Hai chữ vừa dứt, không ai ngờ tới.
Những người có mặt ở đây, phần lớn đều là con cháu quan lại, cho dù có đấu đá lẫn nhau thì cũng chỉ là vì chút hư danh, tranh giành tình cảm, đều có trưởng bối trong nhà kiềm chế, cuối cùng cũng không dám gây ra chuyện gì lớn.
Thế nhưng lúc này, hai chữ của Lý Thần, trực tiếp kéo họ vào một thế giới hiện thực tàn khốc, đầy máu tanh.
Ngay cả Triệu Thái Lai cũng trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin. Hăn không tin Lý Thần lại có gan lớn như vậy.
Nhưng cấm vệ quân lại không quan tâm ngươi là ai, chỉ cần Lý Thần đã ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự thi hành.
Một tên cấm vệ quân rút đao, ánh đao lóe lên, máu tươi bắn ra.
Một đao này chém xuống, khiến người ta hả hê, đồng thời cũng khiến cho sự bá đạo và tàn nhẫn của Lý Thần in sâu vào trong tâm trí của mỗi người ở đây.
‘Tên điên lai lịch bất minh, thân phận chắc chắn không tầm thường này, lại dám nói giết là giết, không chút do dự.
Tên thanh niên kia thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, đã ngã gục xuống đất, máu tươi chảy lênh láng, đến lúc chết, đôi mắt hắn vẫn trợn to đầy vẻ không thể tin được, tràn ngập sợ hãi.
“Treo thi thể lên lầu các, cho đám con cháu quan lại các ngươi tỉnh ngộ.”
Lý Thần liếc mắt nhìn hơn mười tên quan binh mặt mày tái nhợt, nói: “Còn lũ quan binh các ngươi nữa, chỉ vì cha hắn là Lang trung, mà các ngươi có thể trở thành chó săn cho hắn? Các ngươi quên là ai phát bổng lộc cho. các ngươi rồi sao? Bộ da này các ngươi khoác trên người, là để các ngươi chí công chấp pháp, thay trời hành đạo, hay là để các ngươi làm chó cho. đám con cháu quan lại này!?”
Lúc này, hơn mười tên quan binh kia đã bị dọa choáng váng. Bọn chúng vội vàng quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tha mạng.
“Cấm vệ quân nghe lệnh, áp giải toàn bộ bọn chúng về, thẩm vấn từng tên một, xử lý theo pháp luật.” Lý Thần nói.
Giải quyết xong đám người này, Lý Thần lại nhìn về phía đám công tử bột kia, bọn chúng vừa nhìn thấy ánh mắt của Lý Thần nhìn tới, liền vội vàng cúi đầu xuống, không ai dám đối mặt với Lý Thần.
“Các ngươi thân là con cháu quyền quý, y phục, đồ dùng, tất cả những gì có được đều là do đế quốc ban cho, có điều kiện tốt nhất mà không lo nghĩ cách báo đáp triều đình, báo đáp đất nước, ngược lại lợi dụng quyền lực của cha anh, tác oai tác quái, thật sự cho răng thiên hạ Đại Tần này là do các ngươi làm chủ hay sao!?”
Lý Thần quát lớn: “Cả lũ được nuôi ăn sung mặc sướng, thế mà văn không an bang, võ chẳng định quốc, đúng là đồ ăn hại.”
Trong lầu các, ngoài tiếng gió ra, chỉ còn lại tiếng quát mắng của Lý Thần.
Một đám người bị Lý Thần mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên, càng không ai dám phản bác.
Triệu Thái Lai tim đập nhanh, thở dốc, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
Lúc này, ánh mắt Lý Thần rơi vào người hắn.
Nhưng ngoài dự đoán, Lý Thần không nói gì với hắn, chỉ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt âm trầm, sau đó quay đầu nhìn Tô Cẩm Mạt.
Không biết tại sao, Triệu Thái Lai lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng trở lại.
Hắn không nói gì có ý gì?
Chẳng lẽ trong mắt hắn, mình đã là người chết rồi sao?
“Bài “Đăng Vương Các Tự” này, vốn là tùy hứng viết ra, nếu Cẩm Mạt cô nương thích, ta xin tặng cho cô nương, chỉ là phần lạc khoản còn chưa hoàn thành.”
Nói xong, Lý Thần nhận lấy bài “Đằng Vương Các Tự” từ tay Tô Cẩm Mạt, sau đó lấy từ trong ngực ra một con dấu, định đóng lên phần lạc khoản trên giấy Tuyên.
Thế nhưng con dấu còn chưa đóng xuống, Tam Bảo đã vội vàng từ dưới lầu đi lên, đến bên tai Lý Thần nói nhỏ: “Điện hạ, Liễu Bân Thừa của Vũ Lâm Vệ có động tĩnh khác thường.”
Động tác trên tay Lý Thần khựng lại, nói: “Ta biết rồi.”
Nói xong, cánh tay Lý Thần dùng lực, con dấu được đóng chính xác và dứt khoát lên phần lạc khoản trên giấy.
Làm xong những việc này, Lý Thần đưa giấy Tuyên cho Tô Cẩm Mạt, tiện tay đặt miếng ngọc bội vào tay nàng.
“Đây là vật đính ước, nên do cô nương cất giữ.”
Nói xong, không cho Tô Cẩm Mạt cơ hội phản ứng, Lý Thần tiếp tục nói: “Ta còn có việc, không tiện ở lâu, cáo từ, hẹn gặp lại.”
Nói xong, Lý ThanZ5# Tam Bảo rời đi, không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng Lý Thần, Tô Cẩm Mạt nhất thời chỉ cảm thấy người này thật kỳ lạ.
Nói hắn phóng đãng, vậy mà hắn có thể ra đi dứt khoát như vậy.
Nói hắn cố ý làm ra khác người, nhưng hình như hắn thật sự có việc gấp phải đi.
ý làm ra vẻ bí ẩn, nhưng bài phú trong tay này, tuyệt đối không phải người thường có thể viết ra được.
Như là nghĩ đến điều gì, Tô Cẩm Mạt nhớ tới con dấu hắn vừa đóng lên giấy Tuyên, vội vàng cúi đầu nhìn xuống.
“Đại Tân Đế Quốc Hoàng Thái tử, Lý Thần ấn.”