*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Thích Thời Tự đã trở nên khá hơn, nhưng ánh mắt lại trở nên lãnh đạm.
Cảm giác tê dại dần dần lắng xuống, cuối cùng hắn cũng có sức cầm bút lên, Hàn Diệp chỉ dựa người vào hắn, thấy Thích Thời Tự có lời muốn nói, anh cũng không cử động nữa.
A Diệp, Hàn Diệp cảm thấy trong lòng có chút ấm áp khi nhìn thấy hai chữ này xuất hiện trên giấy, nhưng Thích Thời Tự giống như chợt nhớ ra, nhanh chóng che tờ giấy mình đang viết lại, vội vàng dùng bút gạch đi.
Hàn Diệp ngăn cản không kịp, đến khi anh bắt được tay Thích Thời Tự thì hai chữ A Diệp đó đã bị vài nét gạch lên.
Hàn Diệp bỗng nhiên cảm nhận được sự bất an của Thích Thời Tự, đè xuống nỗi đau lòng, dịu dàng nói với Thích Thời Tự: Tiểu Thất, gọi anh là A Diệp đi, anh thích nghe, không phải sợ.
Thích Thời Tự cuối cùng cũng giảm bớt sức giãy giụa. Khẽ cụp con ngươi yên tĩnh xuống, viết: Không phải em, em không căm ghét Thôi Húc. Em thật sự không có.
Hàn Diệp xoa xoa đỉnh đầu Thích Thời Tự, dạo này không có thời gian chăm sóc nên tóc đã dài ra, vài lọn rũ xuống vai, khiến gương mặt của Thích Thời Tự trông còn gầy guộc hơn.
Hàn Diệp nhìn những gì Thích Thời Tự viết, có chút khổ sở nhưng chỉ có thể nói: Ừm, A Diệp biết.
Thích Thời Tự vẫn không tin, khẩn trương nhìn chằm chằm vẻ mặt của Hàn Diệp, cho đến khi không phát hiện ra điều gì bất thường mới chậm rãi đặt bút xuống.
Ngoài một câu giải thích này ra, hắn không có gì đáng để nói.
Trước khi Thích Thời Tự tỉnh lại sau cơn hôn mê, Hàn Diệp đã nhận được kết quả nhận dạng âm thanh, cho thấy không có sự chỉnh sửa hay cắt xén, đó quả thực là những gì Thích Thời Tự đã nói.
Anh không muốn tin, nhưng sự thật lại đặt ngay trước mắt, mặc dù thời điểm xảy ra sự thật này quá trùng hợp, tuy về mặt lý thuyết nó không nên xảy ra, nhưng nó phần nào cũng giải thích được tình hình thực tế.
Nhưng anh sẽ không buông tay Thích Thời Tự nữa.
Nếu quả thật đó là lỗi của hắn, vậy thì để bọn họ cùng nhau gánh vác đi.
Chính anh là người có lỗi với bọn họ nhất chứ không phải bất kỳ ai trong số họ. Chính vì không nhận ra tình cảm của mình dành cho Thích Thời Tự nên mới từng bước bỏ qua, ép người thành dáng vẻ nằm trên giường bệnh triền miên, cũng là do anh không cho Thích Thời Tự đủ cảm giác an toàn, thế nên mới khiến tâm ý của Thôi Húc chôn vùi trong tuyết ngần ấy năm, Thôi Húc vẫn luôn là bạn thân của anh.
Nếu Thích Thời Tự thật sự hại anh ta, anh sẽ không thay mặt Thôi Húc nói lời tha thứ, anh không đủ tư cách và cũng không thực tế, sau khi mọi chuyện được chứng minh, anh vẫn sẽ tiếp tục yêu Thích Thời Tự, nhưng anh sẽ không ở bên hắn nữa.
Nếu không lương tâm sẽ dằn vặt, làm sao an ổn được?
Hàn Diệp đau đớn siết chặt tay, nhìn vào ánh mắt mang theo khổ sở của Thích Thời Tự. Vậy thì bây giờ hãy để anh chăm sóc cho em nhiều hơn một chút đi — Tiểu Thất.
Rốt cuộc bác sĩ cũng chậm chạp đi tới.
Sau khi kiểm tra lại tình trạng sức khỏe của Thích Thời Tự, vẻ mặt ngưng trọng, nghiêng người sang bắt đầu hỏi Hàn Diệp: Xin hỏi, ngài là người thân của bệnh nhân sao?
Hàn Diệp nhìn Thích Thời Tự đột nhiên cúi thấp đầu, khẽ cười một tiếng: Phải.
Bác sĩ gật đầu một cái, nhưng không yêu cầu Hàn Diệp ra ngoài với mình, bắt đầu nói rõ tình huống của bệnh nhân: Ừm, tình trạng sức khỏe của bệnh nhân không tốt, nhiều chỉ số không được bình thường, cần phải chăm sóc thật kỹ, vừa rồi tôi có nghe anh nói về vấn đề không thể lên tiếng…
Bác sĩ đóng hồ sơ bệnh án, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: Chuyện này không thuộc lĩnh vực chuyên môn của tôi, nhưng tôi đã kiểm tra kỹ bộ phận phát ra âm thanh của cậu ấy, chắc chắn không có nguyên nhân sinh lý nào tồn tại, phán đoán sơ bộ của tôi về nguyên nhân khiến cậu Thích mất giọng là vì vấn đề tâm lý.
Không khác lắm so với dự liệu của Hàn Diệp.
Hàn Diệp lễ phép bắt tay một cái với bác sĩ, biểu đạt cảm ơn, đợi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh rồi mới lấy điện thoại bắt đầu gọi cho Ngô Y.
Tiếng chuông bên kia là một bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng, cuối cùng Hàn Diệp cũng xoa dịu được phần nào tâm trạng lo lắng của mình.
Ngô Y bắt máy.
Xin chào bác sĩ Ngô.
Tổng giám đốc Hàn? Cậu Thích xảy ra chuyện gì sao?
Hàn Diệp kinh ngạc trước sự nhạy bén của đối phương, dứt khoát bỏ qua những lời chào hỏi hàn huyên lòng vòng mà hỏi thẳng: Đúng vậy, Tiểu Thất hiện giờ không thể phát ra âm thanh. Bác sĩ ở đây nói là vì vấn đề tâm lý. Tôi lo là tình trạng sức khỏe của Tiểu Thất bây giờ không tiện di chuyển đến nơi khác, muốn hỏi cô có thời gian rảnh có thể chạy tới đây một chuyến hay không?
Khi Ngô Y nghe thấy chứng mất ngôn ngữ, sắc mặt liền nghiêm túc, cô thật sự không ngờ tình trạng tinh thần của Thích Thời Tự đã nghiêm trọng đến mức độ này, cách một ống nghe cũng có thể nghe ra được sự lo lắng của Hàn Diệp, Ngô Y lập tức đồng ý, bày tỏ mình sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian đến làm một bài kiểm tra tâm lý cho Thích Thời Tự.
Hàn Diệp nhận được câu trả lời khẳng định, giọng nói mới hòa hoãn hơn một chút.
Nghiêng đầu lại phát hiện Thích Thời Tự đang nhìn anh chằm chằm, đôi mắt hồ ly ươn ướt, nhưng lại không có một tia mê hoặc, giờ phút này trong sáng không nhịn được.
Hàn Diệp có chút buồn cười nhìn thẳng lại vào tầm mắt của Thích Thời Tự, trông thấy người trước mắt co rúm vào trong chăn, làm sao cũng không chịu ra.
Hồ ly nhỏ lại đang xấu hổ.
Hàn Diệp cũng không định kéo người ra ngoài, thay vào đó là cẩn thận cuộn chăn lại, bọc Thích Thời Tự thành một quả bóng — sức khỏe của Thích Thời Tự không tốt, anh sợ hắn lạnh.
Người trước mắt đối với anh quá dè dặt, nhưng lại khiến anh tổn thương rất nhiều, sự ấm áp lúc này có thể sẽ khiến Tiểu Thất của anh sợ hãi hơn.
Hàn Diệp không biết làm thế nào để biểu đạt những gì mình đã nghĩ với Thích Thời Tự, mà Thích Thời Tự hiện giờ cũng không thể nói được, bày tỏ hấp tấp nói không chừng lại khiến người ta lo lắng, hắn chỉ có thể viết chữ, mà Thích Thời Tự hiện giờ lại không có sức, anh sợ hắn mệt nhọc.
Cho nên thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ ngưng kết thành một nụ hôn rơi trên gò má Thích Thời Tự.
Hàn Diệp chợt cảm thấy đau khổ.
Nếu Thích Thời Tự không gặp anh, nói không chừng sẽ là một chuyện tốt đó chứ?
Khi điều tra về Thích Thời Tự trước đây, anh đã nhìn thấy một Thích Thời Tự hăm hở vui vẻ.
Dáng người cao ngất, mặt mũi như xuân, hồi còn đi học chắc hẳn có rất nhiều người thích hắn.
Đột nhiên Hàn Diệp có chút ghen tỵ, anh chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ Thích Thời Tự là người đầu tiên lên phát biểu, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hắn hăm hở được vinh danh, mặc dù sau đó mỗi lần Thích Thời Tự giành được giải thưởng, bên dưới đều có bóng người của anh, nhưng những thiếu sót trong đó khó mà bù đắp được.
Thích Thời Tự thuở thiếu thời như thế nào? Thích Thời Tự chỉ vén lên một góc ở trước mặt anh — đánh nhau, làm công việc bán thời gian, cũng coi như là được sôi nổi náo nhiệt một lần.
Hàn Diệp nhớ lại miêu tả về Thích Thời Tự trong tài liệu, thành tích của hắn tốt nhất, ngoại hình của hắn đẹp nhất.
Nhưng chi tiết về cuộc sống của Thích Thời Tự không được ghi lại bao nhiêu trong tài liệu, chỉ nhấn mạnh duy nhất một điều rằng hắn vẫn luôn cô độc, hành tung không rõ ràng, không bao giờ tham gia vào tất cả các hoạt động có quy mô lớn, những buổi họp lớp sau này hắn cũng chưa từng tới một lần.
Bên cạnh Thích Thời Tự không có bạn bè.
Tiểu Thất của anh ưu tú như vậy, nhưng một người bạn cũng không có.
Hàn Diệp mỉa mai nghĩ, nhưng lại cảm thấy vô cùng hợp lý.
Quả thật là vậy, Thích Thời Tự kết bạn thế nào đây? Hắn có vô số bí mật đếm không hết, không nói được, khó mở miệng, chuyện nào có thể thẳng thắn thú nhận cũng phải được cân nhắc, làm sao có thể kết bạn với người khác?
Nói là hắn từng bị mẹ ruột vứt bỏ, hay là nói bị bố ruột ném vào cô nhi viện chẳng thèm ngó ngàng tới? Còn có một cuộc phẫu thuật đã được đặt trước vào năm mười tám tuổi.
Đối với Thích Thời Tự mà nói, khi đó không có vướng bận gì, tuyệt đối không chỉ là cô độc.
Hắn còn nhỏ như vậy, nhưng hết thảy đều phải tiêu hóa một mình, thế nên lần đầu tiên anh gặp hắn, hắn mới có vẻ điềm tĩnh mà mạnh mẽ đến thế.
Tiểu Thất của anh…
– ————————————
Thích Thời Tự rất buồn ngủ, nhưng hắn vẫn chưa muốn ngủ.
Lâu lắm rồi hắn chưa được nhìn thấy một Hàn Diệp như vậy.
Kể từ khi thú nhận chuyện đó, Hàn Diệp chưa bao giờ đối xử dịu dàng với hắn như thế nữa, anh nói hắn cút đi, nói không muốn gặp lại hắn nữa, nhìn hắn bằng ánh mắt thù hận rồi căm ghét nói với hắn — Tôi thật sự rất hối hận khi gặp cậu.
Thích Thời Tự khó khăn mở mắt ra, tuy buồn ngủ nhưng vẫn quật cường ép mình tỉnh táo.
Thật ra hắn cũng có thể hiểu được tất cả những thứ này, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau thắt ruột gan khi nghe những lời nói đó.
Hàn Diệp không biết, cuộc gặp gỡ lần đầu tiên đó có ý nghĩa với hắn thế nào.
Hắn rất quan tâm…
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hàn Diệp cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vẫn còn sống.
Bộ phận trong lồng ngực lúc nào cũng đập rất kịch liệt, một chút rồi lại một chút.
Hắn muốn sống, mong muốn được tự do mà sống của hắn cũng xuất phát kể từ giây phút hắn nhìn thấy Hàn Diệp.
Hắn không muốn Hàn Diệp phủ nhận ngay cả điều này.
Chính cái ý niệm này đã giúp hắn một mực chống đỡ tỉnh lại trong khoảng thời gian ngủ mê mang đó.
Nụ hôn của Hàn Diệp rơi trên gương mặt hắn quá êm ái, như thể đang đối xử với một món trân bảo bị thất lạc, Thích Thời Tự không hiểu giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn say mê trong khoảnh khắc dịu dàng này.
Thích Thời Tự cảm thấy mình thật sự rất mâu thuẫn, nhớ nhung anh, muốn nhìn anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt anh thì lại tránh né.
Giống như trước đây, hắn yêu nhưng hết lần này tới lần này đều giả vờ không yêu, cho đến khi Hàn Diệp phát hiện ra tâm ý của hắn rồi thì hắn vẫn băn khoăn mãi, không biết tình yêu này có trong sáng hay không, có thuần khiết hay không.
Hắn vội vàng trốn tránh mọi vui mừng mãnh liệt, ở một mức độ nào đó, chẳng phải hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc chia ly sau này rồi hay sao?
Nỗi sợ hãi của hắn vẫn khắc sâu hơn tình yêu, thế nên vẫn luôn tìm cách tránh thoát khỏi tổn thương, chẳng trách sau này Hàn Diệp nói mệt mỏi.
May mắn thay, xiềng xích trên người hắn bây giờ, cho dù là hắn có muốn hay không, thì bọn họ cũng đã thẳng thắn một lần, vậy thì liệu hắn có thể dũng cảm hơn một chút nếu Hàn Diệp có thể lựa chọn tha thứ cho hắn?
Thích Thời Tự bất tri bất giác cảm nhận được cơn đau từ vết mổ ở bụng, hôm nay hắn hoàn toàn không ngủ được chút nào.
Hắn lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn, đau lòng nhìn gò má của Hàn Diệp.
Dưới mí mắt của Hàn Diệp xuất hiện quầng thâm đen nhàn nhạt, cũng không biết bao lâu rồi không được ngủ ngon giấc, đầu óc Thích Thời Tự nóng lên, đưa tay chọc chọc Hàn Diệp.
Hàn Diệp đã sớm chú ý đến động tác mất não của hồ ly nhỏ ngốc nghếch, cũng lặng lẽ hợp tác, cho đến khi Thích Thời Tự chọc anh thì anh mới biểu hiện ra, ánh mắt tỏ ý: Thế nào?
Thích Thời Tự cử động cơ thể mình, biết mình hiện tại không nói gì được, liền vỗ lên giường một cái — lên giường ngủ một giấc đi.
Hàn Diệp nhướng mày, vậy cũng thật là… Cầu mà không được.
Sau khi Thích Thời Tự làm xong động tác đó liền bắt đầu hối hận, bắt đầu cầu nguyện Hàn Diệp từ chối.
Đây là giường bệnh, không quá thích hợp để hai người ngủ chung.
Ánh mắt Hàn Diệp tối sầm, mắt thầy hồ ly nhỏ xù lông phòng bị, bèn ung dung thong thả cởi cà vạt, nút áo, kế tiếp là khuy măng sét, tuy động tác gợi tình cực kỳ, nhưng ánh mắt của tổng giám đốc Hàn lại trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của Thích Thời Tự, buộc Thích Thời Tự phải nhìn anh chằm chằm.
Thích Thời Tự cảm thấy hồ ly vẫn muốn ăn thịt.