Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang

Chương 25: Trần Chính Anh



Tác giả: Lũy Niên

Ngày hôm sau, Trần Ninh Hoài cùng với Trung đi theo Đặng Tấn lên huyện. Đáng lẽ Dương An cũng muốn đi cùng sẵn tiện cùng tìm người trang hoàng lại cửa tiệm. Nhưng vì cửa tiệm vải trên trấn nhận được một đơn hàng lớn, y không thể không ở lại.

Lúc Trần Ninh Hoài theo Đặng Tấn lên đến huyện đã gần trưa, nghỉ ngơi một lát dùng xong bữa trưa. Đầu giờ chiều, Đặng Tấn dẫn Trần Ninh Hoài đến cửa hàng muối của mình.

Cửa hàng này vừa là nơi bán, cũng vừa là một trong những kho hàng cung cấp muối cho những vùng lân cận xung quanh huyện Nam Phương nhưng vẻ bên ngoài của nó không quá to, nếu như không muốn nói là nhỏ. Thật sự nó còn nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Đặng Tấn như biết chắc hắn cảm thấy lạ, lập tức đắc ý cười tươi vỗ vai hắn: “Những thứ thâm sâu không thể đánh giá quá vẻ bề ngoài.”

Nói xong ông liền nhấc chân đi vào bên trong cửa hàng, Trần Ninh Hoài cũng không thắc mắc đi theo ông vào bên trong cửa hàng.

Đúng như Đặng Tấn nói, cửa hàng này thật sự rất thâm sâu. Hắn cùng ông đi qua không biết bao nhiêu ngã rẽ mới có thể đến được kho muối. Đặng Tấn dừng chân trước cửa nhìn về phía Trần Ninh Hoài.

“Yêu cầu muối của ngươi như thế nào?”

“Được thu hoạch vào đầu thu, hạt to, đều, ở giữa hơi trắng đục, viền hơi trong. Đã được thu hoạch ít nhất 8 tháng.” Trần Ninh Hoài không nhanh không chậm nói.

Đặng Tấn gật đầu, trong đầu đã hình dung được loại muối mà Trần Ninh Hoài cần. Nhấc chân bước đi về phía trước, tuy rằng ông không thường xuyên ở đây nhưng ông trời cho Đặng Tấn một khả năng nhìn một lần sẽ không quên, gặp một lần sẽ nhớ mãi nên ông rất nhanh đã xác định được loại muối hắn cần nằm ở đâu.

Hai người đi đến một cánh cửa nhỏ nằm ở cuối cùng. Đặng Tấn dùng chìa khóa mở cửa, rồi đứng sang một bên kêu Trần Ninh Hoài vào xem thử xem có phải loại muối hắn muối hay không.

Trần Ninh Hoài tiến vào bên trong, hắn lật từng thùng lên xem xét. Cẩn thận kiểm tra, nếm thử sau khi xác nhận đây chính là loại muối hắn muốn. Lập tức đóng thùng lại cẩn thận rồi đi ra ngoài gật đầu với Đặng Tấn.

Xong xuôi, hai người lại tiến hành bàn bạc sơ bộ về giá cả cùng những chuyến cá sắp đến.

…..

Lúc hai người ra khỏi thư phòng, cũng mới chỉ qua một canh giờ. Trần Ninh Hoài nhanh chóng cáo từ Đặng Tấn rồi nhanh chóng đi đến tiệm môi giới ngày trước mua người, nhờ gã tìm giúp mất người thợ có tay nghề tốn đến sửa chữa lại cửa hàng.

Khi Trần Ninh Hoài đi ở bên ngoài đường lớn gặp một đám thư sinh như ngày đó ở Đặng gia, ai nấy đều khoác lên mình những bộ y phục trắng. Khí chất trang nhãn, đầy học thức khiến cho ai đi qua cũng phải quay đầu lại nhìn.

Hình như những thư sinh thời xưa ai cũng tính mặc y phục màu trắng?

Đi đầu là một lão nhân, dáng người giống như phật Di Lạc. Khuôn mặt phúc hậu, bước đi khoan thai. Ánh mắt Trần Ninh Hoài liếc nhìn đôi tai phật của ông.

Nhìn những người này Trần Ninh Hoài lại nhớ đến chuyện bản thân muốn tìm một người thầy dạy chữ cho những gia nhân trong nhà. Nhưng thời đại này thật sự người đọc chữ rất tôn quý, giống như hiện tại người đọc sách đi trên đường luôn được người ta ngắm nhìn.

Hơn nữa hầu hết người biết chữ ở thời đại cũ không giàu thì cũng quý, bởi vì những con chữ ở nơi này có khi còn đắt hơn toàn bộ gia sản của một gia đình trung bình nhiều người.

Những người có thể đi học một là con cháu trong những gia đình khá giả trở nên. Được nuôi trong sung sướng, lụa là. Những người như vậy thật sự không thiếu tiền.

Còn một số ít khác là những người như nghèo, cha mẹ cố gắng vất vả nhịn ăn, nhịn mặc, bữa đói bữa no để nuôi được một đứa con học thành tài. Nhưng đa phần trong thâm tâm những người này tôn sùng sự xa hoa, giàu có của con chữ đem lại và luôn nghĩ địa vị của mình cao hơn những người chân đất tay bùn, nói khó nghe hơn thì chính là không có học. Tính tình không kiêu căng, cũng chính là ngạo mạn.

Khuôn mặt Trần Ninh Hoài không gợn sóng đi ngang qua những người này, hắn phải nhanh chóng lo xong công chuyện rồi trở về. Tuy trong nhà hiện tại có người, nhưng hắn vẫn lo lắng cho phu lang.

Sau khi bàn bạc xong với công tượng ở trong tiệm mô giới, chốt hạ lại bản thiết kế cùng với tiền công và thời gian xong. Trần Ninh Hoài mới rời đi, hắn tính là để Trung ở lại giám sát, nhưng xem ra ít nhất cũng phải ở lại đến sáng mai để hướng dẫn công việc cụ thể.

Hiện tại mới chỉ vào đầu giờ Thân vẫn còn quá sớm, Trần Ninh Hoài dự tính quay về tửu lâu nói rõ cho Trung về bản thiết kế lại của tửu lầu rồi để y ở lại giám sát trong những ngày đến.

Lần này Trần Ninh Hoài không đi đường chính nữa, hắn mới tìm ra được một con đường tắt khá vắng người dễ đi hơn. Nhưng không nghĩ đến lần đầu đi đã gặp phải chuyện.

Trần Ninh Hoài đứng bên ngoài liếc mắt nhìn những người bên trong, một thiếu niên mặt bộ y phục bằng vải thô đen, tuy hơi cũ nhưng rất sạch sẽ. Hoàn toàn đối lập với những thư sinh mặc áo trắng đứng đối diện. Dù cho những lời nghị luận không nặng không nhẹ của những người xung quanh cứ chuyển về vu oan thiếu niên, nhưng người thiếu niên này vẫn như cũ không để ý. Ánh mắt thẳng tắp, bình tĩnh nói với những thư sinh ở phía đối diện:

“Nam Căn huynh chớ hiểu lầm, ta thấy rơi mới nhặt lên. Hoàn toàn không có chuyện lấy cắp gì ở đây như lời Chính Anh huynh nói.”

Người tên Nam Căn đứng đối diện, nở nụ cười khinh miệt, ve vẩy chiếc quạt trên tay: “Vậy cớ gì sao Đỗ sư đệ sao lại không được cho ta luôn mà phải đợi Chính Anh nhắc? Đó không phải ăn cắp thì là gì? Hay là nhặt được của rơi tạm thời đút túi?”

Đỗ Nguyệt không chút dao động: “Nam Căn huynh nói vậy tự hỏi có lý hay không? Hai ta không thân thiết, ta chưa từng nhìn thấy túi tiền của huynh. Hơn nữa, khi ta nhìn thấy nó vốn dĩ nằm ở dưới đất. Nếu huynh là ta, liệu huynh có thể trong thời gian ngắn như vậy mà xác định chủ nhân của nó là ai hay không?”

Nam Căn bị thiếu niên hỏi đến đuối lý. Ánh mắt cay nghiệt nhìn về phía thiếu niên trước mặt. Gã đương nhiên biết hai người không thân, cũng biết Đỗ Nguyệt chỉ vừa mới nhặt túi tiền của mình lên chỉ được vài tích tắc. Nhưng vì muốn khiến thiếu niên này xấu mặt, nên gã mới chẳng để ý cái lẽ phải đấy.

Người đọc sách coi trọng nhất là thanh danh, nếu như thanh danh của thiếu niên bị hủy không phải sẽ không còn tâm trạng đọc sách hay sao? Khi đó ngôi vị hạng nhất của học đường sẽ thuộc về gã.

Tất cả cũng chỉ vì sự ghen ghét trong lòng hắn.

Thiếu niên trước mắt không thấy gã trả lời, lại nói thêm: “Nếu có thật sự Đỗ Nguyệt thật bái phục, Nam Căn huynh thật sự là tuệ nhãn như đuốc. Kẻ kém cỏi như ta thật sự không dám so bì.”

Lời này thật sự mỉa mai quá trắng trợn. Khiến cho sắc mặt của Nam Căn trở nên trắng bệch.

Những thư sinh ở đây ai chẳng biết Đỗ Nguyệt là học sinh giỏi nhất của học đường trên huyện học. Nhưng xưa nay bởi vì gia cảnh của người này nghèo hèn nên luôn là trọng điểm bàn tán trong học đường. Có người hâm mộ thiếu niên, có người bái phục đương nhiên cũng có người ghen ghét. Và những thư sinh trước mặt này là thuộc người cuối cùng.

Giữa bầu không khí im lặng ấy, bỗng nhiên có một giọng nói khinh thường vang lên: “Ai mà biết được, ai đó vì nhà nghèo không đủ tiền đi học thì có đi ăn cắp hay không?”

Đỗ Nguyệt nhíu mày nhìn về phía người nói ra câu này. Trần Chính Anh đứng sau Năm Căn, nhướng mày khinh thường đáp lại thiếu niên. Khóe miệng gã ta nhếch lên.

Những thiêu niên đứng đằng sau sôi nổi phụ họa:

“Đúng đấy, ở học đường ai biết gia cảnh người nghèo. Việc gì cũng làm, ai biết được có túng quẫn đến độ đó hay không?”

“Người đọc sách cũng là người, liệu có ai cưỡng được lòng tham không đây?”

“Nam Căn huynh, thôi dù gì cũng không mất. Chấp nhặt với tên nghèo này làm gì?”

Ánh mắt Đỗ Nguyệt lạnh đi, hai tay thiếu niên nắm chặt lại. Đám người này bình thường ở học đường luôn tìm cách gây gỗ với y, y vẫn luôn vội vàng không thèm để bụng. Đến cả ngày nghỉ ngơi cũng không tha.

“Ồ?” Nam Căn nhướng mày, ánh mắt mang theo sự chán ghét nhìn về phía thiếu niên: “Nghe nói Đỗ Nguyệt sư đệ ham học nhưng nhà nghèo sắp không đủ tiền đi học. Vậy thì thế này đi, túi tiền của ta ở trong tay ngươi, ngươi giữ lấy. Sư huynh cho ngươi đấy, nhưng mà phải quỳ xuống cảm tạ ta nhé?”

Đỗ Nguyệt nắm chặt túi tiền ở trong tay, ánh mắt sắc lạnh không do dự ném thẳng về phía Nam Căn, chưa kịp để mấy thư sinh kia phải ứng đã mở miệng nói: “Là một người học vấn, lại có thể nói ra những lời như vậy? Các ngươi không thấy xấu có cho cái danh học sinh huyện học à? Dân gian có câu mây tầng nào gặp mây tầng đó, quả nhiên không sai. Vật họp theo bầy, tiện như nhau.”

Nam Căn bị túi tiền đập thẳng vào mặt, chưa kịp phản ứng đã bị thiếu niên chửi thẳng mặt. Nhất thời tức giận, không do dự chỉ thẳng vào mặt thiếu niên.

“Ngươi dám ném ta?”

Đỗ Nguyệt nhìn thẳng vào mặt Năm Căn nói thẳng từng chữ: “Tại sao ta lại không dám?”

Nam Căn không diễn nữa, lập tức khôi phục lại dám vẻ côn đồ thường ngày của mình. Nhà Nam Căn thuộc dạng giàu có trong huyện, lại là con trai độc đinh trong nhà. Từ trước đến giờ đều được từ trên xuống dưới Nam gia yêu chiều, nên sớm từ lâu đã chiều hư. Thanh lâu, bài bạc, đánh nhau không gì không thiếu. Nhưng được một cái gã ta thông mình, nên gia đình mắt nhắm mắt mở đi phía sau thu dọn tàn cục cho gã.

Ngày thường, Nam Căn thích nhất là giả trang thành thư sinh che giấu bản tính côn đồ chơi bời của mình sau lớp áo trắng thư sinh, cốt yếu để hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người xung quanh.

Những thư sinh đằng sau nhìn thấy gã như vậy, khóe miệng ai nấy cũng đều nhếch lên. Bọn họ đã đi theo Nam Căn từ thời gian đầu tiên khi mới vào học đường. Nếu nói theo nghĩa hiện đại thì cũng tương đương với đám đàn em đi sau lưng đại ca.

Đương nhiên bọn họ biết khi Nam Căn điên lên sẽ như thế nào. Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ được thưởng thức vẻ học sinh được kỳ vọng nhất của học đường bị đánh tả tơi. Không biết sẽ đẹp như thế nào nhỉ?

Trần Ninh Hoài nhìn về Nam Căn nhào đến chỗ thiếu niên, hắn không nghĩ mấy tên thư sinh yếu ớt cãi nhau này còn có thể động tay động chân. Không phải trước giờ đều nói thư sịnh động miệng không động tay chân sao?

Đỗ Nguyệt thấy Nam Căn lao đến lập tức né tránh, thân thể vì ngày thường phải làm rất nhiều việc nên đã luyện được sự linh hoạt. Không khó để tránh né những cú đậm đến của Nam Căn. Nhưng, chỉ phòng thủ thôi là không đủ. Những thú đánh liên tiếp nhanh như cắt vụt xuống. Đỗ Nguyệt hoàn toàn không có biết chút gì về võ, chỉ hoàn toàn theo bản năng mà né đi.

Nhưng bỗng nhiên, một hòn đá đập thẳng vào chân thiếu niên. Ánh mắt Trần Ninh Hoài híp lại nhìn về phía Trần Chính Anh đang nhấc chân điêu luyện đá bay cục sỏi dưới đấy về phía thiếu niên.

Đỗ Nguyệt đau đớn gã xuống, Nam Căn nhân cơ hội đấm xuống. Nhưng cú đấm chưa đến nơi đã bị người nào đó cản lại.

Trần Ninh Hoài không dao động đỡ lấy nắm đấm của Nam Căn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía gã cùng đám thư sinh kia.

Những người kia không hiểu người nam nhân trước mặt này nhảy từ đầu ra. Tại sao lại bảo vệ cho Đỗ Nguyệt?

Nam Căn lấy lại phản ứng, giãy dụa muốn thoát khỏi tay người trước mặt. Nhưng khổ nổi hắn nắm quá chặt, gã ta không thể nào mà thoát được. Vội vàng la lên: “Ngươi mau buông ông ra, ngươi là đứa nào?”

Ánh mắt Trần Ninh Hoài nhìn chằm chằm gã, không nhanh không chậm đáp: “Người qua đường thôi.” Đáp xong lập tức ném tay gã một bên.

Trần Chính Anh híp mắt nhìn kỹ người nam nhân trước mắt, không hiểu sao từ khi người này xuất hiện. Gã ta luôn cảm giác rất quen không biết bản thân đã gặp người này ở đâu rồi. Nhưng dù cho nghĩ thế nào cũng không thể nhận ra. Nhưng khí chất người này nói cho gã ta biết rằng hắn không tầm thường. Vậy chắc là những người giàu có gã ta đã từng gặp.

Mà Trần Ninh Hoài đứng kia cũng không nhận ra gã ta, đừng trách hắn. Từ lúc hắn đến đây, Trần Chính Anh luôn ở trên huyện mà không về thôn. Đúng là hắn có ký ức của nguyên chủ, nhưng chính nguyên chủ còn chẳng rõ đệ đệ của mình như thế nào thì sao mà hắn biết được?

Nam Căn bị hắt dùng một tay quật gã, không khỏi tức giận. Gã nhanh chóng đứng lên, sắc mắt nhìn về phía hắn không được tốt. Nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: “Khôn hồn thì đứng sang một bên, đừng có mà cản trở ta.”

Trần Ninh Hoài đứng nguyên một chỗ, lười biếng đáp lại: “Một đám người chơi xấu để ăn hiếp một thư sinh? Đẹp mặt nhỉ?”

Nam Căn cãi cố: “Một đám? Ta với nó chơi một mình, ở đằng sau không ai xen vào thì sao gọi là xen vào?”

Trần Ninh Hoài không nhanh không chậm liếc nhìn Trần Chính Anh đằng sau: “Ngươi chắc là không xấu chứ?”

Trần Chính Anh không hiểu sao khoảng khắc gã ta bị hắn nhìn trúng tay chân không tự chủ dược mà trở nên mềm nhũn. Gã ta cố gượng, trấn an bản thân mình nhưng lại không dám nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Nam Căn đương nhiên biết khi nãy Trần Chính Anh đã làm gì. Nhưng đó là chuyện quen thuộc nên gã không thèm nói. Không nghĩ đến lại bị Trần Ninh Hoài phát hiện.

Gã cắn chặt răng, lao thẳng về phía hắn. Nhưng lao đến đã bị hắn đá cho lăn lộn dưới đất. Cảm giác đau đớn thì ngực truyền đến khiến khuôn mặt gã trắng bệch, thở hổn hển nằm dưới đất.

Trần Ninh Hoài nhìn đám thư sinh kia: “Võ mèo cũng muốn chơi với ta?”

Những thư sinh kia nhìn Nam Căn bị hắn dùng một chân đá cho lăn lộn dưới đất. Sắc mặt ai cũng không được tốt đẹp gì, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước.

Trần Ninh Hoài nhướng mày, hắn cũng chẳng muốn làm to chuyện. Đánh mắt nhìn thấy Đỗ Nguyệt đã đứng lên từ lâu. Lạnh nhạt hỏi: “Đi được không?”

Đỗ Nguyệt hơi sửng sốt, không nghĩ hắn sẽ quay lại hỏi mình, nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy đi.” Trần Ninh Hoài không thèm đánh mắt nhìn lại, nhấc chân xoay người rời đi.

Đỗ Nguyệt liếc nhìn Nam Căn còn nằm dưới đất căm hận nhìn thèo bóng lưng của hắn, không nói nhiều xoay người đi theo Trần Ninh Hoài.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.