn những người này thôi đã thấy đau đầu. Mấy tên thư sinh này thích nhất là giả nai, lúc phụ thân với mẫu thân y không ở đây thì chẳng bao giờ thấy ló mặt. Hiện tại chưa được mấy ngày đã hết nhóm này đến nhóm khác đến bái phỏng. Đôi lúc Đặng Phong hắn còn thấy mệt dùm bọn họ, y nhớ mấy tên thư sinh trên kinh thành có vậy đâu ta!

Hai người vừa bước vào đại sảnh, lập tức thu hút được tầm mắt của tất cả mọi người. Đặng Phong thân áo màu xám tro, dáng người cao gầy đi đằng trước. Đằng sau y, một người nam nhân lạ mặt, mà bọn họ chưa gặp bao giờ. Vóc dáng cao lớn, vai rộng eo thon giấu dưới lớp y phục đen. Bên trên được tô điểm bằng những họa tiết đơn giản nhưng lại bật lên được quý khí của người này. Dáng người đ ĩnh đạc, ánh mắt tuy hờ hững những lại khiến cho người ta cảm giác áp lực vô hình nào đó đè nặng lên người họ, bắt họ phải phục tùng người này không lí do.

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn,mà ánh mắt của Trần Ninh Hoài vẫn luôn hờ hững nhìn về một phía nên không ai phát hiện được trạng thái khác thường của một người đàn ông từ đầu đến cuối đều nghiêm nghị ngồi chính giữa.

Những người ở đây sau khi hồi phục lại tinh thần cũng biết bản thân mình đã làm phiền quá lâu, nên tự động đứng dậy cáo từ.

Đại sảnh nhanh chóng chỉ còn lại bốn người, lúc này Đặng Phong mới chủ động giới thiệu: “Phụ thân, thúc thúc! Đây là Ninh Hoài, người mà con đã nhắc qua.” Xong lại nhìn về phía hắn nói: “Ninh Hoài, đây là phụ thân và thúc thúc của ta.”

Trần Ninh Hoài theo phép lịch sự chắp tay hơi cúi thấp người chào hỏi.

Ánh mắt Đặng lão gia nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt ấy mang theo sự ngỡ ngàng rất nhanh đã đươc ẩn giấu bằng sự sắc bén nhưng tay giấu dưới tay áo không tự chủ được mà nắm chặt.

Người đàn ông ngồi bên cạnh thấy ca ca của mình không lên tiếng đáp lại mà chỉ lẳng lặng quan sát người phía trước, rời mắt nhìn về phía Trần Ninh Hoài gật đầu, nở nụ cười ôn hoà đáp lại: “Hai đứa ngồi đi.”

Đặng Phong kéo hắn ngồi sang một bên, lại gọi người dâng trà mới ngồi xuống.

Ánh mắt Đặng Tấn cũng âm thầm quan sát Trần Ninh Hoài, khí chất của người này bất phàm đến cho ông một thứ áp lực vô hình vào đó. Một người như vậy không thể là nông gia chân đất bình thường được.

Trà cùng điểm tâm rất nhanh được mang lên, sau khi nha hoàn lui xuống Đặng Tấn mới mở lời nói trước: “Ninh Hoài phải không? Ta cũng đã nghe Phong Nhi nói qua, ngươi muốn ta cung cấp muối?” Ông không lòng vòng, mà vào thẳng trọng tâm.

Trần Ninh Hoài gật đầu.

Đặng Tấn nhìn thấy hắn không giấu giếm như những người khác đến tìm mình,nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Số lượng như thế nào?”

Hắn không cần suy nghĩ thẳng thừng trả lời luôn: “Ít nhất 30 tấn.” Số lượng nước mắt hắn làm ra cần rất nhiều, nhiêu đây hắn sợ vẫn chưa đủ.

Đặng Tấn nghe xong, bất giác hơi nhíu mày. Không hiểu hắn cần muối nhiều như vậy để làm gì. Ông nghe Đặng Phong nói hắn cần ông cung cấp muối, nhưng ông chỉ nghĩ số lượng không lớn. Nhưng hiện tại nếu như hắn dùng số muối này buôn muối lậu…thì sao?

Người bình thường đâu ai lại đi mua nhiêu muối như vậy.

Đặng lão gia ngồi bên cạnh nghe được cũng hơi nhíu mày lại, lão cũng nghĩ đến việc hắn sẽ dùng muốn thu được từ bọn họ để đi thu mua muối để buôn lậu. Mặc dù bệ hạ đã giao toàn quyền muối cho các thương nhân, nhưng có một số thứ căn cốt vẫn ở nơi đó không bỏ được. Nếu như đụng đến chuyện này cho dù chỉ là buôn bán, nhẹ thì bãi quan còn nặng thì tử hình lưu đày cũng là chuyện thường tình.

Trần Ninh Hoài nhìn ra được suy nghĩ của hai người họ, hắn cũng biết chuyện muối ở nơi này tuy khác là thoáng hơn nhưng cái gì của vua thì chẳng phức tạp?

Hắn không nhanh không chậm nói: “Tại hạ muốn dùng muối để làm chút sinh ý nhỏ thôi. Không làm chuyện phạm pháp.”

Đặng Phong ngồi bên cạnh, cùng nở nụ cười nhìn về hai người thân của mình vui vẻ nói thêm: “Đúng vậy phụ thân, thúc! Con đã từng mếm thử sinh ý của Ninh Hoài, thật sự rất ngon.”

Đặng Tấn nghe bốn chữ “sinh ý” cùng “mếm thử” trong đầu lập tức nảy số. Nhìn về phía hắn hỏi: “Ngươi làm mỹ thực?”

Trần Ninh Hoài cũng không giấu giếm: “Không phải mỹ thực, chỉ là một gia vị dùng trong mỹ thực mà thôi.”

Đặng Tấn cùng Đặng lão gia khó hiểu nhìn nhau.

Đặng Phong ngồi bên cạnh không nhịn được nở nụ cười, không đợi hắn giải thích mà chen vào: “Là một loại gia vị lạ, có tên mắm.”

“Mắm?” Lần này hai người triển để rơi vào hoang mang, họ chưa từng nghe đến loại gia vị này.

Đặng Phong nở nụ cười, nhìn về phía hắn gật đầu một cái rồi nhẹ nhàng giải thích cho hai người nghe giống như khi ấy phu lang của y đã giải thích cho y nghe vậy đó.

Sau một hồi giải thích cuối cùng hai người cũng hiểu sơ qua về mắm, Đặng Tấn cảm thấy hứng nhìn về phía hắn. Tuy rằng ông chưa từng ăn thử, nhưng cháu trai ông là Đặng Phong là một kẻ rất thích mỹ thực đồng thời thằng nhóc này cũng có sự kén chọn rất cao. Nếu như một loại gia vị có thể khiến cho y khen ngợi hết lời như vậy thì chắc hẳn không tồi.

Còn nếu thật sự như vậy thì mối làm ăn này không thể bỏ qua. Một loại gia vị mới không ai biết, nếu như có thể duy nhất thì không phải đây chính là một kho bạc sao?

“Được, ngươi có yêu cầu gì về loại muối mong muốn không?”

Trần Ninh Hoài: “Không biết ta có thể chọn muối trực tiếp được không?” Thật sự có quá nhiều yêu cầu để chọn được một mẻ muối ổn để dùng làm mắm, hắn không ngại nói ra nhưng đi trực tiếp thì vẫn yên tâm hơn.

Đây là sinh ý đầu tiên của hắn ở đây không thể qua loa được.

Đặng Tấn cũng thẳng thừng gật đầu: “Được, một nơi có thể cung cấp muối của ta cũng ở huyện thành. Nếu được ngày mai sẽ dẫn ngươi đến.”

Trần Ninh Hoài không nghĩ sẽ nhanh như vậy, càng đúng ý hắn nên rất nhanh gật đầu: “Đa tạ.” Ngừng lại một hai giây hắn lại nói tiếp: “Không biết, ngài có quen biết thương lái nào không?”

Đặng Tấn gật đầu.

Ông có một đoàn thuyền tuy không lớn, nhưng đủ cung cấp đủ dưới 100 tấn.

“Không biết, đoàn tàu của ngài có cung cấp cá?”

“Cá?” Đặng Tấn hơi nghi ngờ.

“Đúng, ta cần 60 tấn cá cơm. Không biết ngài có?”

Đặng Tấn hơi suy nghĩ một chút, đúng là tháng này là tháng thích hợp để đánh bắt cá cơm. Nhưng số lượng cá này quá nhiều, ông chưa từng cung cấp cá số lượng lớn như vậy. Ông suy nghĩ một lát mới đáp lời.

“Số lượng ngươi cần hơi lớn, tàu của ta có thể. Nhưng ta một điều kiện.”

“Mời nói.” Trần Ninh Hoài sảng khoái không suy nghĩ như vậy lại càng khiến cho Đặng Tấn cảm thấy hắn khác biệt với những người ông từng đàm phán.

“Mắm ngươi làm ra có thể cung cấp lại cho ta được hay không? Chúng ta cùng hợp tác làm ăn để phát triển, thế nào?”

“Thứ lỗi, cho ta hỏi thẳng ngài có thể mang đến gì cho ta?”

Ông hơi sửng sốt một chút, ông không nghĩ hắn lại hỏi thẳng mình như vậy. Bản thân ông đã làm thương nhân được gần hai mươi năm, ông chắc chắn bản thân mình đã nhìn thấy rất nhiều kiểu người khi giao dịch. Có người đến vì danh tiếng, cũng có người đến vì người đằng sau ông. Nhưng đại đa số mọi người đều lựa chọn tìm hiểu trước về ông, hay là sau. Chỉ có duy nhất người trước mặt này dám hỏi thẳng mặt ông.

Ánh mắt Đặng Tấn mang theo sự tinh anh trong nghề, cười nói: “Ta có thể cho ngươi danh tiếng, cho ngươi một khối lượng khách lâu dài. Ngươi không cần lo về nơi bán, người mua đó không phải tốt nhất hay sao?”

“Không phải tốt nhất, đó chỉ là những thứ yếu. Thứ tốt nhất, thứ được coi trong nhất là chất lượng. Ngài là người bán, ta là người cung cấp. Nếu như ta làm ra một thứ dở tệ liệu ngài có bán được hay không? Nguồn khách của ngài có thể vì danh tiếng của ngài mua một lần, nhưng nếu không ngon dở tệ thì liệu họ có mua lần hai? Mua một lần là vì danh tiếng, nhưng mua lần hai, lần ba thì đó là vì chất lượng.”

Lần này không chỉ Đặng Tấn mà ngay cả hai người còn lại cũng không khỏi giật mình. Nhất là Đặng Phong, y không nghĩ một người ung dung nhàn rỗi như Trần Ninh Hoài lại một mặt khác khi đàm phán như vậy. Thật sự y đã đánh giá quá thấp vị bằng hữu này của mình rồi. Ngày đó nhìn hắn bán nhân sâm như củ cải, y nghĩ người này đầu óc hơi kém, không nhận ra được cái gọi là chất lượng của nhân sâm. Sau đó tiếp xúc nhiều hơn y lại nghĩ hắn là nhàn hạ ung dung không lo thế sự, một người khổ bị gia đình vứt vỏ không yêu thương. Nhưng y lại chưa từng nghĩ đến hắn là người làm ăn!

Cũng không trách y được, bởi lẽ từ khi quen nhau y chỉ nhìn thấy Dương An đi bên ngoài lo công chuyện, Trần Ninh Hoài chỉ đứng một bên hỗ trợ. Y vẫn luôn nghĩ hắn không biết…

Đặng Tấn nở nụ cười, ngày hôm nay gặp được người này thật sự là một điều thú vị mà ông trời ban cho: “Vậy ý ngươi muốn thế nào?”

Trần Ninh Hoài không nhanh không chậm nói: “Bảy ba. Ngài lo phí vận chuyển và thuế.” Đương nhiên là hắn bảy, Đặng Tấn ba. Còn về tại sao chỉ phí vận chuyển và thuế mà không có cơ sở hạ tầng để bán hàng cùng những chi tiết khác thì về phần thuế hắn không dành pháp luật nơi này thế nào, thứ hai cơ sở hạ tầng hắn tin người này có đủ nên không cần lo lắng.

Ánh mắt Đặng Tấn hơi híp lại, trong đầu hiện lên những con số. Lướt sơ bộ một chút, ba phần này trừ đi phí vận chuyển cộng thuế phải đóng. Nếu như chất lượng ổn, và nó thật sự ngon như những lời mà Đặng Phong nói thì thật sự đây chính là duy nhất.

Hơn nữa, phí vận chuyển không mất. Thuế cũng chỉ là con số nhỏ không đáng kể, ba phần này không có gì để bàn cãi. Duy chỉ ba phần nhưng độc quyền không có sự cạnh tranh thì điều này cũng đồng nghĩa với việc một kho bạc.

Suy nghĩ kỹ càng ông cũng không đàm phán thêm, ý cười trong mắt càng thêm đậm: “Thành giao.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.