*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Hàn Diệp không biểu lộ thái độ của mình quá nhiều, nhưng xét đến số lần anh đến bệnh viện gần đây thì có lẽ anh và Thích Thời Tự đã như không thể tách rời.
Hàn Thích thở dài trong lòng, vô cùng nhức đầu đối với tình huống trước mắt.
Hàn Diệp là con trai của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ cảm thấy mình không hiểu anh như bây giờ.
Báo cáo tài chính của công ty được đặt lên bàn từ sáng sớm, còn có các vấn đề hợp tác lớn khác, Hàn Diệp xử lý ở đó, tỏa ra một cảm giác nghiêm nghị.
Làm sao Hàn Thích không biết ý của Hàn Diệp là gì, chẳng qua ông ta cũng tự nhủ rằng dù có khó khăn ra sao thì ông ta cũng có thể tiếp nhận, có điều làm sao ông ta có thể để yên chuyện của anh và Thích Thời Tự đây?
Nhưng thái độ của Hàn Diệp càng kiên quyết, càng khiến Hàn Thích thêm khủng hoảng.
Kế hoạch ban đầu của ông ta gần như trở nên vô ích.
Hàn Diệp à, con…
Hàn Diệp mặt không đổi sắc nhìn Hàn Thích, cướp trước một bước: Con không thích Thôi Húc.
Con nói gì? Hàn Thích gầm lên.
Vẻ mặt Hàn Thích lộ vẻ kinh hãi, nhưng anh rất thản nhiên lặp lại một lần nữa: Con chưa từng yêu Thôi Húc.
Lúc này Hàn Thích hoàn toàn không còn nghe rõ ràng, ông ta gắng gượng kéo Hàn Diệp đến bên cạnh mình, biểu cảm lúc này có chút dữ tợn: Mày đừng có phát bệnh! Có biết mình đang nói cái gì không?
Hàn Diệp bình tĩnh đẩy tay Hàn Thích ra, nói: Con cho rằng con đã nói rất rõ rồi. Từ đầu tới cuối, Hàn Diệp chưa bao giờ là một người hay vòng vo, sau khi tháo bỏ các nghi ngờ, anh liền nhìn thấy rõ lòng mình, không phải là không yêu, mà là chưa từng yêu, cho nên hiện giờ mới nói nghiêm túc như đinh đóng cột thế này.
Vì nhiều lý do khác nhau.
Là nhiều năm trước bắt đầu tự tẩy não bản thân, là mệt mỏi vì sự chèn ép tích lũy do thân phận của Thôi Húc mang lại, còn có nỗi sợ hãi khiến anh không dám đối mặt với trái tim mình, vì vậy nên anh mới trễ nãi bao nhiêu năm tháng qua, mới biết mình đã phụ lòng Thích Thời Tự.
Anh còn nói mình làm chưa đủ nhiều sao? Tại sao Thích Thời Tự vẫn không tin anh? Nhưng tại sao lúc đó anh không ôm thái độ thử một lần? Còn muốn vọng tưởng Thích Thời Tự trả giá bằng cả trái tim, là một yêu cầu vô cùng hà khắc…
Lá gan của Thích Thời Tự thế nào? Gần đây Hàn Diệp gom góp hai chữ thanh xuân, nghĩ đến Thích Thời Tự, cẩn thận đọc kỹ, mới phát hiện tất cả đều là những đau khổ.
Một thoáng kinh hồng năm mười tám tuổi, tại sao Thích Thời Tự lại giấu ở trong lòng sau nhiều năm như thế? Tại sao lại có thể một mực nuốt trôi những tủi thân của mình? Rồi làm thế nào để mà có thể gom hết can đảm nói yêu anh một lần nữa?
Hàn Diệp không dám nghĩ.
Anh của mười tám tuổi, anh chưa hề đau khổ một chút nào kể từ khi nghĩ đó là Thôi Húc.
Thích Thời Tự ôm suy nghĩ ảo tưởng về điều đó trong nhiều năm như vậy, mà anh chỉ nhìn thấy những ảo ảnh hư vô trước mắt như đang sống trong vườn địa đàng.
Thậm chí sau này, vì một nỗi sợ hãi không tên, anh đã giữ Thích Thời Tự bao nuôi ở bên cạnh, anh không biết gì cả, thay vào đó anh lấy danh nghĩa hoài niệm tình cảm sâu đậm đã bỏ lỡ với Thôi Húc, cùng Thích Thời Tự sa vào. Còn Thích Thời Tự thì sao? Rốt cuộc đã thuyết phục bản thân mình vào vai diễn thế thân đó thế nào? Giấu kín tình yêu đong đầy trong ánh mắt, khéo léo cùng anh diễn hết những cảnh tượng quen thuộc?
Anh thật sự được số phận yêu thương…
Hàn Diệp nghĩ đến đây, cười khổ, nhưng biểu tình nhìn về phía Hàn Thích càng kiên định hơn. Hàn Thích siết chặt nắm tay rồi lại thả xuống, bất lực nhìn Hàn Diệp.
Ánh mắt của Hàn Thích như đã thừa nhận, sắc bén liếc nhìn Hàn Diệp: Cho nên bây giờ mày quyết tâm đặt toàn bộ sự quan tâm lên trên người Thích Thời Tự rồi?
Điện thoại Hàn Diệp đang cầm trong tay chợt rung lên một cái, phía trên màn hình bất ngờ hiện lên tên của Thích Thời Tự. Hàn Diệp không muốn dây dưa cùng Hàn Thích nữa, một bên nghe điện thoại, một bên trả lời: Phải, con đã xác định đó là Thích Thời Tự.
Hàn Thích nhìn Hàn Diệp trực tiếp nghe điện thoại rồi bước ra ngoài, cơn giận nổi lên, tức giận quơ mạnh những món đồ trang sức bằng ngọc trên bàn xuống đất: Mày hay lắm, Hàn Diệp!
Hàn Diệp nghe thấy tiếng vang lớn ở sau lưng, khẽ che điện thoại lại để giảm bớt âm lượng, không quay đầu nữa.
– ————————————
Thích Thời Tự vẫn chưa thể nói chuyện.
Hàn Diệp xem tin nhắn cuộc gọi, cũng biết dặn dò trước đó của anh có hiệu quả.
Mấy ngày trước trong bệnh viện, tâm trạng của Thích Thời Tự không ổn định lắm nhưng hết lần này đến lần khác vẫn giả vờ như mình không sao, muốn đuổi anh đi.
Đương nhiên là anh bận. Thích Thời Tự đi lâu như vậy mới đến bên cạnh anh được, thế nên anh cũng phải đối mặt với những áp lực tương tự để đi đến bên cạnh Thích Thời Tự.
Thích Uyển biết có anh ở bên cạnh Thích Thời Tự, bệnh của Thích Dương sẽ không khỏi được, làm sao có thể hạ thủ lưu tình đối phó với anh?
Đầu tiên là rút lui khỏi một dự án, sau đó hợp tác với những người liên hệ của anh nhiều năm trước để gây áp lực cho dự án mới của anh, nhưng Hàn Diệp không coi trọng, anh và Thích Uyển đều biết rõ trong lòng rằng đây chỉ là những phiền phức nhỏ, ngoài khiến anh khó chịu ra thì không được gì nữa.
Chẳng qua thái độ của Hàn Thích cũng gây chút khó khăn, ông ta nảy ra ý tưởng hợp tác với Thích Uyển để ép buộc anh cúi đầu, móc moi lỗi sai hết chuyện này tới chuyện khác, tranh thủ thời gian chèn ép lên cực hạn của anh.
Anh biết Thích Thời Tự thật sự muốn quan tâm đến anh, muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng khi nhìn thấy tình trạng sức khỏe của Thích Thời Tự, Hàn Diệp chỉ cảm thấy bản thân mình thật tầm thường.
Một câu Em đừng lo lắng vốn đã ở bên mép miệng rồi, nhưng Hàn Diệp vẫn nuốt những lời này xuống.
Ngược lại anh muốn xem thử xem rốt cuộc Thích Thời Tự muốn làm gì.
Bèn giả vờ đồng ý với đối phương, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi chán chường của Thích Thời Tự đột nhiên sáng lên, Hàn Diệp chỉ hôn một cái lên trán Thích Thời Tự: Ngoan, mệt rồi thì ngủ sớm một chút.
Thích Thời Tự gật đầu, nhìn anh bước ra khỏi phòng bệnh với nụ cười trên môi.
Nhưng Hàn Diệp không đi. Anh tựa người vào nền gạch lạnh lẽo của bệnh viện, lặng lẽ chờ đợi.
Ước chừng hai mươi phút sau mới đẩy cửa bước vào lần nữa, liền nhìn thấy Thích Thời Tự đang chân trần đứng trên sàn nhà, trong tay cầm một lọ thuốc.
Hàn Diệp không biết nên quan tâm cái nào trước.
Khi Thích Thời Tự nhìn thấy Hàn Diệp đẩy cửa vào thì hoảng hốt, hắn cũng không nói được, chỉ có thể cắn răng thật chặt nhìn sắc mặt Hàn Diệp càng lúc càng xấu đi.
Hàn Diệp cảm giác hai huyệt thái dương của mình được lắp động cơ, bây giờ đang giật cực kỳ hăng say, mạnh mẽ đến mức anh sắp mất đi lý trí.
Anh sợ mình sẽ hù dọa đến Thích Thời Tự, vẫn đè nén lửa giận xuống. Anh cúi người ôm Thích Thời Tự vào trong ngực rồi sắp xếp ổn thỏa lên giường, nhẹ giọng mắng: Chuyện thuốc men thì đợi lát nữa giải thích.
Hàn Diệp nhìn đôi chân bị đông trắng xanh lạnh ngắt của Thích Thời Tự, lửa giận trong lòng hạ xuống một chút, toàn bộ trong con ngươi đen nhánh đều là đau lòng: Thích Thời Tự, sức khỏe của em thế nào mà em không biết sao? Đi chân trần không lạnh à?
Nếu lại bị bệnh thì phải làm thế nào? Em vốn là…
Hàn Diệp không nói được.
Nhưng vẫn nín giận: Tại sao muốn em biết quý trọng bản thân mình một chút cũng khó khăn đến vậy chứ? Chút chuyện này có cần phải giấu anh không?
Thích Thời Tự muốn rút chân về, nhưng lòng bàn tay của Hàn Diệp đã túm chặt ở mắt cá chân của hắn, không cho phép hắn cử động.
Chân mình đang ở trong tay Hàn Diệp, Thích Thời Tự nghĩ thế nào cũng cảm thấy bối rối, huống chi hắn còn sợ nhột, lòng bàn tay của Hàn Diệp quá nóng, động tác bóp nắn chân hắn cũng khiến trái tim hắn sắp sửa bị đốt cháy.
Hàn Diệp ý thức được Thích Thời Tự giãy giụa, ngồi xổm nửa chừng nhưng vẫn không mất đà, nhẹ nhàng như có chút chiều chuộng nói: Đừng cử động…
Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: Có yêu cầu gì thì gõ chữ đi.
Vành tai Thích Thời Tự đỏ bừng, nhưng khi nghĩ đến chuyện thuốc, đầu lưỡi khẽ liếm lên cánh môi khô khốc, không biết nên biên tập lời nói như thế nào.
Hàn Diệp nhìn ra hắn đang rối rắm, chân mày cau lại: Tốt nhất là em nên nói thật. Anh có thể tra ra được.
Đúng như dự đoán, sắc mặt của Thích Thời Tự lại trắng thêm mấy phần.
Ngược lại chuyện này không thành vấn đề với Hàn Diệp, dẫu sao bây giờ anh cũng đã quen với tính cách của Thích Thời Tự, anh chỉ muốn kiểm tra xem Thích Thời Tự có chịu nói thật hay không.
Đầu ngón tay của Thích Thời Tự run rẩy gõ chữ: Tại sao anh vẫn chưa đi?
Hàn Diệp tức giận nhìn những lời này, lửa giận có hơi nghẹn lại: Anh đi để cho em uống thuốc à?
Thích Thời Tự biết mình nói sai, xấu hổ nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, đầu ngón tay dùng sức gõ chữ như thể sợ mình gõ không đủ nhanh: Anh đừng tức giận…
Chỉ là em có hơi mất ngủ, mệt lắm nhưng lại không ngủ được, nên mới uống chút thuốc.
Hàn Diệp không tiếp lời, vốn dĩ câu dỗ dành Anh đừng tức giận của Thích Thời Tự đều đã trấn an anh xong hết rồi, bây giờ anh chỉ còn cảm thấy cực kỳ đau lòng cho người trước mặt, làm sao có thể nổi giận được nữa, chỉ là khi ánh mắt lướt qua hai chữ mất ngủ này, trái tim anh bất chợt bị chặn ngang.
Mất ngủ thì ôm anh ngủ, đuổi anh đi để lén lút uống thuốc một mình là đạo lý gì?
Thích Thời Tự không nói được.
Nốt ruồi son dưới đuôi mắt hồ ly tỏ ra cực kỳ tủi thân: Em cảm thấy gần đây anh quá mệt mỏi…
Nhưng anh cũng cảm thấy đau lòng em. Hàn Diệp gần như là thốt lên ngay khi nhìn thấy dòng chữ Thích Thời Tự gõ.
Anh đau lòng em, Thích Thời Tự, em có hiểu không?
Thích Thời Tự mở to hai mắt, nhưng lại tránh né ánh nhìn trực diện của Hàn Diệp, bàn tay cầm điện thoại cũng trở nên siết chặt.
Cuối cùng Hàn Diệp cũng sưởi ấm chân cho Thích Thời Tự xong, chậm rãi đứng lên, đặt chân hắn vào trong chăn, mơ hồ thở dài: Thuốc này thật sự chỉ để trị mất ngủ?
Thích Thời Tự bị hỏi.
Hàn Diệp nhìn một cái liền sáng tỏ, cười khẩy: Không sao, loại thuốc này hiện tại chỉ có thể bổ sung vitamin C. Ánh mắt Hàn Diệp quét qua lọ thuốc được đặt trên bàn của Thích Thời Tự, ung dung thong thả mở miệng: Anh đã đổi lại toàn bộ số thuốc rồi.
Thích Thời Tự, em nói xem, anh có biết đặc tính của thuốc là gì không?
Thích Thời Tự siết chặt chăn, sắc mặt tái nhợt, Hàn Diệp thu hồi dáng vẻ hùng hổ dọa người của mình, đặt lọ thuốc về vị trí cũ rồi rửa sạch tay.
Thích Thời Tự không nhúc nhích, Hàn Diệp quay lại nhìn thấy bộ dáng này của Thích Thời Tự, bèn ôm người vào trong lòng.
Giảm đau, chóng mặt, phản ứng chậm. Tiểu Thất, em thật sự không biết sao?
Anh hy vọng sự thật ngày đó sẽ sáng tỏ, anh không cần phải phí hết tâm tư để thuyết phục mình không yêu em, nếu như kết cục thật sự như anh mong muốn, vậy thì anh muốn được sống đến bạc đầu cùng em, chứ không phải ngày ngày bất lực nhìn sức khỏe của em mỗi lúc một sa sút.
Thích Thời Tự, anh cũng biết sợ.
Thích Thời Tự dựa đầu vào nơi tim của Hàn Diệp, rõ ràng chỉ là một âm thanh thình thịch nhàm chán đơn điệu, nhưng hắn lại cảm nhận được Hàn Diệp đang bất an.
Thích Thời Tự rũ thấp con ngươi, biểu cảm ảm đạm, nếu như bây giờ hắn có thể nói chuyện, hắn nhất định sẽ trả lời cho Hàn Diệp biết rằng rốt cuộc hắn yêu anh nhiều đến nhường nào, hắn sẽ nói rằng hắn hiểu, hiểu từng chuyện một, chân chân thành thành nói cho Hàn Diệp biết, hắn sẽ không phá hoại cơ thể của mình nữa, nhưng bây giờ hắn không thể nói.
Chỉ có thể ôm anh thật chặt.
Lại nghiêm túc lắng nghe nhịp tim của Hàn Diệp đang đập, cùng anh cảm nhận nỗi đau.
Hàn Diệp nâng cằm Thích Thời Tự lên, đôi con ngươi mang theo nước mắt vụn vặt: Tiểu Thất, em đồng ý với anh được không?
Thích Thời Tự ngơ ngác chớp mắt, không hiểu lắm ý của Hàn Diệp — đồng ý chuyện gì?
Hàn Diệp mỉm cười, khẽ bóp chóp mũi của Thích Thời Tự đang ngẩn ra: Đồng ý với anh, nếu nhớ anh thì phải gọi điện thoại cho anh. Không nghe thấy âm thanh của em cũng không sao, em nghe anh nói là được.
Thích Thời Tự nhíu mày, muốn phản bác. Hàn Diệp nhìn hắn cử động muốn lấy điện thoại ra, lại ngang ngược cầm điện thoại ném sang một bên, cúi đầu hôn lên môi Thích Thời Tự, cánh hoa hồng khô héo lại một lần nữa trở nên đỏ tươi.
Em đồng ý. Vừa hôn, Hàn Diệp vừa thay hắn đồng ý: Còn phải đồng ý với anh rằng, không được lừa gạt anh nữa, cho dù đó là chuyện mà em cho rằng nó sẽ tốt với anh cũng không được.
Vẫn như vậy, Thích Thời Tự căn bản không kịp nói gì đã bị Hàn Diệp niêm phong miệng lưỡi. Hơi thở nóng rực bao bọc lấy hắn, Thích Thời Tự đắm chìm trong sự dịu dàng của Hàn Diệp.
Đúng vậy, em đồng ý.
Hưởng thụ tất cả sự dung túng của anh.