Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 21



Cô chưa bao giờ lộ ra ánh mắt quyết tuyệt như thế, cứ như thể đã dằn lòng phải cắt đứt mọi chuyện trong quá khứ với anh vậy.

Có lẽ ánh mắt này của cô đã thật sự kích thích Hạ Thành, đôi mắt đen láy của anh tối sầm lại, sự tàn nhẫn dâng lên như sóng cuộn biển gầm, đốt cháy toàn bộ lý trí.

Anh cười lạnh như băng: “Tiếc quá, em không có lựa chọn nào khác.”

Ngu Thanh Vãn quỳ lâu quá rồi, quần áo trên người bị mưa tẩm ướt đẫm, chính cô cũng không phát hiện bản thân đã lạnh đến phát run, gần như chết lặng.

Hạ Thành nhìn cơ thể cô vô thức run rẩy thì ánh mắt càng trầm hơn.

Ngay sau đó, anh cởi áo khoác vest ra, khoác lên người cô, sau đó bế ngang cô lên.

Cơ thể Ngu Thanh Vãn chợt bay lên không, lọt vào một vòng ôm ấm áp.

Ngu Thanh Vãn trợn tròn mắt, gần như giãy dụa theo phản xạ có điều kiện “Hạ Thành, buông ra…”

Đáng tiếc, sức lực giữa nam và nữ vẫn cách nhau quá xa, hình thể cũng chênh lệch nhiều, dù cho Ngu Thanh Vãn giãy dụa trong lòng anh kiểu gì thì Hạ Thành vẫn bước về phía trước, vừa nhanh vừa vững.

Trong đám đông, Lâm Sâm thấy Ngu Thanh Vãn bị mang đi thì hoàn toàn đánh mất sự trầm ổn trước kia, nhấc chân muốn đuổi theo: “Cô chủ!”

Dung Húc bên cạnh vui sướng xem kịch, tay nhanh mắt lẹ giữ chặt Lâm Sâm: “Ôi thư ký Lâm, cậu làm gì thế?”

Lâm Sâm lạnh lùng trừng ông ta: “Ông không thấy cô chủ bị người ta mang đi rồi à? Buông ra.”

Mấy năm nay Dung Húc đã ngứa mắt Lâm Sâm lắm rồi, cũng nhìn ra Lâm Sâm ôm tâm tư không thuần khiết với Ngu Thanh Vãn từ lâu.

Mấy năm nay Lâm Sâm vẫn luôn đi theo làm việc cho Dung Khâm Hoa, độc tài quyền to, làm việc chưa từng bại lộ, khiến cho nhóm người bọn họ gần như không có chút tiếng nói nào trong công ty. Mấy năm nay Lâm Sâm ngoài sáng trong tối lén chăm sóc Ngu Thanh Vãn, còn tưởng không ai trong số họ nhìn ra chắc.

Dung Húc cười lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Cậu cảm thấy cậu quản được Hạ Thành à? Tiết kiệm sức lực đi trợ lý Lâm. Lúc trước con bé kia vì muốn sống an nhàn sung sướng trong nhà họ Dung nên phản bội Hạ Thành, đó là nợ của nó, giờ bị trả thù thế nào cũng là đáng thôi…”

Mu bàn tay Lâm Sâm siết chặt, đôi mắt trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững giờ lại vì phẫn nộ mà hơi đỏ lên, hơi thở cũng dồn dập.

Lỗi lầm Dung Khâm Hoa từng phạm phải trong quá khứ, anh ta cũng là đồng lõa.

Bọn họ đều nghiệp chướng nặng nề.

Từ đầu đến cuối, rõ ràng Ngu Thanh Vãn mới là người vô tội nhất, nhưng cuối cùng lại để cô phải gánh chịu hết tất cả.

Tình cảm phức tạp như muốn đè bẹp, nuốt trọn Lâm Sâm. Anh ta áy náy tự trách, mà cũng có thể là hối hận… chính anh ta cũng không phân biệt rõ nữa.

Mưa to rào rạt, tựa như toàn bộ tội nghiệt đã qua đều có thể bị cơn mưa này gột rửa.

Lâm Sâm thất thần nhìn bó hoa hải đường bị màn mưa vùi dập cạnh mộ bia, lại loáng thoáng nhớ lại gương mặt tuyệt vọng của cô gái trong ký ức.

Toàn thân Lâm Sâm như bị rút cạn sức lực, anh ta quỳ gối dưới đất, mặc cho nước mưa lạnh băng chảy dọc gương mặt.

Anh ta thều thào thật khẽ: “Từ trước đến giờ cô ấy chưa từng phản bội bất cứ ai.”

Cùng lúc đó, Ngu Thanh Vãn đã bị Hạ Thành bế trở lại trên xe.

Tài xế và trợ lý ở ghế trên thức thời xuống xe, cũng kéo tấm ngăn ghế sau lên, hình thành không gian khép kín.

Độ ấm trong xe vừa phải, hệ thống sưởi hơi ập thẳng vào mặt, lưng ghế dựa đàn hồi dán lên lưng khiến Ngu Thanh Vãn muộn màng rùng mình.

Hình thể chênh lệch bẩm sinh mang đến cảm giác áp bách khôn kể.

Ngu Thanh Vãn nhìn sườn mặt nghiêng lạnh tanh của Hạ Thành, cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, cô giãy dụa muốn thoát đi.

“Hạ Thành, đừng như vậy, anh buông…”

Ngay sau đó, anh khom người đặt cô lên ghế ngồi, dễ dàng khống chế cổ tay cô, khiến cô không cách nào kháng cự.

Tư thế khống chế tuyệt đối, vừa cường thế vừa độc đoán, không nhiều lời câu nào, khiến không gian hẹp hòi trong xe càng thêm chật chội.

Đây là lần đầu tiên Hạ Thành hoàn toàn mất khống chế trước mặt cô từ khi hai người gặp lại đến giờ.

Hoặc nên nói là trước đó anh vẫn luôn nỗ lực kiềm chế.

Hạ Thành nhớ tới chuyện nghe được tối hôm qua, ánh mắt anh u ám, nhìn chằm chằm đôi môi cô đang cắn chặt, đáy mắt cuồn cuộn điên cuồng.

Giọng anh cực kỳ hung hãn: “Ngu Thanh Vãn, em muốn gả cho ai?”

Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn cứng đờ người.

Thì ra chuyện gì anh cũng biết.

Cô lập tức hiểu được vì sao Hạ Thành lại mất khống chế đến vậy.

Mà có vẻ như Hạ Thành cũng không cần cô trả lời.

Hạ Thành dùng đầu ngón tay thô ráp mân mê cổ tay cô, da thịt kề sát da thịt, nhiệt độ cơ thể trượt qua trượt lại trên mạch máu yếu ớt, cảm giác điện giật truyền khắp tứ chi, khiến cô rùng mình.

Hô hấp xen kẽ. nhịp tim đập rối loạn át cả tiếng mưa ồn ào bên ngoài.

“Đừng đối nghịch với tôi, được không?”

Anh cười khẽ, tầm mắt gần như xâm chiếm trái tim của cô, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt.

“Ngu Thanh Vãn, có phải em cảm thấy tôi không nỡ động vào em nên mới không ngừng giẫm lên giới hạn của tôi không?”

Hạ Thành hỏi rất khẽ, chóp mũi gần như sắp chạm tới chóp mũi của cô. Ngu Thanh Vãn không nhịn được thở gấp, hô hấp càng thêm dày nặng.

Cô mím môi không nói gì, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Bỗng chốc, cô cảm thấy rất tủi thân.

Đôi mắt không chịu khống chế mà đỏ lên, cơ thể cũng run lên vì lạnh, hoa mắt chóng mặt, lúc này cô chỉ có thể ép buộc bản thân phải tỉnh táo.

Anh không động vào cô, nhưng không có nghĩa là không xuống tay với những người khác.

Nếu Hạ Thành thật sự muốn ép cô, anh có cả trăm ngàn biện pháp buộc cô đi vào khuôn khổ.

Mái tóc đen của Ngu Thanh Vãn đã rối tung từ lúc cô giãy dụa, vài lọn tóc ướt đẫm dính chặt lên cần cổ trắng nõn yếu ớt. Áo khoác vest trên người cô lộn xộn, váy đen bên trong cũng dính sát vào người, vòng quanh đường cong tuyệt đẹp, tràn ngập vẻ đẹp trắng đen cấm kỵ.

Chỉ có đôi mắt trong trẻo lại ngập nước nhìn anh, vành mắt đỏ lên trông như mắt thỏ. Cô cắn chặt môi, ánh mắt yếu đuối nhưng quật cường, chống lại anh trong im lặng.

Cô chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng, cũng không sợ anh. Dù sao bọn họ cũng từng sớm chiều ở chung suốt bốn năm, hết thảy đều do anh cưng chiều mà thành.

Ngực Hạ Thành như bị thứ gì đập thật mạnh, yết hầu anh lăn lộn, bất chợt thả lỏng bàn tay đang siết chặt cô.

Vốn dĩ anh cũng không dám dùng sức chút nào, anh hiểu rõ cơ thể cô gái này non mềm cỡ nào, chỉ cần dùng sức chút thôi là sẽ hằn đỏ.

Cuối cùng vẫn là anh thỏa hiệp.

Ngu Thanh Vãn ngẩng mặt nhìn thẳng anh, quật cường nói: “Dù sao cũng không phải anh.”

Nhớ tới chuyện của Tần Duyệt Ninh, đến giọng nói của cô cũng run rẩy, lần đầu tiên dùng giọng điệu chất vấn anh: “Tại sao anh cứ phải để người xung quanh bị liên lụy vì chuyện của chúng ta? Có liên quan gì đến Duyệt Ninh đâu? Sao anh phải nhằm vào cô ấy.”

Hạ Thành cau mày, không hiểu lời này của cô.

“Em nói gì?”

“Không phải anh khiến cô ấy mất việc ư?”

Ngu Thanh Vãn không cho Hạ Thành cơ hội giải thích, cô cắn môi, dùng giọng điệu làm người khác tổn thương gằn từng chữ: “Hạ Thành, anh như vậy sẽ chỉ khiến tôi hận anh.”

Hạ Thành không rảnh mà suy ngẫm cẩn thận nửa câu đầu của cô, chỉ nghe rõ nửa câu sau. Đồng tử anh sững lại, tình cảm sâu trong đáy mắt vỡ ra thành từng mảnh.

Cô còn không buồn hỏi câu nào đã chắc chắn là anh làm.

Trong mắt của cô, anh chính là một kẻ chuyên làm việc ác, không từ thủ đoạn, đương nhiên không cách nào sửa được sự ác liệt và điên cuồng đã ghim vào từng tế bào, vĩnh viễn không cách nào so được với Chung Đình Bạch trăng thanh gió mát.

Người như anh nên bị toàn bộ mọi người trên đời chán ghét, phỉ nhổ, sau đó vứt bỏ.

Dĩ nhiên cũng bao gồm cả cô.

Màn mưa bên ngoài gõ xuống kính xe vang lên tiếng lộp độp, tựa như từng dùi gỗ đánh vào trong lòng, mỗi ngày một nặng.

Không khí xung quanh an tĩnh đến quái dị. Vừa rồi Ngu Thanh Vãn đứng trong mưa bị lạnh, hiện tại cơ thể đã không chống đỡ nổi nữa.

Cô ho nhẹ ra tiếng, bả vai gầy yếu không thể khống chế mà run lên bần bật.

Cũng đúng lúc này, Hạ Thành chợt hoàn toàn buông lỏng bàn tay đang kiềm chế cô.

Đáy mắt sâu thẳm của anh hiện lên tổn thương và suy sụp khó phát hiện, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã khôi phục dáng vẻ hờ hững như ngày thường.

Hạ Thành cũng không định giải thích lời buộc tội của cô, chỉ cười khẽ một tiếng, trả lời đơn giản: “Không phải em đã biết tôi là hạng người thế nào từ lâu rồi à?”

Ngu Thanh Vãn ngẩn người.

Không chờ cô trả lời, Hạ Thành lại nhếch môi: “Cứ hận đi.”

Anh chẳng quan tâm.

Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh mình, dù cô hận anh hay yêu anh thì có là gì đâu.

So với mỗi người một ngả, ân oán thanh toán xong, anh thà rằng hai người dây dưa, không chết không ngừng.

Anh cụp mắt nhìn cô, vừa cố chấp vừa cường thế.

“Nhớ cho kỹ, chỉ cần ngày nào tôi còn sống thì em đừng hòng gả cho bất cứ ai.”

Vừa dứt lời, tim anh chợt hẫng một nhịp nặng nề.

Ngu Thanh Vãn yên lặng cắn môi, sau đó lại nghe được anh nói tiếp: “Hoặc là… còn một cách khác nữa đấy.”

Hạ Thành bất ngờ nắm đầu ngón tay cô, đưa về phía yết hầu của mình.

Ngu Thanh Vãn trợn to mắt, muốn rút tay về, nhưng lại bị anh nắm chặt không cách nào giãy dụa.

Mãi đến khi đụng tới vị trí cứng rắn kia, cô không nhịn được mà nín thở.

Ngay sau đó, Hạ Thành cầm tay cô dùng sức, lướt qua đường cong yết hầu phập phồng, lưu lại một vệt đỏ mờ mờ, in trên làn da trắng lạnh của anh như đang biểu thị điều gì đó.

Đó là yết hầu, vị trí yếu ớt nhất trên người cơ thể sống, chỉ cần cứa rách là có thể một kích mất mạng.

Anh tự đưa nhược điểm duy nhất của mình đến tay cô.

Anh cụp mi, môi mỏng hé mở: “Giết tôi.”

Anh vừa dứt lời, Ngu Thanh Vãn lập tức kinh hãi ngước lên, nhìn Hạ Thành với ánh mắt không thể tin nổi.

Nhìn thẳng vào ánh mắt đen tối của anh, cô mới nhìn rõ sự nghiêm túc và điên cuồng trong đôi mắt ấy.

Môi Ngu Thanh Vãn mấp máy, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì chặn ngang, không thốt ra nổi một chữ.

Anh vẫn đang nắm tay cô, dùng giọng nói khàn khàn mất tiếng dạy cô: “Dùng dao, cứa vào chỗ này, chẳng mấy chốc sẽ chết luôn. Nhiều máu phun ra lắm đấy, em có sợ bẩn tay không?”

Cơ hội duy nhất để cô thoát khói anh đời này là tự tay giết chết anh.

Chết trong tay cô, anh nhận.

Có lẽ Hạ Thành đã lường trước được phản ứng của cô, anh vui sướng cười cong cả mắt, đuôi mắt hẹp dài thoáng nhếch lên.

Vốn dĩ mắt anh cực kỳ đẹp, chỉ là ngày thường bị khí lạnh và sát khí che giấu. Còn lúc này đôi mắt ấy lại toát ra vẻ tà mị và điên cuồng như ma quỷ hấp dẫn lòng người. Hàng mi dày của anh hơi cụp xuống, phủ lên một bóng mờ.

Ngũ quan tuấn tú đánh sâu vào thị giác.

Đồng tử tối đen của Hạ Thành chiếu lại dáng vẻ Ngu Thanh Vãn trợn tròn mắt lúc này. Cô như bị sự điên cuồng của anh dọa sợ, nhiệt độ trên đầu ngón tay thoáng nóng lên, trái tim đập kịch liệt như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ không ngừng, cửa kính xe bị màn mưa cọ rửa từng chút một. Cô nghe thấy anh hỏi:

“Ngu Thanh Vãn, em có nỡ ra tay không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.