“-Được, tôi đến liền!”
Nói rồi, anh lái xe thật nhanh đến trụ sở.
Vừa đến trụ sở, Duật Hành bước xuống xe rồi nhanh chóng xuống phòng tra khảo đặc biệt, nhìn thấy A Thành anh chạy tới hỏi:
“Hàng Nhất sao rồi?”
Gương mặt của A Thành hết sức nghiêm trọng, nhìn thẳng vào mắt anh rồi trả lời:
“Cũng may là đêm qua có người gác trực đi ngang qua kịp thời cứu hắn, không là hắn chết rồi!”
Vốn dĩ, Duật Hành chỉ định hù là hắn sẽ bị tử hình, thật ra là anh muốn hắn phải đích thân xin lỗi cô và khai ra hết mọi tội lỗi hắn định làm với cô, hai cô gái mà hắn giết, Hàng Nhất ra tay cũng không nặng nên một người thì chỉ bị thương, một người thì sống cuộc đời thực vật, hai cô gái này không hoàn toàn chết, vì vậy, anh không thể xét tội tử hình cho hắn được.
Duật Hành thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi A Thành:
“Vậy giờ hắn đâu rồi?”
A Thành chỉ vào phòng y tế trong nhà giam rồi nói:
“Hắn đang được các bác sĩ trị thương trong đó!”
” Vậy được, để tôi vào nói chuyện với hắn!”
Nói xong, Duật Hành đi đến phòng y tế, Hàng Nhất đang được trị thương.
Vừa nhìn thấy anh, hắn bắt đầu run sợ cầu xin anh tha cho hắn.
Duật Hành tiến đến gần hắn rồi bảo:
“Tôi sẽ không xét tội tử hình cho anh được vì hai người mà anh giết đều không chết.
Yêu cầu của tôi bây giờ là anh phải đích thân xin lỗi và nói hết lỗi lầm anh định gây ra cho vợ tôi, tôi sẽ không làm gì anh nữa!”
Hàng Nhất nghe anh nói có chút đáng tin, hắn gật đầu đồng ý với yêu cầu của anh, anh nhờ các bác sĩ chăm sóc cho hắn rồi đi ra khỏi phòng.
A Thành vừa nhìn thấy đã nhanh chóng chạy đến, cậu cầm theo điện thoại của anh rồi nói:
“Sếp, em trai của ngài vừa gọi đến nói là cậu ấy và chị dâu đang ở trước trụ sở đợi anh!”
A Thành vừa dứt lời, Duật Hành đã nhanh chóng chạy ra ngoài trụ sở, nhìn thấy Ngụy Niên và Nhược Hy đang đứng đợi trước trụ sở, anh liền chạy lại hỏi hai người:
” Sao đột nhiên hai người đến đây vậy?”
Ngụy Niên không để cho cô nói nên đã lên tiếng:
“Bọn em muốn mượn trụ sở của anh để quay phim ca nhạc có được không?”
Duật Hành dứt khoát trả lời:
“Không được, trụ sở để anh làm việc, công việc khá là bận, quay phim ca nhạc cái gì?”
Ngụy Niên khẽ nhìn qua cô, nháy mắt một cái, Nhược Hy liền hiểu ý ra, cô hít sâu rồi đi đến gần anh khẽ nói:
“Phim ca nhạc lần này tốn không ít công sức của mọi người, anh giúp bọn em nha!”
Nhìn thấy cô cầu xin anh quá đáng yêu, anh khẽ ho một cái rồi gật đầu:
“Được thôi, dù gì thì trụ sở cũng không có việc gì làm!”
Ngụy Niên há hốc mồm ra nhìn anh, khẽ nhìn cô rồi hỏi anh:
“Anh, không phải vừa nãy anh nói công việc ở trụ sở rất bận sao?”
Duật Hành nhìn cậu ấy rung vai một cái, gương mặt chuyển sang lạnh lùng, lườm cậu ấy rồi nói:
“Anh có nói công việc ở đây rất bận sao?”
“Chịu thua anh rồi, bọn em về công ty chuẩn bị trước đây chiều nay sẽ khởi quay liền!”
Anh khẽ gật đầu chào tạm biệt Ngụy Niên, trước khi cô đi, anh kéo tay cô lại rồi nói nhỏ:
“Trưa nay anh đến quán cà phê đối diện để đón em đi ăn rồi chiều đưa em về trụ sở để chuẩn bị luôn!”
“Vâng, em sẽ đợi anh!”
Nói xong, anh chào tạm biệt cô rồi nhờ Ngụy Niên đưa cô về công ty cẩn thận.
Trên đường đi về công ty, Ngụy Niên vui mừng nói với cô:
“Đúng là chỉ có chị dâu mới có thể thuyết phục được anh hai cho mượn trụ sở để quay phim!”.