Ngoại trừ danh lợi và địa vị khiến người khác ngưỡng mộ thì anh chỉ dư lại hai bàn tay trắng.
Còn chẳng có gia đình.
Ngay khi cả xe lặng ngắt như tờ, Hạ Thành khép hai mắt lại, trầm giọng nói:
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Sầm Duệ hoàn hồn lại, ho khẽ một tiếng, nhớ tới chuyện quan trọng: “Chiều nay lúc anh đang họp thì chủ tịch gọi điện tới, muốn anh bố trí chút thời gian chiều chủ nhật đi gặp cô Thịnh Hồi của nhà họ Thịnh ở thành phố Bắc một lần.”
Sầm Duệ nói xong, trong xe càng yên tĩnh hơn.
Hơi thở trầm nổi, Sầm Duệ vô thức căng thẳng thần kinh.
Ngay sau đó, anh ta nghe được giọng khàn khàn của Hạ Thành vang lên: “Ông ta còn nói gì nữa?”
Sầm Duệ khựng lại: “Chủ tịch còn nói, đã đến lúc anh cân nhắc tới việc liên hôn thương nghiệp, chọn một người thích hợp làm vợ để lập gia đình. Cô Thịnh Hồi là một đối tượng rất tốt, cũng có thể giúp anh nhanh chóng nắm được quyền quản lý khu vực khai thác mỏ của Úc. Chủ tịch cảm thấy không có gì không ổn.”
Liên hôn là một cuộc trao đổi ích lợi, cũng là một trong những thủ đoạn mà giới thượng lưu đều hiểu rõ nhưng không nói thẳng ra. Đương nhiên Hạ Minh cũng muốn lợi dụng đám cưới của Hạ Thành để giành được càng nhiều ích lợi.
“Tháng sau là tiệc mừng thọ năm mươi của chủ tịch. Ông ấy nói, hy vọng đến lúc ấy anh sẽ không về một mình. Nếu không, ông ấy sẽ suy xét lại xem có nên trả quyền quản lý bên Úc lại cho cậu Hạ Giác hay không.”
Hạ Thành cười khẩy, giọng điệu không rõ ý tứ: “Suy tính cũng ghê đấy.”
Anh hơi nheo mắt lại, sâu trong đôi mắt đen thẳm là vẻ tàn nhẫn.
“Cho Hạ Giác thì cũng phải xem nó có năng lực lấy được hay không.”
Sầm Duệ cúi đầu không dám lên tiếng, sau đó lại nghe Hạ Thành trầm giọng hỏi: “Nhà họ Dung thì sao?”
“Chiều nay những người khác nhà họ Dung nghe tuyên đọc di chúc xong đều rời đi hết rồi. Dung Tập cũng có mặt, chắc chắn không ai dám làm khó cô Ngu trước mặt cậu ta.”
Chú ý sát sao tới tình hình nhà họ Dung gần như đã biến thành một trong những việc Sầm Duệ cần làm mỗi ngày.
Thậm chí Hạ Thành còn đặc biệt phái người đến túc trực ngoài nhà tổ nhà họ Dung, bảo đảm an toàn cho người kia.
Mi tâm Hạ Thành khẽ thả lỏng, lạnh giọng nói: “Chú ý Dung Chấn, đám người kia không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.”
“Vâng!”
Sầm Duệ ngập ngừng nói: “Còn một chuyện nữa. Trong di chúc Dung Khâm Hoa để lại có một điều kiện thừa kế dành riêng cho cô Ngu…”
Hai mắt Hạ Thành nghiêm lại, dùng giọng ra lệnh: “Nói.”
Sầm Duệ lấy can đảm nói tiếp: “Phải kết hôn thì mới được thừa kế.”
Anh ta vừa dứt lời, bầu không khí như đọng lại, áp suất cũng dần gia tăng.
Khoảng lặng kéo dài một hồi lâu, chai nước khoáng trong tay Hạ Thành bị siết tới nỗi biến dạng, đổ xuống thảm dưới chân, giọt nước bắn tung tóe.
Con ngươi Hạ Thành âm u như được ngâm trong mực, ẩn sâu trong bóng tối, khó lòng phân biệt.
Anh hơi nhếch môi, lặp lại câu kia: “Phải kết hôn thì mới được thừa kế?”
Sầm Duệ chống đỡ áp lực kia, chỉ cảm tiền lương này không dễ lấy chút nào.
Sầm Duệ gian nan gật đầu: “Hơn nữa… hình như cô Ngu đã đồng ý rồi.”
Im lặng một lát, Hạ Thành cười khẽ, nghe âm điệu không rõ cảm xúc: “Tốt lắm.”
“Còn chuyện cuối cùng, ngày mai là lễ tang của Dung Khâm Hoa.”
…
Đêm nay, Ngu Thanh Vãn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.
Cô cứ đau đáu chuyện công việc của Tần Duyệt Ninh nên rời giường từ rất sớm.
Có lẽ đang thời giao mùa nên mấy ngày nay mưa dầm dề liên tục, khiến cô cảm thấy toàn thân không có sức lực chút nào.
Sáng sớm rời giường, Ngu Thanh Vãn lại phải uống thêm một bát thuốc đề phòng cảm lạnh.
Đầu lưỡi lan tràn vị rỉ sắt, cô cau mày, uống mấy ngụm cháo hoa mới có thể áp vị này xuống.
Chắc Dung Tập cũng biết cô đang lo lắng nên truyền tin tới rất nhanh, cậu đã bố trí vị trí công việc thích hợp cho Tần Duyệt Ninh rồi, hôm sau có thể tới nhận chức.
Ngu Thanh Vãn chuyển tin này Tần Duyệt Ninh, trái tim treo lơ lửng từ tối qua đến giờ của cô cuối cùng cũng hạ xuống được.
Hôm nay là ngày Dung Khâm Hoa hạ táng.
Có lẽ mọi người biết nhà họ Dung phá sản nên đều sợ bị liên lụy, không ai dám đến gần nhà họ Dung lúc này. Trong linh đường cũng chỉ có lác đác vài ông quan chức hoặc vài người trong giới thượng lưu, trông vừa thê lương lại vừa quạnh quẽ.
Năm xưa rạng rỡ vẻ vang, nhưng đến cuối cùng lại khiến người ta thổn thức.
Lúc đến nghĩa trang cũng chỉ còn vài họ hàng thân thuộc nhà họ Dung.
Đầu mùa đông, không ngoài dự kiến, trời lại mưa rồi, mưa bụi lất phất kéo theo hơi thu lạnh lẽo, khí lạnh như có thể xuyên thấu quần áo, chui vào tận xương tủy.
Nước mưa trong trẻo nhưng lạnh lẽo chảy xuôi tán ô, đọng lại thành vũng nước trên bậc thang, vài mảnh lá khô bị gió thổi rơi vào vũng nước, tiếng mưa rơi tí tách không dứt bên tai.
Cả một loạt ô đen chiếm cứ toàn bộ nghĩa địa, bầu không khí nghiêm trang mà áp lực, tiêu điều vô cùng.
Trước mộ bia, người nhà họ Dung lần lượt tiến lên quỳ lạy theo thứ tự.
Chỉ có Ngu Thanh Vãn đứng lẻ loi.
Cảm giác hoảng hốt khi được thoát khỏi khống chế của cô cuối cùng cũng từ từ chân thật lên khi lễ tang bắt đầu.
Cô vẫn mặc một bộ đồ đen, áo khoác đen, tóc đen, gương mặt trắng nõn như đóa phù dung chớm sương, chỉ có trước ngực là đeo một mảnh phù hiệu trắng.
Khác với người xung quanh, Ngu Thanh Vãn ôm một bó hoa hải đường trắng trong lòng.
Đóa hoa trắng mịn dính bọt nước, nhụy hoa vàng nhạt nặng trịch đè lên ngực cô, giữa khung cảnh hoang vu tiêu điều trông càng thêm đẹp đẽ yếu ớt, nhưng cũng vừa như mang theo sức sống khó diễn tả thành lời.
Cô lẳng lặng nhìn bó hoa trong lòng, đôi mắt như mặt hồ bỗng dưng thoáng gợn sóng.
Cô dường như nhìn xuyên qua bó hoa kia, thấy được một người đã qua đời.
Cuối cùng, toàn bộ cảm xúc đều thuận theo hạt mưa ngấm sâu xuống đất, lặng lẽ bị che giấu.
Chờ tất cả mọi người tế bái xong, Ngu Thanh Vãn mới tiến lên khom người. Cô không đặt bó hoa trước mộ bia, mà đặt xuống đất trống cạnh đó.
Sau đó, cô khụy gối, chậm rãi quỳ xuống trước ánh mắt của tất cả mọi người, sau đó thẫn thờ nhìn bó hoa hải đường dính ướt nước mưa kia.
Chỉ chính cô biết, người cô bái tế không phải Dung Khâm Hoa.
…
Bốn phía yên lặng vô cùng, hạt mưa nặng nề rơi xuống bia mộ, phát ra tiếng vang.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, ngày càng gần, khiến cho mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Dung Chấn ngoái đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ người đàn ông đi từ sau tới thì không nhịn được mà cứng còng cả mặt.
Hạ Thành đến rồi.
Sau khi thấy rõ người tới, mọi người đều không hẹn mà cùng nín thở, ngoài mặt lộ vẻ căng thẳng, đồng loạt tách sang hai bên, nhường ra một con đường.
Đầu sỏ khiến nhà họ Dung lưu lạc đến tình cảnh hiện giờ lại công khai xuất hiện, đã thế bọn họ còn chẳng dám nhiều lời nửa chữ.
Vì sự xuất hiện của Hạ Thành mà bầu không khí trong nghĩa trang mà càng trở nên nặng nề, không một ai dám thở mạnh.
Chỉ có hai người trẻ tuổi họ xa nhà họ Dung núp ở sau cùng đám đông mới dám nhỏ giọng nói thầm.
“Sao Hạ Thành lại đến đây?”
“Có khi đến để ngắm xem nhà họ Dung lúc này thê thảm thế nào đấy. Anh nghe nói ngay cả người nhà họ Hạ có chung máu mủ mà anh ta còn xuống tay được, nói gì là nhà họ Dung.”
“Đúng là thằng điên.” Một người nghiến răng nghiến lợi căm phẫn: “Loại người làm bậy quá nhiều như anh ta sẽ không có kết cục tốt được đâu.”
Dung Thi Nhã nép sau lưng Dung Chấn, không nhịn được mà thò đầu ra thăm dò, vừa muốn nhìn lại vừa không dám nhìn.
Trong lòng cô ta thoáng mừng rỡ, rất mong đợi xem cảnh Ngu Thanh Vãn bị làm nhục, cũng không nhịn được mà lén nhìn bóng dáng cao ngất kia qua khe hở đám đông.
Đến tận giờ phút này, Hạ Thành vẫn chưa từng công khai lộ diện trước truyền thông bao giờ. Rất nhiều cô chiêu con nhà quyền quý của thành phố Lâm đều nghĩ mọi cách để gặp được Hạ Thành một lần. Thậm chí chính Dung Thi Nhã cũng không biết người cầm quyền nhà họ Hạ có thể dễ dàng khiến nhà họ Dung phá sản trông như thế nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ cảm thấy lệ khí và sát khí trên người đối phương quá nặng.
Sau lưng Hạ Thành là trợ lý cầm ô đen, che khuất nửa gương mặt của anh, chỉ lộ ra đường viền mặt dưới góc cạnh và đường cong hầu kết căng chặt.
Sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím lại, khí thế lạnh băng mà mạnh mẽ, khiến người ta không nhịn được mà run sợ.
Mãi đến khi tán ô hơi nghiêng, lộ ra đôi mắt sắc bén.
Hô hấp của Dung Thi Nhã chợt khựng lại.
Anh hoàn toàn ngó lơ những ánh mắt của người xung quanh, tầm mắt u ám chỉ dư lại bóng người đang quỳ gối trước mộ bia.
Cứ như cả thế giới chỉ còn mình cô, còn những thứ khác không đáng để anh liếc mắt.
Cơn mưa bụi càng ngày càng dày, nhanh chóng thấm ướt tóc Ngu Thanh Vãn, khiến cô có vẻ chật vật.
Cơ thể Ngu Thanh Vãn cực kỳ gầy yếu, quỳ gối trong mưa như lung lay sắp đổ, nhưng lưng cô lại thẳng tắp, tựa như thân trúc sừng sững đứng giữa gió mưa.
Cô như muốn quỳ gối tại nơi đó cả đời.
Chẳng lẽ nhà họ Dung đáng cho cô phải lưu luyến đến thế?
Đáy mắt Hạ Thành ngày càng tăm tối, mu bàn tay bên người căng chặt, gân xanh hằn lên.
Ngu Thanh Vãn quỳ gối nơi đó, cũng không biết mình đã quỳ bao lâu.
Cô càng không biết rằng mình quỳ bao lâu thì bóng người phía sau cũng đứng tại đó bấy lâu.
Bốn bề yên lặng không chút tiếng vang, chỉ có tiếng hạt mưa rào rạt đánh lên bia mộ.
Hạt mưa bụi dừng trên mi mắt Ngu Thanh Vãn, thấm ướt lông mi, tầm mắt phía trước cũng trở nên mờ nhòe.
Quần áo trên người cô cũng dần thấm ướt, dán sát lên người, khí lạnh lan tràn khiến cô rùng mình.
Lúc này, hạt mưa tinh mịn trên đỉnh đầu chợt biến mất.
Cô giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, vừa ngẩng đầu đã rơi vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Thành.
“Hạ Thành…”
Anh khom người ngồi xuống, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy cằm cô, gần như bức bách kéo mặt cô nhìn về phía bia mộ.
Hạ Thành nhớ tới bóng dáng quyết tuyệt không chút do dự khi cô rời đi với Chung Đình Bạch hôm đó, lý trí còn sót lại sắp cạn sạch.
Trong đầu anh lại hiện ra cảnh tượng cô rời đi không chút lưu tình năm xưa.
Cô lừa anh, lấy đồ của anh, ngồi lên xe nhà họ Dung.
Sau đó, cô dùng đôi mắt mà anh quen thuộc nhìn anh, nói ra lời nói vô tình nhất.
“Hạ Thành, tôi muốn sống cuộc sống tốt hơn.”
“Buông tha cho tôi đi, có được không?”
Đồ lừa đảo.
Trong nháy mắt, độ ấm trên đầu ngón tay Hạ Thành hạ xuống còn lạnh băng hơn cả nước mưa. Ngu Thanh Vãn cảm nhận được khí lạnh lan tràn trên người anh thì vô thức sợ run.
Cảm nhận được cơ thể run rẩy của cô, Hạ Thành hoàn hồn lại, nở nụ cười vừa tàn nhẫn lại vừa thỏa mãn, cúi người ghé sát tới bên tai cô.
“Cuối cùng thì chỗ dựa của em cũng đã đổ rồi.”
“Mà em, chỉ có thể cầu xin tôi.”
Giọng nói trầm thấp hỗn tạp trong tiếng mưa rơi tí tách, ngón tay thon dài của Hạ Thành lạnh như băng, khiến Ngu Thanh Vãn không nhịn được sinh ra vài phần hoảng hốt.
Cô mím chặt môi, chợt nhớ tới chuyện của Tần Duyệt Ninh hôm qua.
Cô có thể không thèm để ý đến bản thân, không thèm để ý đến nhà họ Dung, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Tần Duyệt Ninh bị liên lụy.
Anh luôn thích dùng cách này ép cô.
Cảm giác tủi thân khó nói chợt dâng lên trong lòng, đủ loại tâm trạng phức tạp rối như tơ vò, khiến hơi thở của cô ngày càng gấp.
Bỗng chốc, cô lại nhớ tới căn phòng tối tăm nhỏ hẹp trong nhà họ Dung, nhớ tới bàn tay vươn về phía mình.
Cảm giác sợ hãi sâu trong đáy lòng bất chợt chiếm cứ đầu óc Ngu Thanh Vãn.
Ngu Thanh Vãn run bắn người, cô không chút suy nghĩ, chợt nghiêng đầu, cắn thật mạnh lên tay anh.
Chờ đến trong miệng nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, cô mới giật mình hoàn hồn lại.
“Anh cứ mơ đi.”