Cận Chính Lôi chỉ cho cô Bảy và Tiểu Mỹ ở nhờ mấy ngày, sau đó bảo lái xe đưa hai người trở về.
Cô Bảy lên xe nhìn Mĩ Nhược khẩn cầu, Mĩ Nhược biết tâm tư bà, nói với Cận Chính Lôi: “Có thể tìm bác sĩ qua nhà cho mẹ tôi không? Tiểu Mỹ cần an toàn.”
Mặt hắn không biểu tình, gật đầu: “Được.”
Lúc này cô Bảy mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Mấy ngày sau, Chiêm Tiếu Đường mang cao hổ nhung hươu tới thăm Mĩ Nhược.
Hắn ngồi trong phòng khách, uống hai cốc trà, cuối cùng cũng chờ được Mĩ Nhược.
“A Như, con khỏe không?” Chiêm Tiếu Đường cười.
“Cảm ơn quan tâm, con khỏe.”
“Nơi này thật thoải mái.” Chiêm Tiếu Đường nhìn quanh, cố lựa lời. “Phòng ốc tuy cũ kĩ nhưng quen thuộc.”
Mĩ Nhược gật đầu.
“Mẹ con gần đây không khỏe, A Như, con rảnh thì nên qua thăm chị ấy.”
“Đúng vậy, cảm giác rất quen thuộc.”
Chiêm Tiếu Đường xoa tay. “Ông chủ Cận ở gần đây?”
Mĩ Nhược mặt lạnh. “Cậu hà tất biết rõ còn cố hổi?”
“Nguyễn Thị đang có ý định đầu tư mua bán TV, bán đi hai mươi ba rạp chiếu phim, ông chủ Cận cố ý mua toàn bộ, gần đây hẳn là rất bận.”
“Con và mẹ giống nhau, chỉ lo bán thân, không hiểu những chuyện này.”
“A Như.” Chiêm Tiếu Đường thở dài. “Mẹ con để tâm chuyện vụn vặt, con không thể bắt chiếc chị ấy. Cả đời, chuyện này không phải chuyện quan trọng, không cần quản ông chủ, quan tâm nhà ai đánh nhà ai, nhà ai trả thủ nhà ai mới thoải mái.
“Cậu nhỏ thật am hiểu.”
“A Như, không cần châm chọc cậu, cậu biết con khó chịu. Cùng một mái nhà, sao con không cúi đầu, cầu bình an trước mắt là chuyện tốt nhất.”
Mĩ Nhược trầm mặc.
“Hắn đang làm chuyện lớn đấy, việc không tốt…”
Mĩ Nhược cắt ngang: “Cậu muốn xin cái gì?”
“…” Chiêm Tiếu Đường chần chừ. “Hơn hai mươi rạp chiếu phim ông chủ Cận đứng tên. Biết rõ hắn có thể nuốt trôi, nhưng hắn tài lộc nhiều, kiếm hơn một ít cũng có sao. Cậu có chút chuyện, muốn hỏi hắn mua hai rạp.”
“Cậu có bao nhiêu?”
“Cậu chỉ là muốn nói hắn bớt một chút thôi.”
“Vậy cũng không phải con số nhỏ. Cậu, những năm này, mẹ lừa gạt bao nhiêu? Tính từ chuyện Bảy què chân ba năm trước, ước chừng cũng có hai trăm vạn phải không?”
“A Như, con nói gì vậy. Con với mẹ là máu thịt, là quan hệ huyết thống.”
Mĩ Nhược cười khẽ. “Có phải hay không chúng ta đều rõ.”
Chiêm Tiếu Đừng làm bộ bi phẫn.
“Cậu yên tâm, con không quan tâm nhiều, chuyện khác cũng thế. Con đã nói qua, hắn nuôi con ăn uống vô tư, con lo hầu hạ, giúp hắn thoải mái. Vậy thôi.”
“Con về thăm mẹ đi.” Chiêm Tiếu Đường thở dài. “Bác sĩ có trấn an, mẹ con lúc vui lúc buồn, đợi mẹ con khỏe lại sẽ không làm khó con nữa.”
Mĩ Nhược trả lời: “Chúng tôi như bây giờ là được rồi.”
Cận Chính Lôi quay về hỏi nàng: “Hôm nay Chiêm Tiếu Đường tới à?”
Mĩ Nhược ừ một tiếng.
“Hắn nói cái gì?”
“Không biết. Nói rạp chiếu phim gì đó, tôi nghe không hiểu.”
“Hắn muốn chen chân? Cận Chính Lôi cởi áo, vuốt cằm trầm ngâm. “Hắn không đủ quay vòng vốn.”
Tắm rửa xong đi ra, thấy Mĩ Nhược im lặng ngồi đầu giường, hắn hỏi: “A Như suy nghĩ cái gì?”
Nàng không che giấu, nói thằng: “Tự dưng cảm thấy khó hiểu, tôi cho rằng nhà tôi có tiền, tuy anh so ra kém Hoa Lão Hổ, nhưng dù sao cũng mua được nhà trên lưng núi, có lẽ tính toán không sai.”
“Có những người muốn giàu sang phú quý, không tiền cũng muốn sung túc, bằng không thì tại sao câu cá lớn?”
“Mẹ tôi cũng tính là câu được cá?”
Cận Chính Lôi nhìn nàng một cái, không nói gì.
“Mẹ tôi hậm hực?” Mĩ Nhược hỏi.
“A Như, anh cho rằng sau này em không quan tâm cô ta nữa.”
“Không quan tâm, nhưng người khác nhắc tới, không thể không suy nghĩ.”
“Gặp nói rõ với họ, về sau phố Ninh Ba không chào đón cô Bảy và Chiêm Tiếu Đường.”
“Mĩ Nhược bất đắc dĩ. “Tôi không có ý này.”
Hắn duỗi tay ôm nàng.
“Tham lam là thứ không có giới hạn. Có thể ở lưng núi, tự nhiên muốn ở đỉnh núi. Anh cũng tham lam, hi vọng mỗi ngày có thể nhìn thấy em, hiện tại lại hi vọng có thể thấy em vui vẻ.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Đừng lo lắng anh không có tiền, anh buôn bán nhiều, ngược lại em nên lo lắng lúc nào mới tiêu hết tiền, còn dư bao nhiêu, làm sao rửa sạch sẽ.”
“Vì vậy anh mua hai mươi ba rạp chiếu phim, muốn phát triển mảng điện ảnh?”
Hắn ngạc nhiên, nhìn Mĩ Nhược hồi lâu, bỗng nhiên cười rộ. “Nha đầu, làm sao nghĩ tới chuyện này?”
“Đang trang điểm liền nghĩ tới.”
“Đúng thế.” Hắn bóp má nàng. “A Như rất thông minh, phải cẩn thận đề phòng.”
Rơi vào hoàn cảnh này còn nói thông minh sao? Mĩ Nhược cười. “Không muốn cô Bảy tới, tôi muốn qua thăm mẹ.”
Hắn gật đầu. “Đã nói là cô ta không sao.” Sau đó bổ sung. “Chỉ là trước mắt hơi bất ổn.”
Cho dù hắn hung ác, bá đạo, cũng có lúc phiền muộn. Cô Bảy cùng Tiểu Mỹ bị đuổi ra khỏi nhà, thu xếp đồ đạc quay lại phố Ninh Ba.
Hiện tại, Tiểu Mỹ rất thích chị gái, bắt lấy ngón tay của nàng đưa vào miệng.
Cô Bảy giũ quần áo thở dài. “Cô chủ hiện tại tốt hơn trước, không có nổi giận bất thường nữa. Nhưng mà…”
Mĩ Nhược cười lạnh. “Còn không phải tên kia nói, có đứa con gái hại bà ấy như thế nào. Nhiều lần nghe xong, bà ta tưởng tượng hai mươi năm sau, Tiểu Mỹ cũng như vậy.”
“Cô nhỏ, cô Bảy có chuyện muốn nói, không biết nên nói hay không.”
“Cô nói đi.”
“Hắn lòng dạ độc ác như vậy, có thể hay không cố tình hại cô chủ? Cô chủ mỗi ngày uống rất nhiều thuốc, bác sĩ là hắn mời.” Cô Bảy do dự. “Nếu cô chủ xảy ra chuyện, quyền giám hộ Tiểu Mỹ sẽ rơi vào tay hắn. Đến lúc đó cô nhỏ dù lớn, nhưng Tiểu Mỹ bị hắn nắm trong tay, cũng không thể rời đi.”
Móng tay Mĩ Nhược đâm vào da thịt.
“Cô nhỏ, cô Bảy rất lo lắng, nếu như cả đời con không thoát được…”
“Cô Bảy, đừng nói nữa.” Mĩ Nhược rùng mình. “Con sợ.”
Cô Bảy nắm đầu vai nàng.
“Cô Bảy sẽ không đem Tiểu Mỹ ra gặp hắn, hắn không thích Tiểu Mỹ, hắn nhìn thấy con bé không biết sẽ thế nào.”
“Cứ vậy đi.”
Hà Bình An báo cáo: “Chị dâu gần đây thường tới phố Anh Đào, cùng Tiên thẩm uống trà.”
Cận Chính Lôi nhướn mày, “Uống trà?”
“Còn tâm sự.”
“Tâm sự?”
“Thật sự, Tiên thẩm kia rất khôn ngoan, không tự tìm phiền toái. Theo như lời người khác nói, ‘A tiên cái gì cũng hiểu biết.'” Hà Bình An lúng túng. “Còn có…”
“Còn có?” Cận Chính Lôi hạ thấp người.
“Tiên thẩm còn nói, ‘Trở về nói với lão Đại Lục, A Như hầu hạ hắn thoải mái, nhớ kĩ phải cảm ơn tôi. Lễ vật thì miễn, tôi không dám nhận.'”
Cận Chính Lôi thay đổi tư thế, cười mà không cười: “Phải thử mới biết.”
Đêm đó hắn về sớm, tắm rửa sạch sẽ, giày vò Mĩ Nhược một phen.
Ngày thứ hai Hà Bình An thấy hắn vui vẻ, thầm nghĩ Đại Khuyên Ca có thể thoải mái tinh thần và thể xác, đám tay chân bọn họ cũng nhẹ nhõm, cần phải mang lễ vật tới cho Tiên thẩm.
Mĩ Nhược nghe lời Tiên thẩm sắp xếp, tuy cực khổ, vẫn mỉm cười tiếp tục cùng Tiên thẩm uống trà.
Trong quán trà ôm cây đợi thỏ, cuối cùng nàng cũng gặp được Thập Đản.”
Nàng theo dõi hắn, nghe lén động tĩnh, ước chừng thời gian, vứt bỏ một son môi ở cửa, sau đó cúi người nhặt.
Quả nhiên, nàng chưa đứng thẳng, đã cảm thấy một bàn tay xoa mông nàng.
Mĩ Nhược nhảy dựng lên, xoay người lại, hai mắt hoảng sợ, lùi ra sau vài bước.
“Là chị Đại Khuyên?” Thập Đản bối rối, nhìn lối thoát, thấy không trốn được, tâm sắc nổi lên. “Đúng là có duyên.”
Mĩ Nhược cắn môi, lùi hai bước, dán lưng vào tường. “Anh Thập Đản.”
Thập Đản kinh ngạc: “Chị nhớ tôi?”
Mĩ Nhược gật đầu.
Thập Đản xoa tay. “Đúng là có duyên.”
“Đừng hiểu lầm, anh Thập Đản. Tôi nhớ anh là vì có việc muốn nhờ.”
“A…”
“Tôi có một chị em, là người Đại Lục nhập cư trái phép, tới cảng mà khó khăn quá, muốn đi các thành phố tìm người thân. Tôi tới đây, muốn nhờ anh nghĩ cách giùm.”
Thập Đản không phải ngu xuẩn, lạnh mặt. “Chị Đại Khuyên, chuyện này, chị kêu người nào chẳng được? Anh em Thập Đảm chúng tôi sống tạm trên sông nước, có cùng Đại Khuyên Ca làm ăn, chị hà tất vẽ chuyện ra.”
Mĩ Nhược khó xử, tiến hai bước, nói: “Nói thế nào đây, tôi không dám cho hắn biết. Hắn, hắn nhìn trúng chị em tôi, nếu biết cô ấy khó đi.”
Thập Đản hiểu được, cười tà ác, áp sát Mĩ Nhược, hỏi: “Chị em kia so với chị Đại Khuyên xinh đẹp hơn?”
Mùi tỏi nồng nặc xông tới, Mĩ Nhược tức giận, nhưng vẫn tươi cười: “Mỗi người một vẻ. Biết rõ đàn ông, không chiếm được dù sao cũng tốt nhất.”
Thập Đản nhìn chăm chú, có chút không cam lòng. “Nghe nói Đại Khuyên Ca rất mạnh mẽ, không biết đám chúng tôi như thế nào.” Trơ mặt nào. “Chị Đại Khuyên, không bằng thử chút được không?”
Mĩ Nhược kìm nén cơn nôn mửa, chậm rãi vuốt bụng dưới hắn. “Tôi muốn, tôi cũng không có gan hầu anh Thập Đản. Anh Thập Đản, có chịu giúp tôi hay không, xin nói thật. Con hồ li tinh mỗi ngày ở đây, tôi không an lòng.”
Thập Đản cười lộ hàm răng vàng, trầm ngâm nói: “Đi đường thủy được nhưng không rẻ. Hơn nữa, chuyện này mà đắc tội… Đại Khuyên Ca của Hòa Hưng, bình thường không ai dám trêu vào.”
“Nói đi, bao nhiêu.”
“Hiện tại, kiểm tra cửa khẩu rất gay gắt, muốn tìm tàu hàng lớn, muốn kịp thời gian. Cần…”
Côn sắt dưới bụng hắn làm Mĩ Nhược buôn nôn, lại sợ buông ra hỏng việc, sốt ruột nói: “Nói, bao nhiêu.”
“Đi Bắc Mĩ ít nhất ba vạn, chị Đại Khuyên, nếu chịu hôn tôi một cái, tôi sẽ không lấy tiền.”
“Tôi cho anh năm vạn, sớm đưa cô ta đi.”
Sắc đẹp và tiền là thứ rất khó chọn, Thập Đản suy nghĩ rồi nói: “Chị biết địa chỉ nhà tôi không?” Hắn cho nàng địa chỉ, lại nói: “Cuối tháng có hàng muốn chuyển, đến lúc đó mang tiền tới, xem có thể đi không. Không, nhà tôi cũng có anh, Đản gia tất cả là hắn quản.”
Mĩ Nhược nhớ địa chỉ.
Thập Đản còn muốn dây dưa, Mĩ Nhược tránh vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra, cùng Tiên thẩm yên lặng uống trà, hồi lâu chị ta mới mở miệng: “Thập Đản cũng không chắc chắn lắm, trả tiền xong ném biển cũng có đấy.”
Mĩ Nhược nắm chặt chiếc đũa trong tay.
“Chúng ta từ cùng một nhà vệ sinh đi ra, Tiên thẩm không hiểu? A Như, gần đây thường xuyên mời tôi uống trà, trước mặt lão Đại Lục, tôi đã giúp em che giấu, nhưng cứ như vậy, chị cũng không tìm được lí do thỏa đáng.”
“Không còn cách nào khác.”
“Vậy cũng không nên tìm Thập Đản. Tôi nói, Thập Đản còn một anh em, trên biển được tôn kính là Đại Đản, chỉ cần hắn chịu nhận tiền, sẽ có thể yên tâm.”
“Tiên thẩm, cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Tiên thẩm hô phục vụ tính tiền, sau đó nói, “Tiên thẩm cũng biết giúp em không biết là sẽ đến Dương quan đạo hay xuống hoàng tuyền. Bất quá, qua cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên, uống một chén thuốc của Mạnh Bà, quên tất cả, cũng là may mắn.”