Ăn thỏa thuê xong, sương gió mùa thu cũng không cảm thấy lạnh.
Trong và ngoài triều đều đang loay hoay đến chân không chạm đất, việc thu thuế má sung quân không chỉ cô mới nghĩ đến, rất nhiều đại thần đều như vậy. Hộ bộ loay hoay rối loạn, trước mắt cô ở Hộ bộ xem chính, coi như là Thượng thư, có chuyện gì cũng phải nói với cô một tiếng. Còn chuyện xuất binh, không biết lúc nào Hoàng đế sẽ gọi tam công cửu khanh cùng mấy vị Hoàng tử bàn bạc.
Tuy là như thế, Hạ Hầu Phái vẫn cố ở lâu 1 chút, ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu, lôi kéo tay nàng bắt mạch.
“Thái y xem rồi, dùng thuốc cũng tốt lên rất nhiều.” Hoàng hậu kéo cổ tay, thấy Hạ Hầu Phái cố chấp không thả, đành phải nói nói.
Cổ tay kia nhỏ nhắn không có chút mỡ, trắng nõn như sương tuyết, Hạ Hầu Phái bắt mạch, cố gắng xem nhẹ xúc cảm ở đầu ngón tay, tập trung bắt nhịp.
Nan bệnh thì cô chịu, nhưng thương hàn đơn giản cô vẫn biết đấy. Hạ Hầu Phái tự mình bắt mạch, xác nhận không có gì đáng ngại mới thật sự yên tâm.
Yên tâm xong, Hạ Hầu Phái liền cảm thấy chỗ chạm giữa đầu ngón tay xuống cổ tay trơn bóng như ngọc, bóng loáng tinh tế tỉ mỉ xúc cảm làm cho cô tâm tinh dao dộng. Ở nơi giá lạnh này, đầu ngón tay cô tựa như bỗng nhiên bắt lửa, nóng đến trong lòng.
Cô từng mơ thấy một cung thất, một nữ tử, màn trướng phấp phới đầy cung, nhưng cô chỉ lo thấy rõ khuôn mặt nữ tử đang ngủ say kia. Hôm nay thấy rõ, cổ tay của nàng ngay trong tay cô.
Hoàng hậu rút tay, từ đầu ngón tay Hạ Hầu Phái trượt ra, Hạ Hầu Phái hoảng hốt, theo bản năng liền nắm chặt, bắt lại tay Hoàng hậu. Nắm chặt, mới phát hiện mình làm cái gì.
“A nương…” Hạ Hầu Phái vội ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt thanh lãnh của Hoàng hậu.
“Nhìn rồi, đã an tâm?” Hoàng hậu âm sắc vững vàng, cũng không có gì dị thường.
Hạ Hầu Phái lúc này mới nhớ tới cô đang bắt mạch, vội làm ra vẻ lơ đãng mà buông lỏng tay, nói: “Tự mình xem qua mới an tâm. A nương phải đúng hạn dùng thuốc, rất nhanh sẽ tốt.”
Hoàng hậu thu tay, khép tại tay áo phía dưới, ống tay áo rộng thùng thình hoàn toàn bị chặn lại, nàng nói: “Không còn sớm, ngươi nên làm cái gì thì đi làm đi.”
Đúng là không tốt ở lại, Hạ Hầu Phái dọn dẹp tâm tình, lưu luyến không rời mà cáo lui.
Lãnh binh thần tốc, trọng điểm là phải nắm lấy thời cơ. Sở đế triền miên giường bệnh, kết hợp thêm việc đã qua 80, cũng biết chắc là sẽ không tốt rồi. Hắn còn sống, chư vương còn hỗn chiến, hắn chết, tất yếu phải nhanh tìm một cái tân đế, đến lúc đó vẫn không thể đoán trước là tình hình gì, cố gắng bình định hay cố gắng thành “Loạn Bát vương”.
Trên đời này không có lời lãi ổn định, không muốn lỗ thì phải sớm xuất binh, chậm chễ xuất binh là chậm chễ ích lợi, ai cũng không thể bù lại.
Trước người Hoàng đế là 1 cái bản đồ cao hơn người, trên có điểm đỏ kí hiệu thành trì, đó là chỗ mạnh nhất, kinh đô của Sở quốc.
Kinh đô, đi từ bờ Trường Giang lên, chỉ cần vượt sông, vây hãm chỗ đó, đem Sở đế từ trên ngôi vị hoàng đế túm xuống là xong hơn phân nửa. Còn lại chỉ là đổi binh phòng, phái quan lại, thu dân tâm.
Nghiệp lớn của hắn sẽ hoàn chỉnh!
Hoàng đế vô luận như thế nào đều muốn đánh một trận, muốn bản kỷ về hắn có ghi công lao to lớn. Bởi vậy, lúc này hắn liên tiếp triệu kiến đại thần, Thái tử tiêu cực mệt mỏi không muốn vi phạm bản tâm càng càng khiến hắn thất vọng, phụ tử không đồng tâm, Thái tử như thế làm sao có thể nhận chí hướng thống trị thiên hạ của hắn? Cũng bởi vậy, Hạ Hầu Trung, Hạ Hầu Phái chủ trương xuất binh làm Hoàng đế yêu thích. Hạ Hầu Thứ theo thói quen mà do dự, so với 2 người Trung, Phái đều chậm một bước, nhưng cũng chủ trương xuất binh.
Rút cuộc, lúc Sở quốc lại lần nữa truyền đến tin Sở đế bệnh tình nguy kịch, Hoàng đế Hạ Hầu Canh hạ chiếu lên án mạnh mẽ 18 tội ác của Sở đế, ba tháng sau, đem chiếu thư truy nã gửi đến tất cả châu quận của Đại Hạ, cũng phát đến Giang Nam, tranh thủ dân tâm.
Tất cả chiến tranh đều lấy một cái cớ chính nghĩa, như thế mới có thể danh chính ngôn thuận, đạt được thông cảm của bá tánh. Đại Hạ cũng không ngoại lệ, làm tuyên truyền gần nửa năm, Đại Hạ rút cuộc chính thức phát binh.
Mùng năm tháng hai, thái bình mười chín năm, Đại Hạ phát binh tám đường, nam chinh Sở quốc. Tám đường đại quân chia làm ba bộ phận thượng trung hạ. Bổ nhiệm Tấn vương Hạ Hầu Trung, Tần vương Hạ Hầu Phái, Đại tướng quân Ngụy Sư là thượng, trung, hạ nguyên soái, thảo phạt Sở quốc.
Ngoài cửa sổ băng tuyết tan rã, cây lá vẫn khô, cây cỏ vẫn vàng. Sức sống ngày xuân còn chôn dấu trong bùn đất.
“Điện hạ, Thập nhị lang đã đến.” A Kỳ kêu.
Hoàng hậu xoay người, thắt lưng nhẹ nhàng. Cử chỉ không nhanh không chậm như thường ngày, nhưng người biết rõ Hoàng hậu lại có thể phát hiện ra trong ánh mắt nàng có một điểm lo lắng.
Đi đến ngoài điện, Hạ Hầu Phái đứng ở chỗ đó. Cô đã rất cao, nói là trường thân ngọc lập, bộ dáng đường đường cũng không chút nào khoa trương, nếu không phải cô đã lập gia đình, đại thần nào có nữ nhi mà không nghĩ gả cho cô? Kể cả lúc này, cũng có không ít người rục rịch nghĩ đem nữ nhân đưa cho cô làm Trắc phi, sinh hạ nhi tử, tương lai như thế nào, ai nói được? Bởi vậy, dự kiến Tần Bột chịu không ít ghen ghét.
“Nhi thỉnh A nương đại an.” Hạ Hầu Phái vén vạt áo, quỳ xuống, nằm rạp chắp tay, làm 1 cái đại lễ trịnh trọng.
Hoàng hậu khom người đỡ cô.
Hạ Hầu Phái cầm chặt tay Hoàng hậu, ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhi lần này đi không biết ngày về, không thể nhìn A nương, mong người bảo trọng thân thể.”
Hoàng hậu nở nụ cười một chút: “Hài nhi của ta lần này đi vì nước vì dân, chuyên tâm làm việc, không cần để việc cung trong tâm.”
Hạ Hầu Phái đứng lên, cô hôm nay đến là chào từ biệt.
Nguyên soái hành quân ủy nhiệm sắp tới phải lên đường, ngày mai cô liền theo quân đi xa.
Ra chiến trường đánh giặc khiến cô có một chút sợ hãi, đao thật thương thật mà liều giết, địch nhân cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Thế nhưng đây cũng là một lần cơ hội, là thời cơ để cô tích lũy công trạng.
Hai người ngồi xuống, Hoàng hậu liền nói: “Để A Kỳ theo ngươi, cũng tốt chăm sóc ngươi.”
Mang người nào đi, Hạ Hầu Phái đã sớm nghĩ kỹ, A Trịnh khẳng định không thể thiếu. Trong lúc bề bộn nhiều việc, chỉ có thể qua tay A Trịnh, hơn nữa lại có thêm một cái A Kỳ, đương nhiên càng thêm thỏa đáng.
Thế nhưng A Kỳ là người hầu hạ Hoàng hậu, để người hầu hạ mẫu thân quay qua hầu hạ cô thì không khỏi bất kính, Hạ Hầu Phái đang muốn từ chối, liền nghe Hoàng hậu nói: “Gặp chuyện gấp gáp, lễ nghi quy tắc để qua một bên. Trong cung không thiếu người, chỗ ngươi gấp hơn, để A Kỳ theo ngươi đi đi.”
Nói đến mức này, Hạ Hầu Phái đành nhận. Cô chính là lo lắng Hoàng hậu trong cung không có tâm phúc săn sóc nóng lạnh. Đành thiên ngôn vạn ngữ mà dặn dò nhất định phải tốt tốt chú ý đến mình, trời lạnh mặc áo rồi ăn uống, mỗi ngày đều phải đi ra ngoài một chút, bận rộn cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bạc đãi cái gì cũng không thể bạc đãi thân thể mình.
Hạ Hầu Phái cho đến giờ không biết chính mình có thể như vậy liên miên cằn nhằn lải nhải, một việc lặp lại ba lượt cũng không yên tâm.
Hoàng hậu kiên nhẫn nghe cô lải nhải, kỳ thật so sánh hai người, càng khiến người lo lắng hơn là Hạ Hầu Phái, đao kiếm không có mắt, ai mà chắc chắn sẽ không việc gì? Chẳng qua là Hoàng hậu suy đi tính lại, cuối cùng vẫn không nói ra lo lắng của nàng, thấy sắc trời không còn sớm, tất nhiên còn phải sắp xếp, liền thúc giục Hạ Hầu Phái trở về.
Hạ Hầu Phái không bỏ được, Hoàng hậu liền đưa cô đến cửa cung, thấy cô nắm thật chặt tay của nàng, như thế nào cũng không chịu thả, lại thấy ánh mắt cô khẩn thiết mà lưu luyến, cuối cùng tâm Hoàng hậu mềm nhũn đưa tay sờ lên thái dương cô, ấm giọng nói: “Ta chuẩn bị tiệc rượu, đợi quân chiến thắng trở về.”
Có những lời này, so với lời nói hùng hồn gì đều có tác dụng hơn. Tần vương điện hạ nhẹ gật đầu, dùng sức mà nắm chặt lại tay Hoàng hậu rồi mới kiên quyết rời đi.
Đưa hai đứa con trai đi, Hoàng đế cho bọn hắn đủ tinh binh lương tướng, muốn bọn hắn đánh một cuộc chiến hoàn mỹ.
Nhị vương lãnh quân lên đường, Hoàng Đế ra ngoài thành tự mình tiễn đưa, nỗ lực quân sĩ, làm cho sĩ khí tăng vọt. Tinh kỳ phần phật, đao quang kiếm ảnh, tuấn mã chạy như bay, thanh thế rung trời.
Một màn khí phái này làm đau nhói mắt Hạ Hầu Thứ thật sâu. Hắn đứng ở phía sau Hoàng đế, nhìn Hạ Hầu Trung cùng Hạ Hầu Phái khôi giáp sáng loá, ghen ghét muốn chết.
Kia ánh mắt thảm thảm khiến cho đáy lòng Hạ Hầu Phái phát lạnh, tìm được khe hở bắt lấy Thôi Huyền nói: “Ta xem Nhị lang có vẻ không đúng lắm, để ý chút ít.”
Thôi Huyền cũng tới tiễn, trên người hắn không có quan chức, nhưng vào cung gặp Hoàng đế dễ như trở bàn tay. Hạ Hầu Phái sở dĩ không tìm những người khác, mà lại nói cùng Thôi Huyền là bởi vì Thôi Huyền đáng tin cậy, nói với hắn, hắn tất để trong lòng.
“Điện hạ yên tâm.” Thôi Huyền trả lời cô bốn chữ.
Canh giờ đã đến, Hạ Hầu Phái lên ngựa.
Phần phật tiếng gió ở bên tai gào thét, ánh mắt Hoàng đế cùng đám đại thần tha thiết đưa tiễn. Thành Lạc Dương cổ xưa càng ngày càng xa, chiến trường phía trước nguy hiểm càng ngày càng gần.