*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô giật mình một hồi, soi gương từ đầu đến chân rồi lại nhìn một lần nữa, ngực và eo quả thật giống như nhìn thấy có biến hóa dị thường.
Không chỉ như thế, da thịt của cô, hình như càng thêm mềm mại trắng nõn một chút.
Tuy rằng còn xa mới bằng kiếp trước, nhưng điều lạ thường này, đủ để làm cho cô ngạc nhiên vui sướng.
Một lúc lâu sau, cô phục hồi lại tinh thần, lần nữa thay một bộ quần áo khác, còn thoa cây son môi duy nhất nguyên chủ đã từng dùng đến.
Cân nhắc thời gian cũng không sai biệt lắm, Ngọc Đào lập tức cầm túi hương hai ngày trước ở nhà làm, định dùng thứ này làm sống lại bầu không khí giữa hai người trước khi mở lời.
Mọi người đều đi làm, trên đường tới nhà họ Lục vẫn không có người, thỉnh thoảng đụng phải mấy đứa nhỏ chơi đùa cùng nhau, không bao lâu sau, cô đến nhà họ Lục.
Cửa nhà họ Lục mở rộng, khóe môi Ngọc Đào nở nụ cười.
Lúc trước cô đã nhìn thấy tất cả người nhà họ Lục đi ra ngoài làm việc, lúc này cửa mở, chắc chắn chỉ có một mình Lục Vân Dương ở nhà.
Cô nam quả nữ cùng ở chung một chỗ, rất dễ xảy ra chuyện, trong đầu Ngọc Đào không ngừng cuồn cuộn hiện ra một vài tình huống khiến người ta mặt đỏ tim đập, cô bước vào sân gọi to: “Có ai ở nhà không?”
Một lát sau, không thấy giọng nói của đàn ông, cô lại nghe được phía sau truyền đến tiếng động, ngay sau đó, giọng nói Của Lục Vân Chiêu truyền đến: “Có người đây, cô là ai vậy?”
Trán Ngọc Đào hiện lên vài đường đen, Lục Vân Chiêu vốn có định kiến với cô, lúc này cô ấy ở nhà, cũng không phải chuyện tốt gì.
Cô chậm rãi quay đầu lại: “Là chị đây.”
Lục Vân Chiêu nhìn chằm chằm người trước mắt, hai bím tóc hoa gai buông xuống cạnh hai bên cổ thon dài của cô, da thịt trên mặt sáng bóng, không còn tái nhợt tiều tụy như hai ngày trước, thậm chí đôi môi hồng hào kiều diễm kia, nhất định là bôi son môi.
Mà nhìn xuống, áo sơ mi trắng sơ vin vào trong váy, đáng ghét chính là chiếc váy vậy mà còn chưa qua đầu gối.
.