Vừa đến sân bay, tôi liền bị tiếp viên đưa đi.
Đường Hành phất tay, kêu to: “Cô Hạ Hầu, tôi đã mua vé trẻ con cho cô, thuận buồm xuôi gió nhé!”
Tôi nghiến răng, gật đầu.
“Cô bé à, đừng sợ, lên máy bay cả có anh chị chơi em với em rồi.”
Lên máy bay, tiếp viên hàng không sợ tôi buồn chán, cả hành trình đều ngồi kể chuyện mở phim cho tôi xem.
Một bà cụ sống mấy ngày tuổi như tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
May mà rất nhanh tôi đã thành công thoát thân.
Ông chú bên cạnh nhìn ra trò xiếc của tôi, đưa cho tôi một viên kẹo.
Tôi nhìn ông ta, híp mắt.
Ông chú quơ quơ viên kẹo: “Cô bé, sao vậy?”
“Mệnh khí của chú yếu đến mức gần như không thể nhìn thấy, nhưng bên trong lại có hắc khí, nhớ lấy, mấy tháng tới không được đến những nơi như bệnh viện, nếu thật sự phải đi thì tuyệt đối không được ở lại qua đêm, nếu không… Thần tiên cũng khó cứu.”
Ông chú bật cười: “Cô bé còn biết mấy thứ này hả?”
Nhìn vẻ mặt của ông ta đương nhiên là không quan tâm tôi nói gì.
Tôi lại cảnh cáo: “Tôi không nói đùa, tốt nhất chú nên nghe lời đi.”
“Được được được, chú biết rồi.”
Tôi thở dài, lắc đầu.
“Nhưng cháu nói đúng một việc rồi đấy, xuống máy bay chú đúng là phải đến bệnh viện.” Ông chú tỏ ra thần bí đến gần tôi, cho tôi xem di động, “Đây là tài khoản của chú. Chú là blogger chuyên giúp mọi người tổng hợp cách đi du lịch với chi phí thấp nhất. Lần này chú đến nước R và đã nghĩ ra một cách tiết kiệm rất hay, chắc chắn là cách duy nhất có trên mạng hiện giờ!”
Càng nghe tôi càng cau mày, bởi vì sức sống của ông ta càng ngày càng yếu.
Ông chú thì thầm: “Mọi người đều biết khi đi du lịch chi phí đắt đỏ nhất là chỗ ở. Lần này chú quyết định ở lại trung tâm cấp cứu, giá chỉ mấy chục tệ một đêm nhưng môi trường tốt, an ninh tốt, còn có thể có những bữa ăn rẻ ở căng tin, thậm chí có khả năng không tốn tiền!”
Tôi nắm chặt tay thành đấm, cố giữ kiên nhẫn hỏi: “Chú bị bệnh à?”
“Đâu có.”
“Tôi thấy chú đúng là bị bệnh rồi! Có biết tại sao ngủ ở trung tâm cấp cứu rẻ không? Có biết tại sao nó gọi là trung tâm cấp cứu không? Chỉ vì tiết kiệm chút tiền mà làm vậy, ông không sợ gặp báo ứng hả!”
Tôi tức giận xoay người, để mặc ông chú ngồi cạnh thổi râu.
Nói nhiều với loại người này cũng vô ích, chỉ khi để ông ta thật sự chịu khổ rồi mới có thể hiểu việc gì nên làm việc gì không nên làm.
Mệnh khí trên người ông ta không tăng ngược lại còn giảm, chứng tỏ hôm nay ông ta vẫn qua đêm ở bệnh viện.
Chờ xem bị thứ không sạch sẽ ám lên người ông ta sẽ khóc lóc thế nào!
Còn về lý do tôi có thể nhìn thấy mệnh khí trên người ông ta, bởi vì tôi là thông linh sư, có thể gọi quỷ mời thần, nhìn được những thứ mắt thường không thể nhìn thấy, làm những việc người thường không thể làm.
Tôi đã sống hơn ngàn năm nhưng vẫn giữ vẻ ngoài của một cô bé tám tuổi.
Trong vụ án ở thôn Vụ Lâm, tôi đã tìm được manh mối sư phụ Viên Cương để lại, ông ta từng bước dẫn lối tôi đi tìm thập đại tà khí, chỉ cần tìm đủ mười món đồ, bí mật trường sinh của tôi có thể được cởi bỏ.
Trước mắt tôi đã có hạt châu thi quỷ, ngọc bội ác linh và xích ma khóc, nếu đoán không lầm, hành trình đến nước R lần này tôi sẽ tìm được món thứ tư – vòng lưu ly của quỷ.
Máy bay hạ cánh đúng giờ, trước khi đi tôi nhắc nhở ông chú lần cuối: “Nếu không muốn chết thì đừng có tới bệnh viện.”
Ông chú tỏ ra mất kiên nhẫn: “Còn nhỏ mà đã ăn nói bậy bạ! Cháu đừng có ỷ vào việc không có phụ huynh đi theo mà nói hươu nói vượn, còn trù ông đây, coi chừng cái miệng nhỏ của mình sưng phù đấy!”
Tôi ngao ngán lắc đầu, trả cái gối hình con ong lai cá mập cho tiếp viên hàng không: “Cuối cùng tôi cũng hiểu ngàn dặm tặng đầu người là gì.”
“Cháu!”