Không lâu sau, tiền và pháp bảo chúng ta kiếm được, chỉ dựa vào một kho hàng đã không chứa hết.
Tống tiên sinh kế toán hỏi ta có cân nhắc mở chi nhánh không.
“Nơi này dù sao cũng có chút đổ nát. Nếu chưởng quầy đồng ý, mấy hôm trước ta có nhìn thấy một tửu lâu đang rao bán ở Ma giới, nơi đó rộng hơn, chúng ta có thể chuyển đến đó.”
Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo
Ta do dự một chút, lắc đầu từ chối.
“Không được, Ma giới không được.”
Theo thời gian tính toán, bây giờ đại phản diện hẳn là đã làm Ma Quân Diệt Tịnh rồi, Ma giới thực sự nguy hiểm.
Dư Thanh cũng nói: “Ma giới hỗn loạn, sao có thể để chưởng quầy đến nơi đó.”
“Nhưng tiên giới và Ma giới khác nhau, nơi đó tuy cũng có tranh đấu, nhưng an toàn hơn Ma giới rất nhiều,” Nàng ta ho khan một tiếng, hiếm khi chủ động nói, “Chưởng quầy không phải rất thích món điểm tâm ngọt lần trước sao? Gần tiệm điểm tâm đó cũng có tửu lâu rao bán, chúng ta có thể đến xem.”
Gần đây có nhiều tửu lâu đóng cửa như vậy sao?
Tiệm điểm tâm đó làm đồ ăn quả thực không tồi, ta có chút động lòng.
Nhưng rất nhanh, ta vẫn lắc đầu từ chối: “Không được, tiên giới cũng không được.”
Nữ chính Vân Hoa bây giờ e rằng đang vả mặt Thiên Sơn, tiên giới loạn thành một đoàn, không thích hợp để ta đến đó mở quán.
Đại Hắc đang treo trên vỏ kiếm Hạo Nguyệt nhìn Tống Trường Thiện, lại nhìn Dư Thanh.
Nó im lặng một lúc, cố gắng hòa nhập nói: “Vậy thì đi yêu giới?”
Dư Thanh liếc nó một cái, vỗ một cái hất con rắn nhỏ đang bám dính ra khỏi vỏ kiếm.
Tống Trường Thiện cũng lễ phép hỏi: “Đi yêu giới xem ngươi thảm hại đến mức nào sao?”
Đại Hắc: “…”
Đại Hắc oa một tiếng khóc òa.
Yêu giới đương nhiên cũng không được, tuy bây giờ cốt truyện chưa đến đoạn Nam Phổ Nguyệt đoạt vị, nhưng cũng là chuyện sớm muộn.
Nhìn như vậy, con phố u tối này lại là nơi lý tưởng nhất để ta mở quán.
Vì vậy, kế hoạch mở chi nhánh của “Dừng Lại Đi” đành phải gác lại.
Nhưng mọi người lại vì vấn đề mới mà tranh cãi.
Bây giờ quán không còn phòng trống, cần phải dọn ra một phòng để làm kho mới.
Tống tiên sinh kế toán tốt bụng hy sinh vì người khác, nguyện ý dâng hiến chỗ ở của mình.
“Ta có thể miễn cưỡng, đến phòng chưởng quầy trải chiếu ngủ,” Hắn rất chu đáo nói với Dư Thanh đang tức giận, “Dù sao Dư cô nương đã có bạn cùng phòng rồi, không tiện chen chúc thêm người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Bạn cùng phòng hắn nói đúng là Đại Hắc.
Đại Hắc chỉ có thể duy trì hình dạng rắn, lại vì lý do không nói ra mà đi lại bất tiện, cuối cùng chỉ có thể quấn trên vỏ kiếm Hạo Nguyệt, để Dư Thanh mang theo nó đi lại.
Sau đó Đại Hắc dứt khoát ngủ trên giá kiếm bằng gỗ lê hoa của Hạo Nguyệt.
Dư Thanh trông như sắp rút kiếm: “Nếu khó xử, thì đừng miễn cưỡng, ta nguyện ý đến phòng chưởng quầy trải chiếu ngủ.”
Đại Hắc đang cố gắng bò lên trên vỏ kiếm, nghe vậy hoang mang ngẩng đầu rắn lên.
“Vậy ta thì sao?”
Dư Thanh rất lạnh lùng: “Ngươi đi ngủ với hắn.”
Mắt đậu xanh của Đại Hắc trợn to thành mắt đậu nành, đầy kinh hãi: “Ta không muốn!”
Tống Trường Thiện cười lạnh: “Ai thèm ngủ với ngươi?”
Đại Hắc bị ghét bỏ, tức giận đến mức đuôi đập bôm bốp vào bàn.
Đột nhiên, đầu nhỏ của nó ngẩng lên, giọng điệu mang theo mười phần chân thành, hỏi:
“Vậy rốt cuộc tại sao phải dọn ra một phòng, các ngươi không có túi trữ vật sao?”
Dư Thanh: “…”
Tống Trường Thiện: “…”
Hai người một người nắm đuôi rắn, một người bóp đầu rắn, rất ăn ý ném Đại Hắc ra ngoài.
Sau đó quay đầu lại, giải thích một cách hoàn toàn không chân thành:
“À, chúng ta quên mất.”
Quên mới lạ đấy!
…
Lại nửa năm trôi qua, ta từ tiểu phú bà thăng cấp thành đại phú bà, tài lực đến mức độ có thể so sánh với tập đoàn Suzuki.
Nhìn thời hạn c.h.ế.t mà hệ thống đưa ra ngày càng gần, con phố u tối vẫn yên bình như trước.
Hôm nay “Dừng Lại Đi” vẫn như mọi ngày, không có gì khác biệt.
Nửa năm nay, Tống Trường Thiện vẫn biến mất tăm hơi mỗi khi đến kỳ nghỉ.
Còn Dư Thanh thì hai tháng trước không còn chạy ra ngoài lang thang nữa, như thể không còn hứng thú với giới tu tiên.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ khí chất bất phàm đến quán tìm nàng ta, vừa mở miệng đã là xin lỗi cầu xin tha thứ, còn lấy ra một đống thiên tài địa bảo cầu xin Dư Thanh nhận lấy.
Đáng tiếc còn chưa nói xong, đã bị Dư Thanh – người có kiếm thuật ngày càng giỏi – vỗ một kiếm bay ra ngoài.