Cục quản lý siêu nhiên nhận được lời cầu cứu.
Hơn chục thị trấn ở biên giới với đất nước R sau một đêm đã biến mất, các nhân chứng nói rằng họ đã nhìn thấy bầu trời bên trên thị trấn sụp đổ.
Người đi thu thập chứng cứ trở về mắc bệnh lạ, toàn thân phủ đầy vảy cá.
Ban đầu mọi người chỉ nghĩ rằng đó là một bệnh da đặc biệt, nhưng dù có làm bao nhiêu kiểm tra cũng không tra ra nguyên nhân.
Đường Hành tới tìm tôi, cho tôi xem vật mẫu.
Những chiếc vảy đó có màu đen tím, nhỏ dài nhưng rất dày, cắm sâu vào da thịt như một bộ phận từ bên trong cơ thể mọc ra.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của tôi, Đường Hành lo lắng: “Cô Hạ Hầu biết chuyện này sao?
Tôi im lặng một lúc, gật đầu: “Đây là dấu vết của Quỷ Lưu Hoàn để lại.”
“Đó là một trong thập đại tà vật cô đang tìm!”
“Thất Tinh Quỷ Lưu Hoàn bảy ngày sẽ giết người. Từ màu sắc cho đến độ dày của vảy trên ảnh chụp, không tới ba ngày nữa, những người này đều phải chết.”
Đường Hành nóng vội: “Bọn họ đều là tinh anh của cục, không thể gặp chuyện. Phải làm sao đây! Làm sao đây!”
Tôi gõ đầu anh ta một cái: “Tôi còn chưa chết, anh lo cái gì?”
“Đúng đúng đúng! Có cô Hạ Hầu ở đây, cô nhất định phải cứu bọn họ.”
Tôi đưa cho Đường Hành một chai nước khoáng: “Đây là nước tinh khiết, bôi lên người có thể giảm đau. Tôi sẽ đến nước R, cố gắng quay lại trong ba ngày.”
Đường Hành nâng niu chai nước, cúi đầu: “Thế thì… Cô Hạ Hầu, lần này tôi không đi với cô được không?”
Tôi nhướng mày.
Trước đây mỗi khi xảy ra chuyện, Đường Hành luôn chủ động bám theo tôi, vụ án Quỷ Lưu Hoàn lớn như vậy anh ta lại nói không đi.
Không đợi tôi hỏi, Đường Hành đã nói ra phiền não của mình: “Vé máy bay rất đắt, tôi không có tiền trong cục càng không có tiền.”
Đầu tôi đầy dấu ba chấm.
“Có điều cô Hạ Hầu cứ yên tâm, phần của tôi chúng tôi có thể chi trả!”
Tôi chỉ biết lắc đầu.
Đã nghe nói cục quản lý siêu nhiên đang xuống cấp, không ngờ lại xuống cấp đến mức này.