Chính vì vậy, khi từng chữ từng chữ của bài “Đằng Vương Các Tự” được viết ra, nó đã khiến cho vô số văn nhân tài tử trong suốt hàng ngàn năm văn minh Trung Hoa, những người mà Lý Thần từng biết đến trước khi xuyên không, phải kinh ngạc thán phục, được tôn vinh là áng văn chương đỉnh cao nhất của Trung Hoa. Bây giờ, nó lại một lần nữa chinh phục tất cả mọi người với khí thế hủy diệt.
“… Vân nhàn thêm chiếu cói, vật đổi sao dời mấy độ thu. Các trung đế tử kim hà tại? Lãnh ngoại trường giang không tự lưu.”
Viết xong toàn bộ bài “Đằng Vương Các Tự”, Lý Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi.
May quá, trí nhớ vẫn còn tốt, may quá, kiếp trước làm Thái tử nhiều năm, chữ viết cũng không bị bỏ bê.
Hai cái may mắn này đã giúp Lý Thần thành công biểu diễn một màn trước mặt mọi người.
Hắn không tin, bài “Đằng Vương Các Tự” có thể đứng sừng sững trong suốt 5000 năm lịch sử Trung Hoa, lại không thể lay động được Tô Cẩm Mạt.
Lúc này, trên lầu các im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Thần với ánh mắt mê mẩn, nhìn những dòng chữ như mây bay nước chảy trên án thư trước mặt hắn.
Một bài văn hay đích thực có sức hấp dẫn lay động lòng người.
Chỉ cần nhìn thôi, đã không nỡ rời mắt, lãng phí một giây, lơ là một chút đều là tội ác.
“Múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Lý Thần nhìn Tô Cẩm Mạt đang ngây người nhìn bài “Đằng Vương Các Tự” do hắn viết, lên tiếng nói.
‘Tô Cẩm Mạt nhẹ nhàng nhặt tờ giấy Tuyên lên, cẩn thận thổi khô mực trên đó, cảm xúc trong lòng nàng như sóng to gió lớn.
Một mặt là vì tài năng văn chương kinh diễm tuyệt luân mà thán phục, mặt khác lại có chút không dám tin.
Vị công tử lai lịch không rõ này, chỉ khế khàng thu hút sự chú ý của nàng, vậy mà vừa động bút đã có thể viết ra được bài văn như thế, vậy thì
những người tự xưng là tài tử kinh thành kia, phải xấu hổ đến mức nào?
“Cẩm Mạt cả đời chỉ thấy… Công tử, bài phú này, có thể tặng cho Cẩm Mạt được không?”
Nhìn bộ dạng của Tô Cẩm Mạt, Lý Thần biết ngay là mình đã giả vờ thành công.
“Không thể nào!”
Triệu Thái Lai đột nhiên gầm lên: “Chắc chắn không phải ngươi viết, nói, ngươi chép từ đâu ra?”
Lời này vừa nói ra, đừng nói Lý Thần, ngay cả Tô Cẩm Mạt cũng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Triệu Thái Lai.
“Triệu công tử, nếu như bài văn như vậy đã xuất hiện từ trước, e rằng đã sớm vang danh thiên cổ, tại sao ngươi ta, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều chưa từng nghe qua?”
‘Tô Cẩm Mạt nhíu mày nói: “Mong Triệu công tử đừng có gây sự vô cớ.”
Một câu nói của Tô Cẩm Mạt, đối với Triệu Thái Lai mà nói còn gây sát thương mạnh hơn cả một trăm câu của Lý Thần.
Hắn thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, bất mãn nói: “Tóm lại ta không tin!”
Lời vừa dứt, tên thanh niên kia đã quay trở lại, phía sau còn dẫn theo. hơn mười tên quan binh.
“Chính là hắn, tên này dám nhục mạ ta, còn va phải Triệu công tử, mau bắt hắn lại cho tai”
Chuyện xảy ra đột ngột này khiến cho đại đa số mọi người đều không ngờ tới.
Chỉ có Triệu Thái Lai cười lớn nói: “Đúng, bắt hắn lại cho tai” Mấy tên quan binh nghe vậy, lập tức xông về phía Lý Thần, tên thanh niên còn cười lạnh nói: “Để xem ngươi còn ngông cuồng được nữa không,
chờ đến khi vào đại lao rồi, sẽ có lúc cho ngươi sống không bằng chết!”
‘Tô Cẩm Mạt thấy vậy liền nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét tột độ.
Nàng vừa định mở miệng, Lý Thần đã lên tiếng trước nàng một bước. “Tốt lắm.” Lý Thần vừa dứt lời, ngoài cửa, một đội cấm vệ quân đã xông vào.
Không nói lời nào, tên thanh niên và hơn mười tên quan binh kia lập tức bị khống chế.
Rất nhiều người còn chưa kịp hoàn hồn sau khi tên thanh niên dẫn quan binh đến bắt người, thì tình thế đã đảo ngược.
Cấm vệ quân hung hãn như hổ đó, ai mà chẳng sợ.
Những người tinh ý liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của bọn họ, từng người đều kinh hãi nhìn Lý Thần.
Bọn họ không hiểu, rốt cuộc Lý Thần là người như thế nào, mà lại có thể khiến cấm vệ quân bảo vệ bên cạnh?
Tên thanh niên bị một tên cấm vệ quân đè xuống, hắn vùng vẫy hai cái, chỉ vào Lý Thần gầm lên: “Còn không mau thả ta ra?
Ngươi biết ta là ai không? Cha ta là Lang trung của Hình bộ, ngươi dám sai người trói ta?”
“Cha ngươi là Lang trung, nhưng ngươi là cái thá gì? Có chức quan gì trên người không?” Lý Thần lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt tên thanh niên cứng đờ, không nói nên lời. “Không nói, vậy thì chính là không có.”
Biểu cảm của Lý Thần lạnh nhạt đến cực điểm, không có tức giận, cũng không có nụ cười.
“Giết.”