Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 38



Ngô Nhuận là người hầu hạ Hoa Dương đã mười mấy năm, dưới sự giám sát của hắn ta, toàn bộ trong ngoài Tê Phượng điện đều được xây dựng theo sở thích và thói quen của Hoa Dương, tỉ mỉ đến đệm giường của Hoa Dương nên trải dày bao nhiêu, hắn ta đều yêu cầu bọn nha hoàn làm theo một kích thước.

Vì vậy, mặc dù Ninh Viên là một ngôi nhà mới, nhưng Hoa Dương có một cảm giác thoải mái như trở về nhà, đêm nay ngủ rất ngon, ngủ cho đến khi bầu trời hửng sáng.

Hoa Dương xoay người, ánh mắt từng li từng tí đảo qua chiếc giường bạt bộ này.

Chiếc giường bạt bộ của Tứ Nghi đường là vật phẩm do Tề thị tìm, tuy Tề thị tham lam rất nhiều bạc, kiến thức có hạn, nhưng không dám lừa gạt Hoa Dương, chọn vật liệu làm giường quả thật cũng được, các chi tiết điêu khắc lại không đủ tao nhã. Mà chiếc giường ở Tê Phượng điện này, đại khái là chiếc giường mới mà sau khi Ngô Nhuận tới đây đã chọn lựa, bất kể là loại gỗ hay là hoa văn mẫu đơn loan phượng điêu khắc trên đó, đều là phẩm chất thượng thừa, đặt ở kinh thành cũng là trân phẩm mà các gia tộc quyền quý tranh nhau mua.

Kiếp trước, vì giận Trần Kính Tông, nàng ăn nói mạnh miệng, nên một lần cũng chưa từng tới Ninh Viên, bỏ hoang nơi này.

Thở dài một hơi, Hoa Dương thư giãn gân cốt, ngồi dậy, lắc lắc chuông.

Tiến vào là Triều Vân, Triều Nguyệt.

Nhớ tới Trần Kính Tông ngủ ở gian thứ hai tối hôm qua, Hoa Dương nghỉ hoặc nói: “Phò mã đâu?”

Triều Vân: “Phò mã gia thức dậy sớm hơn người ba mươi phút, mặc trang phục luyện công đi ra ngoài, nói là muốn chạy bộ trong vườn.”

Hoa Dương bội phục tinh thần phấn chấn của hắn.

Rửa mặt, Triều Nguyệt đứng trước tủ quần áo gỗ tử đàn có tám cửa kia, hào hứng hỏi: “Hôm nay công chúa muốn mặc bộ nào? “

Trong một năm qua, công chúa hầu như luôn mặc đồ màu trắng, rất nhạt nhẽo, bắt đầu từ hôm nay, công chúa cuối cùng cũng có thể mặc lại tùy thích.

Hoa Dương nhìn một chút, chọn một chiếc váy từ màu vàng mơ chuyển dần sang màu đỏ, bên ngoài phối với một chiếc áo khoác ngoài màu vàng nhạt hơn.

Đương nhiên, nàng thích hoa mẫu đơn, nên trên tất cả xiêm y đều thêu hoa văn mẫu đơn phù hợp với màu nền.

“Da công chúa trắng nõn mịn màng, mặc màu gì cũng đẹp, bộ này càng thêm quý khí.”

Hai nha hoàn một trước một sau hầu hạ nàng thay quần áo, ngoài miệng ngọt ngào khen ngợi.

Từ khi gả cho Trần Kính Tông, Hoa Dương không thích nghe người khác khen nàng trắng, rõ ràng những lời nói rõ ràng rất trong sáng tao nhã, nhưng bị Trần Kính Tông dùng quá nhiều, dính đầy hơi thở d*c vọng.

Áo khoác là màu vàng, nên Triều Vân cắm một cây trâm có tua rua là những sợi xích vàng, nếu để nàng ấy nói, không có gì trang trọng cao quý hơn trang sức bằng vàng, chỉ là có người không đè được vàng, đeo lên mạng lại cảm giác th ô tục, còn công chúa thì không cần băn khoăn về phương diện này, nó chỉ biết cùng khí chất bẩm sinh đã quý phái của công chúa bổ sung cho nhau.

Trong ngoại trạch của Ninh Viên, Trần Kính Tông chạy một vòng lớn, cơ bắp toàn thân giãn ra, nhìn thấy thống lĩnh thị vệ là Chu Cát từ bên ngoài đi vào, Trần Kính Tông cười cười, khi Chu Cát tiến lên hành lễ thì hỏi: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

Chu Cát cung kính nói: “Hai mươi bốn ạ.”

Trần Kính Tông: “Tuổi trẻ như vậy đã làm thống lĩnh thị vệ bên cạnh công chúa, cho nên võ nghệ của ngươi cũng không tầm thường?”

Chu Cát cụp mắt nói: “Được phò mã gia khen ngợi, thuộc hạ vốn nhậm chức ở ngự tiền, được Hoàng Thượng thưởng thức, giao trọng trách hộ vệ công chúa cho thuộc hạ.”

Những ngự tiền thị vệ ở trong cung, mỗi người đều là từ thiên chọn vạn tuyển ra tới, lời nói này của Chu Cát có vẻ khiêm tốn, nhưng thực ra lại hơi kiêu ngạo.

Hắn ta là thị vệ của công chúa, mặc dù phò mã và công chúa là phu thê, quan hệ thân thể càng thêm thân mật, nhưng phò mã có khả năng sẽ làm công chúa phải chịu uất ức, những thị vệ như bọn họ sẽ luôn trung thành với công chúa, cho nên, là người bên cạnh công chúa đều nên đối xử với phò mã gia một cách không kiêu ngạo cũng không hống hách, nếu như một đám đều biến thành xương mềm, chỉ biết làm gia tăng sự uy phong của người làm chồng là phò mã gia, dần dần đối đãi với công chúa như những người vợ bình thường khác.

Trần Kính Tông nhìn gương mặt kiên nghị của hắn ta, cười cười: “Một năm nay bên cạnh ta cũng không có người am hiểu võ thuật, sớm đã ngứa tay, nếu không ta và ngươi luận bàn với nhau?”

Chu Cát lui về phía sau hai bước, cung kính nói: “Phò mã gia có thân phận tôn quý, thuộc hạ không dám phạm thượng.”

Trần Kính Tông không kiên nhẫn nói: “Ngươi cũng là người tập võ, tại sao lại dong dài như đám văn nhân kia, có dám tỷ thí hay không, không dám thì coi như xong.”

Lúc này, Ngô Nhuận đi tới, cười nói với Chu Cát: “Phò mã gia đã có nhã hứng, ngươi cùng luyện võ với phò mã đi.”

Vốn dĩ Chu Cát cũng muốn ứng chiến, nghe Ngô Nhuận nói, hắn ta không còn băn khoăn gì nữa, tháo thành kiếm trên người xuống và trịnh trọng đặt trên mặt đất, lại cởi mũ thị vệ trên đỉnh đầu xuống, xoay người nhìn về phía phò mã gia.

Trần Kính Tông xắn tay áo lên: “Đến đây!”

Một người là phò mã anh tuấn oai hùng hai mươi hai tuổi, một người là thống lĩnh thị vệ hai mươi bốn tuổi, tuổi tác hai người tương tự, chiều cao cũng tương tự, khi ra tay thì giống như hai con hổ dữ trong núi gặp nhau, ai cũng không thể chịu thua ai.

“Công công, có muốn bẩm báo với công chúa không?” Một tiểu thái giám lo lắng hỏi Ngô Nhuận: “Vạn nhất phò mã gia bị thương, để công chúa biết là do phò mã gia đề nghị tỷ thí, cũng đỡ phò mã đến chỗ công chúa cáo trạng Chu thống lĩnh.”

Ngô Nhuận cười nói: “Con trai yêu quý nhất của Trần các lão còn không đến mức như thế.”

Bốn đứa con trai của Trần gia, con thứ đã sớm bệnh chết, con trai cả Trần Bá Tông, con thứ ba Trần Hiếu Tông đều quân tử như ngọc mà tài năng lỗi lạc, cho dù là bọn họ ở trong cung cũng đều có nghe thấy, chỉ có con thứ tư Trần Kính Tông, vẫn không có danh tiếng gì truyền ra, lại bởi vì Hoàng hậu nương nương thưởng thức Trần các lão, nên được chọn làm phò mã.

Ngô Nhuận muốn biết vị phò mã có dáng vẻ th ô tục này, đến tột cùng là loại người gì.

Hắn ta nhìn công chúa lớn lên, nếu như phò mã không có bất kỳ chỗ nào để khen ngợi, nếu như công chúa không thích hắn, cho dù việc hôn nhân không thể hủy bỏ, Ngô Nhuận cũng có biện pháp để cho cho phò mã ở bên cạnh công chúa bước đi khó khăn.

Trong lúc hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Trần Kính Tông và Chu Cát đã đấu qua hơn mười hiệp.

Thời gian dài, ngoại trừ Ngô Nhuận và tiểu thái giám kia, một ít thị vệ tuần tra và người hầu khác cũng đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn, vây quanh, say sưa nhìn.

Khi tia nắng đầu tiên lướt qua đầu tường rơi xuống, Trần Kính Tông đột nhiên bắt được một sai lầm của Chu Cát, trở tay giữ chặt cánh tay trái của Chu Cát, kéo một cái, đè Chu Cát quỳ một gối trên mặt đất.

Chu Cát giãy dụa một chút, cảm nhận được cánh tay sắt không thể lay chuyển của phò mã, hắn ta cũng tâm phục khẩu phục, thống khoái nói: “Võ nghệ của phò mã gia rất tốt, thuộc hạ tự thẹn không bằng.”

Trần Kính Tông nghe xong, buông bỏ sức mạnh của mình và kéo hắn ta lên với một nụ cười.

Chu Cát hành lễ cáo lui, tiếp tục an bài thị vệ tuần tra.

Trần Kính Tông xoay vai, xoay người, ánh mắt nhắm vào Ngô Nhuận.

Ngô Nhuận khâm phục nói: “Phò mã gia oai hùng.”

Bất cứ ai, bất kể kiến ​​thức hay công phu, ở một mặt nào đó đạt đến đỉnh cao, cũng đủ để cho người khác ngưỡng mộ, và sau đó bỏ qua một số khuyết điểm trên người họ.

Tận mắt nhìn thấy thân thủ của Trần Kính Tông, Ngô Nhuận đã có chút tiếp nhận vị phò mã này, đương nhiên, nếu lễ nghi của đối phương chu đáo hơn một chút, khắp nơi đều hoàn mỹ, mới càng phù hợp với thân phận phò mã gia của hắn.

“Thời tiết còn lạnh, phò mã mới đổ mồ hôi, mau trở về tắm rửa thay quần áo đi, để tránh khỏi bị cảm lạnh.”

Nhìn thấy giọt mồ hôi lăn dài trên trán Trần Kính Tông, Ngô Nhuận quan tâm nói.

Thân thể công chúa là ngàn vàng, nếu phò mã bị bệnh, như vậy trước khi phò mã khỏi bệnh, cũng không nên tiếp cận công chúa.

Trần Kính Tông thực sự không thích hắn ta, nhưng hắn có thể luận bàn với Chu Cát, lại không có lý do gì ép buộc một công công cùng luyện võ với hắn.

Hơn nữa, bởi vì Ngô Nhuận làm thái giám nên toát ra một vẻ âm nhu, lại có vài phần tương tự với người anh thứ hai vì bệnh tật mà mất sớm kia, ăn nói nhỏ nhẹ, thậm chí cằn nhằn khiến người ta mất kiên nhẫn, nhưng vừa nhìn bộ dạng đối phương giống như gió thổi sẽ ngã xuống, cũng không tiện nói năng lạnh lùng.

Bỏ lại Ngô Nhuận, Trần Kính Tông sải bước đi về phía Tê Phượng điện.

Hắn vừa bước vào nhà chính, chỉ thấy Hoa Dương từ nhị phòng đi ra, trâm vàng, áo vàng váy đỏ, lại hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, càng giống như một con phượng hoàng nhỏ kiêu ngạo.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trần trắng ngần của Hoa Dương.

Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, biết rõ cố hỏi: “Sáng sớm, đi đâu vậy?”

Trần Kính Tông: “Đi tỉ thí với thống lĩnh thị vệ của ngươi.”

Hoa Dương không ngờ là câu trả lời này, tò mò nói: “Ai thắng?”

Trần Kính Tông nhướng mày: “Ngươi muốn ai thắng?”

Hoa Dương: “Thích nói hay không thì tùy, nhanh đi tắm đi, một lát nữa sẽ ăn cơm.”

Trần Kính Tông thật sự không nói gì, hắn cũng không kiên nhẫn đi tắm rửa, phân phó một tiểu thái giám đứng ở cửa: “Xách thùng nước ấm đưa đến phòng tắm.”

Tiểu thái giám lại phân phó tiểu thái giám thấp hơn hắn một bậc đến phòng nước truyền lời.

Có những tiểu thái giám này, Triều Vân, Triều Nguyệt, Trân Nhi, Châu Nhi cuối cùng đã không phải làm nhiều việc nặng nhọc như vậy.

Sau khi Trần Kính Tông đi vào phòng tắm, Hoa Dương mới nhỏ giọng nói thầm: “Chẳng lẽ thua sao?”

Triều Vân đi tới cửa, phái một tiểu thái giám đi hỏi thăm, từ khi đến Ninh Viên lần đầu tiên thái giám này được làm việc cho công chúa, nên rất ra sức, thở hồng hộc chạy một vòng, khi trở về phát hiện phò mã gia và công chúa đã ngồi cùng một chỗ ăn cơm.

Thấy công chúa chú ý tới hắn ta, thái giám nhanh nhẹn chỉ chỉ vào phò mã gia đang vùi đầu ăn cơm, lại vui vẻ vỗ vỗ tay.

Hoa Dương hiểu, chỉ là kinh ngạc Trần Kính Tông rõ ràng là thắng, sao không nhân cơ hội này khoe khoang với nàng.

Sau bữa ăn, Hoa Dương rốt cuộc muốn đi dạo quanh ngôi nhà mới này.

Trần Kính Tông tự nhiên ở bên cạnh, nhưng mà hắn đã trước tiên nhận rõ con đường vào buổi sáng, hắn cũng không có hứng thú ngắm cảnh, một đường đi rồi dừng, tầm mắt của hắn gần như đều dính trên mặt Hoa Dương.

Người ta thường nói nếu muốn xinh đẹp lại hiếu thảo, một năm qua Hoa Dương đều mặc đồ màu trắng, đẹp là đẹp, nhưng đồ màu trắng đã tăng thêm cho nàng một chút mềm mại, nhưng bản chất của nàng không phải là người mềm yếu. Bây giờ nàng đã thay áo màu vàng váy đỏ, vẻ đẹp rực rỡ chỉ thuộc về một mình nàng giống như mặt trời thiêu đốt giữa mùa hè, khiến người ta chói mắt.

Hoa Dương Hoa Dương, thật sự là người như tên.

Bên trong Ninh Viên có một hồ nước được đào để dẫn nước chảy, chiếm diện tích cực lớn, trong vắt phản chiếu bầu trời xanh mênh mông trên kia.

Chỉ riêng cái hồ này đã lớn hơn cả tổ trạch của Trần gia.

Hoa Dương đứng trên bờ, hướng về mặt hồ hít một hơi thật sâu, gió sớm ngược sóng, thổi tung chiếc váy đỏ thêu hoa mẫu đơn của nàng.

Bỗng nhiên, Trần Kính Tông chắn trước mặt nàng, cau mày xóa bóp bả vai nàng, nói: “Nơi này gió lớn, trở về đi, đừng chỉ lo khỏe đẹp.”

Hoa Dương: “…”

Tuy nhiên, gió thổi hết đợt này đến đợt khác, thổi hồi lâu quả thực có chút lạnh.

Sau khi bọn họ trở lại Tê Phượng điện, Ngô Nhuận đã chờ ở đó, cầm trên tay vài tấm thiệp thăm hỏi.

Trước tiên hắn ta đưa ba thiệp xin cầu kiến công chúa cho Hoa Dương, giải thích: “Công chúa, ba thiệp này, theo thứ tự là thiệp của Tương vương phi, Lăng Nguyên huyện quân, Lăng Châu Vọng tộc Bạch gia chủ mẫu Kỷ lão phu nhân.”

Hoa Dương tạm thời đặt sang một bên, nhìn về phía phần còn lại trong tay Ngô Nhuận.

Ngô Nhuận đưa phần này cho Trần Kính Tông, nói: “Đây là thiệp mời của Lăng Châu vệ chỉ huy sứ Hạng Bảo Sơn, nói phò mã mới đến, hắn ta cùng mấy vị đồng nghiệp vệ sở đã đặt tiệc ở Túy Tiên Cư trong thành, mong phò mã nể mặt.”

Trần Kính Tông nhận lấy thiệp mời, mở ra xem sơ qua, nội dung trên đó giống với những gì Ngô Nhuận nói, chỉ có thêm mấy tên đồng nghiệp.

Khép thiệp lại, hắn hỏi Hoa Dương: “Nàng có phiền không nếu buổi trưa ta ra ngoài ăn?”

Hoa Dương: “Đây là xã giao trên quan trường của ngươi, có đi hay không tùy ngươi, ta sẽ không can thiệp.”

Trần Kính Tông cười: “Chẳng may bọn họ gọi ca cơ tới nịnh nọt ta, trong bữa tiệc đạn đàn hát xướng khởi vũ tạo hứng, ta có nên chiếu lệ cho có hay nên tức giận rời khỏi bữa tiệc? Ta làm quan thời gian không dài, phương diện này không có kinh nghiệm, càng không biết thân là phò mã có gì phải cố kỵ hay không.”

Hoa Dương cười nhạt: “Cái này đơn giản, nếu ca cơ kia hợp ý của ngươi, ngươi hãy chuyên tâm thưởng thức, nếu ca cơ kia có dung mạo bình thường, ngươi lại nghiêm nghị, lần sau bọn họ tự nhiên biết chọn đẹp hơn cho ngươi. Được rồi, ngươi đi Lưu Vân điện chuẩn bị xã giao buổi trưa đi, ta bên này còn có việc chính.”

Trần Kính Tông nhìn mấy tấm thiệp mời bên nàng, đứng dậy rời đi.

Ngô Nhuận nhìn theo hắn rời đi, quay đầu lại thấy công chúa tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng phò mã, hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Công chúa, nếu không ngài hãy đặt ra mấy quy định cho phò mã, nô tài viết ra giấy trắng mực đen đưa tới cho phò mã, cũng để cho phò mã biết mà hành động đúng mực.”

Hoa Dương thu hồi tầm mắt, hừ nói: “Viết ra hắn cũng sẽ không nhìn, hắn chính là có đức hạnh không đứng đắn như vậy, Trần các lão đều không sửa được, ta và ngươi cần gì phải lãng phí sức lực.”

Ngô Nhuận nhìn nàng, nói: “Nếu công chúa muốn phò mã sửa đổi, không cần công chúa lo nghĩ, nô tài sẽ nghĩ biện pháp.”

Mười mấy năm nay, hắn ta vì công chúa dạy dỗ bao nhiêu thái giám cung nữ, không tin không dạy ra một phò mã hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu của công chúa.

Hoa Dương tin tưởng năng lực của hắn ta, nhưng Trần Kính Tông tuyệt đối không phải người bình thường.

Nên cười nói: “Thôi, tùy hắn đi đi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.