24
Tối nay, Bé Câm ở lại trong phòng của Tổng Giám Đốc, điều này là do Tổng Giám Đốc đề xuất.
“Đã muộn thế này rồi, cậu cũng đã tắm rửa xong xuôi, thôi thì cứ nghỉ ngơi ở đây đi. Ngày mai tôi sẽ bảo quản gia mang đồ của cậu đến, như vậy sẽ tiện cho ngày mai đi làm hơn.”
Bé Câm nghĩ rằng dù sao về thì cũng phải về với Tổng Giám Đốc, nếu Tổng Giám Đốc thấy tiện thì đêm nay cậu ở lại đây cũng không sao, dù sao nếu về thì lại phải làm phiền Tổng Giám Đốc. Nhưng cậu không biết mình sẽ ngủ ở đâu, ở đây có vẻ chỉ có một cái giường.
Tổng Giám Đốc nhận thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt Bé Câm, hắn chủ động nói: “Bên cạnh còn một phòng khác, cậu có thể ngủ ở đây, tôi sẽ đi xử lý tài liệu.”
Gần đây công việc của Tổng Giám Đốc khá bận rộn, công ty vừa tiếp nhận một dự án lớn, nên hắn thường xuyên phải làm thêm giờ để phê duyệt các hợp đồng.
Sau khi Tổng Giám Đốc rời đi, Bé Câm một mình ở lại trong phòng. Cậu dựa vào đầu giường lướt điện thoại một lúc, nhưng cậu không thể tập trung được, trong đầu toàn là hình ảnh Tổng Giám Đốc lo lắng cho mình.
Cậu cảm thấy trên mặt mình vẫn còn vương lại hơi ấm từ tay của Tổng Giám Đốc, nghĩ đến đây, nhịp tim của cậu bỗng đập nhanh hơn một chút.
Sau một lúc lơ đãng, Bé Câm xuống giường, cậu đi đến cửa sổ kính, nhìn ra cảnh đêm của thành phố. Đúng như những gì Tổng Giám Đốc đã nói, rất đẹp.
Bé Câm cứ đứng đó nhìn cảnh đêm của thành phố, mãi cho đến khi thấy buồn ngủ cậu mới tắt đèn rồi lên giường ngủ. Có lẽ vì hôm nay đã trải qua những cảm giác không thoải mái nên vừa nằm xuống giường không lâu là cậu đã ngủ thiếp đi, nhưng cậu ngủ không được ngon cho lắm.
Cậu mơ thấy mình bị nhốt trong một không gian chật hẹp và tối tăm, không thể cử động tay chân, cậu dần trở nên khó thở, những âm thanh sắc nhọn và chói tai bên ngoài giống như những mũi kim đâm vào trái tim cậu.
“Dám chống lại mệnh lệnh của bọn tao à? Bộ mày tưởng mình là người quan trọng lắm sao? Làm sao bố lại để cái loại con hoang như mày vào nhà vậy?”
“Đúng vậy, hôm nay mà không cho thằng câm này một trận thì nó cứ nghĩ mình là chủ nhà!”
“Rầm!”
Bọn chúng không chỉ khóa cửa tủ quần áo lại mà còn tàn nhẫn đá liên tục vào các tấm ván xung quanh, tạo ra những âm thanh ầm ầm.
Cậu phải bịt tai lại, ngồi co rúm trong không gian chật hẹp, phải một lúc sau thì những âm thanh ấy mới biến mất, nhưng cậu không thể mở cửa ra được.
Cậu không biết mình đã bị nhốt bao lâu, ý thức dần trở nên hỗn loạn, bỗng cậu nghe thấy có tiếng mở khóa, giọng nói của Tổng Giám Đốc vang lên: “Không sao rồi.”
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
25
Bé Câm mở mắt ra rồi ngồi dậy, cậu đưa tay lau đi nước mắt còn sót lại.
Những gì cậu thấy trong mơ là những gì cậu đã trải qua. Đó là những giấc mơ hỗn độn, nhưng cũng là những ký ức đau đớn đã từng xảy ra trong thực tế.
Khi cậu mới được bố đón về nhà, hai người con trai của gã đã ngay lập tức nhìn cậu với ánh mắt đầy khinh thường. Người bố tệ bạc của cậu, một kẻ lười biếng không thường về nhà, đã để lại ba người bọn họ ở nhà một mình.
Hai người anh của cậu, Giang Lão Đại và Giang Lão Nhị, bọn thường xuyên làm khó cậu. Cố tình để cho người giúp việc về sớm, bắt cậu làm tất cả công việc nhà, hoặc bịa đặt rằng cậu đã ăn cắp đồ, khiến cậu không thể biện minh cho bản thân.
Có một lần, bọn họ còn yêu cầu Bé Câm phải quỳ lạy bọn họ. Khi cậu từ chối, cậu bị nhốt trong tủ quần áo suốt cả ngày.
Khi Giang Lão Đại và Giang Lão Nhị ra ngoài chơi, buổi tối, người giúp việc đến nấu ăn thì thấy cả hai đều không có ở nhà, lúc lên lầu tìm họ thì mới phát hiện Bé Câm đang bị nhốt trong tủ quần áo.
Sau đó, Giang Lão Đại và Giang Lão Nhị càng ngày càng quá đáng, bọn họ cố tình không cho cậu ăn sáng, lúc đến trường bọn họ còn đòi tiền tiêu vặt của cậu. Dù bọn họ không thiếu tiền, nhưng bọn họ vẫn muốn cướp tiền của Bé Câm vì họ biết cậu không dám mở miệng xin bố tiền.
Bố của Bé Câm, mặc dù gã biết chút ít về chuyện này, nhưng gã chỉ làm ngơ, gã hờ hững cảnh cáo anh cả và anh hai đừng bắt nạt người khác.
Nhưng làm sao mà bọn họ lại quan tâm đến những lời cảnh cáo qua loa đó? Bọn họ chỉ lớn hơn Bé Câm hai đến ba tuổi nhưng họ to con hơn Bé Câm nhiều nên Bé Câm không thể phản kháng lại họ.
Cậu thà ở lại trường cả ngày còn hơn là về cái “nhà” luôn khiến cậu cảm thấy khó chịu đó.
26
Bé Câm đứng dậy rồi định đi vào phòng tắm để rửa mặt. Lúc bước ra, cậu theo thói quen mở cửa phòng, nhưng cậu quên mất rằng cánh cửa này dẫn thẳng vào phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.
Tiếng mở cửa đã thu hút sự chú ý của cả Tổng Giám Đốc và thư ký. Bé Câm và hai người trong phòng làm việc ngơ ngác nhìn nhau.
Bé Câm đứng sững người.
Thư ký nhìn thấy cậu, cô nhận ra người đứng trước mặt mình đang mặc đồ ngủ của Tổng Giám Đốc. Thư ký thầm nghĩ: “Ôi trời, người này không phải là vợ của Tổng Giám Đốc sao? Mắt còn đỏ như thể đã khóc cả đêm vậy! Có phải là Tổng Giám Đốc đã quá nghiêm khắc rồi không? Sao lại làm người ta khóc đến như vậy chứ?”
Cả phòng bỗng chốc chìm vào im lặng. Thư ký hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chào buổi sáng, vợ của Tổng Giám Đốc!”
Khuôn mặt của Bé Câm lập tức đỏ bừng, cậu vội vàng đóng sầm cửa lại. Cậu còn chưa kịp rửa mặt hay chải đầu, đúng là xấu hổ mà, chắc cậu cũng đã làm Tổng Giám Đốc mất mặt rồi.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, Bé Câm do dự một chút rồi mở hé cửa ra, cậu lo lắng nhìn ra bên ngoài.
“Tôi đã bảo thư ký ra ngoài rồi.”
Nghe Tổng Giám Đốc nói vậy, Bé Câm mới hoàn toàn mở cửa ra.
Tổng Giám Đốc đưa cho cậu hai túi đồ: “Đây là quần áo của cậu, quản gia vừa mới mang đến. Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh dùng một lần, xong xuôi rồi thì ra ngoài ăn sáng.”
“À đúng rồi, túi còn lại là bộ đồ vest. Tối nay cậu sẽ đi đến buổi đấu giá với tôi.”
Bé Câm gật đầu.
Bé Câm nghĩ rằng Tổng Giám Đốc sẽ lập tức quay trở lại làm việc, nhưng không ngờ Tổng Giám Đốc lại nhìn cậu vài giây rồi đưa tay vuốt tóc cậu.
“Tóc rối quá.”
Bé Câm lại đỏ mặt thêm lần nữa, cậu vội vàng đóng cửa lại.