Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 30



Mĩ Nhược mở to mắt nhìn em gái trong xe, Tiểu Mỹ khóc đến hai má phiếm hồng.

Cô Bảy không an tâm, dẫn Tiểu Mỹ đến thăm nàng.

“Cô nhỏ, con ôm Tiểu Mỹ đi, cô ở chỗ này bận quá.” Cô Bảy từ phòng bếp thò đầu ra.

Biết cô Bảy muốn làm cho nàng và em gái thân thiết, Mĩ Nhược ừ một tiếng, nhưng không ôm.

Em bé cuối cùng cũng ngừng khóc, khóe mắt còn dư nước mắt, đôi mắt linh động, phát hiện bên cạnh có người, nàng tò mò nhìn.

Mĩ Nhược khẽ cười, bình tĩnh nói. “Cô Bảy, con có việc ra ngoài.”

Đi qua phố Bồ Đề là đến phố Anh Đào.

Khách điếm Tiên gia bây giờ không còn mấy người quen biết nàng, ngăn nàng lại trêu chọc: “Em gái, đến nơi này làm gì?”

“Em gái, em bao tuổi rồi?”

“Đã trưởng thành chưa? Khách điếm Tiên gia không mua em, anh có thể chăm sóc em.”

Mĩ Nhược cười. “Không biết cái gì, tôi có thể hỏi Hà Bình An.”

Nghe thấy tên lão đại, mấy người đó ngượng ngùng thu tay.

Lên tới tầng năm, Tiên thẩm đang ngủ gật. Thấy nàng, nàng ta giật mình, nhìn Mĩ Nhược từ đầu đến chân, sau đó, cười lớn.

“Khách quý, khách quý.”

“Tiên thẩm, chị đừng trêu em. Chúng ta nói chuyện đi.”

Tiên thẩm nhìn nàng, châm thuốc. “Lâu rồi mới thấy em, còn nhớ khách điếm Tiên gia?”

Mĩ Nhược ngồi xuống cạnh nàng ta. “Vẫn nhớ.”

Suốt đời khó quên.

Tiên thẩm nhả khối. “Châu Nữ đã gả cho lão Hàng, đã có người chăm sóc. Nhân Nhân nói lấy em trai bà Tiền, trốn về nông thôn. Tiểu Hồng nghỉ đón khách, khả năng chọn con đường kiếm sống khác. A Như, lời ong tiếng ve, chuyện phiếm đã xong.”

Mĩ Nhược lặng lặng nói: “Em vừa đi phố Bồ Đề, phòng khám bệnh Chấn Hưng đã đóng cửa.”

Tiên thẩm nghe chuyện này, vươn tay xoa bụng dưới Mĩ Nhược.

“Không biết có hay không, nhưng tháng này không có.”

Tiên thẩm tắt thuốc lá, đứng lên nói: “Phòng khám bệnh Chấn Hưng chuyển đi rồi, tại đường ngoài. Vừa vặn sinh lí không tốt, chị dẫn em đi.”

Bác sĩ nói không có, Mĩ Nhược thở phào nhẹ nhõm.

“Tâm lí cũng là nguyên nhân ảnh hưởng tới hành kinh, tuổi cô còn nhỏ, đừng quá nghĩ nhiều.

Mĩ Nhược gật đầu, hỏi: “Bác sĩ Phương, có cách nào tránh thai không? Dài hạn ấy.”

Bác sĩ Phương nhìn Tiên thẩm, nàng ta giải thích. “Không phải người khách điếm Tiên gia.”

“Có thể dùng thuốc tránh thai. Nhưng có tác dụng phụ, hành kinh hỗn loạn, ra nhiều máu. Tương lai dừng thuốc sẽ béo.”

“Cho tôi đi.”

Đi ra, khuôn mặt Tiên thẩm âm trầm. “Có phải tự chà đạp bản thân như thế không? Khách làng chơi của Tiên gia cũng biết dùng bao.”

Mĩ Nhược không trả lời.

Nhìn nàng, Tiên thẩm không đành lòng. “Đừng buồn, chị mang em đi ăn.”

Hai người đi uống trà, phụ vụ châm trà ngon, mang lên hai đĩa bánh ngọt, có người hỏi: “A Tiên, hàng mới sao?”

“Thập Đản, đừng trách tôi không khuyên anh, người của Đại Khuyên Ca anh dám đụng?”

Người nọ nhe răng, liếc Mĩ Nhược, không cam lòng nói: “Là tôi không có mắt.” Dứt lời quay về.

“Thập Đản là người nhà lão Thập Nhất, anh em đều là người lái đò, buôn lậu, đưa người nhập cư trái phép.” Tiên thẩm khinh thường.

Trước đây khó khăn, có người tự bán thân, hoặc bị lừa bán, vận chuyện tới các thành phố lớn hoặc Nam Dương làm người hầu. Mĩ Nhươc kinh ngạc: “Bây giờ còn có thể đưa người nhập cư trái phép?”

“Có, cuộc sống này vẫn khó khăn lắm. Thậm chí còn có người làm môi giới cơ.”

“Nếu như không bán người, trả đủ tiền, bao nhiêu tiền mới có người chịu đỡ đẻ?”

Tiên thẩm buông đũa: “Loại chuyện này Mạc Vấn tôi không muốn rước họa vào thân.”

Mĩ Nhược thở dài. “Tiên thẩm, không cần lo lắng. Tôi đã sớm nghĩ kĩ, sống không bằng chết, tốt số không chết, thì đành cứ như vậy.”

“Em ý, ở Tiên học được rất nhiều thủ đoạn, sau không nói hắn? Hiện tại em còn quá nhỏ, thân thể vẫn chưa phát triển ố, làm cho hắn thông cảm, thương xót em. Tóm lại, uống thuốc này không thể uống nhiều, có khỏe cũng thành tàn phế.”

“Hắn đối với em ra sao, em không quan tâm. Em bận lòng người khác, tại sao phải đối với em như vậy, em nghĩ không ra. Người đó sợ hắn nên tra tấn em xả hận sao?”

“Chị em?”

Mĩ Nhược cười khổ, không giải thích.

Tiên thẩm thở dài: “Mary chém đầu Cửu Tiên Vương, em gái nàng là Elizabeth chém Mary. Những người này cũng là quan hệ chị em. Ha ha, đàn bà, khi còn bé so dung mạo, lớn so với đàn ông rồi lại so đến con gái. Đàn bà, đến bây giờ vẫn khó hiểu như thế.”

“Nhưng em không muốn thế.”

“Nhưng người khác muốn.”

Mĩ Nhược trầm mặc. Một hồi hỏi: “Tiên thẩm, chị từng đọc qua rất nhiều sách?”

“Người đọc nhiều sách không hiếm, nếu không đọc nhiều, Tiên thẩm tôi sao có thể làm một tú bà giỏi.”

Mĩ Nhược cười khúc khích. “Người đọc sách không hiếm có, như em, cũng đã làm kĩ nữ.”

Tiên thẩm vỗ vỗ tay của nàng, “Em có cơ hội. Em rất xinh đẹp, bằng không thì chị cũng không muốn cùng em nói chuyện phiếm.”

Buổi tối, Cận Chính Lôi hỏi nàng: “Hôm nay em tới phố Anh Đào?”

“Ừ, tôi đi gặp Tiên thẩm, cùng loại người, có thể trao đổi kinh nghiệm.”

“A Như.” Hắn cảnh cáo.

“Tôi còn đi phố Bồ Đề, đến phòng khám Chấn Hưng, không ai báo cáo với anh sao?”

“A Như.” Hắn nói. “Anh đã hỏi qua, em không mai thai.”

“Anh cũng biết rõ, còn hỏi tôi?”

Hắn cười giải tạo. “Anh muốn thử xem A Như có ngoan không.”

Nàng cắn môi.

“Đừng uống thuốc, tôi không ra bên trong, đợi hai năm nữa rồi nói.”

“Có thể dùng bao, tôi không chọc thủng đâu.”

“Anh không muốn cách em một lớp màng cao su đâu.”

“Tùy anh.” Nàng cởi áo hắn. “Hiện tại anh có muốn làm không?”

Cận Chính Lôi túm tay nàng, nhìn nàng.

Phòng ngủ im lặng.

“Hôm nay em không vui.” Hắn hít sâu. “Mai anh cũng em đi dạo phố.”

“Tôi cả ngày không ra cửa, không cần mua đồ mới.”

“Năm mới chúng ta qua Thái Lan chơi nhé?”

“Tùy anh, dù sao giấy tờ cũng trong tay anh.” Nàng thay đồ ngủ. “Tôi đi ngủ trước đây.”

Nửa đêm nàng bừng tỉnh, nghe thấy tiếng hắn rời giường, cho rằng sau đó sẽ có tiềng xe rời đi. Nào biết, rạng sáng, Cận Chính Lôi trở về, người đầy mùi thuốc lá, ôm nàng hôn sâu.

Mĩ Nhược tỉnh táo, ôm cổ hắn.

Năm mới, cô Bảy ôm Tiểu Mỹ, chạy tới phố Ninh Ba, trong tay chỉ có túi tiền, chứa tã và sữa bột.

Mĩ Nhược gọi người hầu đến xếp phòng, cô Bảy trải giường chiếu, lải nhại: “Cô chủ ngày càng đáng sợ. Hôm nay, cô ấy đứng trước giường nhìn chằm chằm Tiểu Mỹ, không phải cô ở đó, chỉ sợ nàng thò tay bóp cổ con bé.”

Tiểu Mỹ giống như cảm nhận được, òa khóc.

Cô Bảy ôm bé, dỗ dành. Cô Bảy la lên: “Cô nhỏ, cô xem bé, tôi qua lấy sữa bột.

Dứt lời đặt Tiểu Mỹ vào lòng Mĩ Nhược.

Mĩ Nhược ngây người hai giây, nhìn Tiểu Mỹ, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Mỹ.”

Tiểu Mỹ ngừng khóc, chu môi nhìn nàng.

“Chị… chị là chị gái.”

Tiểu Mỹ lại muốn khóc.

“Chị là chị của Tiểu Mỹ. Nào, đừng khóc. Xem này? Một ngón tay, hai ngón, ba ngón…”

Nước mắt Tiểu Mỹ rơi xuống, đòi đứng lên.

Cô Bảy vào cửa liền cuời, ôm Tiểu Mỹ, con bé thấy ăn liền ngừng khóc.

“Tiểu Mỹ sợ người lạ đâu rồi, cùng chị gái chơi đùa vui quá.” Cô Bảy dỗ dành. “Có phải không, Tiểu Mỹ?”

Mĩ Nhược ngồi bên cạnh, nhìn em gái ăn no rồi ngủ.

“Cô nhỏ, hay chúng ta nói với ông chủ Cận một tiếng, tìm bác sĩ cho cô chủ, tôi rất lo lắng.”

“Chuyện đó và tôi không quan hệ.”

Cô Bảy thở dài.

Mĩ Nhược gọi điện cho Hà Bình An, Hà Bình An không có ở hộp đêm, nàng nhắn quản lí: “Con gái ông chủ Cận tới phố Ninh Ba, mời hắn về dùng cơm.”

Mĩ Nhược ở cửa ra vào chờ Cận Chính Lôi.

Đây là lần đầu tiên nàng đón hắn. Ngực Cận Chính Lôi đập loạn, nhưng trông thấy đứa trẻ trong ngực nàng, lập tức đen mặt.

Hắn xuống xe, không nhìn nàng, đi vào trong.

Mĩ Nhược theo sau. “Anh đã về? Tiểu Mỹ, cha về rồi. Chào cha đi.”

Cận Chính Lôi cởi áo khoác, Mĩ Nhược giơ tay Tiểu Mỹ hướng hắn, dỗ dành: “Mau gọi cha đi.”

Khuôn mặt hắn như vậy, Tiểu Mỹ sợ hãi, rú lên khóc.

Mĩ Nhược không đành lòng, đem nàng đặt vào lòng cô Bảy.

Cô Bảy ôm bé, run rẩy nói: “Ông chủ Cận đã về.”

Cận Chính Lôi nhìn chằm chằm Mĩ Nhược, ánh mắt tóe lửa.

Cô Bảy liều mạng nháy mắt với Mĩ Nhược.

“Cô Bảy, cơm xong chưa? Con đi xem.” Mĩ Nhược bỏ chạy.

Hắn túm lấy nàng, quát. “A Như, đủ rồi.”

Mĩ Nhược vùng ra. “Tôi làm sao? Tôi không nên dỗ em gái? Tôi không nên bảo em gọi anh là cha? Tôi…”

Cận Chính Lôi kéo Mĩ Nhược vào trong ngực, che miệng nàng, ôm eo nàng kéo đi. “Anh đã bảo em đừng chọc giận anh!”

“Ông chủ Cận.” Cô Bảy ôm Tiểu Mỹ, muốn cản lại.

Hắn ôm nàng, Mĩ Nhược vùng vẫy, tát hắn, hắn kéo nàng vào phòng ngủ, đạp cửa, ném Mĩ Nhược lên giường, cởi quần áo.

“Anh dám! Em gái tôi ở bên ngoài, anh có còn biết xấu hổ không?”

“Anh có gì không dám?” Hắn kéo mắt cá chân nàng, luồn tay vào trong váy nàng cởi đồ lót.

Nàng đá hắn, hắn thuận thể cởi quần lót nàng xuống. Mĩ Nhược muốn xé nát mặt hắn. “Tại sao anh có thể vô sỉ như vậy?”

Cận Chính Lôi tránh đi, lật người nàng, kìm chân nàng lại, xoa bóp ngực nàng. Ghé sát vào tai nàng nói: “Nếu biết hổ thẹn anh đã không sống đến bây giờ. A Như, em không biết sao?”

Nàng đấm và mặt giường.

Hắn dùng vật nóng bỏng ma sát hai phiến thịt mềm mại của nàng. “A Như, đừng chống cự.”

Mĩ Nhược nắm chặt ga giường, ánh mắt ẩm ướt.

“A Như, nhận thua đi.”

“Anh đi chết đi!”

Hắn thúc vào. “Nói, em thua!”

“Anh đi chết đi!”

Hắn vào nửa tấc, nàng đau đớn hét lên.

“Em thua!”

“Tôi… tôi thua, tôi không muốn, đau lắm.”

Hắn cánh vành tai nàng. “Đừng giả bộ, lần này không có nước mắt. Không giống.”

Mĩ Nhược nức nở. “Tôi thua, tôi thua rồi. Tôi không nên như thế, đau quá. Tôi thua rồi, buông tha cho tôi.

Hắn buông nàng ra, ngồi xổm xuống, nhấc chân nàng lên. “Tôi hôn sẽ hết đâu.

Hắn mở rộng đùi nàng. Nước mắt nàng điên cuồng trượt xuống mang tai, thấm ướt ga giường.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.