*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cái này cũng coi như xong, mấu chốt là bên trong còn nói một ít lời xấu của Lục Vân Dương không bằng Hứa Văn Thông.
Quyển sổ ghi chép này nếu để lục Vân Dương nhìn thấy, không khác gì một quả bom.
Nếu giữ nó quả thực cô chính là đang đào hố cho mình, vì thế cô lập tức đem nhật ký đi tiêu hủy.
Sau khi làm xong, Ngọc Đào lại ngồi xuống, trong đầu liền hiện lên bóng dáng của Lục Vân Dương.
Sau đó, cô lại nghĩ về “hô hấp nhân tạo” được nói đến trong nhật ký của mình.
Ngọc Đào cảm thấy bất kể là vì muốn bản thân được lợi hơn hay là vì đề phòng tai nạn nào đó trong tương lai, kĩ thuật sơ cứu tốt như vậy, sao có thể không tìm Lục Vân Dương thỉnh giáo một chút đây?Đúng vậy, cô thực sự muốn tìm anh để thỉnh giáo chút thôi.
Thật đúng lúc, ngày mai là thứ Bảy rồi.
*Người ở nông thôn không có thứ bảy, sáng sớm mọi người đều đi làm bình thường.
Sau khi người nhà họ Tô rời đi, Ngọc Đào mới từ trong phòng đi ra.
Mùa hè nắng nóng vừa dính vừa ướt, một đêm ngủ say, tỉnh lại là một thân mồ hôi.
Cô cũng không vội, từ xã đến thôn Hồng Hà cũng phải mất một tiếng đồng hồ, người đàn ông kia hẳn là không đến sớm như vậy, cho nên sau khi tắm rửa một lần nữa, cô vào phòng chuẩn bị cho mình.
Hai ngày trước cô mới sắp xếp qua quần áo của nguyên chủ, lúc này từng đồ đều xếp gọn gàng trong tủ.
Từ trong đống đó cô chọn một chiếc áo sơ mi màu hạnh nhân và một chiếc váy dài màu xanh nhạt quá đầu gối.
Nhưng sau đó lại cảm thấy váy quá dài, nghĩ đi nghĩ lại, cô cầm kéo “xoẹt xoẹt” vài cái, biến váy dài quá đầu gối thành váy ngắn.
Cô thay quần áo, chỉ là áo sơ mi vốn nên vừa người đột nhiên lại chật chội, mất một hồi lâu mới cài được cúc áo.
Cảm giác có chút siết người, Ngọc Đào lại cởi nút áo ra, giật mình phát hiện, bộ ngực vốn bằng phẳng không hiểu vì sao đã bắt đầu mọc một ngọn đồi nhỏ, mà nhìn xuống, eo dường như cũng gầy đi một chút, nghiêng người nhìn còn có thể nhìn ra một mảnh đường cong của phụ nữ.
.