Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 97: Khắc chế



Gió thu ào ào, rót đầy sân.
Ngày càng lạnh hơn, cây cũng héo, cỏ cũng khô, phảng phất qua một đêm, thiên địa biến sắc, sức sống không còn, chỉ còn một mảnh u ám hoang vu.
Hạ Hầu Phái từ trên Lâm Uyển đi qua, một chiếc lá ngô đồng chậm rãi phiêu xuống, im ắng rơi vào cạnh chân cô. Cũng như những chiếc lá khác rơi đầy trên đường, đạp lên, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hạ Hầu Phái dừng lại, nhìn chiếc lá không còn xanh biếc. Phía sau cô có vô số cung nhân đều đang khúm núm mà cùng dừng lại, không dám quấy rầy. Bao lâu rồi, cung điện này đối với cô không tính lạnh lùng hà khắc nhưng so với nghiêm lạnh cũng chẳng khác bao nhiêu.
Gió lạnh kéo tới, lá khô nhảy loạn, bị cuốn lên, theo gió mà bay. Lá đứng trước gió trở tay không kịp, gió muốn nàng làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó.
Hạ Hầu Phái thất thần mà nhìn. Khóe môi thoáng cong lên. Hai ngày này A nương không còn lạnh giọng nghiêm nghị nữa, cô mỗi ngày đi gặp nàng, A nương mặc dù vẫn không nói chuyện với cô, nhưng cũng chưa thực sự đối xử lạnh nhạt. Vậy, giống như các nàng đã trở về ngày xưa.
Vừa nghĩ thế, Hạ Hầu Phái liền cảm thấy cao hứng.
Các nàng sẽ trở về như lúc trước đấy.
Đặng Chúng thấy thần sắc Hạ Hầu Phái không giống không vui, mới dám nhắc nhở: “Thánh nhân, Tả Phó Xạ đã ở Hàm Nguyên điện đợi hồi lâu.”
Hạ Hầu Phái có lòng muốn nâng Tần Bột, liền bắt đầu bồi dưỡng hắn, cũng bắt đầu ý coi trọng.
Đúng là không tốt để hắn đợi lâu, A nương biết, sẽ mất hứng.
Hạ Hầu Phái đi nhanh về phía Hàm Nguyên điện.
Tần Bột yết kiến là vì việc Lạc Dương đông đúc.
Những năm gần đây, thiên hạ thái bình, người kinh sư càng lúc càng đông, thương nhân buôn bán, thế gia quan lại, người đến người đi không ngừng. Như thế, Lạc Dương nguyên bản rộng lớn hiện giờ lại lộ ra chật hẹp. Việc này, Hạ Hầu Phái lúc xuất cung đã phát hiện, giờ đã qua hơn mười năm, càng thêm chật hẹp.
Tần Bột đề nghị dời đô, lời này vừa nói ra, liền bị không ít đại thần phản đối, Đô thành gắn kết vạn phương, vô cùng quan trọng, làm sao có thể dời.
Hạ Hầu Phái cũng có ý dời đô, giờ đã thái bình, nhân khẩu sinh sôi càng ngày càng nhiều, kinh đô nhân khẩu cũng sẽ ngày càng lớn, đến lúc đó, dời đô là việc nhất định.
Không bằng hiện tại thừa dịp, còn chút thời gian, từ từ xem đất, từ từ quy hoạch, tận lực thoả đáng. Dời đô, ít nhất mười năm mới thành. Để cho Tần Bột lên kế hoạch, nhìn xem việc này có được hay không.
Tần Bột đến, chính là vì kế hoạch này.
Tần Bột thập phần dụng tâm, mỗi cái mỗi cái đều nói rõ. Tổng thể mà nói, việc dời đô, nên sớm quyết đoán, sớm quy hoạch.
Hạ Hầu Phái đã hiểu, sau khi nghe xong, dần dần lộ vẻ hài lòng: “Cùng thừa tướng bàn bạc, trau chuốt kĩ lại, ngày mai tảo triều, dâng tấu.”
Là ý cho phép. Tần Bột trên mặt vui vẻ, thi lễ một cái, cung kính lui xuống.
Tần Bột vừa đi, lại có Đại Lý Tự khanh đến, cũng bẩm việc lớn.
Hạ Hầu Phái nghe xong, lại xử trí thích đáng, nếu có thể quyết đoán liền quyết đoán, nếu nhất thời không quyết đoán được, liền giữ lại, để tảo triều cùng đại thần bàn bạc.
Vội vã, bận đến gần trưa.
Đặng Chúng tiến lên, nói khẽ: “Thánh nhân, thái y ở bên ngoài đang chờ, Thánh nhân triệu kiến?”
Hạ Hầu Phái nghe thấy, liền đặt bút, đứng lên nói: “Nhanh gọi.”
Thái hậu bị bệnh nhiều ngày, vẫn luôn không khá, Hạ Hầu Phái nóng lòng, mỗi khi cùng Thái hậu nói, Thái hậu đều bảo không có gì đáng ngại, cô cố gắng cùng Thái hậu tu bổ cảm tình, thấy Thái hậu không muốn nhiều lời, cô cũng không dám để Thái hậu phiền chán, đành phải ngày ngày đều gọi thái y bên cạnh Thái hậu đến hỏi.
Thái y vào điện, nâng áo quỳ xuống, cung kính mà bái kiến. Hạ Hầu Phái nói: “Miễn lễ. Thái hậu hôm nay như thế nào?”
“Thái hậu bệnh, bởi vì lạnh nóng thất thường, cũng bởi vì nội tâm tích tụ, thêm việc mấy ngày nay lại lạnh, chậm khỏi, phải hảo hảo nuôi, mới có thể khởi sắc.”
Này lập luận, cùng hôm qua, hôm trước, không có gì khác biệt. Hạ Hầu Phái cuối cùng lo lắng, hỏi: “Phải nuôi bao lâu? Nuôi thế nào?”
Thái y do dự một lát, nói: “Thần không dám tự ý nói, thân thể Thái hậu, quá suy yếu, chỉ sợ sẽ chậm một chút.”
Câu trả lời qua loa tắc trách khiến Hạ Hầu Phái một hồi căm tức, cô nhẫn nại tức giận, hỏi: “Nhanh hay chậm, cũng phải định 1 ngày!”
Thái y nghe xong, vội quỳ xuống: “Đến ngày xuân sang năm, băng tan ngày ấm, nhất định chuyển tốt.”
Hạ Hầu Phái tức giận vừa bớt 1 chút, lại nghĩ tới cách ngày xuân sang năm, ít nhất còn bốn năm tháng, lập tức lại dâng lên lửa giận, đáy lòng không biết như thế nào, lo lắng không yên, hỏi: “Vậy bốn năm tháng này cứ để Thái hậu bệnh?” Cô lạnh lùng cười cười: “Trẫm nói cho ngươi biết, trong vòng năm ngày, Thái hậu không khởi sắc, ngươi liền đi trấn thủ biên cương!”
Ai dám nhận tức giận của thiên tử. Trước kia thái y coi như trấn định thì hiện tại trên trán mồ hôi rịn không ngừng, lại không dám lau, trong chốc lát, liền có một giọt mồ hôi rơi trên mặt đất, hắn sợ hãi không thôi, nơm nớp lo sợ, chỉ quỳ, không dám nói.
Hạ Hầu Phái thấy vậy, lòng nghi ngờ nổi lên: “Chẳng lẽ ngươi không có tính toán trước?”
“Thần, thần…” Thái y càng nói càng sợ hãi, thanh âm mang theo run rẩy, “Thái hậu vốn sợ lạnh, trời lại từ từ rét, thật sự bất lợi với dưỡng bệnh.”
Đúng là trị không hết?
“Không có bản lĩnh, cũng không nói sớm!” Hạ Hầu Phái rất tức giận, chẳng qua là thái y này một mực hầu hạ Thái hậu, trong cung cũng tìm không ra thái y so với hắn y thuật tốt hơn.
Nghĩ thế, Hạ Hầu Phái lại loạn, cô trầm giọng nói: “Ngươi đem giấy chuẩn mạch của Thái hậu ra, cùng các thái y khác hội chẩn.”
Thái y hiện ra vẻ do dự, khó xử, ngẩng đầu thấy sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, hắn trong lòng đập mạnh một cú, vội đã đáp ứng.
Thái y cuối cùng cũng khiến Hạ Hầu Phái nghi ngờ.
Nào chỉ là phong hàn không được tốt?
Hạ Hầu Phái ở trong điện đi ra đi vô, trong lòng lo lắng cùng một loại dự cảm điềm xấu không biết từ đâu mà đến khiến cho cô hỗn loạn.
Hoạn quan lại tới hỏi có truyền lệnh hay không, Hạ Hầu Phái nghe thấy càng thêm phiền, cô đã lâu chưa cùng Thái hậu dùng cơm rồi.
Thái hậu đối với cô trong lòng còn cảnh giác, Hạ Hầu Phái thật khổ sở, thế nhưng vừa nghĩ tới các nàng một cái là Hoàng đế, một cái là Thái hậu, bị vây cùng nhau trong thâm cung này, ai cũng không thể bỏ ai, liền có một loại an tâm. Cô không muốn bức bách A nương, liền chậm rãi để cho nàng nhìn, để cho nàng biết, cô vô luận như thế nào cũng sẽ không gây bất lợi cho nàng, Lý phu nhân cũng tốt, tiên đế cũng thế, ai cũng không quan trọng bằng nàng.
Nhưng bây giờ…
Hạ Hầu Phái như thế nào cũng không bỏ được bất an.
Thái giám lại tới hỏi hai lần, Hạ Hầu Phái đang muốn nói lui xuống đi, Đặng Chúng liền tiến lên nói: “Thánh nhân vội vã, cũng phải dùng bữa, nếu Thái hậu biết Thánh nhân không ăn trưa, sẽ đau lòng.” Hắn là người Thái hậu cho Hạ Hầu Phái, vẫn luôn biết rõ, lúc cần thiết, chỉ cần nói đến Thái hậu, Thánh nhân sẽ nghe.
Hạ Hầu Phái nghe xong, quả nhiên ngồi xuống, cho bày thiện, tốt xấu cũng dùng nửa bát cơm.
Mấy ngày mưa, mấy ngày không thấy mặt trời. Sau giờ ngọ, rút cuộc mấy đen cũng rút đi, nhường cho thiên địa một mảnh ấm áp.
Hạ Hầu Phái dùng qua bữa trưa, thấy bên ngoài trời quang vạn dặm, trong lòng mặc dù vẫn còn lo lắng, lại ít nhiều thoải mái hơn, cô nghĩ mấy ngày nay Thái hậu luôn một mực ở trong nội cung tĩnh dưỡng, chưa từng ra ngoài, liền muốn thừa dịp hôm nay sắc trời sáng lạn, mời Thái hậu đến Lâm Uyển tản bộ.
Cô nghĩ thế, liền đặt bút xuống, sai người đi gặp Thái hậu.
Bình thường thời gian này, Thái hậu hoặc ở viện tiểu tiêu thực, hoặc sẽ ôm sách không buông. Lần này đi qua, ngoài ý Thái hậu lại đang nghỉ ngơi.
Hạ Hầu Phái chưa từng suy nghĩ nhiều, cất bước liền hướng tẩm điện của nàng đi. Cung nhân tựa hồ muốn ngăn, nhưng cuối cùng ngại uy nghiêm Thiên tử, không dám lên tiếng.
Nơi này, cô vô cùng quen thuộc, cô đã đến rất nhiều lần, nhiều đến chính cô cũng không nhớ nổi. Kiếp này lúc nhỏ, cô ở chỗ này lớn lên. Bao nhiêu lần, cùng A nương ngồi ở trước đài, để cung nhân vì nàng trang điểm, cô ngồi bên cạnh nàng, nghĩ đợi cô sau này lớn lên, liền chính tay hoạ mi, chải tóc cho A nương.
Hạ Hầu Phái đi vào trong điện, vừa bước vào cửa điện, liền có một loại ấm áp dễ chịu hiện đầy quanh thân. Nơi này có hơi thở của Thái hậu, nơi này vắng lặng im ắng, đây là một loại yên lặng đã lâu.
Cô đi qua màn trướng trùng trùng điệp điệp, đi đến trước giường, Thái hậu đang ngủ yên.
Hạ Hầu Phái đặc biệt thả nhẹ bước chân, khom người chỉnh góc chăn.
Thái hậu không hề hay biết, hai mắt nàng vẫn nhắm, ngủ cực trầm, mi tâm bởi vì có chút nhăn lại, mà có vết tích thật sâu, đây là kết quả của quanh năm suốt tháng suy nghĩ. Hạ Hầu Phái chợt cảm thấy đau lòng.
Thái hậu vẫn không nhúc nhích, đắm chìm trong mộng đẹp của mình, hoàn toàn không biết có một người, ở trước sập của nàng, thâm tình ngưng mắt nhìn.
Nàng gầy. Hạ Hầu Phái vừa nhìn liền dời mắt không được. A nương thật sự gầy, không thể tiếp tục như vậy nữa, dù làm A nương giận, cô cũng phải hỏi một câu, thái y nếu như không thể, cô liền hướng dân gian chiêu mộ danh y, chẳng lẽ không ai biết chữa bệnh sao.
Nếu không coi trọng, cô chỉ sợ bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng.
Hạ Hầu Phái nghĩ. Thái hậu hít thở vừa trầm lại chậm, dung nhan nàng vẫn như lần đầu gặp gỡ, một chút cũng chưa từng già đi. Cặp mắt lạnh nhạt đóng chặt lại, Hạ Hầu Phái nghĩ đến lúc chúng tràn ngập dịu dàng, tràn ngập chế nhạo, tràn ngập oán trách, mỗi một cái, dù không vô hạn phong tình, cũng làm cho cô yêu đến thấu xương.
Hạ Hầu Phái chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, thay đổi cùng 1 tần suất với Thái hậu, ánh mắt của cô từ mắt nàng nhìn xuống, trải qua cái mũi ngạo nghễ ưỡn lên, đã đến đôi môi hơi có vẻ tái nhợt.
Ánh mắt của cô, rút cuộc dời không được. Hơi thở điều chỉnh tốt bỗng nhiên rối loạn, thay đổi dồn dập. Cô không tự chủ được mà khom người xuống, hướng về phía môi nàng.
Thái hậu hít thở đều đều, kéo dài mà chậm chạp, hơi thở mang hương vị ngọt ngào theo Hạ Hầu Phái tới gần, mà đánh vào trên môi cô, giống như Thái hậu dịu dàng vuốt ve. Khiến cho Hạ Hầu Phái tâm ngứa khó nhịn.
Các nàng dựa vào rất gần, chỉ cần chút nữa, là gắn bó răng môi.
Nhẹ nhàng, Thái hậu sẽ không biết.
Đây là hấp dẫn trí mạng, đem thần kinh Hạ Hầu Phái căng đến đau, cần rất nghị lực mới khắc chế chính mình? Tim cô đập kịch liệt, trong mắt chỉ có đôi môi lộ vẻ tái nhợt kia.
Chỉ còn chút nữa.
Hạ Hầu Phái liếm liếm môi, chậm rãi đến gần.
Chỉ còn hơn 1 tấc, một cái ý niệm trong đầu bỗng nhiên xuất hiện.
Nàng không thích ngươi!
Hạ Hầu Phái như bị ai giựt mạnh, cứng đờ bất động.
Các nàng gần như vậy, gần đến hít thở giao hòa, gần đến chỉ cần 1 chút nữa, là có thể nhấm nháp đôi môi cô nhớ nhung nhiều năm.
A nương sẽ không biết. Nàng giấc ngủ rất sâu, tuyệt sẽ không biết.
Hạ Hầu Phái không ngừng mà thuyết phục chính mình, cô căng thẳng mà ngừng lại hít thở, ngực bởi vì thiếu dưỡng khí mà thấy đau. Lòng giống như điên mà hò hét, cặp mắt sâu thẳm cũng dần dần xám tro. Giống như một người, bị kéo thành hai người, một cái khao khát, một cái lùi bước.
Cô không thể làm như vậy.
Dù A nương vĩnh viễn sẽ không biết, cô cũng không thể làm như vậy. Đây là không tôn trọng A nương, cũng là vũ nhục người cô yêu. Cô không thể tham lam mà khinh bạc thỏa mãn, mà quên đi tôn trọng A nương.
Chậm rãi lui về sau, động tác cứng ngắc. Hạ Hầu Phái cuối cùng lui về trên cái sập, ngồi xuống, lẳng lặng chờ Thái hậu tỉnh lại.
Giống như lúc khó có thể tự kiềm chế kia, chẳng qua chỉ là một giấc mộng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.