Đôi mắt to bằng hạt đậu xanh rơi lệ lã chã, ủy khuất đến mức đuôi cũng run lên.
“Là ngươi tự mình mang ta về nhà,lại không ta muốn đến. Ngươi mang ta về, còn bỏ đói ta, ta đã nhiều ngày như vậy chỉ ăn được mấy miếng thịt của ngươi.”
Đầu nó nhỏ, nhưng đầu óc lại lanh lợi, quả quyết quay sang người duy nhất dễ nói chuyện trong số những người có mặt.
“Ngươi còn dùng cái lồng này nhốt ta lâu như vậy, vừa rồi còn đập đuôi ta…”
Cho dù biết nó cố tình giả vờ đáng thương, ta cũng đau lòng: “…”
Tống Trường Thiện nhìn con rắn đen nhỏ đang giả vờ đáng thương một cái, lại nhìn Dư Thanh vẫn luôn bảo vệ ta trước mặt, đột nhiên bật cười.
Hắn như nhìn thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, cười đến mức không thẳng người dậy được, chỉ có thể gục cằm lên vai ta.
Ta vội vàng đỡ lấy tiên sinh kế toán yếu ớt, sợ hắn cứ như vậy mà cười ngất xỉu.
Tống Trường Thiện nửa ôm ta, đột nhiên tốt bụng nói:
“Chưởng quầy, ngươi xem con rắn nhỏ này đáng thương như vậy, chi bằng cứ giữ nó lại đi, vừa hay quán còn thiếu người rửa bát.”
Bây giờ khách quá đông, bát đĩa thay ra quả thực là một công trình vĩ đại.
Nhưng, để một con rắn nhỏ bằng cái giẻ lau rửa bát?
Bản thân con rắn đen nhỏ rõ ràng cũng cảm thấy vô lý: “To gan! Loại việc nặng nhọc đó ta mới không…”
Tiếng “ùng ục” cực kỳ vang dội cắt ngang lời nó.
Con rắn đen nhỏ run đuôi, im lặng để ở bụng.
“Tỷ tỷ,” Nó đột nhiên nói tiếng “người”, “Ta từ sáng hôm qua đến giờ, chỉ ăn được nửa con vịt quay, ta đói bụng lắm.”
…
Ta không hy vọng một con rắn nhỏ thực sự có thể giúp rửa bát, dù sao ta cũng không dám thuê trẻ vị thành niên.
Nhưng sau khi con rắn nhỏ nuốt một miếng thịt ba chỉ chiên giòn, con rắn nhỏ đột nhiên bay lên.
Cả người nó vẫn chỉ có đầu và đuôi cử động được, nhưng lại bay rất điệu nghệ.
“Ngươi có bản lĩnh này sao không nói sớm, tỷ tỷ.”
Nó một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ gọi rất ngọt, đuôi vung lên, một dòng nước từ trên trời rơi xuống, cả con rắn nhỏ như vòi nước tự động xối rửa bát đĩa.
“Chỉ là rửa bát thôi mà, ta giỏi nhất là rửa bát!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo
Dư Thanh nhíu mày, nhỏ giọng khuyên ta: “Yêu tộc xảo quyệt, chưa chắc đáng tin.”
Ta có thể hiểu Dư Thanh, ở thế giới của họ, ba tộc đề phòng bài xích lẫn nhau, phi ta tộc tất dị tâm là kiến thức phổ thông của mọi người.
Nhưng, nhưng không có Otaku nào có thể từ chối rắn yêu biết gọi tỷ tỷ.
Tống Trường Thiện dường như cũng rất có hảo cảm với con rắn đen nhỏ, giúp đỡ thuyết phục Dư Thanh.
Khóe miệng hắn cong lên, dùng giọng điệu rất thân thiện hỏi Dư Thanh:
“Chỉ là một tiểu yêu, ngươi cho rằng mình không thể bảo vệ chưởng quầy khỏi tay hắn?”
Dư Thanh lạnh lùng liếc hắn một cái, Hạo Nguyệt trong tay lóe lên tia sáng, nhưng không ngăn cản ta giữ con rắn đen nhỏ lại nữa.
Nàng ta chỉ vỗ tay Tống Trường Thiện đang đặt trên người ta, nói một câu mà ta không hiểu.
“Bất kể ngươi muốn làm gì, không được tính kế nàng ấy.”
Nụ cười của Tống Trường Thiện không thay đổi, nhưng giọng nói lại có vài phần không đoán được lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Bàn tay Dư Thanh vuốt ve dây buộc tóc trên đầu ta: “Không cần ngươi nói.”
Ta nghiêng đầu: “?”
Ta bừng tỉnh.
Hóa ra Tống Trường Thiện thực sự có thực hiện lời hứa, bây giờ không những không còn mỉa mai Dư Thanh, mà còn chung sống hòa thuận.
Nhìn xem, quan hệ của hai người họ tốt đến mức có bí mật nhỏ với nhau.
Là chủ nhà, ta rất an ủi.
Hôm nay cũng là một ngày mọi người chung sống hòa thuận.
…
Sau khi có Đại Hắc, ta hoàn toàn giải phóng hai tay, từ đó chỉ cần chuyên tâm nấu nướng.
À, Đại Hắc là tên của con rắn đen nhỏ, ban đầu ta muốn gọi nó là Tiểu Hắc, nhưng nó cho rằng đàn ông đích thực không thể nói nhỏ.
Vì vậy, chúng ta nhất trí quyết định gọi nó là Đại Hắc.
Đại Hắc rửa bát vừa nhanh vừa sạch, giải quyết vấn đề cuối cùng của quán chúng ta.
Vì vậy, ta cứ như vậy dẫn theo ba nhân viên của mình, phát triển “Dừng Lại Đi” lớn mạnh, trở thành bà chủ nổi tiếng và thành công nhất toàn bộ con phố u tối.