Dương Vi Tai đoán không lầm, vừa mới vào mùa thu, nội ứng Sở quốc liền truyền đến tin tức Sở đế bệnh tình nguy kịch, chư vương tranh giành ngôi vị hoàng đế đến đỏ mắt.
Trời ban cơ hội tốt, Hoàng đế phấn khởi, gọi đại thần nghị sự.
Hạ Hầu Phái cảm thấy, người già ốm đau bệnh tật ở trên giường giữ mạng hơn mấy năm cũng không phải là không có, bệnh tình nguy kịch cũng có thể nhiều lần gắng gượng qua đi. Bất quá cô không nói, cô không có kinh nghiệm mà chỉ xem qua sách vở, khoa tay múa chân lại cần đạo lý rõ ràng, không thể lý luận suông.
Hai nước chinh chiến không phải việc nhỏ, liên quan đến uy nghiêm quốc gia, liên quan đến sinh tử trăm vạn tướng sĩ, liên quan đến dân chúng sau này có bị chiến hỏa độc hại hay không. Hạ Hầu Phái cực kỳ cẩn thận mà nghe chư thần nghị luận, bản thân lại không mở miệng.
Trong triều phần lớn đều chủ chiến.
Thừa tướng Cao Tuyên Thành, Thượng thư Tả Phó Xạ Tần Bột, Đại Hồng Lư Ngụy Hội, Đình úy Thôi Hạo Dân, Phiêu Kỵ tướng quân Dương Vi Tai, Thượng thư Hữu Phó Xạ Mang Lâm, ngự sử đại phu Tô Sung, phần đông đều nói lanh lảnh trên triều đình, lương thần võ tướng hận không thể thân chinh ra chiến trường, dương cao quốc uy, nhất thống thiên hạ.
Tranh luận chỉ nói khi nào xuất binh, phân mấy đường, từ chỗ nào đến chỗ nào, như thế nào phòng thủ cùng tiến công.
Lần đầu tiên Hạ Hầu Phái thấy tình cảnh quần thần tranh chấp như thế này. Lúc này ai cũng không để ý đến việc mình theo Hoàng tử nào, một lòng chỉ nghĩ đến làm sao đóng đô Giang Nam, cố gắng bố trí cụ thể thời điểm đoạt được vị trí tốt.
Lúc mới lập quốc đều là như thế. Tranh giành cũng có, nhưng sẽ không hại đến quốc.
Người trải qua chiến tranh, càng hiểu gia quốc thiên hạ ở trên được mất cá nhân. Như Sở quốc, trước mắt chư vương kịch liệt tranh giành, cuối cùng giành được thì cũng còn gì?
Quốc vong thì thần hổ thẹn!
Hạ Hầu Phái nghe xong cảm thấy xúc động thật lâu. Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường thành, chiến thắng chỉ là sớm muộn mà thôi. Lớn như mới thấy có tư vị, người đồng đạo không phá điểm mấu chốt, tuy có tranh luận cũng là vì quốc gia. Nếu giống như Nhạc Phi, một mình ở tiền tuyến bạt mạng, phía sau lại không ngừng có người ngăn cản chọc dao, thì sớm muộn cũng diệt.
(Đại nguyên soái Nhạc Phi: Người Kim ôm hận Nhạc Phi sâu sắc, họ liên kết với Tần Cối, bắt triều đình nhà Tống phải giết Nhạc Phi để làm điều kiện hoà nghị. Tống Cao Tông đã điều Nhạc Phi đi làm Khu mật phó sứ để tước bỏ hết binh quyền của ông. Ngày 25 tháng 12 âm lịch, năm 1141, Nhạc Phi và con trai của mình, Nhạc Vân, bị Tần Cối hạ độc giết chết tại đình Phong Ba thuộc Đại lý tự Lâm An. Giai thoại kể rằng, Nguyên soái Hàn Thế Trung đã chất vấn Tần Cối: xử tội Nhạc Phi, bằng chứng đâu? Tần Cối trả lời: Không có, nhưng cũng không cần có. 3 chữ “không cần có” (莫須有; mạc tu hữu) từ đó gắn liền với tên Nhạc Phi và đi vào tiếng Trung để chỉ những lời buộc tội ngụy tạo.)
Chúng thần vẫn còn tranh luận, Hạ Hầu Phái nghe ra tin tức trong lời nói của bọn hắn, trong đầu xuất hiện 1 cái bản đồ, các nơi bố trí quân đội từng cái vẽ ra. Nơi nào hiểm ác, nơi nào hiểu rõ, nơi nào nước chảy xiết không thích hợp vượt sông, nơi nào nơi hiểm yếu nhưng có bờ bên binh lực rất mạnh, từng cái từng cái dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu.
“Thập nhị lang, ngươi nghĩ gì?” Hoàng đế bị đám đại thần làm cho đầu ông ông, thấy Hạ Hầu Phái nghe đến chăm chú, nghĩ chắc hắn có ý độc đáo, liền cao giọng hỏi.
Trong điện yên tĩnh trở lại, ánh mắt quần thần đều rơi trên người Hạ Hầu Phái.
Hạ Hầu Phái đang suy nghĩ, nghe vậy liền nói: “Chư thần đều ở đây, đều là lời cao kiến, tiểu tử nào dám nói bừa?”
Hoàng đế cười cười, nói: “Nói một chút, sai rồi cũng không sao.”
Từ chối một lần là khiêm tốn, nếu cứ từ chối thì là làm bộ làm tịch rồi. Hạ Hầu Phái cầm hốt ra khỏi hàng, thanh âm lảnh lót mà bình tĩnh: ” Chư vương Sở quốc xu thế tranh chấp sớm đã hình thành, trước mắt bất quá càng ngày càng nghiêm trọng, bọn hắn có cừu hận lẫn nhau, hôm nay ngươi chọc ta một đao, ngày mai ta chém ngươi một tay, sớm đã như nước với lửa, sẽ không để ý. Còn Sở đế đã già nua, hắn bị quốc gia đè nặng, nhưng bệnh tình càng ngày càng xấu, lực bất tòng tâm.”
Tình hình Sở quốc, coi như là Sở đế tìm ra được 1 cái Hoàng tử tài đức sáng suốt lập làm Thái tử, cũng không thể dẹp được tranh chấp, các Hoàng tử khác sẽ không phục. Cãi nhau nhiều năm như vậy, ai cũng có tội lớn rồi, để một người trong đó đăng vị rồi giết hết những kẻ còn lại sao? Lập ai thì những Hoàng tử khác đều sẽ không đáp ứng. Trừ phi chết sạch chỉ còn một người, bằng không thì yên không được.
“Sở đế không có năng lực, tựa như rắn mất đầu,” Lại nói đám con trai của Sở đế không có một kẻ nào có thể gánh vác nổi quốc gia, còn bọn chất tử chỉ nghĩ đến vật lộn đọ sức, “Sở quốc hùng mạnh chỉ là trước kia, ngày nay Sở quốc chỉ như vụn cát, động tới liền đổ.” Một cái quốc gia hùng mạnh bị vụn nát từ bên trong, phí hoài vô số máu tươi tướng sĩ.
“Vì vậy, thần cho rằng, lập tức chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị phát binh!” Hạ Hầu Phái nói như chém đinh chặt sắt, “Thần nghĩ nông ý thiển, mời bệ hạ chủ trương.”
Hoàng đế trầm tư.
Tần Bột hơi nhíu mày, lên tiếng nói: “Tần vương điện hạ tuổi nhỏ, chưa bái kiến hùng tài Sở đế.” Anh hùng thường đau buồn tuổi xế chiều, mà anh hùng sở dĩ gọi là anh hùng, tất có chỗ làm thế nhân khiếp sợ.
Tần Bột so sánh kín đáo tỏ vẻ không nên xem thường Sở đế.
Lúc này Hạ Hầu Trung cùng Hạ Hầu Phái thống nhất lập trường, hắn nói: “Hổ nhổ răng, vẫn là hổ nhưng còn đáng sợ sao? Sở đế đã không đáng lo.”
Hạ Hầu Phái còn đứng ở đó chờ Hoàng đế tỏ thái độ.
Thái tử không nói một lời, theo hắn có thể không đánh thì đừng đánh, chịu khổ vẫn là dân chúng, trước mắt Sở quốc không muốn đánh nhau, Đại Hạ cần gì làm ác nhân.
Hoàng đế vừa nhìn thần sắc Thái tử đã biết hắn đang suy nghĩ gì, dứt khoát không nhìn hắn, hỏi lại Hạ Hầu Phái: “Sở đế mặc dù nguy kịch, cuối cùng cũng là anh hào 1 thời, nếu hắn có lưu chuẩn bị phía sau, nên như thế nào ứng biến?” Hoàng đế cùng Sở đế gặp nhau trên chiến trường mấy lần, đương nhiên sẽ không khinh suất, theo ý hắn tốt nhất là chờ Sở đế băng hà, mới phát binh xuôi nam.
Hạ Hầu Phái trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Lực lượng hữu hạn, nếu không còn lối thoát, ai cũng không có pháp lực xoay chuyển tình thế.”
Lời ấy không sai, thế nhưng như thế nào gọi là không còn lối thoát? Cái không còn lối thoát này thật sự đã tới chưa?
Hoàng đế cùng mọi người đều phân tích xu thế hiện thời, cuối cùng lại hỏi Hạ Hầu Phái muốn xuất binh thì bố trí chiến lược như thế nào? Cái này, Hạ Hầu Phái nói không hiểu, nói không biết, như thế nào cũng không chịu nói một từ.
Hoàng đế hỏi cô, cũng không phải sẽ lấy ý của cô làm chủ, chỉ là tiếp thu ý kiến quần chúng mà thôi. Nhưng mà, hỏi cô, coi trọng trong đó là không thể nghi ngờ.
Hạ triều, Hạ Hầu Phái liền ngựa không dừng vó mà chạy tới Hộ bộ. Chiến tranh cần tiền, cô lại quản thuế má ngoại ô, phải tranh thủ thời gian đi thu để cung cấp được quân dụng phong phú.
Đợi cô hết bận, đêm đã khuya.
Cưỡi ngựa trở về Vương phủ, liền thấy Tần thị ở phía trước chờ đợi.
Hạ Hầu Phái đem roi ngựa cho quản gia, thấp giọng hỏi: “Vương phi sao ở chỗ này?”
Quản gia trả lời: “Vương phi hôm nay vào cung.”
Hạ Hầu Phái đã biết. Cô cho quản gia lui xuống, đi đến đường trước.
Quản gia cầm roi ngựa lui xuống, Hạ Hầu Phái đi trên bậc thang.
Công đường đèn đuốc sáng trưng, Tần thị dịu dàng ngồi ngay ngắn, thấy cô tiến đến, đứng dậy cúi người chào: “Lang quân.”
Hạ Hầu Phái nói: “Không cần đa lễ.” Đến thủ tọa ngồi xuống, hỏi, “Ngươi vào nội cung? A nương không sao chứ ”
Tần thị cũng ngồi xuống, gả tới đây đã nửa năm, nàng phát hiện Hạ Hầu Phái thực lòng thân thiết đối với Hoàng hậu, thân thiết quan tâm mọi mặt. Nàng nói: “A nương mạnh khỏe, chẳng qua là trời hơi lạnh, không kịp mặc áo, trước bị phong hàn, thái y chẩn bệnh nói uống mấy thang thuốc liền không việc gì.”
Hạ Hầu Phái ừ một tiếng, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa, lúc này cửa cung sớm đã đóng rồi. Lại nhìn đến hộp cơm trên cái bàn gần đó, liền hỏi: “Đây là đồ trong nội cung?”
“Nàng cho ta mang về.”
Hạ Hầu Phái nhẹ gật đầu, thấy Tần thị tựa hồ không có việc gì, liền đi. Trước khi đi còn cầm hộp cơm xách đi, nửa điểm cũng không có ý tứ cùng người chia sẻ. Tần thị lặng yên nhìn cô. Ba tháng trước, nội cung đưa điểm tâm đến, nàng thấy điểm tâm hương vị ngọt ngào liền ăn một khối, Hạ Hầu Phái liền suốt 7 ngày không dùng mắt nhìn nàng.
Tần thị không quan tâm Hạ Hầu Phái có nhìn nàng hay không, chỉ chịu không nổi loại không rõ ràng “Ngươi ăn điểm tâm của ta, ta rất tức giận, nhưng mà ta không nói, cho ngươi tự kiểm điểm” này.
Từ đó về sau, đã là đồ Hoàng hậu đưa, nàng động cũng không dám động.
Khuôn mặt Hạ Hầu Phái sóng yên biển lặng, đi vào thư phòng mới cầm hộp cơm mở ra, bên trong điểm tâm thơm ngào ngạt đều là đồ cô ưa thích, cô cầm một khối bỏ vào trong miệng, con mắt nheo lại, hưởng thụ cực kỳ.
Một khối điểm tâm vào trong bụng, tràn đầy đều là nhớ nhung.
Không có ở đây sớm sớm chiều chiều, không có ở đây sớm sớm chiều chiều. Hạ Hầu Phái mặc niệm mấy lần.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Đặng Chúng: “Thập nhị lang, Thường tùy tùng cùng Lang trung cầu kiến.”
Hạ Hầu Phái lập tức đóng hộp cơm, để qua một bên, lấy khăn lau đi khóe miệng, cao giọng nói: “Mời.”
Hai vị thuộc thần của Tần vương tới nói việc bày mưu tính kế, trọng điểm ở chỗ làm sao giúp Tần vương đoạt được chỗ tốt.
Sau khi Hạ Hầu Phái ổn định tâm thần, cùng bọn họ thảo luận một phen.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hầu Phái vào triều xong liền không có đi Hộ bộ, mà đến Trường Thu cung.
Trong Trường Thu cung tràn ngập vị thuốc, hắc hắc, có chút gay mũi. Hạ Hầu Phái một lòng lo lắng, bước chân bất giác nhanh hơn.
Đi vào trong điện, Hoàng hậu đang dùng đồ ăn sáng. Hạ Hầu Phái vượt đến chỗ Hoàng hậu, tinh tế nhìn sắc mặt Hoàng hậu, thấy chẳng qua là hơi ủ rũ, cũng không đến mức không khỏe, mới thả lỏng trong lòng.
Hoàng hậu đặt bát đũa xuống, nói: “Ăn sáng chưa?”
Hạ Hầu Phái lắc đầu.
Hoàng hậu liền cho người thêm 1 bộ bát đũa.
Hạ Hầu Phái dựa vào Hoàng hậu ngồi xuống, cầm lấy bát đũa, thấy trên thực án có canh thịt bò, không khỏi quan tâm, lại đặt xuống bát đũa, quay đầu chân thành cùng Hoàng hậu nói: “A nương, lúc dùng thuốc, không thể ăn đồ ăn kích thích như thịt bò, tránh ảnh hưởng tới dược hiệu.”
Hoàng hậu nhàn nhạt liếc cô một cái.
Cái nhìn này khiến Hạ Hầu Phái như nai con đi loạn. Cô nuốt một ngụm nước bọt, thật vất vả tìm lại linh hồn, kiên trì nói: “Thân thể quan trọng.”
A Kỳ không nhịn nổi cười, hết nhìn nhìn Hạ Hầu Phái kiên định, lại nhìn nhìn Hoàng hậu im lặng chuyên tâm dùng bữa. Tốt tâm giải thích cho Hạ Hầu Phái: “Điện hạ ăn luôn luôn thanh đạm, thịt bò là vì Thập nhị lang chuẩn bị. Hôm qua Vương phi bắt gặp thái y bắt mạch cho điện hạ, điện hạ nói chậm nhất là sáng nay, Thập nhị lang nhất định sẽ đến.”
Từ nhỏ Hạ Hầu Phái đã tham ăn thịt, thấy thịt khẩu vị liền tốt, người ở Trường Thu cung đều biết. Biết cô tới, Hoàng hậu đã sớm cho người chuẩn bị.
Hạ Hầu Phái hồng cả mặt, vui xì xì vì A nương quan tâm cô.
Ăn canh thịt bò, một hơi quét hết hai chén cơm lớn.