*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa thủy tiên ngoài cửa sổ đã nở.
Hàn Diệp từ trên lầu nhìn xuống, phát hiện hoa trong sân nở thật đúng lúc.
Anh không có ý định ở lại lâu hơn, chỉ trở về lấy ít quần áo rồi lại đến bệnh viện.
Gần đây chỉ chuyển tới chuyển lui hai đầu bệnh viện và công ty, nhất là Hàn Thích trở về gây áp lực cho anh, đã hơn một tuần lễ anh chưa được ngủ ngon, người cũng gầy đi không ít.
Giờ phút này, Hàn Diệp nhìn những đóa thủy tiên mỏng manh đang dần nở rộ, trong nơi u tối ở đáy lòng dâng lên một cảm giác hôm nay Thích Thời Tự sẽ tỉnh lại.
Có lẽ giả thiết này quá khiến lòng người dễ chịu, thế nên tâm trạng của Hàn Diệp khi đến bệnh viện cũng ung dung hơn không ít.
Khi anh bước vào phòng bệnh của Thích Thời Tự, lại phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Thích Uyển nghe thấy tiếng động, xoay đầu lại nhìn, tựa như cảm thấy hiếm lạ: Sao vậy? Bây giờ cậu vẫn còn che chở cho nó à?
Gương mặt Hàn Diệp lạnh lùng, không đáp lời, chỉ cất những bộ quần áo vừa mang từ nhà lên, nói một câu không rõ ý: Xem ra lời khuyên của Thích Dương đối với ngài cũng không có tác dụng.
Đầu tiên là Thích Uyển sửng sốt, cảm thấy miệng mồm của tiểu bối rất lợi hại, ngược lại khẽ cười thành tiếng.
Tự nhiên nói: Xem ra tổng giám đốc Hàn vẫn còn thích Tiểu Thất nhà tôi, nhưng không biết thời hạn kéo dài được bao lâu, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian để quên đi một người mà.
Cuối cùng Hàn Diệp cũng dừng động tác, chỉ là anh quay đầu lại nhìn Thích Uyển, gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ: Ngài đúng là rất bận tâm đến chuyện của đám hậu bối, chỉ là tôi tò mò, tại sao ngài cũng biết chuyện của tôi và Thôi Húc thế?
Thích Uyển không ngờ Hàn Diệp sẽ hỏi như vậy.
Nhưng sự thật chính là như thế, ngoại trừ việc Hàn Diệp come out với bố mẹ lúc Thôi Húc chết nhiều năm trước, anh chưa từng nói với bất cứ kẻ nào rằng anh thích Thôi Húc.
Sau đó khi gặp Thích Thời Tự, anh mới báo cho hắn biết một chút thân phận của người mà hắn sẽ thay thế, lúc này mới coi là miễn cưỡng tăng thêm một người biết.
Nhưng mà, tại sao Thích Uyển lại biết?
Tâm tư của anh dành cho Thôi Húc, chỉ có anh và Thích Thời Tự biết.
Rốt cuộc Thích Uyển đang chơi trò gì vậy?
Thích Uyển nhướng mày, bôi son màu đỏ tươi trên gương mặt càng làm tăng thêm khí thế hùng hổ dọa người: Tôi không cho rằng đây là bí mật.
Quả thật không phải là bí mật.
Chỉ là Hàn Thích đã đề cập với bà khi bọn họ gặp mặt nhau mấy ngày trước.
Gặp lại người mình yêu sau bao nhiêu năm, Thích Uyển không diễn tả được cảm giác của mình.
Nếu như vẫn còn yêu, vậy thì sẽ không có Thích Dương tồn tại, cũng sẽ không có Lâm Hàng Chi tồn tại.
Nhưng nếu không yêu, tại sao lại còn hận? Dù thông minh như bà, nhưng vẫn chưa học được ý nghĩa của sự nhẹ nhõm.
Thế nên bà tránh né câu hỏi của Hàn Diệp, cười nói tôi cho rằng đây không phải là bí mật.
Hàn Diệp từ chối cho ý kiến.
Thế nên ngài đã nói xong chưa? Hẳn là có thể ra ngoài rồi nhỉ?
Ánh mắt của Thích Uyển chợt lạnh xuống.
Cậu không cảm thấy mình có chút tự tin thái quá sao? Bộ dạng của Thích Thời Tự bây giờ không có công lao của cậu à?
Hàn Diệp gấp chiếc khăn ướt trong tay lại, nghe vậy chỉ cười: Đương nhiên là có, không nhọc ngài phí tâm nhắc nhở.
Hàn Diệp dừng một chút: Có điều bà nói rất đúng, tôi quả thật rất tự tin. Mà sự tự tin của tôi đều đến từ Thích Thời Tự.
Anh cười rạng rỡ, đối mặt với Thích Uyển: Chi bằng ngài nên bận tâm về mình nhiều hơn đi, ngài cảm thấy nếu như tôi không cho phép, Thích Thời Tự sẽ cho con trai cục cưng của ngài một quả thận sao?
Thích Uyển á khẩu không trả lời được.
Một câu của Hàn Diệp quả thật đã khiến bà tỉnh táo lại.
Nếu như Hàn Diệp ngăn cản, Thích Thời Tự sẽ đồng ý sao?
Ánh mắt Thích Uyển lạnh lẽo, khóe miệng giương lên một tia giễu cợt: Hàn Diệp à, bây giờ chúng ta vòng vo cũng không có ý nghĩa. Cậu có biết rõ tình cảm của mình không? Khi cậu nhìn vào gương mặt của Thích Thời Tự, cậu sẽ không cảm thấy đó là Thôi Húc à? Cậu cho rằng nó sẽ trở lại bên cạnh cậu một lần nữa ư?
Hàn Diệp lười phản ứng với người đàn bà om sòm này, vẻ mặt nhìn về phía Thích Uyển cũng không còn khách khí, ngược lại là chán ghét thẳng thừng.
Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Thích Thời Tự là niềm tin của tôi. Em ấy sẽ trở lại bên cạnh tôi, điểm này không thể nghi ngờ. Đặc biệt là bà.
Làm sao anh có thể hoài nghi tình yêu mà Thích Thời Tự dành cho anh được nữa?
Tên ngốc kia đau đến nôn ra máu nhưng vẫn sợ anh nhìn thấy máu sẽ khó chịu trong lòng, vẫn cậy mạnh chống người lên, không cho anh nhìn.
Làm sao anh có thể nghi ngờ, làm tan nát trái tim Thích Thời Tự? Nhìn kỹ hơn xem trong đó có khắc hai chữ Hàn Diệp hay không à?
Không ai có thể hoài nghi tình cảm của Thích Thời Tự dành cho Hàn Diệp, tự bản thân Hàn Diệp cũng không được phép.
Anh so với bất kỳ ai cũng phải chắc chắn hơn, Thích Thời Tự sẽ không rời khỏi anh.
Anh so với bất kỳ ai cũng phải tin chắc rằng, chỉ cần anh cần Thích Thời Tự, Thích Thời Tự nhất định sẽ trở lại.
Lần này, anh đã tin mà không còn nghi ngờ, giống như ngày đó bên ngoài phòng phẫu thuật, mặc dù anh sợ, bị kích động, nhưng chưa bao giờ lo lắng rằng Thích Thời Tự sẽ không trở ra.
Anh biết, để anh một mình ở lại đây rất đáng lo ngại, Thích Thời Tự không bỏ được…
Anh là một người cực kỳ bỉ ổi, chính là muốn lợi dụng Thích Thời Tự không bỏ được, chính là muốn Thích Thời Tự vẫn luôn một mực yêu anh như thường lệ.
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự với đôi mắt mang theo sự quyến luyến sâu sắc.
Quá khứ cuối cùng cũng được giải thoát, tâm trạng anh vô cùng bình yên.
Anh biết gió bão bây giờ sẽ ra sao.
Nhưng chỉ cần nhìn ra sự thật không chút tạp chất, anh sẽ không để Thích Thời Tự chịu bất kỳ tủi nhục nào nữa.
Nghe thấy âm thanh Thích Uyển thở hổn hển đóng sầm cửa lại, Hàn Diệp cúi đầu thành kính hôn lên mi tâm Thích Thời Tự.
Nụ hôn này không mang theo bất kỳ tình sắc gì, ấm áp mà an ủi vô ngần.
Hàn Diệp kinh ngạc vui mừng nhìn thấy hàng mi của Thích Thời Tự run rẩy, vùng vẫy mấy cái nhưng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Anh có chút đau lòng điều chỉnh lại vị trí gối cho Thích Thời Tự, ngóng nhìn hắn có thể nằm thoải mái hơn một chút, lại lo lắng Thích Thời Tự tỉnh dậy sẽ đói bụng, bèn chạy vào phòng trong để sắp xếp.
Hàn Diệp làm việc một mình nửa ngày, tìm thấy vài chiếc chai lạ trong ngăn tủ. Thân chai được viết bằng tiếng Đức, anh chỉ đọc được mấy từ đơn, theo bản năng chụp ảnh lại rồi gửi cho Ngô Y.
Ngô Y bên kia dường như rất đặc biệt chú ý, nhanh chóng đã nhắn tin trả lời.
Thuốc điều trị trầm cảm nặng có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, nếu không quá lệ thuộc thì nên ngừng ngay.
Trái tim Hàn Diệp thắt lại.
Là của Thích Thời Tự sao?
Vậy thì cũng có thể…
Ngô Y bên kia có vẻ cũng cảm nhận được, không nhắn tin nữa.
Nhưng chỉ cần nói vài câu, Hàn Diệp cũng hiểu được lời đối phương nói chưa hết.
Nếu tác dụng phụ lớn như vậy mà vẫn còn mấy chai dự sẵn, rõ ràng nó đã trở thành vật phẩm cần thiết. Vậy còn gì là không hiểu tình huống của Thích Thời Tự nữa?
Dưới tình huống như vậy, Thích Thời Tự bị anh hận, bị mẹ ruột đích thân ép buộc, bị nội tâm của mình khiển trách, làm sao có thể tốt hơn dù chỉ là một chút?
Có phải những thứ này đè nén trong lòng hắn giống như một ngọn núi, thậm chí ngay cả há miệng hô hấp cũng không có cơ hội?
Hàn Diệp nghĩ đến đây, cảm thấy khổ sở không thôi.
Ầm! Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất.
Hàn Diệp hành động nhanh hơn suy nghĩ, lúc xông ra đã phát hiện người mình tâm tâm niệm niệm đang nằm trên đất, nhưng lại yên tĩnh tới mức một tiếng kêu đau cũng không nghe thấy được.
Hàn Diệp run rẩy vội vàng ôm người vào trong ngực, giọng nói run run: Tiểu Thất, Tiểu Thất, cuối cùng em cũng tỉnh rồi…
Thích Thời Tự khó khăn muốn gom lại tầm mắt tan rã của mình, cảm thấy mình thật may mắn, người đầu tiên nhìn thấy chính là người mình thích.
Chẳng qua là mắt của A Diệp đã đỏ bừng.
Đừng khóc, A Diệp.
Hắn gấp gáp muốn gọi tên anh, muốn an ủi anh, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Chỉ có thể dùng tay nắm thật chặt cổ áo của Hàn Diệp, mới khiến mình không đến nỗi tuột xuống.
Cuối cùng Hàn Diệp mới cảm nhận được có gì đó không đúng từ trong cơn mừng rỡ như điên.
Tiểu Thất của anh quá yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không có.
Hàn Diệp nửa ôm nửa bế đặt người nọ lên trên giường, sắp xếp thỏa đáng mới liên lạc cho bác sĩ đến phòng bệnh.
Khi Thích Thời Tự phát hiện mình không nói được, ánh mắt rõ ràng ảm đạm đi một chút, nhưng cả người vẫn duy trì dáng vẻ trấn định, cư xử rất khôn khéo.
Hàn Diệp vuốt ve đôi gò má hốc hác của Thích Thời Tự vì nằm liệt trên giường quá lâu, không cầm lòng được đau nhói.
Tiểu Thất, đừng lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay.
Thích Thời Tự có chút gấp gáp, ý thức khôi phục theo trí não, dần dần nhớ lại cảnh tượng ngày đó với Hàn Diệp — hắn muốn giải thích rõ mọi chuyện.
Hàn Diệp nhìn ánh mắt tự giễu của người trước mắt, giọng nói bèn trở nên khàn khàn khổ sở, nhưng anh biết nếu bây giờ anh để lộ sự thương tâm của mình ra, đoán chừng Thích Thời Tự sẽ càng cuống cuồng hơn nữa, đúng lúc đụng phải giấy bút trên bàn bèn thuận tay lấy tới đưa cho Thích Thời Tự.
Mắt Thích Thời Tự sáng rực lên một chút, muốn dùng sức cầm bút nhưng lại không có sức, thậm chí ngón tay cũng không có cách nào cong lại hay siết chặt.
Hàn Diệp an ủi: Đừng gấp, chúng ta cứ từ từ, trước tiên uống miếng nữa đã được không?
Giống như là chợt ý thức được gì đó, nắm chặt tay Thích Thời Tự, một lần nữa lặp lại: Đừng gấp, anh sẽ không đi, sẽ ở bên em.
Hốc mắt của Thích Thời Tự lập tức ướt đẫm.
Giờ khắc này, cuối cùng Hàn Diệp cũng hiểu được Thích Thời Tự.
Nhìn hắn một chút đi, lúc tỉnh lại một mình hắn cũng không khóc.
Sở dĩ hắn ngã xuống, ngay cả trên người mình tăng thêm một chỗ rách cũng không phát hiện ra, là bởi vì hắn không ý thức được mình đã hôn mê lâu như vậy, còn tưởng rằng chiều hôm đó hắn ngủ mê mang, anh đã đi rồi, cho nên mới gấp như vậy, cuống cuồng xuống giường, cuống cuồng níu kéo anh, cuống cuồng giải thích, sợ anh thật sự không cần hắn nữa.
Kết quả, không có sức nên mới ngã xuống đất.
Lúc này hắn vẫn chưa khóc, hắn giùng giằng muốn đứng lên, cũng không nghĩ mình có thể nhờ mọi người xung quanh giúp đỡ, nếu không cũng sẽ không phát hiện mình không tạo ra được một chút âm thanh nào.
Trong tình huống cô đơn mà bất lực như vậy, Thích Thời Tự thấy anh đi tới, không hề tủi thân mà còn lo lắng cho tâm trạng của anh, an ủi anh đừng khóc.
Nhưng bây giờ, chỉ đơn giản như vậy, ở trước mặt hắn nói một câu, một câu nói không có chút sức nặng nào, hắn liền òa khóc không thành tiếng.
Hồ ly nhỏ của anh, sao lại tốt như vậy?
Vậy mà xung quanh toàn những người xấu xa, bao gồm cả chính anh, vẫn luôn bắt nạt hắn…
Hàn Diệp dúi hắn vào trong lòng, cảm nhận Thích Thời Tự dè dặt đặt cằm lên vai anh.
Hàn Diệp lại nghĩ tới những lời mình đã trả lời Thích Uyển: Thích Thời Tự chính là niềm tin của tôi. Anh không nhịn được thở dài, mang theo chút oán trách: Thích Thời Tự, lúc nào em mới có thể lấy anh làm niềm tin của em đây?
Hàn Diệp cảm nhận được toàn thân hồ ly nhỏ trong vòng tay mình căng cứng, khẽ nhếch miệng muốn giải thích nhưng lại mềm lòng không chịu được.
Anh quên mất hồ ly nhỏ nhà mình bây giờ còn chưa biết nói chuyện, Hàn Diệp thấp giọng cười một tiếng, câu lấy đôi môi của Thích Thời Tự rồi hung hăng hôn một cách mãnh liệt, như thể muốn bù đắp tất cả những khuyết điểm ở trong lòng.
Khi tách ra, đôi môi của Thích Thời Tự cuối cùng cũng hồng lên, trái tim Hàn Diệp khẽ rung động.