Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 39



Sau khi Trần Kính Tông đi khỏi, Hoa Dương lấy ba tờ bái thiếp đặt trên bàn lên xem.

Tương Vương phi và Huyện quân Lăng Nguyên là họ hàng với nhau, vọng tộc Bạch gia nhà họ đã sản sinh cho vương triều một vài vị đại thần, quả thật Kỷ lão phu nhân chủ mẫu lo liệu việc trong nhà của Bạch gia có tư cách đến bái kiến nàng.

Ngoài trừ Kỷ lão phu nhân, Hoa Dương chỉ mới nghe qua danh tiếng của Tương Vương phi và Huyện quân Lăng Nguyên, chứ chưa bao giờ gặp họ.

Vương triều có rất nhiều dòng tộc chư hầu, trong đó khoảng chừng mười vạn người, do ở kiếp trước nên Hoa Dương chỉ có ấn tượng rõ nhất đối với hai người này.

Kiếp trước vào tháng năm cùng năm, Huyện quân Lăng Nguyên tự vẫn trong nhà, con cái của bà ấy rất đau khổ, mặc đồ tang chạy đến nha môn Lăng Châu Tri Phủ tố cáo Tương Vương bất nghĩa, xin vương phủ trừng trị kẻ gian dâm giúp mẫu thân Huyện quân Lăng Nguyên của mình.

Vào lúc đó, tri phủ ở đó là Trần Bá Tông, phu huynh của Hoa Dương.

Trần Bá Tông sai người mời Tương Vương đến nha môn đối chấp, Tương Vương lại nói lúc đó ông ta uống rượu, đang đi dạo trong hoa viên nhà mình thì gặp Huyện quân Lăng Nguyên. Trong lúc đầu óc không tỉnh táo không nhận ra đối phương, ông ta đã nghĩ đó là nha hoàn trong vương phủ chủ động quyến rũ nên đã đưa người đi làm chuyện tốt ngay tại hoa viên. Sau khi làm xong, Tương Vương cũng tỉnh rượu, phát hiện nữ nhân kế bên là Huyện quân Lăng Nguyên thì rất tức giận, chửi rủa nặng nề rằng người họ hàng này đã mặt dày quyến rũ ông ta, ông ta cũng cho rằng Lăng Nguyên thấy nhục nhã khi gặp người khác nên mới tự vẫn tại nhà.

Tương Vương còn dẫn theo mấy tên nô tài đi cạnh ông ta để làm chứng, còn bên Huyện quân Lăng Nguyên, trừ một nha hoàn lúc sự việc xảy ra không biết đang ở đâu, còn lại không còn ai làm chứng cả.

Mà vụ án này vì không có chứng cớ nên Trần Bá Tông không thể định tội Tương Vương.

Nhưng sau vụ án này không lâu, công công Trần Đình Giám của Hoa Dương đột nhiên trình sổ con lên kinh thành, nêu hàng loạt tội danh Tương Vương cưỡng hiếp con gái, giết người bừa bãi, chiếm đoạt ruộng đất của người dân.

Phụ hoàng phái hai vị khâm sai đến phủ Lăng Châu để điều tra tội danh của Tương Vương, trong đó một người là Thạch Nghiêu phụ thân bạn cũ của ông ta, một người là Trịnh Hồng phụ thân đối thủ của ông ta.

Tương Vương nghe nói triều đình phái khâm sai đến điều tra ông ta thì giơ một lá cờ lớn trước vương phủ, dâng thư “Tụng oan chi đạo “.

Đạo là lá cờ hành quân, ngoại trừ quân đội được sử dụng bình thường thì chỉ có những người tài muốn tạo phản mới giương loại cờ này, Thạch Nghiêu đã báo cáo lên triều đình rằng Tương Vương có ý muốn tạo phản, tuy Trịnh Hồng cho rằng chứng cứ tạo phản của Tương Vương không đủ nhưng phụ hoàng vẫn phế toàn bộ dòng tộc của Tương Vương thành dân thường, lưu đày tới biên cương.

Đến lúc này, vụ án dường như đã gần chấm dứt, nhưng sau khi công công chết vì bệnh, Tương Vương phi trước đây bỗng dưng dắt con tiến vào kinh thành, tố cáo công công năm đó lấy việc công làm việc tư. Nguyên nhân là do Trần gia và Tương Vương từng có thù cũ nên đã bày mưu đặt kế với Thạch Nghiêu vu cáo Tương Vương mưu phản. Cùng lúc đó, Trịnh Hồng cũng trình lên sổ con lần thứ hai, chứng minh Tương Vương đúng thật là đã làm nhiều chuyện xấu xa, nhưng tuyệt đối không có ý mưu phản.

Sau khi Cẩm Y Vệ điều tra xong hết, đệ đệ giáng công công thêm một tội, đó là vu cáo chư hầu thân thiết!

Bảy tội danh, Hoa Dương không phục tội này nhất, nhưng chỉ dựa vào chuyện Tương Vương đã làm, đừng nói là không có chứng cứ chứng minh công công từng chỉ thị Thạch Nghiêu vu cáo Tương Vương tạo phản, nếu có thật sự chỉ thị cũng là Tương Vương bị trừng phạt đúng tội, ngược lại công công là vì dân trừ hại! Chư hầu thân thiết thì như thế nào, thái tổ của ông ta kị ác như thù, nếu ông ấy còn sống mà thấy con cháu chẳng ra gì như vậy sợ còn trừng phạt nặng hơn.

Hoa Dương không biết kiếp trước đệ đệ bị cái gì gõ vào đầu mà hồ đồ như vậy nhưng còn đời này nàng đã hạ quyết tâm, không cần công công hay Trần gia ra tay, lúc này đây, nàng sẽ tự ra tay trừng trị Tương Vương!

Ngay sau buổi trưa, Trần Kính Tông mặc bộ cẩm bào màu trầm, dẫn theo nô tài Phú Quý của hắn ra cửa.

Chủ tớ hai người mỗi người một ngựa.

Thấy dáng vẻ Phú Quý xoay người lên ngựa, Trần Kính Tông ghét bỏ nói: “Ngươi mà không béo sao?”

Phú Quý nháy mắt, rũ mi, bày dáng vẻ muốn khóc: “Tứ gia, ta…”

Trần Kính Tông: “Tứ gia cái gì, gọi là Phò mã gia.”

Phú Quý vừa mới nổi hứng trong phút chốc đã bị cắt ngang, ngay lập tức cảm xúc của hắn ta lại dồi dào trở lại, thảm thiết nói: “Phò mã gia, cái này không thể trách ta được, một năm này mặc dù ta có đi theo các chủ tử cùng nhau ăn chay niệm kinh tưởng nhớ lão thái thái, nhưng người và Công chúa ở bên trong không sai bảo gì, ta ngày ngày buồn bực trong phòng, chân tay không được sai bảo không có lực, cứ như vậy ta bị nuôi đến yếu ớt, không tin người bóp thử cánh tay của ta đi, chỉ toàn là mỡ thôi, không có chút thịt nào hết!”

Trần Kính Tông không bóp tay hắn ta, chỉ nói: “Các thái giám bên cạnh Công chúa đều có dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, còn bên cạnh ta ngươi chỉ trông tạm được, ngươi mau mau sửa soạn bản thân gọn gàng đi, đừng khiến ta bị bẽ mặt.”

Phú Quý lập tức thẳng lưng: “Người yên tâm, bây giờ người cứ sai bảo ta đi, ngày ngày ta chạy theo người, nhất định ba trăm ngày nữa sẽ giảm được cân!”

Trần Kính Tông không nhiều lời nữa, kêu hắn ta dẫn đường.

Từ lúc Bộ Lại đưa văn thư tới Trần gia, Trần Kính Tông đã sai Phú Quý đến Lăng Châu thành trước, giờ đến lượt hắn đến đây hỏi thăm một lần.

Phú Quý vừa cưỡi ngựa vừa nhỏ giọng báo cáo: “Chỉ huy sứ Lăng Châu vệ tên là Hạng Bảo Sơn, cũng như bao nhiêu gia đình khác trong Vệ sở, hắn ta cũng được thừa kế chức quan từ tổ tiên. Dáng vẻ khá ổn, cánh tay dài eo ếch, cưới được một vị thứ nữ khá được thương yêu dưới gối Tương Vương, bình thường hay thân cận đi chung với Tương Vương.”

“Phía trên người còn có hai vị chỉ huy trông coi quản lý. Người trắng trắng mập mập tên là Vương Phi Hổ, không có bản lĩnh gì nhưng được cái rất biết vỗ mông ngựa, gió chiều nào hùa theo chiều ấy, người nhìn qua có thể biết ngay. Người còn lại tên là Lâm Ngạn, dáng cao chín thước to lớn mạnh mẽ, là người có bản lĩnh nhất trong Vệ sở, hắn ta lấy muội muội của Hạng Bảo Sơn nên rất thân thiết với Hạng Bảo Sơn.”

“Người cùng cấp chỉ huy thiêm sự với người tên là Lư Đạt, là người có cá tính, thường xuyên bị ba người kia xa lánh, hai mươi lăm tuổi, còn chưa thành thân.”

Một năm tiếp theo, Trần Kính Tông phải thường xuyên giao tiếp với bốn người này, vậy nên Phú Quý hỏi thăm rất cẩn thận, việc lớn việc nhỏ đều nói ra hết.

Đã đến Túy Tiên cư.

Trong lúc Trần Kính Tông ghìm ngựa, có bốn bóng người từ sau đi ra trước Túy Tiên cư.

Đi đầu là người mặc áo choàng màu xanh ngọc, vẻ ngoài anh tuấn, cao to, rắn rỏi, khi cười tươi như thổi một làn gió xuân đến cho người khác, là Chỉ huy sứ Hạng Bảo Sơn.

Phía sau hắn ta là hai vị một béo một gầy, đúng là như lời Phú Quý nói, rất dễ đối phó với hai người Vương, Lâm.

Người đi một mình sau cùng, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Trần Kính Tông với ánh mắt đầy soi xét, đồng thời còn thêm ba phần cảnh giác.

“Vị công tử này oai phong lẫm liệt, dáng vẻ khí phách, có phải Phò mã gia đến từ kinh thành không?”

Hạng Bảo Sơn chắp tay cười nói.

Trần Kính Tông xoay người xuống ngựa, khiêm nhường đáp lại: “Tân Chỉ huy thiêm sự Trần Kính Tông tiếp kiến Chỉ huy sứ đại nhân, sau này đều là viên quan trong Vệ sở, đại nhân cứ gọi thẳng họ tên của ta.”

Hạng Bảo Sơn cười nói: “Không dám không dám, ta vẫn nên gọi ngài là Phò mã gia thôi.”

Trần Kính Tông không bàn đúng sai với hắn ta mà nhìn về phía sau hắn ta.

Hạng Bảo Sơn lần lượt giới thiệu với hắn ba người Vương, Lâm, Lư.

Sau khi chào hỏi, bốn người di chuyển lên lên nhã gian lầu hai.

Túy Tiên cư là tửu lâu nổi danh nhất ở đây, ngoại trừ món ngon rượu ngon, đương nhiên còn chuẩn bị cả mỹ nhân ca cơ.

Phong thái của Hạng Bảo Sơn ung dung đứng đắn, ngược lại với Vương Phi Hổ ngồi sau Trần Kính Tông, sau khi uống một tuần rượu, gương mặt lộ chút nịnh nọt, thâm ý nhìn về phía Trần Kính Tông: “Phò mã gia mới đến có thể chưa nghe qua tam đại chiêu bài của Túy Tiên cư. Túy Tiên cư này ngoại trừ món quý rượu ngon thì còn có một vị ca cơ tên Ngọc Nương, dung mạo tựa thiên tiên, hơn nữa còn có giọng hát hay trời ban, nghe nàng ta hát một khúc có thể vương vấn ba ngày, không thì ta gọi nàng ta tới đây xướng hai khúc góp vui cho chúng ta?”

Hôm nay nam nhân này sẽ bị hạ gục, rất ít nam nhân nào có thể không háo sắc mà ham mới mẻ.

Vị Công chúa Hoa Dương kia dù đẹp đến đâu thì vị Phò mã gia Trần Kính Tông này sớm chiều ở chung cũng chán ngấy, hơn nữa Công chúa quản lý nghiêm ngặt, không cho Phò mã nuôi thông phòng tiểu thiếp, bây giờ có cơ hội lén phén thì sao Trần Kính Tông có thể cưỡng lại sự hấp dẫn được chứ?

Vương Phi Hổ âm thầm trao đổi ánh mắt với Hạng Bảo Sơn và Lâm Ngạn.

Sau này bọn họ nên ở chung với Trần Kính Tông thế nào có thể đoán được bảy tám phần thông qua bữa ăn này.

Chỉ có Lư Đạt khinh thường hừ một tiếng sau khi Vương Phi Hổ nói xong.

Trần Kính Tông cười nhạt, ngắm nghía chén rượu bên cạnh nói: “Trần mỗ là người thô lỗ, không hiểu âm luật, cũng thưởng thức không tới, e rằng chỉ coi đó là ồn ào quanh tai.”

Vương Phi Hổ lập tức nói: “Không sao không sao, chúng ta cũng chỉ uống rượu. Nào, ta kính Phò mã một chén!”

Trần Kính Tông nâng chén, dưới cái nhìn chăm chú của bốn người, hắn coi rượu là nước uống cạn gần hết chén rượu đầy.

Hạng Bảo Sơn sáng mắt: “Tửu lượng của Phò mã tốt quá, ta cũng kính ngài một chén!”

Trần Kính Tông không sai khi đọ tửu lượng.

Lâm Ngạn cũng kính hắn, chỉ có Lư Đạt từ đầu đến cuối im lặng cúi đầu uống rượu một mình.

Uống xong ba tuần rượu, tiểu nhị trong khách điếm bắt đầu dâng đồ ăn lên. Sau khi dọn đầy đủ đồ ăn, một vị nữ tử quần đỏ trên mặt đeo màng lụa mỏng tiến vào, tư thái thướt tha đứng phía đối diện Trần Kính Tông, nhẹ nhàng uyển chuyển hành lễ với mọi người.

Lâm Ngạn giải thích: “Phò mã, đây là khuôn phép của Túy Tiên Cư, cứ hễ có khách đến thì ca kỹ phải giới thiệu tên món ăn.”

Lúc hắn ta nói, Lư Đạt cau mày đánh giá ca kỹ này, thấy đối phương đeo khăn che mặt mỏng như cánh ve, đeo như không đeo, lộ đôi mắt trong như hồ nước, đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa. Đây rõ ràng là do ba người Hạng Bảo Sơn mời đến để quyến rũ Trần Kính Tông, hắn lại hừ một tiếng nữa.

Trần Kính Tông không nói chuyện.

Nữ tử quần đỏ bắt đầu giới thiệu tên món ăn đầu tiên, nhưng khi nàng ta mới nói ba chữ, Trần Kính Tông bỗng nhiên rời khỏi bàn tiệc, giọng nói lạnh lùng: “Uống rượu thì uống rượu, ta rất ghét tiếng ồn ào của người khác kề bên tai, thứ lỗi không tiếp nữa.”

Nói xong, hắn xoay người đi khỏi.

Hạng Bảo Sơn vội vàng giữ cánh tay hắn lại, vừa nháy mắt kêu nữ tử quần đỏ lui xuống, vừa xin lỗi khuyên Trần Kính Tông ở lại.

Nữ tử quần đỏ mặt mày trắng bệch, nàng ta rất tự kiêu về dung mạo của mình, thấy rằng nam tử phải quyến rũ hôm nay là một quý nhân khôi ngô tuấn tú, nàng ta cũng thầm mơ ước, chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ chán ghét mình chứ đừng nói là nhìn cũng không thèm nhìn?

Nữ tử quần đỏ quá mức hổ thẹn bèn lui xuống.

Hạng Bảo Sơn, Lâm Ngạn một trái một phải ấn Trần Kính Tông ngồi xuống, vì để nhận lỗi nên đã uống tù tì ba chén rượu.

Trần Kính Tông cũng phóng khoáng tha thứ cho sai lầm của bọn họ, đám nam nhân lại tiếp tục đọ tửu lượng với nhau.

Ngay từ đầu là ba người Hạng Bảo Sơn thay phiên chuốc rượu Trần Kính Tông, sau một hồi chuốc, Hạng Bảo Sơn, Vương Phi Hổ, Lâm Ngạn lần lượt gục xuống bàn.

Lư Đạt cuối cùng cũng nói: “Phò mã ngàn chén không say, Lư mỗ bái phục.”

Trần Kính Tông: “Tại sao ngươi không kính rượu ta?”

Lư Đạt: “Uống rượu hại thân, cũng dễ hỏng việc, ta không thích đọ tửu lượng như vậy, cũng không cứng nhắc đi khuyên người ngoài.”

Trần Kính Tông cười nhạt, vừa uống từ từ, vừa ăn dĩa rau, ăn uống no nê xong, hắn cũng không quan tâm Lư Đạt nữa, thẳng thắng cáo từ.

Lư Đạt xuống lầu cùng hắn nhưng hắn ta vẫn đi từ từ, Trần Kính Tông đã sắp lên ngựa, cũng không bắt chuyện lại với hắn ta.

Trên nhã gian lầu hai, Hạng Bảo Sơn núp sau cửa sổ, thấy Trần Kính Tông đã cưỡi ngựa đi xa, rồi lại nhìn Lư Đạt đang đứng dưới lầu, hắn ta xoay người, hỏi Lâm Ngạn và Vương Phi Hổ đều đang tỉnh táo: “Các ngươi thấy thế nào về vị Phò mã này?”

Lâm Ngạn: “Ta thấy hắn long đi hổ bước, chắc đúng là có chút bản lĩnh, không giống như lời đồn phải dựa vào Trần Các lão mới trúng tuyển Phò mã trên phố.”

Vương Phi Hổ: “Chuyện này thì ta không biết nhưng Ngọc Nương kia eo thon giọng nói nhỏ nhẹ hắn còn không thích thì chuyện không háo sắc chắc là thật. Trước mắt câu ta nói ra đã động vào chỗ mấu chốt của hắn, chắc sau này hắn sẽ không nghe ta nữa đâu.”

Hạng Bảo Sơn suy tính nói: “Trần gia và Vương gia từng có thù cũ, trước mắt Trần Kính Tông không để người khác nhìn thấu, tạm thời chúng ta đừng gây khó dễ cho hắn, giờ các ngươi phải cẩn thận hơn, đừng để hắn bắt được nhược điểm.”

Hai người Vương, Lâm đồng loạt gật đầu.

Ninh viên.

Hoa Dương ăn trưa một mình, đoán thấy Trần Kính Tông không thể về nhanh nên nàng đã nghỉ trưa một mình.

Triều Vân hầu hạ chải tóc cho chủ tử, thông qua chiếc gương đặt trên bàn nhỏ nàng ấy lặng lẽ quan sát chủ tử mấy lần rồi tò mò hỏi: “Công chúa, người thực sự không lo Phò mã ở bữa tiệc sẽ nghe hát xem múa à?”

Hoa Dương cười cười: “Lo lắng cái gì, hắn dám trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thì ta sẽ hưu hắn.”

So với kiếp trước thì nàng đã đối xử với Trần Kính Tông tốt hơn rất nhiều, nếu Trần Kính Tông không biết quý trọng thì nàng sẽ không tha đâu.

Lúc Trần Kính Tông trở về, hắn không qua bên Tê Phượng điện ngay mà đi thẳng về phía Lưu Vân điện.

Phú Quý ngạc nhiên nói: “Người không đi tìm Công chúa sao?”

Trần Kính Tông: “Người đầy mùi rượu, đi đến cũng bị chán ghét thôi.”

Phú Quý nghĩ một hồi rồi khuyên: “Vậy người cũng nên đi qua một vòng trước mặt Công chúa, nếu không Công chúa nghĩ người dính son dính phấn nên chột dạ không dám qua.”

Trần Kính Tông: “…”

Hắn bước chậm lại, qua một lát lại đi về phía Tê Phượng điện.

Hoa Dương đang ngủ say thì bất chợt một mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, nàng mở mắt thì thấy Trần Kính Tông đứng kế bên giường, không rõ sắc thái đang nhìn nàng.

Hoa Dương định kêu hắn đi ra ngoài thì Trần Kính Tông nói trước: “Buổi trưa bọn họ hỏi ta có muốn mời ca cơ không nhưng ta không mời, lúc sau bọn họ đổi trò thành mời một nữ nhân giới thiệu tên món ăn cũng bị ta dạy bảo đi mất.”

Hoa Dương nghe xong, châm chọc nói: “Đồng liêu của ngươi đối xử tốt với ngươi đấy chứ.”

Đương nhiên lần này người nàng châm chọc là người ngoài.

Trần Kính Tông: “Ta không thích, nếu nàng đã tỉnh thì lại đây ngửi đi.”

Hoa Dương: “Ngửi gì cơ?”

Trần Kính Tông: “Mùi son phấn, để lỡ nàng nghi thần nghi quỷ rồi quay lại đổ thừa ta có lỗi với nàng.”

Hoa Dương: “…”

Nàng đi tới chỉ nghe thấy mùi rượu nồng nặc, bịt mũi xoay đầu đi: “Yên tâm đi, ta không nghi ngươi, ngươi mau mau đi tắm đi.”

Trần Kính Tông dán mắt vào cánh tay nửa lộ trắng như tuyết, lúc này mới rời đi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.